Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 326: Chương 326: Nước Tiểu Nhện 2




Chớp mắt đã tới tháng 10, nhiệt độ chênh lệch trong ngày càng lúc càng lớn.

Giám đốc phân công nghỉ lễ xong thì bắt đầu phát áo khoác, còn bói:

“Còn có một bộ đồng phục mùa đông, Tông Ưu Tuyền là thực tập, đồng phục mùa đông không có. Dù sao, cô cũng mặc không được mấy ngày. Lần này áo gió áo khoác, cô có phần, một hồi theo chân bọn họ cùng đi văn phòng lãnh đi.”

Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tôi thấy giám đốc rời đi thì nói: “Lúc trước làm đồng phục thì cô còn chưa tới. Sao lại có áo gió áo khoác cho cô nhỉ?! Đồng phục đều là may đo mà!”

“Nói không chừng, chính là tùy tiện làm đại thôi!” Tôi cười xoà. Đồng phục tôi mặc cũng là tìm đại một bộ, đâu phải may đo gì. Áo gió lần này chắc cũng thế thôi.

Tôi không suy nghĩ nhiều thêm, lúc lãnh áo gió thì mặc thử trong ký túc xá, hơi

Đem quần áo treo lên ở cuối giường rồi đi ngủ. Hôm nay đi lên công ty một chuyến chủ yếu chỉ vì Tông Thịnh, người đâu mà chẳng để tôi bớt lo chút nào.

Không biết là vì sao, tôi hoàn toàn không để ý tới chiếc áo gió đồng phục kia.

Tuy rằng mấy ngày hôm trước xác thật bị lạnh đến quá sức, khi đó cũng nghĩ tới nếu là có một chiếc áo gió khoác thì tốt rồi. Bất quá cũng không đến mức cần áo gió tới mức chấp nhất, nằm mơ cũng mơ thấy nó đi.

Tối hôm đó, tôi nằm mơ. Tôi biết rất rõ ràng là mình nằm mơ. Trong mơ, tôi về trường học, có một cô gái khá béo không phải là bạn học của tôi chạy tới trước mặt tôi, la hét nói tôi không biết xấu hổ, lấy quần áo của cô ấy. Tôi cho rằng cô ta ở lầu trên m ký túc xá, quần áo rớt xuống, vừa lúc tôi nhặt được. Tôi liền cố sức hồi tưởng, tôi nhặt được quần áo gì?!

Chính là nghĩ không ra, cô nàng lại lấy áo gió đen từ đầu giường tôi, rõ ràng là đồng phục của tôi. Cô ta kéo áo khoác tới trước mặt tôi nói: “Đây là quần áo của ta, là của ta! Ngươi là đồ không biết xấu hổ, quần áo cũng phải đoạt của ta.”

Trong mơ tôi giải thích áo này là giám đốc phát cho tôi, tôi không biết là của cô ấy.

Rõ ràng chính là giám đốc phát cho tôi, trong túi không có chữ Khai Phong trong, còn có tên của tôi nữa. Không biết vì sao, trong mơ tôi lại kiên trì đi kéo cái áo tới vậy.

Mà cô ta cũng không buông tay, cứ thế ở chỗ này lôi kéo, đụng phải tôi một chút, chính là thúc vào má bên phải của tôi.

Cuối cùng cô ta dường như lên cơn điên, giật lấy cái áo ném xuống đất dẫm chân lên rồi bỏ đi.

Tôi biết đây là một giấc mộng, thực xác định là mộng. Bởi vì ở tôi chưa từng giành giật quần áo với ai như vậy.

Buổi sáng mệt mỏi lại thêm cả một đêm loạn mộng, tôi thật sự không ngủ ngon được vài phút. Nghe tiếng hét chói tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

“A! Tông Ưu Tuyền! Tông Ưu Tuyền!”

Đã gọi đến tên tôi rồi tôi còn có thể không mở mắt ra sao? Vừa mở mắt ra, liền thấy được ở Tiểu Mễ đang đứng trước giường mình. Tiểu Mễ đã thay đồng phục, có vẻ sắp đi làm. Tôi ngủ quên hay sao? Tôi vội bật dậy, liền cảm giác được trên má nóng rát đau. Còn có cảm giác có chất lỏng chảy xuống.

Tiểu Mễ vội chạy tới bên bàn lấy khăn giấy cho tôi nói: “Mau thấm chất lỏng đó đi.” Tôi chưa kịp phản ứng thì chị ta đã nhấn khnw giấy vào tay tôi. Tôi vội đè khăn lên má, cảm giác thật cmn… tôi nói: “Sao trên mặt tôi lại đau vậy chứ?!”

“Nhìn như nước tiểu nhện vậy, tôi ở đây hơn nửa năm nhưng chưa từng thấy, cô mới vào mấy ngày sao xui dữ vậy?! Bãi nước to vậy con nhện phải lớn lắm. Oài, toà nhà này còn ít ngươi ở, khó trách có mấy con nhện to vậy. Cô xui thật.”

Tôi ngây người, lấy khăn đè chặt, rồi ra soi gương. Tôi nhẹ kéo khăn ra liền thấy trên má có lưu lại vết bọt nước to bằng nửa bàn tay.

Bộ dáng này, thật sự như là con nhện đái vào mặt. Mấy cái bọt nước này cứ lan ra… tôi từng gặp một người trên tay có vết nhăn nhúm, kêu là thời trẻ bị dính nước tiểu nhện. Tôi chính là bị trên mặt, mà còn to tới vậy, toii thật sự muốn khóc.

“Vậy phải làm sao bây giờ a? Có thể lưu lại sẹo không?” Dù tôi không xinh đẹp nhưng làm gì có ai muốn mặt mình có vết sẹo vậy chứ?!”

“Tôi giúp cô xin nghỉ, dù sao cô chỉ là thực tập sinh, cũng không ở cương vị. Mau chạy nhanh đi bệnh viện khám xem đi. Nếu không, lần này cũng quá nghiêm trọng. Nếu là bọt nước này lan ra khéo huỷ dungđó.”

Tiểu mễ cũng thực sốt ruột. Từ việc chị ta sốt ruột, là có thể biết tôi hiện tại có bao nhiêu nghiêm trọng.

Vội rời giường, thật cẩn thận rửa mặt, không dám đụng vào những bọt nước đó, sau đó liền vội vàng đi bệnh viện.

Cúi đầu, chạy nhanh ra khỏi khu vực kinh doanh, ngay cả xe bus cũng không dám đi mà bắt taxi đi bệnh viện.

Bệnh viện người rất nhiều, đúng là cuối tuần, tôi phải đợi một hồi lâu. Lại chuyển tới phòng khám bệnh, tiếp theo bệnh viện trực tiếp kêu tôi nhập viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.