Làm xong thủ tục nhập viện, tôi nằm trên giường bệnh bắt đầu truyền thuốc, nói là thuốc giảm nhiệt kháng virus, thuốc tuyền rất lạ tôi hoàn toàn không biết. Bác sỹ chỉ nói rằng người ta nói đây là nước tiểu nhện nhưng thật ra chỉ là mụn nước do virus gây ra, tôi còn bị một khoảng lớn như vậy nên nhất định phải nằm viện để truyền thu6óc chống lại virus. Tôi còn phải làm xét nghiệm máu để xem máu tôi có bị nhiễm virus không, nếu có thì lại phải đổi thuốc nữa. Nói vô cùng nghiêm trọng, bất quá tôi cũng hy vọng mình không bị hủy dung.
Chờ đến khi tôi có thể an tĩnh lại, tôi mới có thể ngồi trên giường mà suy nghĩ kỹ càng về những việc đã phát sinh trong ngày hôm nay. Sao tôi đang yên đang lành lại bị con nhện đái vào mặt chứ? Hơn nữa, theo như Tiểu Mễ đã nói thì chị ta đã ở đây hơn nửa năm rồi chưa từng thấy mà tôi mới tới đã vậy, chẳng lẽ tôi thật sự xui tới vậy?
Bất quá, tôi nhanh chóng nghĩ tới giấc mơ đêm qua, trong mơ tôi giành quần áo với một người con gái hơi béo, tay cô ta giống như đã cọ vào mặt tôi, khuỷu tay cô ta quẹt qua mặt tôi chính là ở chỗ bị thương này. Trùng hợp, lúc tôi mơ thấy điều này thì cũng vừa lúc con nhện đái vào mặt, khiến tôi có cùng cảm giác với trong giấc mơ.
Bất quá, còn một khả năng nữa là giấc mơ chi phối hiện thực. Tức là vì tôi giành áo khoác với người phụ nữ đó, tay cô ta quẹt vào mặt tôi nên trên mặt tôi mới xuất hiện vết bị nhện đái vào như vậy. Cô ta nói tôi lấy quần áo của cô ta, mà Tiểu mễ nói, đồng phục ở đây vốn là may đo, bộ đồ này vốn dĩ không phải là may cho tôi, có lẽ lúc trước có nhân viên khác được đo để may, xong rồi nghỉ việc mà không mang theo quần áo, vừa lúc tôi tới thực tập nên thuận tay ném bộ đồ đó cho tôi.
Nếu chỉ là như vậy, thì cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại trên mặt tôi lại có một dề mụn nước như vậy, chẳng lẽ cô gái kia xảy ra chuyện gì?
Trước khi gặp Tông Thịnh tôi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Mơ chỉ là mơ thôi, bị thương phải đến bệnh viện. Nhưng anh đã làm cho tôi cảm nhận được, có đôi khi mộng thật sự không phải mộng.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu mễ, nhưng chị ta cũng không bắt máy, có lẽ đang tiếp khách. Chúng tôi có một quy định là khi tiếp khách thì không được nghe điện thoại, tôi đành nhắn tin cho chị ấy rằng: “Tiểu Mễ, chị giúp tôi hỏi thử xem áo khoác kia trước đây là đặt cho ai? Cô ấy đã nghỉ việc hay sao? Hiện tại ra sao?”
Buông điện thoại xuống tôi không biết phải làm tiếp như thế nào? Tôi định gọi cho mẹ thì lại sợ mẹ lo lắng, hơn nữa cả ngày bận rộn như vậy, chắc cũng đã đến giờ ăn cơm tối rồi. Nếu mẹ tôi biết xong lại tất tả chạy tới bệnh viện với tôi, thật mẹ đã đủ phiền toái rồi.
Trước đây khi sinh bệnh tôi có thể cùng lan Lan chiếu cố lẫn nhau, nhưng lúc này tôi thật sự không biết phải tìm ai.
“Tông Thịnh.” Tôi bất giác gọi tên anh, rồi lại tự nhủ: “Quên đi, trên mặt còn nổi một đống mụn nước.”
Một bác gái giường bên nhìn mặt tôi rồi nói: “Cô gái à, mặt cô không cần phải đi bệnh viện đâu, dùng thảo dược rửa là hết mà.”
Tôi cười thân thiện với bác ấy, dù gì người ta cũng thật sự có ý tốt, bất quá hiện giờ tôi cũng chỉ có thể đi bệnh viện thôi, bên cạnh tôi chẳng có được một người để cùng thương lượng.
Cũng may bệnh viện phục vụ khá tốt, có người giao đồ ăn đến tận phòng. Đến tận khi tôi ăn cơm xong thì Tiểu Mễ mới hồi âm tin nhắn của tôi. Đọc tin nhắn tôi lại thấy khó xử: Tôi hỏi qua giám đốc cho cô rồi, giám đốc nói là của người bên tổng công ty tên Diệp Hồng. chỉ là hai tháng trước Diệp Hồng đã từ chức, quần áo có vấn đề gì sao?