Không tìm thấy cứu viện tôi chỉ có thể tự mình đối mặt Thẩm Kế Ân. Nghĩ tới đang giữa đường giữa sá, Thẩm Kế Ân có thể làm gì tôi chứ? Dù cho hắn kiêu ngạo cỡ nào cũng không đến mức ở trên đường cái mà động thủ với tôi đâu.
Nhìn bên ngoài Thẩm Kế Ân không hề thay đổi, chỉ có điều tay phải có vẻ bị thương phải dùng băng đeo lên cổ. Gã, không phải là một xác chết biết đi sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy gã ngâm mình trong bồn máu mà, sao lại có thể bị thương chứ? Tôi vẫn luôn cho rằng mấy cái thi thể sẽ không bị thương chứ?!
Gã cũng chú ý tới việc tôi đang nhìn cánh tay gã nên nói: “Không cẩn thận nên bị thương.” gã do dự rồi mới tiếp tục nói, “Tôi nghe nói, em và Tông thịnh đã chia tay?”
“Ừ.” Tôi đáp. Chúng tôi chia tay chính là để buộc gã ra tay.
“Tôi cùng Hạ Lan Lan cũng chia tay.”
“Cái này, Thẩm tiên sinh, chuyện đó cùng tôi không có quan hệ. À, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, anh cũng nên trở về nhanh đi, người ở đây đông đúc, tay anh còn đang bị thương.”
Thẩm Kế Ân gật đầu, lúc quay người đi còn nói thêm: “Ưu Tuyền, tôi biết em đang đau lòng, chuyện thực tập của em vốn dĩ vì quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh mà bị trục trặc, giờ hai người đã chia tay, nếu em muốn thì có thể trở về thực tập. Tôi sẽ cùng giám đốc nói vài lời.”
Tôi không đáp mà chỉ gật đầu coi như đáp lời. Nhìn gã rời đi, tôi thật sự không biết lần này gã tới tìm tôi là có ý gì, lúc trước Hạ lan lan tiếp cận tôi chính là để khiến tôi và Tông Thịnh nhanh chóng chia tay, còn giờ gã nói vậy với tôi là có ý gì?!?
Đang hoang mang thì Tiểu Mễ đã đứng trước mặt tôi, tức giận mà nói: “Thật nhìn không ra đó, Tông Ưu Tuyền, cái vẻ ngoài này của cô có vẻ rất được đám con trai ưa thích.”
“Lo làm việc đi, chị ít nói một chút thì sẽ có người thích chị.”
Trước đây, tôi sẽ không dám nói như vậy, chỉ là lúc này lại buột miệng nói ra.
Tiểu Mễ nhìn tôi, lườm rách mắt rồi mới bỏ đi.
Tôi nhìn về phía người phụ nữ khuất nơi cuối đường, trong lòng thấy chua xót. Chị ta đi một bước hỏi một bước, mỗi cửa hàng đều đi vào hỏi.
Có lẽ chị nghĩ con trai mình đã xảy ra chuyện, đã mất rồi, có thể có người nhìn thấy thi thể quanh đây sẽ kịp thời thông báo cho chị.
Tôi quyết định nói với chị ta một chút manh mối, dù không thể trực tiếp nói với chị, ít nhất cũng cho chị một chút hy vọng, không đến mức cứ luôn loanh quanh nơi đây mà không có chút khả năng tìm thấy người, trong khi con trai chị đang ở gần chị, chỉ trong vòng bán kính 100 mét.
Tôi vội đuổi theo chị, kêu lên: “Chị ơi, chị.”
Chị ta quay đầu, không kịp nhìn xem là ai đã nói: “Tôi đi ngay, đi ngay, sẽ không quấy rầy việc làm ăn của chị.”
“Chị ơi, em không phải chủ tiệm đâu.”
Chị ta lúc này mới nhìn rõ, hỏi tôi: “Cô gái à, em…”
“Chị à, con trai chị, tôi hình như có gặp bên khách sạn Sa Ân, chị có thể qua đó xem thử.”
“Thật sự?!” chị ta như bừng tỉnh, hai mắt lấp lánh hy vọng.
“Tôi cũng không xác định có phải con trai chị hay không nhưng mà có gặp qua bên đó. Có lẽ không phải, tôi cũng không phải thực sự chắc.”