“Để tôi đi xem, có hy vọng là tốt rồi, cảm ơn em, cô gái.”
Chị gái vội chạy sang bên kia đường. Thậm chí còn không ngó xe cộ, còn suýt nữa đụng trúng xe hơi chạy qua. Tài xế xe hốt hoảng ló đầu từ trong xe ra, “Chạy kiểu gì vậy? Mụ nội nó!”
Chị ta vội khom lưng, coi như xin lỗi rồi tiếp tục vội vã chạy tới chỗ khách sạn Sa Ân. Tôi không biết mình nói tin tức này cho chị ấy là tốt hay không nữa!?
Sau khi chị ta vừa đi thì một chiếc Mitsubishi màu đỏ chạy chậm vào khách sạn Sa Ân. Bên chỗ tôi chú Tông Thịnh đã gọi chúng tôi tới tập hợp cho nhiệm vụ tiếp theo. Xem ra chúng tôi phải làm ở đây suốt ngày rồi. Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và Facebook của Mèo. Mong các bạn ủng hộ Mèo tại gác và fb Tôi cởi áo khoác ra, buổi chiều ánh mặt trời thật chói lọi, nhiệt độ không khí tăng lên rõ rệt, từ lạnh lẽo ban sáng đã thành nóng sôi vào buổi chiều.
Cả ngày bận rộn, tới khi chú Tông Thịnh nói việc hôm nay xong rồi thì mặt trời cũng đã lặn. Ngưu Lực Phàm đi tới trước mặt tôi hỏi:
“Tông Thịnh đâu?”
“Không biết, bạn trai cũ thôi mà, có liên quan gì với em đâu”
Ngưu Lực Phàm sờ sờ mũi, tự nhận ra mình hết sức có duyên. Chúng tôi đã nói là đã chia tay rồi, còn tới mà hỏi.
Hắn nhìn mọi người đang ngồi nghỉ chờ đến giờ cơm tối rồi thì thầm với tôi: “Em qua đây một chút.”
Tôi đi theo hắn, nhưng dợm bước thì thấy trên đầu là cây đại thụ có đóng đinh kia, lựa sao lại lựa chỗ này chứ, tuy hiện tại không thấy mấy thi thể đó lủng lẳng nhưng trong đầu vẫn ngập những hình ảnh đó. Đặc biệt là hình ảnh nữ quỷ mặc váy ngủ trắng đi giày cao gót đỏ.
Ngưu Lực Phàm nói: “Vừa rồi có một người mẹ đi tìm con, em đoán có gì hay nào?”
“Cô ta nói thấy con trai mình trong gương, hay là trong tường kêu rên phải không?”
“Trời, em đi theo Tông Thịnh không được mấy ngày, còn học được đoán trước?”
“Bởi vì em cũng nhìn thấy.” Tôi trả lời hắn.
Ngưu Lực Phàm lúc này mới nói, hắn đưa Thẩm Hàm về, vừa đi đến sảnh thì thấy người phụ nữ kia hỏi nhân viên lễ tân xem có gặp con trai mình không, đứa bé mười ta tuổi mới đi lạc gần đây. Cũng không biết sao có người nói từng nghe tiếng trẻ con cầu cứu trong ống nước, không biết phải con chị ta không.
Chị ta liền chạy vọt tới buồng vệ sinh đi mở vòi nước. Kết quả, thật đúng là nghe được tiếng con mình cầu cứu. Chị ta khóc lóc kêu khách sạn cho người hỗ trợ báo án, nói con chị ta còn sống, bị mắc kẹt trong đường nước.
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Kế Ân xuất hiện, nói thanh âm kia là ghi âm, là chiêu trò của khu vực lầu mười sáu, là hắn kêu bảo vệ mở ghi âm.
Người phụ nữ kia liền thét chói tai, nói kia rõ ràng là giọng của con mình.
“Kết quả sao?” Tôi vội vã hỏi.
Ngưu Lực Phàm giương miệng đang muốn nói chuyện, thì cách chỗ chúng tôi không xa liền nghe được tiếng “Rầm” trầm đục, tiếp theo liền có người hô: “Đâm người, đâm người!”
Ngưu Lực Phàm vội kéo tôi chạy tới xem náo nhiệt: “Oa, sao lại đâm người?!””
Không chỉ có chúng tôi mà còn rất nhiều người vây quanh.
Gây tai nạn là một chiếc taxi, tài xế xuống xe liền vội vã hô: “Là cô ta, tự mình đột nhiên lao tới, chính là đồ ăn vạ.”
Phía trước chiếc taxi, người bị nạn đã văng ra vài mét nằm giãy dụa trên mặt đất. Nhìn quần áo tôi nhận ra chính là chị gái đi tìm con kia. Từ hướng đi, thấy hẳn là chị ta đang đi về phía Sa Ân.
Tôi đưa tay lên bịt miệng, không cho mình kêu lên thành tiếng, nhưng không khống chế được bước chân chạy về phía chị ta.
Nếu, nếu tôi không có nói cho chị ta biết có thể đã gặp con trai chị ở bên kia, phải chăng chị sẽ không xảy ra chuyện? Chị ta cố gượng nửa thân trên, cố mấp máy gọi: “Con trai, con, con…”
Chị ta nhìn tôi, cứ nhìn phía tôi như muốn nói gì với tôi nhưng không nói được. Được vài giây thì thân hình đổ ập xuống.
Ngưu Lực phàm kéo tôi lại nói: “Em đừng qua đó, coi chừng bị ăn vạ. Haiz, có vẻ chết tại chỗ rồi. Ban nãy anh nói chính là người phụ nữ này.”