Chu Vũ hết đường chối, gương mặt đỏ ửng.
Không, không phải, em ấy còn rất nhỏ, cậu không cầm thú đến mức như vậy!
Nhưng nhìn thái độ của cha Chu, Chu Vũ cũng biết, vì hiểu lầm này mới là nguyên nhân chủ yếu làm người cha giàu số một này đồng ý dứt khoát như vậy. Cho nên cậu cũng không biện minh gì nữa, cúi đầu một cách cam chịu.
"Thằng nhãi con đúng là giống cha, cha con cũng đến sơ trung năm đó liền.... Khụ khụ, không đề cập tới chuyện này, tóm lại, nếu là người trong lòng của con, làm tròn thành con dâu chưa vào cửa của Chu gia, cha cũng không cổ hủ như ông nội con, con muốn đòi lại công bằng cho con bé thì làm thôi, hoàn cảnh của con bé cũng quá đáng thương rồi." Đương nhiên Chu Quốc Thiên đã điều tra luôn hoàn cảnh của Phong Hạnh, đầy cảm thán giống như nhớ tới bản thân lúc nhỏ.
Chu Vũ tiếp tục gật đầu trong yên lặng, thừa nhận hết hiểu lầm này. Tất cả cũng vì có thể lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng, trả lại công lý cho Phong Hạnh, hy vọng em sẽ không trách anh đã làm bẩn danh dự của em.
Ở một góc trong phòng khách nơi mắt thường không thấy được, một đoàn sương đen giống như bị động kinh hết thu nhỏ rồi lại phình to, phập phồng cả buổi, cuối cùng hóa thành một cái bóng đen chui vào góc trên gác mái, cố gắng đè nén lại tiếng cười khì khì rợn tóc gáy.
Bên trong Quỷ Vực tại bệnh viện, thi thể tự giấu mình trong ngăn tủ cũng cứng người mà phá cửa, ngã xuống mặt đất.
Làm, làm tròn lên thì học trưởng đã kết hôn với mình rồi......!!!!!
*
Đám người Triệu Vũ Hân thuận lợi cạy cửa nhà Phong Hạnh mà tiến vào.
Triệu Vũ Hân nhìn thoáng qua cửa phòng đầy khinh rẻ.
Đúng là thời đại lạc hậu, cửa nhà cũng yếu ớt như vậy, không an toàn, cũng không giống mấy cánh cửa biến thái của thế giới tinh tế, chẳng những dùng súng laser bắn tới mười phút cũng chẳng hề hấn gì, còn có thể tự động báo cảnh sát nếu bị bắn phá.
Đối với cô, các loại cửa ở thế giới tinh tế còn có thể bẻ khóa nhẹ nhàng, nói gì loại cửa bắn cái là nát này, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà, sỉ nhục kỹ năng của cô mà.
Không sai, Triệu Vũ Hân không phải người ở Thế Hầu, khi tự giới thiệu bản thân cô ta đã nói dối để dễ ngụy trang hơn. Lúc trước cô ta ở trong một băng nhóm hải tặc có chút danh tiếng ở thế giới tinh tế, thành thạo các loại mánh khóe lừa bịp, đương nhiên kỹ năng đã được rèn luyện qua những thử thách thực tế, sẽ không bị một loại cánh cửa ở thời đại này làm khó, rất nhanh đã mở được cửa.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Chu Hàm Hi, cô ta không khỏi cứng người một chút, nói:
"Ha ha, lúc trước tôi từng làm trong bộ phận sửa chữa, cho nên những cánh cửa có then chốt hai bên như thế này vẫn có thể nhẹ nhàng mở ra được!"
Chu Hàm Hi gật đầu, chấp nhận lý do này, không chút hoài nghi, Bởi vì cô là một người có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển đại loại vậy.
Lúc trước Chu Hàm Hi cũng là một tù nhân trong ngục giam tinh tế, trước khi bị giam vào ngục cô sống bằng nghề đánh đấm, bởi vì giá trị vũ lực rất cao, được đại ca dạy dỗ phải để mặt hung dữ mới có thể chiếm phần thắng hơn người khác, nên mới có bộ dáng hung ác như hiện tại.
Thật ra, cô vẫn rất ngây thơ, đây cũng là nguyên nhân chính sau khi đại ca chết thì ngay lập tức cô đã bị người khác hãm hại vào tù.
Khi vừa đến không gian luân hồi, Chu Hàm Hi cũng rất kinh hoảng, cho nên mới không ngừng nhai kẹo cao su, đây là phương thức giảm stress của cô.
Triệu Vũ Hân nhìn thấu lớp ngụy trang này, cho nên một đường đi đến nhà Phong Hạnh cô ta rất ân cần hỏi han, dễ dàng đã đạt được tin tưởng của Chu Hàm Hi.
Liễu Tráng đi vào trong nhà, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói:
"Không sai, hoàn cảnh giống như trong phim điện ảnh, đúng là nơi này rồi! Ở phần hai, nữ chính muốn tìm được phương pháp giết chết Phong Hạnh nên đã đi đến đây, phát hiện bộ xác khô của mẹ nuôi Phong Hạnh cùng với một lá bùa hộ mệnh! Nữ chính dùng lá bùa hộ mệnh đi tới Quỷ Vực tại trường học cứu bạn học của cô, nếu không phải vì một vài người trong lúc hoảng loạn đã trộm đi bùa hộ mệnh, làm bọn họ bị đám quỷ phát hiện, thì không chừng cuối phim vẫn sẽ có người sống sót!"
Nhớ tới từng phần phim điện ảnh không còn một người sống sót nào, Liễu Tráng nhún vai, mỉm cười đầy ác ý.
"Tiếc thật, còn hiện tại, lá bùa hộ mệnh này thuộc về chúng ta!"
Triệu Vũ Hân cũng nở nụ cười vui vẻ, làm người đầu tiên bước vào phòng khách.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách đều không được xây sát trần nhà, bởi vì bên trên vẫn còn một tầng gác mái, không lớn cũng không nhỏ. Nhưng bởi vì thiết kế không hợp lý, dẫn đến việc không gian trên gác mái rất hẹp, không gian trong nhà cũng không khá hơn, cảm giác rất áp lực, ngột ngạt.
Ít nhất, đám người Triệu Vũ Hân vừa đi vào phòng khách đã cảm giác được loại áp lực không khỏe này đè lên người.
"Sao lại có lồng sắt ở đây?" Triệu Vũ Hân tò mò nhìn lồng sắt đặt giữa phòng khách.
Liễu Tráng cũng đi đến nhìn, nói:
"Thứ này không thấy trong cốt truyện. Kệ đi, đừng nghĩ nhiều, tìm bùa hộ mệnh nhanh lên, sau đó chúng ta đi đến trường Nhất Trung tìm một chỗ để trốn, nếu gặp lại Đội Luân Hồi, anh nghĩ bọn họ sẽ cướp nó đi!"
Triệu Vũ Hân nghe xong cũng thấy có lý, không tiếp tục thắc mắc câu chuyện lồng sắt nữa, bắt đầu cùng Liễu Tráng đi tìm bùa hộ mệnh.
Chỉ có Chu Hàm Hi đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, nhìn lồng sắt trước mặt lẩm bẩm:
"Có mùi máu tươi."
Nhưng trong lồng sắt không có thứ gì cả.
"Hàm Hi! Lại đây đi, tìm nhanh lên!"
Nghe Triệu Vũ Hân đang gọi cô, Chu Hàm Hi cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm lồng sắt kỳ quái này nữa, cùng bọn họ lục đồ tìm kiếm.
Rất nhanh bọn họ đã tìm hết những thứ hữu dụng trong này.
Trong phòng chứa đầy dụng cụ vu thuật có rất nhiều bùa hộ mệnh và các đồ vật linh tinh, nhưng vì không rõ cái nào mới là hàng auth nên bọn họ đều lấy hết, nhiều bùa một chút cũng không sao.
Còn lục ra được không ít sổ sách vu thuật, lúc này mọi người đều vui mừng.
Nhưng bọn họ không đem nhiều ba lô, chỉ có thể lấy những thứ có thể cho là quan trọng, cuối cùng còn lòng đầy không nỡ để lại các vật đó mà rời đi.
Bọn họ đều muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh Chủ Thần tuyên bố — sinh tồn ba ngày trong trường Nhất Trung — để kiếm được điểm thưởng! Bọn họ biết rất rõ ràng, lực lượng của Phong Hạnh sẽ càng mạnh hơn theo thời gian, nếu bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ này trước, những ngày sau sẽ rất gian nan, cho nên đêm nay bọn họ muốn đến trường Nhất Trung bắt đầu làm nhiệm vụ, như vậy tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút!
Rất nhanh bọn họ mỗi người bao lớn bao nhỏ rời khỏi nhà Phong Hạnh.
Sau khi đám người Triệu Vũ Hân rời đi, một con rối nhỏ nằm bên dưới sô pha vẫn luôn không nhúc nhích mà bọn họ không phát hiện, đột nhiên chui ra, bò lên trên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ, đôi mắt làm từ nút áo màu đen hiện lên một tia sáng.
*
Trời đã tối, Chu Quốc Thiên nói chuyện với cậu thêm chốc lát liền rời đi, rất rõ ràng là đi đến nhà tình nhân không biết tên nào đó.
Chu Vũ rửa mặt xong, nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà, cậu ngủ không được.
Trải qua một ngày hôm nay làm thể xác và tinh thần cậu đều cảm thấy mệt mỏi, đồng thời trong lòng tràn đầy áy náy.
"Nếu hôm nay mình không ngủ quá giờ thì tốt rồi, không chừng như vậy Phong Hạnh sẽ không chết....."
Nhớ đến cảnh Phong Hạnh rơi từ tầng cao xuống, đôi mắt cậu càng thêm ảm đạm, cả người có vẻ tái nhợt vô lực.
Sương đen quay một vòng quanh thiếu niên tuấn tú, chậm rãi hóa thành bộ dáng một thiếu nữ, ngoại trừ đôi mắt dày đặc âm khí, còn lại đều như một con người bình thường.
Cô muốn ôm người thiếu niên này, nhưng phát hiện vòng tay mình quá nhỏ bé, vì thế lại biến hóa thêm lần nữa, lần này hóa thành một thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị, thân hình cao lớn vững chắc.
Hắn chậm rãi ôm Chu Vũ vào lòng, mặc dù biết được Chu Vũ không cảm nhận được hắn, những vẫn nhẹ nhàng nói:
"Học trưởng, đừng tự trách bản thân, tất cả đều không phải lỗi của anh."
Bị một sự tồn tại không nhìn thấy được ôm ấp làm Chu Vũ cảm giác trên người lành lạnh, không nhịn được đắp chăn lên càng kín, sau đó mí mắt cũng bắt đầu nặng nề, chìm vào giấc ngủ trong cảm giác an tâm lạ kỳ.
Lần đầu tiên Phong Hạnh bắt đầu thích hình tượng nam tính này, xuất hiện ở dạng này sẽ làm hắn cảm thấy dáng người học trưởng nhỏ bé xinh xinh, mà hắn có thể ôm học trưởng vào lòng một cách dễ dàng để bảo vệ cậu.
Ngủ ngon, học trưởng, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Phong Hạnh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khi ngủ say của học trưởng, nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó liền kích động mà hóa thành một đoàn sương đen.
Khoan, dù sao cũng đã kết hôn rồi (?), vậy hôn thêm một cái cũng không sao nhỉ... Ừ, cho dù hôn tiếp một cái nữa cũng không có việc gì mà... Vậy, vậy hôn thêm cái nữa?
Bên trường Nhất Trung đang nghênh đón mấy vị khách không mời mà đến.
Cả trường học bao phủ dưới lớp sương mù màu đen không thể nhìn thấy, đang im lặng tiếp đón khách không mời đến chơi.
Chào mừng đã đến với — Quỷ Vực.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả ngốc đã thay đổi ảnh bìa truyện rồi nè ~ xinh qué ~ cảm ơn ban đồ họa bên diễn đàn Tấn Giang đã hỗ trợ ~
(Bìa gốc nà)
Hôm nay tác giả ngốc tự cảm thấy mình tràn trề sức lực, viết thêm một chương nữa ~ các thiên sứ nhớ follow một chút, bình luận một chút để cổ vũ tác giả ngốc nha ~ (ánh mắt đáng thương hmu hmu)
Cảm ơn các thiên sứ đã yêu thương tác giả ngốc ~
Mẩu chuyện nhỏ:
Ý thức thế giới: (nhà ngoại cảm thấy không vui) oát con, làm tròn thì cũng làm tròn vừa vừa thôi, có ai nhảy một phát làm tròn trĩnh thành kết hôn luôn không?
Phong Hạnh: (ánh mắt rét lạnh nhìn chăm chú gằn từng chữ) ta, với, học, trưởng, về, một, nhà!
Ý thức thế giới: (run rẩy nằm trong nồi đun nước) con trai à, ba cũng không có nói là không được, chỉ là ba muốn tặng bao lì xì bự cho hai đứa thôi! (vừa nhỏ yếu vừa đáng thương vừa bất lực.jpg)
*
Chu Vũ tỉnh lại vào sáng hôm sau: (môi có hơi đau)
Phong Hạnh: (thủ phạm đã hôn vô số lần đứng cười khúc khích)
Editor: Còn đây là quả bìa phèn *a của tui
Mỗi lần thấy tác giả bảo hôm nay ra thêm một chương nữa trong khi mình edit một ngày một chương là tui cảm thấy tự nhột. Cứ đến cuối chương là tự biết thân biết phận nhột trong im lặng.