Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 18: Chương 18




【Đêm đã khuya, một vài sinh viên đeo ba lô du lịch đi trên đường cười nói vui vẻ, bọn họ đi đến trước cánh cổng của ngôi trường bị bỏ hoang thì dừng lại.

"Ê, tụi bây có nghĩ mình sẽ gặp được quỷ không? Nghe nói ngôi trường này nổi tiếng là âm u, có quỷ nhiều lắm. Năm xưa đây là trường học nổi danh trong thành phố, sau đó có rất nhiều án mạng nghiêm trọng xảy ra rồi bị bỏ hoang luôn, đúng là kỳ quái!" Nữ sinh duy nhất trong nhóm sinh viên lên tiếng, nhìn cánh cổng cũ nát rỉ sắt, trên mặt không giấu nổi nét tò mò.

"Tao nghe mẹ tao kể, dì tao lúc trước cũng từng học ở đây, sau đó có nhiều học sinh với dì tao mất tích cùng một lượt, báo cảnh sát, tốn bao nhiêu thời gian cũng không tìm được tung tích! Mọi người đều đồn là bị quỷ bắt ăn mất xác rồi. Tuy rằng sau đó cảnh sát nói đó chỉ là lời bịa đặt không có thật, nhưng mà mọi người đều hiểu, họ truyền tai nhau về việc này nên không có ai dám đến ở gần đây cả, cũng không có công ty nhận thầu xây dựng trong khu vực này luôn. Haiz, đúng là tiếc mà, khu vực này hồi đó đông đúc nhộn nhịp lắm." Nam sinh bên cạnh trả lời.

"Trời, để ý nhiều vậy làm gì, bây giờ chạy vèo vô quay video rồi đi ra, ngày mai còn phải đăng lên mạng nữa!" Một nam sinh khác cầm máy ảnh kỹ thuật số trong tay, vẻ mặt phấn khích không chờ nổi.

"Rồi, biết rồi!" Nam sinh đi ở cuối hàng đeo ba lô bự nhất trong đám nói với vẻ mặt hết muốn sống, "Sớm biết vậy tao không đi cùng tụi bây đâu, việc dơ việc nặng gì cũng đưa tao làm hết! Tao muốn đình công!"

Mọi người cười nói đi vào ngôi trường bị bỏ hoang đã lâu này, không chút để ý đến cảnh tượng bóng đêm vặn vẹo ở phía sau. 】

— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái II》

*

Triệu Vũ Hân nhìn phòng bảo vệ sáng đèn, đưa mắt ra hiệu cho Chu Hàm Hi.

Chu Hàm Hi hiểu được, dựa theo kế hoạch và khuôn mặt trẻ tuổi, làm bộ bản thân đang là học sinh trung học, đứng trước cổng la lên:

"Chú bảo vệ ơi, mở cửa cho con!"

Bảo vệ vừa mới đi tuần tra toàn bộ trường xong, xác nhận không còn học sinh nào ở lại, lúc này có chút mệt đang ngồi uống trà trong phòng, thình lình nghe được học sinh gọi mở cửa, lông mày nhíu chặt, trên mặt cũng không kiên nhẫn.

"Gọi cái gì mà gọi! Đứa nhỏ này, lớp nào đây? Trễ như vậy rồi quay lại trường học làm gì?" Bảo vệ là một người đàn ông 30 tuổi, dáng vẻ bình thường, nhưng đối với đám học sinh choai choai thì như ông thần gác cửa, chỉ cần nhíu mày làm mặt nghiêm túc thì ngay cả những đứa lì lợm nhất cũng không dám lộn xộn trước mặt bảo vệ.

Chu Hàm Hi ngừng một chút, đành giả bộ ôm bụng, nói:

"Chú bảo vệ, con bị quên lọ thuốc trong lớp học rồi, có thể cho con vào lấy không?"

Đáng tiếc, Chu Hàm Hi chỉ được giải Mâm Xôi Vàng nếu tham gia diễn xuất, biểu cảm cứng đờ, đương nhiên không thể lừa được bảo vệ trường học, người đã phải trải qua muôn vàn màn kịch, lý do của học sinh.

"Đừng có diễn kịch ở đây, rốt cuộc cô là..... A a!!!!" Bảo vệ bị Chu Hàm Hi đã bắt đầu không kiên nhẫn đánh cho hôn mê.

Triệu Vũ Hân và Liễu Tráng đứng trợn mắt há hốc mồm.

"Cô, c, cô đi vào bằng cách nào vậy?"

Triệu Vũ Hân trơ mắt nhìn Chu Hàm Hi leo lên cổng trường rồi nhảy qua sau đó đánh ngất bảo vệ, tự động ghi nhớ câu một người khỏe bằng mười người khôn, cô ta đã lên rất nhiều kế hoạch để vào được trong trường, bây giờ thì không cần nữa.

Chu Hàm Hi ngồi xổm xuống, bàn tay lần mò trên người bảo vệ, lấy được chùm chìa khóa, mở ra cánh cổng được đóng chặt.

"Tôi còn có thể nhảy cao hơn nữa, cánh cổng này chưa được tính là cao lắm đâu." Chu Hàm Hi nhai kẹo cao su, nở nụ cười ngây ngốc.

Cô chuyên dùng bạo lực để kết thúc vấn đề, chưa bao giờ nói nhiều với đối thủ, ban nãy nói chuyện vài câu cũng đã cố lắm rồi, hơn nữa bảo vệ gác cổng cũng phiền phức quá làm cô nhịn không được.

"Làm tốt lắm, Hàm Hi! Chúng ta mau đi vào thôi!" Triệu Vũ Hân nhìn Chu Hàm Hi mở cổng trường thành công, cười càng thêm dịu dàng.

Có một tay đấm bốc miễn phí bên người, đúng là không tồi!

Liễu Tráng cũng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao hắn cũng từng là tù nhân, kiểu người nào chả gặp qua, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Bây giờ chúng ta giết chết bảo vệ gác cổng này, sau đó....."

Bóng đêm thâm trầm, đám Triệu Vũ Hân vẫn còn lên kế hoạch cho ngày mai nên không để ý đến, sau khi bọn họ bước vào cổng, toàn bộ ngôi trường càng chìm sâu vào bóng tối.

*

Lý Hoan rửa mặt trong phòng tắm, cô ta nhìn chính mình trong gương đến ngơ ngác, sau một lúc lâu, lại nhìn xuống tay.

Đôi tay trắng nõn không tì vết.

Lý Hoan chớp mắt một chút, tiếp theo đó đôi tay cô ta nhuộm đầy máu tươi, máu chảy xuôi xuống cổ tay, bồn rửa mặt bị các loài bò sát chen chút rậm rạp tràn ra ngoài, đang phấn khích bò lên trên người cô ta.

"A a a —!!!" Lý Hoan sợ tới mức té lăn xuống đất, mọi thứ trước mắt lại khôi phục về bình thường, yên lặng, giống như những gì xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.

"Là ảo giác, chỉ là ảo giác!" Lý Hoan lẩm bẩm nói.

Cô ta đứng lên, hô hấp dồn dập.

Một lần nữa cô ta đi đến trước gương, tự nói với hình ảnh phản chiếu:

"Lý Hoan! Không phải chỉ chết có một người thôi sao? Sợ cái gì! Con nhỏ đê tiện kia nên chết từ sớm mới đúng!"

Nhớ tới thi thể của Phong Hạnh khi chết, Lý Hoan vẫn run rẩy một chút, tiếp tục an ủi chính mình, nói:

"Không có gì, không có chuyện gì cả, mình thay trời hành đạo, con nhỏ đê tiện đó dám câu dẫn học trưởng, ngược đãi động vật, nó đáng phải chết!"

"Hoan Hoan, con không sao chứ?" Mẹ Lý Hoan ở dưới lầu nói vọng lên, dò hỏi.

"Phiền chết đi mất, tôi không sao!" Lý Hoan lớn tiếng quát, vẻ mặt kiêu ngạo phách lối.

Cô ta ghét nhất người mẹ hay lải nhải này, vừa nghe tin lớp cô ta có người chết liền khóc sướt mướt không ngừng. May mà chưa nói người đó do cô ta đẩy xuống, nếu không, Lý Hoan chắc chắn bà mẹ ngu ngốc này sẽ khuyên cô ta đi tự thú.

"Đúng là dì Lý vẫn tốt hơn, vì sao cái người ngu ngốc này lại là mẹ mình chứ? Xííí!" Lý Hoan nhớ tới tình nhân của ba, trong lòng càng thêm khó chịu.

Dì Lý đối xử với cô ta rất tốt, cái gì cũng mua cho cô ta, không giống bà mẹ ruột này, cái gì cũng muốn quản, nhưng mà không chịu cho tiền.

Lý hoan bình tĩnh lại, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tuy gương mặt tiền tụy nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, Lý Hoan vỗ lên mặt, cổ vũ chính mình:

"Được rồi, đi ngủ! Ngày mai mình sẽ tỏ tình với học trưởng! Không còn người điên kia nữa nên lần này nhất định có thể thành công! Ha ha! Quá tuyệt vời!"

Nháy mắt với chính mình qua gương, Lý Hoan đóng cửa tắt đèn phòng tắm, bước ra phòng ngủ chuẩn bị làm mộng đẹp.

Phía sau, Lý Hoan trong gương cũng nháy mắt, khuôn mặt tươi cười.

Bên ngoài, mới đó Lý Hoan đã ngủ say đương nhiên không nhìn thấy, khuôn mặt của bản thân đã trở nên trắng bệch không khác gì người chết.

*

Sáng hôm sau, Chu Vũ dậy trễ.

Không biết vì sao đồng hồ báo thức không kêu, với lại do cậu mạnh mẽ yêu cầu bảo mẫu không cần đến nấu cơm vào buổi sáng, cho nên cậu ngủ quên thành công.

Chờ tới khi cậu tự tỉnh lại đã là tám giờ.

Chu Vũ thở dài, tâm trạng hôm nay cũng rất tốt, có thể là vì tối hôm qua cậu đã ngủ rất ngon.

"Nhanh đến trường thôi!" Chu Vũ tăng nhanh tốc độ rửa mặt, ra khỏi nhà liền chạy thẳng đến trường học.

Rất nhanh đã đến trường, Chu Vũ cảm thấy có hơi kỳ lạ, buổi sáng nào bảo vệ cũng sẽ đứng ở cổng trường, hôm nay lại không thấy. Nhưng mà hôm nay cậu có chuyện quan trọng hơn để làm, không thể để tâm đến việc nhỏ này được.

Không có bảo vệ càng tiện cho việc cậu đi muộn, không bị ghi tên lại.

"Bạn học sinh kia, cậu bị muộn học rồi!" Một giọng nói có vẻ khá trẻ vang lên từ phía sau, Chu Vũ nhún vai, xoay người lại.

Làm Chu Vũ kinh ngạc là, người này không phải giáo viên đến bắt cậu, mà là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ.

"À, em xin lỗi? Hôm nay em ngủ quên, cho nên.... có thể cho em vào luôn không? Mà hình như trước đây anh không làm ở đây?" Chu Vũ nhướng mày, nhìn về phía người bảo vệ trẻ tuổi.

Bảo vệ mới đến rất thong dong mỉm cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây, bác Trương đang nghỉ ngơi trong phòng rồi, anh đến để thực tập. Mà bạn học sinh à, đừng đánh trống lảng nữa, đọc tên đi!"

Bảo vệ trẻ tuổi chỉ vào phòng bảo vệ, sau đó quay trở lại đề tài ghi tên đi học muộn.

Chu Vũ liếc nhìn phòng bảo vệ, đúng thật là có người đang dựa vào bàn nghỉ ngơi.

"À vâng ghi tên vào sổ nào vậy?" Học sinh đến trễ luôn phải tự động ghi tên mình vào danh sách, cuối tháng sẽ đọc tên trước trường để phê bình.

Người bảo vệ gật đầu, lấy ra một quyển sổ đưa cho Chu Vũ.

Cậu ghi tên và lớp mình vào.

Lớp 9 ban A1. Chu Vũ.

Bảo vệ sửng sốt, nhìn Chu Vũ một lúc, ánh nhìn chằm chằm khiến Chu Vũ càng lúc càng khó chịu nhìn thẳng lại, lúc này bảo vệ mới dời tầm mắt nhận lại quyển sổ.

"Được rồi, bạn học sinh này cậu có thể vào lớp."

"Cảm ơn."

Xoay người rời đi, Chu Vũ yên lặng lẩm bẩm trong lòng, bảo vệ mới này không lẽ có sở thích biến thái gì đó, ánh nhìn kỳ lạ thật.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn quả địa lôi của Phạm Mây Trắng, Thời gian trao dịu dàng cho người ~ yêu mọi người ~ cảm ơn các thiên sứ ~ moah moah

Ngoài ra, cảm ơn dịch dinh dưỡng của các thiên sứ Đừng hỏi x40, Chín thiếp x10, Ngọc khuynh thần x5, Huyền hạc của phong nguyệt x5, Angelo x3, Ghi tâm khắc cốt x5, Mặc trầm x4, Nhị Hoàng cute x3, Zhaopmm x5 ~ cảm ơn moah moah ~

Tác giả ngốc muốn yếu ớt lên tiếng một chút, khi bình luận mọi người đừng nhắc đến tên hay nhân vật truyện khác nhé (làm mình nhớ tới A quá, y chang B,...), nếu không, nếu không, tác giả khóc cho mọi người xem hmu hmu — truyện tác giả ngốc viết không đủ hấp dẫn mọi người sao QAQ mọi người đối xử nhẹ nhàng với tác giả ngốc nhé, nhẹ nhàng thôi. Không là khóc é —

Tiếp tục cầu follow với bình luận ~ lần nữa cảm ơn các thiên sứ nha ~ moah moah ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Lý Hoan: (phấn khích) ngày mai sẽ tỏ tình!

Phong Hạnh: (mỉm cười âm trầm vừa vươn bộ móng dài màu đen ra) ngày mai sẽ giết người!

Bảo vệ: (khóc thút thít) mới xuất hiện được một tí đã phải ra nhận cơm hộp, có ai thảm bằng tôi?

Ý thức thế giới: (khóc thành cơn bão nước mũi) Im miệng! Ba sống trong hậu trường cũng chỉ xuất hiện trong vài mẩu chuyện nhỏ ba còn chưa khóc! Được làm cameo trong chương chính luôn còn nói hả? Hu hu hu!

Editor: Hôm nay tui siêng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.