Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 96: Chương 96




“Ngươi biết không, cho tới tận bây giờ Hạ Phùng Tuyền đều chưa chính miệng nói rằng yêu ta, chưa lần nào cả.”Diệp Tây Hi nhìn về phía chiếc xe xa xa ngoài cửa sổ, trong mắt lấp lánh lên niềm vui: “Nhưng mà anh ấy nhất định sẽ vì ta mà đến tận chân trời góc bể kể cả thâm sâu cùng cốc, anh ấy sẽ vì bảo vệ ta mà sẵn sàng đắc tội với các gia tộc khác, rất rõ ràng là ngày hôm ấy vì che chở cho ta mà không màng tính mạng của bản thân đỡ đạn cho ta, không hề có chút do dự suy nghĩ nào…. Cho nên ta biết, anh ấy rất yêu ta.”

“Mà ngươi thì hoàn toàn không giống như thế.” Diệp Tây Hi xoay đầu lại, nhìn Du Nhất Giới thật sâu: “Ngươi luôn miệng nói… ngươi yêu ta, yêu ta không thua kém bất kì kẻ nào trên thế giới này nhưng ta không hề cảm nhận được điều đó. Thật sự, ta không cảm nhận được. Ta chỉ thấy rằng ngươi vì ép ta kết hôn với ngươi, vì mục đích vô vọng của bản thân mà không từ thủ đoạn, hướng A Khoan nổ súng, bày thiên la địa vọng vây bắt ta, bắt cóc ta, còn thiếu chút nữa thì khiến Hạ Phùng Tuyền phải bỏ mạng…. Những việc làm đó đúng là sẽ khiến ta suốt đời này không thể nào quên được, đời này thống khổ không thể nào quên được…. Loại tình yêu này, xin lỗi nhưng ta không cần!”

Du Nhất Giới khẽ nhíu mày, đôi mắt của hắn lúc này hiện lên màu hổ phách trong suốt, mái tóc hơi rối bời nhẹ nhàng phiêu tán trong gió, môi của hắn, mím thật chặt.

Vai phải của hắn, nghiêng tựa vào tường, cả người của hắn cũng nghiêng nghiêng theo, dáng điệu buông lỏng, giống như tận sâu bên trong hắn đã quyết định buông thả điều gì đó.

Ly rượu trong tay hắn, dưới ánh nắng mặt trời, lấp lánh ánh lên từng tia sáng rực rỡ.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc cũng cười rồi nói: “Thật ra thì, Tây Hi, em biết không, em và Hạ Phùng Tuyền hai người giống hệt nhau.”

Nụ cười kia khe khẽ có phần hờ hững lãnh đạm.

Diệp Tây Hi nghe hắn nói mà mờ mịt chẳng hiểu ý của hắn là gì cả.

“Em cũng chưa từng đứng trước mặt hắn và nói rằng em yêu hắn, đúng không?” Du Nhất Giới hỏi.

Diệp Tây Hi suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận: “Trước mặt anh ấy, ta chỉ thường hay nói ‘Tôi không yêu anh’ mà thôi.”

“Hai người chưa bao giờ nói ra, thế nhưng, lúc viên đạn ấy bay đến, thì lại theo bản năng vô thức mà đẩy đối phương ra.” Du Nhất Giới lặng lẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi đen nháy dưới ánh nắng chói sáng của mặt trời dường như đang nhạt phai dần: “Khoảnh khắc em lao ra phía trước chắn mình cho Hạ Phùng Tuyền, tôi hoàn toàn chấn động… lúc đó, tôi đã biết, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể đối với tôi giống như thế.”

“Mà ngươi, cũng sẽ không bao giờ có thể lao mình ra chắn đạn cho ta, không phải sao?” Diệp Tây Hi cười và hỏi ngược lại.

Du Nhất Giới thở dài thườn thượt: “Không sai, tôi sẽ do dự.”

“Vậy đấy.” Diệp Tây Hi thử dò hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi thì xem ra ngươi đã cam lòng thả ta và Phùng Tuyền đi rồi chứ?”

Du Nhất Giới gật đầu: “Những ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu ra rằng, bất luận có dùng thủ đoạn nào phương pháp nào đi chăng nữa, em cũng sẽ vĩnh viễn không ở lại bên cạnh tôi.”

Diệp Tây Hi đang chuẩn bị mở miệng định nói điều gì đó nhưng lại thôi, tiếp tục nghe hắn nói: “Tuy nhiên, hai người phải đáp ứng tôi một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Diệp Tây hi trong lòng run sợ, đã biết Du Nhất Giới sẽ không dễ dàng buông tha cho mình rồi mà.

Quả nhiên, Du Nhất Giới con ngươi đảo như rang lạc rồi loé sáng kì dị: “Sau này, tôi muốn hai người đem con gái gả cho tôi.”

“Cái gì ???????!!!!!!!!!!” Diệp Tây Hi hai mắt như muốn lồi ra rớt luôn xuống đất.

“Con gái của hai người rất có thể sẽ được di truyền thể chất của em, cho nên, hơn mười năm sau, nói không chừng trong cộng đồng người sói lại xuất hiện thêm một Tiểu Diệp Tây Hi truyền thuyết nữa cũng nên.” Du Nhất Giới bắt đầu tính toán: “Đến lúc đó, tôi phải thực hiện kế hoạch tuyển nàng dâu, khiến cho cô bé ngay từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, sau đó bồi dưỡng cô bé trở nên hoàn mỹ hơn mẹ nó nhiều lần mới được.”

Diệp Tây Hi nghe loại khen ngợi mà thực chất là đang mắng xéo cô của hắn, khuôn mặt căng gân nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt hơn nửa phút, rốt cuộc hỏi: “Chỉ cần con gái thôi hả? Thế nhỡ là con trai thì sao?”

“………………………….” Gió đã đổi chiều, tình thế đã xoay chuyển, lúc này, đến lượt Du Nhất Giới bộ mặt gân xanh nổi đầy.

Vì sự an toàn của Hạ Phùng Tuyền và bản thân, Diệp Tây Hi quyết định bán đứng đứa con gái đáng thương còn chưa tồn tại trên đời này của mình, lập tức cùng Du Nhất Giới ký một bản hiệp định hai bên.

Du Nhất Giới không nhịn được than thở: “Thật không thể ngờ được, cuối cùng tôi lại bại dưới tay Hạ Phùng Tuyền.”

“Đừng nói như vậy.” Diệp Tây Hi vội vàng sử dụng những lời thoại trên truyền hình mấy nữ chính thường hay đối phó với nam phụ, cô nói rất thương tâm và đầy chất kịch: “Ngươi rất tốt, tốt cực, thật đấy!”

Nhưng Du Nhất Giới căn bản là không lĩnh hội được ý tứ, tình cảm tốt đẹp đó của cô mà lại nhún nhún vai, bày ra bộ dạng ‘Bổn thiếu gia vốn đẹp zai tiền nhiều, người người gặp đều chết mê ngay, đi ngoài đường xe thấy cũng phải đâm vào gốc cây, người trong thiên hạ đều biết ta tốt nhất, không cần ngươi phải vuốt mông ngựa.’ – vẻ mặt như đang cầu xin “Chị ơi đánh em đi” vậy!

Được rồi, cứ cho là cô nhiều chuyện đi!

Đảo mắt đã sắp đến thời gian hạn chế của Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi không muốn thảm cảnh đầu rơi máu chảy vô tình xảy ra nên vội vàng cáo từ.

Xuống lầu, nhớ lại vừa lúc nãy Hồ Yên phu nhân còn hai mắt toé lửa bạo phát đuổi giết cô dưới này, náo loạn một trận xong, bây giờ chưa biết sẽ thế nào tốt nhất trốn trước thì hơn, Diệp Tây Hi nghĩ vậy liền chạy trối chết.

Trở lại xe, vừa kịp lúc hết một tiếng kể từ lúc cô bước vào lâu đài đó.

Diệp Tây Hi vừa mới bước tới trước cửa xe , liền nghe thấy tiếng Hạ Hư Nguyên ngồi ở băng ghế đầu cười cười nói: “Tây Hi, cô mà còn chưa trở lại thì nhất định sẽ có án mạng đấy, Phùng Tuyền nó mà điên lên thì cả lũ chúng ta chôn xác cùng luôn.”

Diệp Tây Hi đang muốn đáp lại, thì Hạ Phùng Tuyền không biết chui ra từ cửa nào đưa tay kéo phắt cô ngồi lên băng ghế đằng sau.

Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực: “Hạ Phùng Tuyền, anh định hù chết em à?”

Hạ Phùng Tuyền ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía Hạ Hư Nguyên và Mộ Dung Phẩm lạnh lùng ra lệnh: “Không cho phép quay đầu lại!”

Hai vị ngồi phía trước biết người nào đó đang trong tâm trạng vô cùng kích động, sợ bị liên luỵ, cuống quýt tuân mệnh.

Sau đó, Hạ Phùng Tuyền bắt đầu tiến hành xem xét Diệp Tây Hi, từ cổ, cánh tay, đôi môi, thậm chí còn đưa tay vào khám xét khu vực nội y một phen, phát hiện không có gì khác thường lúc này mới chịu dừng tay.

“Hạ Phùng Tuyền, anh đang làm cái quái gì thế hả?” Diệp Tây Hi nắm chặt lấy cổ áo mình, nhìn chằm chằm hắn.

“Kiểm tra xem lúc này Du Nhất Giới có làm việc gì không cần thiết không?” Hạ Phùng Tuyền vẻ mặt tỉnh khô trả lời không chút xấu hổ, tiếp theo, lại coi như không có chuyện gì xảy ra hỏi cô: “Hắn tìm em có chuyện gì thế?”

Chỉ giỏi đánh trống lảng, lái sang chuyện khác ngay được, Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hắn nói buông tha cho chúng ta một con đường để trở về.”

“Du Nhất Giới mà tốt như vậy sao?” Hạ Hư Nguyên bắt đầu ngửi thấy mùi hay, rất chi là nhiệt tình quạt gió thổi lửa: “Tây Hi, lẽ nào cô cho hắn cái gì ngon ngọt ư?”

“Dĩ nhiên không có!” Nhìn Hạ Phùng Tuyền hai mắt nhanh chóng trầm xuống, lạnh như băng, Diệp Tây Hi liều mạng phủ nhận liền.

“Vậy thì hắn sao tự nhiên lại dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy được?” Mộ Dung Phẩm hỏi.

“Em dùng lời nói thấu tình đạt lý để cảm hoá tâm hồn hắn và dùng quyền cước để cảm hoá ‘thể xác’ hắn, nhanh mà gọn bắt hắn phải hoàn toàn quỵ dưới chân.” Diệp Tây Hi đắc ý dạt dào kể.

Nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ nguyên hiện trạng không chuyển biến gì, nhiệt độ cơ thể chợt tụt xuống rất nhanh.

Diệp Tây Hi cuối cùng đành phải đầu hàng khai ra sự thật: “Em đem con gái bán cho hắn làm vợ.”

Hạ Phùng Tuyền bắt đầu biến thân từ tảng băng thành tủ lạnh cao cấp, lạnh ngàn độ, khí lạnh cứ nhằm thẳng cô mà phóng tới: “Diệp Tây Hi, em lặp lại lần nữa.”

Diệp Tây Hi quyết định đính chính một chút: “Vốn dĩ em định cho hắn con trai nhưng mà hình như người ta không cần.”

Hạ Phùng Tuyền: “……….”

Diệp Tây Hi thật cẩn thận từng li từng tí tiếp tục thuyết minh: “Em cực nhọc vấ vả đắng cay chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, con gái ra đời thì báo đáp chúng ta cũng là lẽ thường tình a!”

Nhớ tới cục cưng còn đang trong bụng Hạ Từ Viện của mình, Mộ Dung Phẩm cảm thấy vấn đề này có chút tương quan với lợi ích thiết thân của mình liền chen vào, ăn theo nói leo: “Tây Hi, tôi chỉ nhắc nhở một câu, bất kể là từ góc độ pháp luật hay góc độ tình lý, con cái hẳn là thuộc về cả cha và mẹ quyết định chứ.”

Diệp Tây hi híp mắt lại liếc xéo Mộ Dung Phẩm một cái: “Ta cũng nhắc nhở các ngươi một câu, đàn ông các người chẳng qua là thừa dịp giải quyết nhu cầu sinh lý mà đồng thời để lại chút ít nòng nọc nhỏ, sau đó để mặc cho đàn bà phụ nữ chúng ta chịu đau đớn suốt chín tháng mười ngày ròng rã, kết quả cuối cùng của chuỗi ngày đau khổ đó là lôi ra một cục gì đó chẳng khác mấy so với Khổ đại cừu thâm ăn uống rượu chè quá độ mà thôi, ấy thế mà các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói các ngươi cũng có một nửa quyền hả?”

Mộ Dung Phẩm: “Giải quyết… nòng nọc nhỏ?”

Hạ Hư Nguyên: “….Lôi ra?”

Hạ Phùng Tuyền: “Một cục…. giống Khổ đại cừu thâm ăn uống rượu chè quá độ???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.