Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 97: Chương 97




Diệp Tây Hi hừ nhẹ một tiếng, chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa xe.

Mộ Dung Phẩm bắt đầu nhấn ga lao xe về phía trước, toà lâu đài cổ kính và nguy nga tráng lệ dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Ánh dương nhuốm màu lên mọi vật khiến cảnh vật trở nên mỹ lệ hơn, rặng núi xa gần mờ ảo mà quyến rũ. Rừng cây um tùm tươi tốt tầng xanh này đè lên tầng xanh khác, tràn trề nhựa sống đặc biệt tươi đẹp. Hồ nước xa xa yên tĩnh dưới chân núi, dòng nước hiền hoà trôi, mang trong mình ngàn năm lịch sử.

Tất cả mọi thứ, hết thảy đều đẹp không sao tả xiết.

Diệp Tây Hi khẽ tựa đầu vào cửa kính, bên trên mặt kính còn phản chiếu cái bóng mờ nhạt của cô, hình ảnh cô gái trong gương nụ cười không tắt trên khoé môi.

Nhưng mà, cảnh dù có đẹp đến đâu, thơ mộng đến đâu, lãng mạn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không phải điều cô mong muốn.

Cô muốn trở về nơi mình thực sự thuộc về, bên những người thân yêu.

Vĩnh viễn ở bên cạnh họ.

Bởi vì sợ Du Nhất Giới nói một đằng làm một nẻo trở mặt nên bọn họ không hề dừng lại nghỉ chân lấy một giây, lập tức lên phi cơ rời đi ngay lập tức.

Ngồi trên phi cơ, Diệp Tây Hi đem cuộc hội thoại lúc nãy với Du Nhất Giới kể cho Hạ Phùng Tuyền nghe từ đầu tới cuối.

“Du Nhất Giới cuối cùng cũng thất bại nên dĩ nhiên là vẫn canh cánh trong lòng ôm hận, nhưng anh yên tâm đi, hắn đã hoàn toàn buông tha cho chúng ta rồi.” Diệp Tây Hi toàn thân mỏi rã rời: “Rốt cục thì bây giờ cũng có thể an tâm ngủ một giấc rồi.”

Hạ Phùng Tuyền gấp tay ra sau đầu, dựa đầu vào tay, tư thế ngả về đằng sau, chăm chú nhìn cô, trong mắt ánh lên nụ cười tinh nghịch: “Thật ra thì, Du Nhất Giới chỉ vì không chiếm được nên mới mê muội em như thế thôi, nếu như em thật sự chấp nhận gật đầu ở bên cạnh hắn thì anh dám cá hắn sẽ giơ hai tay đầu hàng ngay lập tức ấy mà.”

Diệp Tây Hi khó chịu: “Em kém cỏi như thế sao? Du Nhất Giới còn không tiếc lời khen em là người con gái hoàn mỹ cơ đấy!”

Hạ Phùng Tuyền nhún nhún vai: “Em cũng nói, hắn thần kinh có chút không bình thường đấy thôi.”

Diệp Tây Hi không phục: “Em không tốt ở chỗ nào chứ?”

Hạ PhùngTuyền bắt đầu tuôn ra một tràng nhiếc móc ào ạt dạt dào như máy nước: “Nhan sắc thì thường thường, quần áo lôi thôi chẳng sạch sẽ tý nào, đầu óc thì giản đơn, hành động thiếu suy nghĩ, động tác thô lỗ, và quan trọng nhất là, trên cương vị của một người phụ nữ mà nói thì, em quá lười rồi đó!”

Diệp Tây Hi cố gắng phản bác: “Em lười lúc nào chứ? Khi còn ở nhà ngày nào em cũng giúp A Khoan làm nhiều ơi là nhiều việc nhà nhé, quẹt dọn này, nấu cơm này, giặt giũ này, em lười ở đâu hả?”

Hạ Phùng Tuyền tà tà liếc xéo cô một cái, từng câu từng chữ nhấn mạnh đặc biệt rõ ràng rành mạch: “Ở trên giường em căn bản là không có tinh thần hợp tác gì cả, động một chút cũng không động, chỉ có một mình anh làm đơn độc.”

Diệp Tây Hi hoàn toàn á khẩu cố gắng lắm mới đáp được: “Em không động đậy gì anh cũng có thể hành hạ em lâu như vậy, em mà động đậy thì anh còn cần mạng em nữa không đây?”

Hạ Phùng Tuyền mỉm cười: “Em chưa thử qua, làm sao biết? Nói không chừng còn cảm thấy rất hưởng thụ ý chứ!”

Lúc này, Mộ Dung Phẩm ở bên cạnh khẽ ho nhẹ một tiếng: “E hèm, trước khi hai vị tiếp tục thảo luận vấn đề thể dục trên giường tôi xin có đôi điều nhắc nhở, ở đây không chỉ có hai người thôi đâu.”

Diệp Tây Hi quay đầu, bấy giờ mới phát hiện ra hai cô tiếp viên hàng không đứng gần đó đang khổ sở nín cười.

Diệp Tây Hi xấu hổ tới mức chỉ muốn bật dù lao ra khỏi phi cơ và nhảy xuống.

Thật sự là quá mất mặt!

Rốt cuộc cũng về đến Hạ gia.

Nhìn ngôi biệt thự quen thuộc, Diệp Tây Hi vô cùng kích động, tim đập bình bịch bình bịch.

A Khoan, Từ Viện, Khổ đại cừu thâm, ta —- Diệp Tây Hi đã trở lại rồi đây!!!!!!!!!

Vừa bước vào cửa chính, đã thấy ngay Khổ đại cừu thâm ba chân bốn cẳng cuống quýt chạy ra, thở phì phò chạy như điên đến.

Diệp Tây Hi cảm động đến suýt rơi nước mắt, quả nhiên không uổng công cô nuôi nó lớn mập đến như vậy a.

Diệp Tây Hi ngồi xổm xuống, giang rộng hai cánh tay, chuẩn bị ôm lấy nó.

Thế nhưng, Khổ đại cừu thâm chạy đến trước mặt cô rồi đột ngột rẽ hướng, lao thẳng tới chỗ Hạ Phùng Tuyền, nịnh hót dúi đầu vào ống quần hắn, cái đuôi vẫy vẫy lắc lắc giống y chang cái cánh quạt của phi cơ.

Diệp Tây Hi khiếp sợ, vẻ mặt như bị sét đánh: “Mày có lầm không vậy! tao mới là chủ nhân của mày a! Khổ đại cừu thâm sao mày có thể nhanh chóng chuyển đổi sự trung thành sang người khác như thế hả?”

Khổ đại cừu thâm tiếp tục quay tít cái đuôi vui mừng hớn hở giả bộ như không nghe thấy cái gì.

Diệp Tây Hi bất lực thở dài não nề, quyết định không cùng chó so đo, nhanh chóng chạy vào trong nhà, đi hưởng thụ sự hoan nghênh của Từ Viện và A Khoan.

Cô còn chuẩn bị trước hẳn một lọ thuốc nhỏ mắt, đợi lát nữa bọn họ ào ra ôm chầm lấy mình thì còn phối hợp diễn cho hợp không khí, chấm chấm chút nước mắt.

Nhưng khi vào đến nhà mới phát hiện, không khí bên trong tuyệt nhiên không có chút nhiệt liệt hoan nghênh nào, Từ Viện ôm cái bụng đã nhô cao khó khăn mệt nhọc từng bước từng bước nặng nề bước từ trên cầu thang xuống, hời hợt nói câu: “Tây Hi, cô đã trở về rồi đó hả? Ai da, ở Italy có mua đặc sản gì về không vậy?”

Diệp Tây Hi nghe thấy loảng xoảng loảng xoảng như sét đánh bên tai, hai tay vịn lấy thành ghế, mém tý nữa thì ngã oạch xuống sàn nhà.

Thôi, bỏ đi, Từ Viện đang mang thai, một đường dưỡng khí lại phải nuôi hai người, máu chưa kịp lưu thông lên não, không nên cùng cô ấy so đo.

Lúc này, A Khoan còn mặc nguyên tạp dề tay vẫn cầm chảo từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy Diệp Tây Hi thì kích động không thôi: “Tây Hi, cuối cùng thì muội cũng trở về rồi!!!!!!!!”

Vẫn là A Khoan tốt nhất!

Diệp Tây Hi cảm động nước mắt lưng tròng, vừa mới định lao tới ôm chầm lấy A Khoan thì lại nghe thấy hắn nói qua hàng nước mắt tuôn rơi như suối nước: “Tây Hi, trở lại là tốt rồi, rốt cuộc thì cũng có người giúp huynh nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn phòng ốc, dọn phân và nước tiểu cho Khổ đại cừu thâm rồi.”

Cho dù Diệp Tây Hi có ba đầu sáu tay thì cũng gánh không được từng ấy việc, cho nên cô hoàn toàn bị đáng gục ngã sõng soài trên mặt đất không thể dậy nổi.

Run rẩy bò dậy, Diệp Tây Hi đầy một bụng tức mà mắng: “Khổ đại cừu thâm bất hạnh sinh ra là kiếp động vật chỉ số thông minh thấp, điều kiện bức bách trở nên không có nhân tính thì thôi cũng thông cảm được. Nhưng mà các ngươi thì sao, tại sao lại có thể máu lạnh như vậy chứ? Ta không dễ dàng gì mới lết được cái xác khô này về đây, kết quả là các ngươi một chút an ủi cũng không có, một người thì làm như ta đi du lịch nước ngoài về, còn đòi ta quà nữa, một người nữa thì coi như ta là bảo mẫu đã trở về, vội vàng bắt ta quét phân và dọn nước tiểu. Các ngươi thử nói xem, làm như vậy còn đạo lý gì nữa hay không?”

Hạ Từ Viện thờ ơ như gió thoảng bên tai, vẫn điềm nhiên ngồi giở tạp chí ra xem: “Tây Hi à, cô ngày nào mà chả bị bọn bắt cóc rình rập chộp lấy rồi lôi đi, riết rồi chúng tôi cũng thành quen ấy mà.”

A Khoan tát nước theo mưa: “Tây Hi à, xem ra năng lực thích ứng của muội không được cao cho lắm, nên tích cực học tập huynh và Từ Viện thì hơn.”

Diệp Tây Hi: “……”

Bị đả kích, hoàn toàn bị đả kích.

Diệp Tây Hi chôn mặt trong đống chăn gối bùng nhùng, than ngắn thở dài.

“Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền siết chặt bắp chân của cô.

“Thì ra ở cái nhà này em nhỏ bé không có ý nghĩa gì như vậy.” Diệp Tây Hi giọng điệu vô cùng ai oán: “Căn bản là không có người quan tâm tới em!”

“Trong cái nhà này vốn dĩ chưa bao giờ có người.” Hạ Phùng Tuyền nhún nhún vai: “Tất cả đều là một đám người sói mà.”

“Ngay cả Khổ đại cừu thâm cũng không thèm để ý tới em.” Diệp Tây Hi nức nở kể lể nỗi oan ức: “Em thề, con chó này giới tính nhất định là có vấn đề rồi!”

“Thời gian trước đây, A Khoan bị thương, đều là một tay anh cho nó ăn, nó dĩ nhiên là quen thân với anh hơn rồi… Được rồi, đừng vùi đầu vào gối nữa, kẻo lại thiếu không khí ngất xỉu đi bây giờ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người cô lại, chăm chú nhìn cô không rời: “Chẳng lẽ anh không quan tâm đến em à?”

“Anh không giống với bọn họ.” Diệp Tây Hi ngồi hẳn hoi dậy, không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Mỗi đêm đều là em ngủ cùng anh, anh dĩ nhiên nên quan tâm rồi.”

Hạ Phùng Tuyền hai tay túm chặt lấy eo của cô, khẽ nhích tới gần người cô, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực: “Mỗi đêm? Theo như anh nhớ thì hình như đã rất lâu rồi em chưa ngủ cùng với anh.”

“Hả? Mới có mấy ngày thôi mà.” Diệp Tây Hi biết sói tính của Hạ Phùng Tuyền bắt đầu hồi phục, vội vàng lùi người về phía sau thoát khỏi ma trảo của hắn.

Hạ Phùng Tuyền cũng di chuyển theo động tác của cô, dần dần bức cô đến đầu giường, giọng nói của hắn đầy ma lực dụ hoặc: “Đối với anh mà nói, một ngày như thế có thể sánh bằng một năm dài đằng đẵng.”

Diệp Tây Hi cũng mỉm cười đáp lại, nở nụ cười vô hại thuần khiết, sau đó, cúi đầu, luồn xuống dưới hai tay Hạ Phùng Tuyền mà chui ra ngoài.

Cô chạy đến trước cửa, đứng lại, xoay người nhìn Hạ Phùng Tuyền, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý dào dạt: “Hạ Hư Nguyên đã dặn dò qua rồi, nếu anh bắt em phải vận động mạnh thì hậu quả tất yếu đưa đến việc em bất tỉnh nhân sự đấy.”

“Thôi bỏ đi.” Hạ Phùng Tuyền quăng cái gối mới vồ được lúc nãy của cô xuống, thở dài buồn bã: “Tối nay anh đành phải sang ngủ phòng của Hư Nguyên vậy.”

“Thật sao?” Diệp Tây Hi kinh ngạc, có chết cũng không ngờ tới Hạ Phùng Tuyền lại có nhân tính như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.