Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 121: Chương 121: Phiên Ngoại : Mùa tuyết yêu thương 3




Du Tư Nhân cúi người xuống, hắn muốn hôn lên đôi môi cô. Nhưng Từ Như Tĩnh lại nghiêng người né tránh. Du Tư Nhân chậm rãi nói: “Cho dù không biết phải mất bao lâu, một năm, hai năm hay nhiều năm tôi sẽ luôn đợi em.”

Nghe vậy, Từ Như Tĩnh cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung. Nói như vậy, anh ta… muốn nhốt mình cả đời sao? Từ Như Tĩnh ánh mắt buồn bã, nhành hoa trong tay bất giác siết thật chặt, cô nhẹ giọng hỏi: “Nếu như, nếu như tôi đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, anh sẽ thả tôi về với ba mẹ chứ?”

Du Tư Nhân nâng cằm cô lên, đôi mắt lạnh lẽo đầy tà khí nheo lại lẳng lặng nhìn cô: “Nếu như em đồng ý, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”

Từ Như Tĩnh cắn chặt môi dưới, gắt gao mà mím chặt cho đến khi đôi môi bắt đầu trở nên trắng bệch mới thôi: “Tôi đồng ý với anh!”

“Đồng ý cái gì?” Du Tư Nhân vẫn chăm chú nhìn cô, hắn muốn chính cô phải nói ra câu nói ấy.

“Tôi đồng ý.” Từ Như Tính khó khăn lắm mới kết thúc được câu nói của mình: “Tôi đồng ý… trở thành người phụ nữ của anh.”

Du Tư Nhân rất hài lòng, vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của cô, chỉ vuốt ve mà thôi không đáp lại bất cứ lời nào cả.

Du Tư Nhân đúng là không nuốt lời, ngày hôm sau, anh ta liền đưa cô trở về nhà. Nhìn thấy cô con gái đã bặt vô âm tín bấy lâu, hai vợ chồng họ Từ xúc động nghẹn ngào không nói nên lời. Còn Từ Như Tĩnh thì chỉ nắm chặt lấy tay mẹ mình rồi òa lên khóc nức nở.

Lý Nhã Tĩnh, mẹ của cô, đưa tay lên gạt nước mắt cho con gái, oán giận trách: “Như Tĩnh, những ngày qua con đã đi nơi nào? Con làm bố mẹ lo lắng chết mất!”

Từ Như Tĩnh không thể đáp lại lời nào, Du Tư Nhân liền trả lời thay cô: “Bác trai, bác gái, là do cháu bị thương nên những ngày vừa qua Như Tĩnh đã ở lại bên cạnh để chăm sóc cháu ạ.”

Từ Vĩnh Chí, bố của cô, nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: “Anh là?”

“Cháu là vị hôn phu của Như Tĩnh ạ.” Du Tư Nhân rất lễ phép trả lời.

Hai vợ chồng nhà họ Từ vô cùng sửng sốt ngạc nhiên.

“Đợi Như Tĩnh đủ tuổi, chúng cháu sẽ kết hôn ạ.” Du Tư Nhân tiếp tục đáp.

Từ Vĩnh Chí quay về phía con gái ngờ vực hỏi: “Như Tĩnh, có đúng vậy không?”

Len lén nhìn đám thủ hạ đứng đầy ngoài cửa, Từ Như Tĩnh im lặng không nói gì. Cho dù cha mẹ cô có cố gắng sống chết liều mạng giúp cô nhưng trong căn nhà nhỏ bé này có cái gì có thể địch lại với lực lượng của Du Tư Nhân đây? Tuyệt đối không thể kích động!

Từ Như Tĩnh định thần lại, khó khăn gật đầu: “Cha, mẹ, anh ấy… nói đúng đấy ạ.”

Hai vợ chồng nhà họ Từ vốn là công dân lương thiện, làm ăn đàng hoàng, thấy con gái gật đầu xác nhận thì không còn nghi ngờ gì thêm nữa.

Dưới sự thúc giục của Du Tư Nhân, Từ Như Tĩnh đành phải lưu luyến nói lời từ biệt với cha mẹ, sau đó rời đi. Từ lúc đến cho đến lúc ra đi, cô chỉ nắm chặt tay, không một giây phút nào nơi lỏng. Chỉ có điều, không một ai biết rằng trong lòng bàn tay của cô có một tờ giấy, lúc này đây, bàn tay cô đã có thể buông lỏng và tờ giấy trong lòng bàn tay ấy đã biến mất tự lúc nào. Từ Như Tĩnh bắt đầu đợi chờ.

Cô đã sớm có chuẩn bị, trước khi bị áp giải về nhà, cô đã nhanh trí viết một tờ giấy nhỏ, ghi rõ địa chỉ tư gia của Du Tư Nhân, bảo cha mẹ báo cảnh sát tới giải cứu mình. Khi nói lời từ biệt với cha mẹ, cô đã nhanh nhẹ nhét tờ giấy đó vào tay mẹ mình. Cô tin tưởng, hai người họ sẽ tìm mọi cách để cứu cô. Cô đang đợi, chờ đợi cơ hội quay trở về với cuộc sống giản đơn yên bình trước đây. Đôi mắt u sầu của cô đã dần le lói những tia sáng của hy vọng.

Du Tư Nhân tựa lưng lên thành giường, yên lặng quan sát cô, ánh mắt của hắn chăm chú dõi theo từng đường nét trên cơ thể cô, thật sâu thật sâu ngắm nhìn cô như là đang xuyên thấu toàn bộ ý nghĩ của cô.

Hắn biết cô đang suy nghĩ điều gì.

Hắn thật sự không thích sự vui mừng hưng phấn ánh lên trong đôi mắt cô lúc này, loại vui mừng vì có thể thoát khỏi hắn. Hắn muốn dập tắt nó: “Đừng đợi nữa, bọn họ sẽ không tới đâu.”

Từ Như Tĩnh toàn thân chấn động, cứng ngắc lại: “Anh có ý gì?”

Du Tư Nhân móc ra từ trong túi áo một mảnh giấy nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Còn cần tôi phải nói rõ thêm sao?”

Từ Như Tĩnh phút chốc đứng bật dậy: “Tại sao anh lại có tờ giấy này? Anh đã làm gì cha mẹ tôi rồi????”

“Đừng lo lắng.” Du Tư Nhân lạnh như băng, trong giọng nói không biểu lộ bất kì loại cảm xúc nào: “Hai người họ sống rất tốt, từ nay về sau, tôi sẽ cử người tới chăm sóc họ, còn em, sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này là người phụ nữ của tôi.”

Sự tuyệt vọng kinh hoàng đến cùng cực ập vào tâm trí cô, cô giống như mất hết lý trí, phẫn nộ lao tới đánh Du Tư Nhân: “Tại sao, tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại bắt giam tôi! Hãy thả tôi ra! Tôi muốn anh phải thả tôi trở về ngay lập tức!”

Du Tư Nhân mặc kệ cho Từ Như Tĩnh muốn đánh muốn đấm bao nhiêu tùy thích. Hắn im lặng nhìn cô, nhìn cô khóc tức tưởi, nhìn cô nổi giận rồi nhìn cô đánh đến bủn rủn chân tay, sức cùng lực kiệt.

Sau đó, hắn dùng một tay ôm lấy cô, bế bổng cô lên nhẹ nhàng đặt lên giường.

Từ Như Tĩnh vẫn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng và sự thất bại, cô chưa kịp phản ứng lại đã bị Du Tư Nhân giữ chặt. Hắn không phải dùng quá nhiều sức lực cũng có thể giữ cô thật chặt, khiến cô không thể giãy thoát ra được.

Trái tim Từ Như Tĩnh trong tíc tắc dường như ngừng đập, mặc dù hiện tại chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trức giác nhạy bén của một người con gái mách bảo cho cô biết tiếp theo điều gì sẽ xảy ra.

Du Tư Nhân động tác rất chậm, rất dịu dàng, rất tao nhã.

Từng chút từng một hắn cởi bỏ lớp quần áo trên người cô, không hề có chút vội vã kích động, mỗi một động tác đều vô cùng nhàn nhã từ tốn bình thản.

Từ đầu tới cuối, hắn đều biết, cô – sớm muộn sẽ là của hắn!

Hắn dùng răng để cắn bỏ từng nút áo của cô, từng cái từng cái một, chậm chạm mà mở ra.

Đối với Từ Như Tĩnh mà nói, đây là một loại lăng trì. [lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu – ý nói sự nhục nhã ê chề]

Cô cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Dưới nỗ lực từ từ bình thản của hắn, toàn bộ lớp vải trên người cô đã hoàn toàn bị bóc trần, toàn bộ cơ thể trắng mịn xinh đẹp đều đã hiển hiện phơi bày.

Cả cơ thể không một mảnh vai che giấu trắng nõn man mát, có một loại yếu mềm khiến cho người ta thương tiếc, đồng thời làn da mềm mại này cũng có thể đốt cháy lên ngọn lửa dục vọng ham muốn chinh phục của bất kì người đàn ông nào.

Đôi môi của hắn bắt đầu chậm chạp hôn lên cơ thể cô, chạm vào làn da mát lạnh mịn màng của cô, chạm vào từng đường cong quyến rũ nhất của người con gái ấy.

Môi của hắn rất lạnh, giống như băng, nhưng những nơi trên cơ thể cô bị đôi môi ấy chạm tới đều nóng lên, giống như có lửa đốt trong người cô vậy.

Cảm giác lạnh và nóng điên cuồng đấu tranh trong cơ thể cô, hành hạ cô, cô không cách nào chịu được thêm nữa, cô chợt đẩy hắn ra. Cô đứng dậy, cô muốn chạy trốn, cô không thể nào ở bên cạnh con người này được. Nhưng Du Tư Nhân rất dễ dàng túm lấy cô. Một lần nữa hắn lại áp cô nằm dưới thân mình. Từ Như Tĩnh bị đẩy ngã xuống giường, tấm lưng trần của cô không có bất kì phản kháng nào rơi vào vào tay ôm ấp của hắn. Ngay cả cơ thể cô giờ phút này cũng đều nằm trong vòng tay của hắn.

Hắn tự tay vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng như trước đây mang theo một thứ tình cảm gì đó mà cô không thể nhìn ra được. Đôi tay kia lướt qua cổ cô, từ từ di chuyển xuống phía dưới, đi tới bộ ngực sữa mềm mại của cô, đẹp vô ngần.

Hắn không chút hoang mang, chậm rãi vuốt ve mơn trớn. Bầu ngực xinh xắn ấy bắt đầu hồng lên, cứng lại, bắt đầu có phản ứng lại nơi lòng bàn tay anh chạm vào, đây là phản ứng tiềm thức, là bản năng của cơ thể con người.

Kích thích cùng với những rung động của cơ thể khiến cho Từ Như Tĩnh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô chôn mặt vào gối, cắn chặt môi.

Bên trong cái gối tỏa ra mùi Mộc Hương thoang thoảng, đó là mùi hương thuộc về hơi thở của Du Tư Nhân.

Từ Như Tĩnh bỗng nhiên chua xót ý thức được rằng cô không thể nào trốn thoát được.

Tay của hắn bao phủ cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, từng chỗ từng chỗ một mặc sắc vuốt ve chơi đùa. Lưỡi của hắn, khẽ hôn lên cái cổ thanh mảnh của cô, dần dần hôn xuống phía dưới, đốt cháy từng nơi da thịt tiếp xúc, khơi gợi những ham muốn tồn tại sâu thẳm trong con người cô.

Từ Như Tĩnh rất khó chịu, cơ thể cô càng ngày càng không chịu nghe theo sự chỉ huy của ý nghĩ của cô, một cảm giác rất xa lạ, khiến cho cô vô cùng hoảng sợ.

Đôi tay của Du Tư Nhân vẫn tiếp tục rong chơi, di chuyển dần dần xuống dưới nữa, mơn trớn vòng eo thon thon của cô, tới nơi sâu thẳm bí ẩn nhất trên cơ thể cô.

Cơ thể của Từ Như Tĩnh không tự chủ được co rúm lại, cô muốn mình có thể thu nhỏ lại, nhỏ đến mức như chưa từng tồn tại. Cô không có cách nào đối mặt với hiện thực tàn nhẫn này.

Ngón tay thon dài của Du Tư Nhân bắt đầu dạo chơi cơ thể cô, hắn đang tìm tòi nghiên cứu, thăm dò xem cơ thể cô đã sẵn sàng nghênh đón sự tiến vào của mình hay chưa.

Cho dù chỉ là một ngón tay đối với cơ thể mềm mại non nớt của Từ Như Tĩnh mà nói đó cũng là loại cực hình bi thảm nhất, cô cảm giác cả người căng thẳng và đau đớn.

Dị vật xa lạ mang theo cảm giác áp bức và lăng nhục khiến Từ Như Tĩnh kinh hoàng sợ hãi, cô không hiểu mọi chuyện vì sao lại xảy ra trên người cô, giọng nói của cô run rẩy, thống khổ vô cùng: “Thả tôi trở về.”

Du Tư Nhân cúi đầu hôn lên cổ cô, giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng êm ái: “Em sẽ không bao giờ trở về được đâu.”

Sau đó, hắn tiến vào cơ thể cô.

Cảm giác đau đớn như muốn làm nổ tung cơ thể Từ Như Tĩnh, cô cố gắng mở mắt ra. Chăn, gối, màu đỏ sậm, thứ gì đó tràn ra giống như là máu.

Trước mắt cô toàn là màu đỏ sậm của máu. Cô đã không thể trở về được nữa. Giống như lời Du Tư Nhân nói, cô không bao giờ có thể trở về như trước đây. Từ nay về sau, cô sẽ bị nhốt trong cái lồng sắt này, mãi mãi bị giam cầm trong lòng bàn tay của Du Tư Nhân.

Du Tư Nhân không tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào khác, mấy năm qua đi, hắn ngày ngày ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều muốn cô, tựa như vĩnh viễn không bao giờ chán ghét.

Từ Như Tĩnh không thể hiểu nổi tình cảm của hắn, cô vĩnh viễn không bao giờ hiểu thấy hắn.

Hắn vẫn lạnh lùng lãnh đạm và tàn khốc, hắn thường xuyên mỉm cười, nhưng chính nụ cười ấy lại là khúc dạo đầu cho nhiều cực hình tàn khốc, hắn có thể không chút do dự xuống tay kết liễu một sinh mạng, như thể đó chỉ là một cây cỏ, một nhánh rác, đôi bàn tay của hắn lúc nào cũng nhuốm đầy máu.

Thế nhưng, trong sâu thẳm tâm hồn mình, Từ Như Tĩnh vẫn cảm nhận được, hắn quan tâm đến cô. Hắn rất để ý đến khẩu vị của cô, thường dặn dò phòng bếp nấu những món cô thích ăn. Buổi tối ngủ, hắn nhất định kéo chăn đắp kín người cô rồi ôm cô thật chặt vào lòng. Khi cô ngã bệnh, hắn một giây cũng không rời cô nửa bước, túc trực bên cạnh cô, tự mình chăm sóc cô. Du Tư Nhân đã nói với cô rằng chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ vì cô mà bất cứ điều gì.

Chỉ có điều, thứ mà cô luôn muốn, đó là sự tự do, đó là được rời khỏi nơi này.

Đây là thứ hắn không thể cho và hắn cũng không thể làm được.

Cảnh sắc trước sân tiểu viện cô ở đã thay đổi mấy mùa qua, rụng lá rồi lại nở hoa không biết bao nhiêu lần, Từ Như Tĩnh dần rơi vào đáy sâu của sự tuyệt vọng, cô không còn ôm bất kì tia hy vọng nào nữa. Có lẽ, cuộc đời cô sẽ tiếp tục ảm đạm trôi đi như thế này thôi.

Trái tim của cô đã nguội lạnh mất rồi, cô trở nên yên tĩnh, chai sạn cho đến khi Diệp Tây Hi xuất hiện.

Cô không thể ngờ đến, Diệp Tây Hi cư nhiên kéo cô cùng bỏ trốn. Một lần nữa cô lại có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, cảm giác này giống như đã trải qua đến mấy đời.

Xúc động và vui mừng được giải thoát, vậy nhưng ở một góc nào đó rất sâu trong tâm hồn cô không hề yên tĩnh vui mừng như cô tưởng. Từ Như Tĩnh biết Du Tư Nhân sẽ không đời nào cứ như vậy để yên cho cô chạy thoát. Thế nhưng cô cũng không đời nào nghĩ đến hắn lại có thể xuống tay sát hại cha mẹ cô.

Khi cô nhìn thấy cái tin ấy trên báo, máu trong người cô đều đông cứng lại. Hận thù choán hết tâm trí cô. Cô rời khỏi Hạ gia, trở lại tòa nhà mà xưa kia ngày nào cô cũng mơ trốn thoát khỏi đó. Cô tự chui đầu vào lưới, cô mặc cho Du Tư Nhân phát tiết lên cơ thể mình, cô thờ ơ nhìn hắn từ từ ngã xuống giường, cô bình tĩnh nghe hắn khẽ hỏi: “Em muốn giết tôi sao?”

Cô muốn giết hắn.

Cô bóp cò, cô giết hắn rồi. Từ lồng ngực hắn máu tươi tràn ra, không có cách nào ngừng lại, hắn đã chết. Mà cũng trong khoảnh khắc ấy, linh hồn cô giống như chết theo. Sau khi toàn bộ sự việc xảy ra, trong trí nhớ của Từ Như Tĩnh hết thảy hình ảnh, chi tiết đều mờ nhạt như những cái bóng, toàn bộ chỉ như một cơn ác mộng.

Rồi cô bị Thành Phong bắt giữ, áp giải đến chỗ Du Tử Vĩ, bọn chúng chặt ngón út của cô. Nhưng không hề đau đớn, không, phải nói là cô không còn có cảm giác đau đớn nữa, chỉ còn cảm thấy tĩnh mịch, cô cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

Từ nay về sau, trên thế giới này đã chỉ còn lại một mình cô. Cha, mẹ, thậm chí cả Du Tư Nhân cũng đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Bây giờ cô mới nhận ra, cô có chút quan tâm tới Du Tư Nhân, cô vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc cô chĩa khẩu súng ấy vào ngực hắn rồi bóp cò, trái tim cô nhói đau.

Nhiều năm sớm chiều chung sống, mối liên hệ giữa cô và hắn ngoại trừ hận, oán, còn có một cái gì đó khác nữa.

Sau đó, Thành Phong lại một lần nữa xuất hiện, hắn nói với cô rất nhiều, thế nhưng cô không nghe thấy bất cứ lời nào, trí óc cô hoàn toàn trống rỗng cho đến khi câu nói ấy vang lên.

“Thật ra thì, kẻ đã giết hại cha mẹ cô không phải là Du Tư Nhân.”

“Hết thảy đều là do Du Tử Vĩ bày ra, vốn dĩ chỉ muốn Du Tư Nhân gặp chút phiền toái nho nhỏ mà thôi. Thật là người tính không bằng trời tình ai lại ngờ được cô lại lợi hại như thế, nhanh gọn giúp chúng tôi xóa sổ cái gai nhức nhối Du Tư Nhân này.”

Thủ phạm, không phải là Du Tư Nhân.

Từ Như Tĩnh chết lặng người, trước mắt cô tràn ngập màu đỏ sẫm của máu, máu tươi xối xả chảy từ lồng ngực Du Tư Nhân. Yên tĩnh tràn ra không ngừng.

Máu trong cơ thể cô dường như ngừng lưu chuyển, một cảm giác truyền từ dưới lòng bàn chân bao trùm cả người cô.

Lạnh, rất lạnh.

Thành Phòng như một con sói đói chuẩn bị vồ lấy cô, hắn ta muốn cơ thể cô. Từ Như Tĩnh không hề phản kháng, bởi vì chẳng sao cả, cô đã chết rồi.

Đúng lúc đó, một tiếng súng sắc lạnh vang lên.

Cánh tay đang chộp lấy cô của Thành Phong bị khoét thủng một lỗ, máu tươi phun xối xả.

“Trừ tay cô ấy, tai của cô ấy… Mày còn chạm vào đâu nữa?”

Từ Như Tĩnh nghe thấy giọng nói ấy, giọng nói vô cùng quen thuộc với cô, lạnh lùng, lãnh đạm không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Giọng nói của Du Tư Nhân.

Cô nhìn thấy Du Tư Nhân.

Hắn bước ra từ trong bóng tối. Trong tay hắn là một khẩu súng nhỏ mà họng súng thì đang nhắm thẳng vào Thành Phong, hắn dứt khoát bóp cò, chậm rãi dùng phương thức tàn nhẫn nhất khiến cho Thành Phong sống không được mà chết cũng chẳng xong, đau đớn quằn quại cho tới chết.

Sau đó, hắn dẫm lên thi thể của Thành Phong, từng bước từng bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô. Hắn cởi áo khoác của mình xuống, choàng lên người cô.

Mùi Mộc Hương thoang thoảng, một lần nữa quẩn quanh bên mũi cô, giống như một loại xiềng xích mãi mãi khóa chặt cô. Sinh mạng này của cô nhất định không bao giờ tách rời với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.