Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 47: Chương 47: Có chăng là nguyền rủa




Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Võ sĩ khôi giáp chậm chạp xoay người nhìn bàn cờ tự động trên nền tuyết.

Hắn có cảm giác rất phức tạp với cặp song sinh do Giả Thường Thắng dùng cơ thể mình sinh ra. Một mặt hai chị em là thứ cản trở Giả Thường Thắng, mặt khác chúng lại là con gái hắn.

Giả Thường Thắng giết chết cặp song sinh vì muốn ngăn Giả Thường Thắng giẫm lên vết xe đỗ năm xưa, để hai chị em trải qua dằn vặt hắn đã từng nếm trải, không bằng biến cả hai thành bàn cờ tự động. Sau khi xử lí xác hai chị em, lòng Giả Tranh Nhất lại cuộn lên nỗi hận vô cớ, nếu không kết hôn sinh con, nếu không phải cặp song sinh liên lụy Giả Thường Thắng thì xếp hạng quốc tế của ông đã có thể cao hơn rồi. Giả Tranh Nhất vì muốn hả giận nên vứt xác cả hai vào thùng rác trong bếp.

Giả Tranh Nhất dùng cơ thể võ sĩ khôi giáp giết cặp song sinh, sau khi biến cả hai thành bộ điều khiển bàn cờ, trừ chuyện chơi cờ thì không giao lưu trên phương diện khác. Vậy tại sao khi trả lời vấn đề của Giang Vấn Nguyên, cặp song sinh lại viết một chữ “phụ”?

Giang Vấn Nguyên giẫm lên tuyết bước đến trước bàn cờ, ngồi trên tuyết đối diện võ sĩ khôi giáp. Trời không biết đã đổ tuyết tự khi nào, Giang Vấn Nguyên gạt đi bông tuyết trên bàn cờ, hỏi cặp song sinh: “Tối qua khi hai người trả lời tôi đã viết chữ “phụ“. Chữ này chỉ “ba” hay chỉ “ông nội”? Nếu là “ba” thì xin di chuyển vua trắng đến ô E4, nếu là “ông nội”, xin chuyển vua đen đến ô E5.”

Hai màu cờ đen trắng im lặng trên bàn cờ, Giang Vấn Nguyên cảm thấy mỗi giây như chậm lại mười lần. Mười mấy giây sau, đến lúc Giả Tranh Nhất bắt đầu không kiên nhẫn đạp mạnh lên tuyết, cờ trắng cuối cùng chuyển động, vững chắc ngừng ở ô E4.

Động tác đạp tuyết của Giả Tranh Nhất cứng đờ.

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh tiếp tục hỏi, “Ba hai người là ai? Nếu là võ sĩ khôi giáp, xin chuyển hậu trắng đến F4, nếu là Giả kỳ thủ, xin chuyển hậu đen đến F5.”

Lần này câu trả lời đến rất nhanh, hậu trắng dừng ở F4. Cặp song sinh đồng ý võ sĩ khôi giáp là ba mình, nói cách khác, rất có khả năng hai người biết rõ chuyện đổi não, hơn nữa còn biết não Giả Tranh Nhất bị làm thành bộ điều khiển bàn cờ!

Lần này không cần Giang Vấn Nguyên, giáp sắt trước ngực võ sĩ khôi giáp đã rung động, đau khổ ẩn trong âm thanh, “Tại sao lại nhận tôi là ba hai người!”

Cờ xương chuyển động hỗn loạn, Giả Tranh Nhất đã hỏi một vấn đề quá khó trả lời bằng cách xếp cờ.

Giang Vấn Nguyên lo Giả Tranh Nhất lại nổi điên lần nữa, tranh thủ tiếp thu vấn đề. Nơi cặp song sinh có thể biết được chuyện đổi não rất ít, nhất định là người có liên hệ với Giả gia hoặc bàn cờ tự động, loại trừ Giả kỳ thủ ký ức hỗn loạn, Giang Vấn Nguyên chỉ nghĩ đến hai khả năng, “Hai người biết chuyện võ sĩ khôi giáp là ba mình từ ai, nếu là mẹ ruột hai người, xin chuyển xe trắng đến G4, nếu là nhà nhà khoa học chế tạo bàn cờ, xin chuyển xe đen đến G5, nếu là người khác thì xin di chuyển xe đen và xe trắng cùng lúc.”

Vấn đề của Giang Vấn Nguyên thành công khiến đám cờ hỗn loạn dừng lại, xe trắng chuyển đến G4, xe đen đứng im tại chỗ. Vậy mà hai người lại biết được chân tướng chỗ mẹ ruột mình!

Giang Vấn Nguyên không tiếp tục hỏi cặp song sinh, nhìn về phía Giả Tranh Nhất, “Tôi đoán chuyện hai người biết sự thật từ chỗ mẹ mình là có căn cứ. Mẹ ruột hai người là vợ của Giả kỳ thủ, quan hệ mật thiết với ông ấy, rất dễ phát hiện vết phẫu thuật sọ, từ bệnh án cũng có thể tra ra ông ta có từng làm phẫu thuật sọ không. Manh mối lưu lại rất nhiều, chỉ cần muốn điều tra thì có thể tra ra chân tướng. Tôi không hoài nghi Giả phu nhân có quan hệ thân cận với Giả kỳ thủ cũng là do anh, Giả Tranh Nhất.”

võ sĩ khôi giáp đột nhiên nhìn về phía Giang Vấn Nguyên, khuôn mặt dữ tợn phát ra hơi thở khủng bố, “Có ý gì?”

Giang Vấn Nguyên nhắc nhở Giả Tranh Nhất: “Anh còn nhớ chuyện một năm sau khi sinh Duyệt Kỳ và Ái Kỳ thì bàn cờ bị hư không? Lúc đó anh đã hỏng rồi, ngay cả năng lực chơi cờ cũng xuống cấp, vậy tại sao hai năm sau lại có thể đạt được khả năng tự do hành động, giết chết mẹ Duyệt Kỳ và Duyệt Kỳ, còn có thể ảnh hưởng đến ký ức của Giả kỳ thủ, làm ông ấy nghĩ rằng mình ly hôn?”

Giáp sắt toàn thân võ sĩ khôi giáp chấn động, khuôn mặt đau đớn dữ tợn, “Nên cậu đoán người giúp tôi được tự do hành động một lần nữa chính là mẹ ruột Duyệt Kỳ và Ái Kỳ? Tại sao bà ấy lại muốn đánh thức một con quái vật?”

Vấn đề này Giang Vấn Nguyên không trả lời ngay, cậu cúi đầu nhìn bàn cờ, “Hai người biết sự thật từ mẹ mình như thế nào? Năm mẹ hai người chết hai người mới hai tuổi, không thể hiểu được chuyện đổi não phức tạp này. Vấn đề này tôi không cách nào làm đáp án lựa chọn được, mong hai người cố gắng biểu đạt bằng cờ.”

Quân cờ bước ra khỏi hàng bắt đầu trở lại vị trí, ngựa đen ngựa trắng chuyển động, Giang Vấn Nguyên thì thầm: “Mẹ.”

Nhiều cờ hơn chuyển động, xếp thành một chữ ngày.

Không đợi cặp song sinh bày ra chữ tiếp theo, Giang Vấn Nguyên đã nói đáp án, “Nhật ký của mẹ? Quyển nhật ký đó bây giờ ở đâu? Mong hai người chỉnh cờ lại chỗ cũ, tôi nói địa điểm, khi đáp án chính xác mong hai người chuyển vua trắng đến E4, nếu sai, mong hai người nghĩ lại cách xếp cờ một chút. Phòng hai người, thư phòng, nhà ăn...”

Mỗi lần Giang Vấn Nguyên báo tên một địa điểm thì chờ cặp song sinh chuyển cờ, nhưng cờ vẫn không thay đổi. Giang Vấn Nguyên nói nhà chính biệt thự và dãy phòng bên cạnh xong thì vẫn chưa được đáp lại, cậu nghi ngờ có phải quyển nhật ký kia bị hủy rồi không. Trần Nhan đến cạnh Giang Vấn Nguyên giúp cậu đội mũ áo khoác lên để chắn tuyết, “Nếu không ở trong phòng thì có lẽ là ở ngoài, có phải nhật ký bị hai người chôn không? Vườn hoa, rừng cây, pho tượng.”

Trần Nhan mới nói xong hai từ “pho tượng” thì vua trắng lập tức chuyển động, đi đến E4!

Sau khi nhận được đáp án thì võ sĩ khôi giáp lập tức hành động, hắn trực tiếp nâng pho tượng nửa tấn lê, dùng nó quét tuyết đọng, lộ ra mặt đất phía dưới. Trên đát lát gạch, muốn tìm viên gạch có thể di chuyển không quá khó. Võ sĩ khôi giáp rất nhanh đã đào được một chiếc hộp rỉ sắt, bên trong đựng một quyển nhật ký cũ.

Nét chữ đầu nhật ký rất trẻ con, ngày đầu chỉ viết ba câu:

Giáo viên mắn mình ngốch, mình đã khót, rất buồng.

Anh Tranh Nhất vỳ mình, gọy mình chơi cờ, anh Tranh Nhất thật thong minh.

Xau này lớn lên, mình muốn ghã cho anh Tranh Nhất!

*Nguyên văn là:

“老师ma 我 ben, 我 ku 了, 好 nan 过.

争一哥哥安 wei 我, jiao 我下棋, 争一哥哥好 cong 明.

deng 以后长大了, 我要 jia 给争一哥哥!”

Do chèn giữa Pin yin và chữ Hán, giống với kiểu “có healthy và balance không” nên mình chỉnh thành kiểu viết sai của mấy bé mới học lớp một nha. Có gì mấy bạn kêu mình sửa. Cám ơn~

Tốc độ lật của võ sĩ khôi giáp ngày càng nhanh, Giang Vấn Nguyên đứng cạnh không cách nào thấy rõ. Đến khi nó dừng ở một trang gần cuối. Nhiều năm trôi qua, chữ viết bên trong gãy gọn phóng khoáng, nét rất đẹp, nội dung vẫn tóm gọn như trước:

Bất kể phải trả cái giá thế nào tôi cũng phải đánh thức anh.

Người tôi thực sự yêu, vĩnh viễn chỉ có mình anh, Tranh Nhất.

Con tôi, Giả Duyệt Kỳ, Giả Ái Kỳ chính là con của anh, không phải tên đang giả làm anh kia.

Nhật ký rơi khỏi tay võ sĩ khôi giáp, Giả Tranh vừa nhớ đến một người, Chân Tình. Khi còn bé lúc hắn học lớp cờ vua quốc tế có quen một bé gái nhỏ, hơi ngốc, nhưng không khiến người khác ghét cô. Thời gian ở bên Chân Tình hắn vui vẻ vô cùng, có thể tạm vứt cả dáng vẻ ba mình vì cờ lực không tiến bộ mà thất vọng ra sau đầu ——

Khuôn mặt trong trĩnh của Chân Tình rất nghiêm túc, bé nói: Em phải gả cho anh Tranh Nhất.

Lúc ấy Tranh Nhất bé xíu thẹn thùng đỏ mặt, âm thanh trong vắt trả lời: Được!

Giả Tranh Nhất quỳ rạp xuống, phát ra tiếng thét dài đau đớn tận sâu trong linh hồn, rốt cuộc hắn đã làm gì?!

Hắn giết Chân Tình, giết Duyệt Kỳ và Ái Kỳ.

Giả Tranh Nhất, tranh không đến nhất, còn tàn sát mầm mống cuối cùng thuộc về mình. Quả nhiên, mọi thứ đều là giả...

Võ sĩ khôi giáp chậm chạp bò đến cạnh bàn cờ, phủi tuyết đọng bên trên, áo giáp trên người bắt đầu biến hóa. Một dáng nữ tóc xoăn dài xuất hiện phía trên hắn, nở nụ cười dịu dàng lẫn hai phần ma quái, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hắn.

Ánh sáng huỳnh quang bắt đầu tản ra từ võ sĩ khôi giáp và bàn cờ tự động, rối màn sắp xuất hiện.

Giang Vấn Nguyên nhìn bóng dáng võ sĩ khôi giáp đang dần trở nên mơ hồ, thấp giọng nói: “Tôi có thể hiểu được một phần tâm trạng của Giả Tranh Nhất, bi kịch của hắn, bắt nguồn từ phần quà mang trách nhiệm nặng nề người khác khoác lên vai hắn. Phần quà đó, tôi đã từng nhận được. Nhưng tôi may mắn hơn Giả Tranh Nhất, Giả Tranh Nhất chỉ có thể bị động sử dụng quà tặng kia, còn tôi, tôi có thể chọn không dùng.”

Trần Nhan biết Giang Vấn Nguyên đang nói đến con rối không mặt, giọng nói chua xót: “Dù trò chơi Bàn tròn có mang đến tổn thương và đau khổ hơn nữa cho cậu, cậu cũng không rời đi?”

“Không rời đi.” Giang Vấn Nguyên thả ra ba chữ, đi đến cạnh Tần Khải Nguyệt.

Trần Nhan nhìn bóng lưng Giang Vấn Nguyên, im lặng mấp máy môi: Em sẽ hối hận...

Bản thân Trần Nhan cũng hối hận, nếu hắn không cố tình bồi dưỡng Giang Vấn Nguyên những kỹ năng để thích nghi với trò chơi Bàn tròn, lấy cách thức tinh vi hơn đưa con rối không mặt đến tay cậu, không để cậu biết mình ở trong bàn tròn, có phải Giang Vấn Nguyên sẽ sử dụng con rối ngay không?

Giang Vấn Nguyên huơ tay trước mặt Tần Khải Nguyệt, “Nghĩ gì mà nhập tâm vậy.”

Tần Khải Nguyệt xúc động nhìn bốn người Giả Tranh Nhất biến mất, hốc mắt đỏ lên, “Họ đáng thương quá.”

Giang Vấn Nguyên hơi ngoài ý muốn chuyện Tần Khải Nguyệt cảm tính như vậy, “Quá cảm tính không phải chuyện tốt, với bối cảnh chuyện xưa của trò chơi tốt nhất nên dẹp tình cảm đi, dùng lý trí thuần túy phân tích. Nếu lần này không phải tôi phát hiện đáp án của bàn cờ về hung thủ có điểm kỳ quái, có thể chúng ta đã chết dưới đao võ sĩ khôi giáp rồi.”

Tần Khải Nguyệt lau mắt, “Anh Giang, cảm ơn anh đã nhắc nhở! Tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!”

Giang Vấn Nguyên đối với giác ngộ của Tần Khải Nguyệt thì rất vừa ý, cậu gật đầu, “Tôi vừa sáng lập một tổ chức với bạn mình, đang cần nhân lực, Tần Khải Nguyệt cậu có muốn suy nghĩ chuyện gia nhập không?”

Giang Vấn Nguyên bày năng lực của mình ra trước mắt Tần Khải Nguyệt, cũng không so đo chuyện xích mích, tha Quan Sơn một mạng, cũng quan trọng Tần Khải Nguyệt hơn. Cậu cảm thấy người mới Tần Khải Nguyệt này đã nắm trong tay rồi, cây đinh đã nằm trên miếng sắt. Nhưng Tần Khải Nguyệt lạo do dự, “Anh Giang, căn cứ tổ chức các anh ở đâu...”

Giang Vấn Nguyên: “Ở Kinh thị.”

Tần Khải Nguyệt ngượng ngùng nhìn Giang Vấn Nguyên, “Rất xin lỗi, vì chuyện cá nhân nên tôi cần ở lại Yến Đô, không thể trở thành thành viên tổ chức anh rồi. Nhưng nếu có việc cần, chỉ cần không rời khỏi Yến Đô có thể làm được thì cứ gọi tôi!”

Nếu Tần Khải Nguyệt trở thành thành viên của Giang Vấn Nguyên, không tới Kinh thị chắc chắn không được, ở lại Yến Đô thì cùng lắm tính nửa nhân viên ngoài biên chế, bọn Tả Tri Ngôn chắc chắn không giao quyền đặt tên cho cậu. Nhưng Giang Vấn Nguyên không thể cưỡng cầu Tần Khải Nguyệt, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Giang Vấn Nguyên trả lời: “Đã rõ.”

Cậu đi đến nơi võ sĩ khôi giáp biến mất, cúi người nhặt con rối người máy lên, cuối cùng nhìn Trần Nhan một cách sâu nặng, đáy mắt ẩn giấu tình cảm nặng trĩu, “Hẹn gặp lại.”

Trần Nhan bị ánh mắt của Giang Vấn Nguyên đâm vào tin, theo bản năng muốn vươn tay với cậu, nhưng không bắt được gì đã nhìn Giang Vấn Nguyên biến mất trước mắt.

Giang Vấn Nguyên lấy lại chức năng hai phần ba tim phổi ở không gian bàn tròn, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại. Trong không gian thiếu 11 ghế, xem ra lúc võ sĩ khôi giáp phát điên có không ít người chịu tai ương, Giang Vấn Nguyên cảm giác con rối trong ngực nặng hơn vài phần.

Giang Vấn Nguyên nhìn lựa chọn tiếp theo, tự hỏi một lúc, cuối cùng vẫn chọn tạm dừng.

Lần này gặp Trần Nhan, Giang Vấn Nguyên rõ ràng tình cảnh của Trần Miên trong trò chơi Bàn tròn, con rối của Quan Sơn, cùng với biểu hiện kỳ quái lúc cuối cùng cho Giang Vấn Nguyên cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Trần Miên bên trong không thể nói gì, như vậy chuyện hắn làm trong hiện thực sẽ để lại dấu vết. Tả Tri Ngôn vung tiền xây dựng đội công nghệ thông tin mạnh mẽ, năng lực của họ không cần nghi ngờ. Giang Vấn Nguyên thầm quyết định, lần này trở lại hiện thực phải nghĩ cách điều tra những chuyện Trần Miên đã làm trong hiện thực có quan hệ gì với trò chơi Bàn tròn.

Sau khi Giang Vấn Nguyên trở lại hiện thực, ba người Tả Tri Ngôn được tin nhanh chóng chạ đến.

Tả Tri Ngôn nhìn người máy trong ngực Giang Vấn Nguyên, “Chậc, sao cậu lại lấy được rối nữa.”

Dịch Khinh Chu cợt nhã, “Giang Vấn Nguyên anh được nha, nói đi, chơi mấy vòng mới lấy được rối vậy?”

Chỉ có Lý Na dám nhắc đến vấn đề mà Dịch Khinh Chu và Tả Tri Ngôn không dám đối mặt, “Anh Giang, anh có tìm được thành viên mới không!”

“Tôi tìm được một hạt giống tốt.” Khi Giang Vấn Nguyên nói ra những lời này, tâm trạng ba người đã nhảy tới cổ họng, sắc mặt tương đối khó coi, Giang Vấn Nguyên thở dài, tiếp tục nói, “Đáng tiếc, cậu ta vì chuyện cá nhanh nên chỉ có thể ở lại Yến Đô mà thôi, tổ chức chúng ta có thể nhận một người thường trú ở Yến Đô à?”

Khuôn mặt đen xì của Tả Tri Ngôn bình tĩnh lại, “Đương nhiên là không được.”

Dịch Khinh Chu như viết luôn ba chữ “mừng như điên” lên mặt, “Tả Tri Ngôn nói đúng!”

Lý Na sống sót sau tai nạn vỗ ngực, trái tim đã yên ổn về lại ngực, “Lời Dịch Khinh Chu và Anh Tả nói, em không ý kiến!”

Giang Vấn Nguyên bất đắc dĩ nhìn họ: “Mấy người thật là... Tìm không thấy thành viên mới vui như vậy à...”

Lại qua một thời gian, đến phiên Lý Na vào màn.

Lần trước sau khi thí nghiệm dây thừng của kn và Giang Vấn Nguyên kết thúc, Tả Tri Ngôn thí nghiệm với một người chơi vừa địch vừa bạn với hắn, trước khi thí nghiệm thành công, họ cấm người chơi cùng vào màn.

Hai màn trước Lý Na đều ôm đùi, vòng này là bắt đầu chân chính của cô. Ngày Lý Na vào màn, hai người Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên chuyển công tác đến sơn trang. Dịch Khinh Chu chỉ muốn làm một con mọt con ông cháu cha ăn rồi chờ chết, cuối cùng bị Tả Tri Ngôn ném cho một đống chuyện. Vốn chỉ cần y phủi mông rời khỏi biệt thự là có thể trốn được mớ việc kia, nhưng y vẫn ở lại làm cu li cho Tả Tri Ngôn, chờ kết quả của Lý Na.

Trong video giám sát, đùi Lý Na đột nhiên nhuốm máu. Giang Vấn Nguyên lập tức ấn chuông cấp cứu, Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu cũng bỏ việc đang làm, cả ba cùng đến phòng Lý Na.

Chỉ khi chim non rời khỏi sự bảo bọc của cha mẹ thì mới học bay được. Lý Na không màng đến vết thương trên đùi, giơ con rối thỏ bông trong tay, hưng phấn nói với ba người: “Em dựa vào năng lực của mình lấy được rối!”

Dịch Khinh Chu bĩu môi, “Thành viên mới đâu?”

Tâm trạng kích động qua đi, Lý Na cuối cùng cảm nhận được cơn đau trên đùi, cô nhăn mặt, “Tôi qua màn thôi cũng cần dốc hết sức lực rồi, làm gì còn tâm tình đi tìm người mới!”

Đợi khi Lý Na có thể rời khỏi bệnh viện, tổ chức bốn người họ đã có thể cùng ngồi ăn sáng. Trước lúc động đũa, Dịch Khinh Chu xưa nay tùy tiện cà lơ phất phơ chợt chống khuỷu tay lên bàn, đan mười ngón vào nhau đặt dưới cằm, đầu hơi cúi, dưới ánh đèn phòng ăn từng mảng sáng tối đan xem trên mặt, “Tôi có chuyện muốn nói.”

Dáng vẻ Dịch Khinh Chu quá nghiêm túc khiến Lý Na trở nên hồi hộp, quên luôn thói quen cứ mở miệng là đâm chọt y vài câu của mình. Cô đặt ly nước trái cây còn đầy xuống, “Chuyện gì, tại sao cậu lại nghiêm túc vậy...”

Dịch Khinh Chu nghiêm nghị nói: “Tôi cảm thấy bốn người chúng ta bị nguyền rủa!”

Giang Vấn Nguyên giơ tay, “Nếu có người chơi của Bàn tròn dùng con rối nguyền rủa chúng ta, tôi nghĩ chắc không có phần tôi và Lý Na, chắc chắn là nhắm vào hai người Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu cậu rồi, ai bảo hai người đắc tội nhiều người quá làm gì.”

Dịch Khinh Chu phủ định suy đoán của Giang Vấn Nguyên, “Không phải chuyện này, là quyền đặc tên tổ chức. Bốn người chúng ta đều từng vào một màn, tiếp theo cũng tìm người thích hợp trên diễn đàn, nhưng chúng ta mãi vẫn chưa tìm được một mống nào, hoặc tìm được rồi nhưng người ta đã có tổ chức, hoặc nữa là vì nguyên nhân khác không thể tham gia được. Có khi nào tổ chức chúng ta có linh, nó không hài lòng chúng ta đặt tên nó nên mới không để chúng ta tìm được thành viên mới không?”

Lý Na không tán thành lắm, “Nếu nói ba người các anh có phong cách đặt tên quá 'kích thích' thì tôi đồng ý. Nhưng nói tôi có vấn đề thì tôi không nhận nha, tôi M...”

“Ngừng!” Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời Lý Na, “Đừng nhắc lại cái tên kia, tôi cảm giác nghe lần nữa sẽ có thể gặp ác mộng màu hồng phấn. Trình độ đặt tên của cô thật sự khủng bố.”

Lý Na: “????!!!!” Chẳng lẽ trong nhóm đặt những cái tên 'phế' còn có cô?

Bàn ăn lâm vào yên tĩnh, bống người nhất trí làm ra bộ dáng suy tư giả tạo, ánh sáng chiếu xuống hinhf thành một mảng tối trên khuôn mặt họ. Đến tận khi Tả Tri Ngôn phá vỡ yên tĩnh, “Nếu không chúng ta chờ đến khi mọi người qua một màn nữa, xem có phải nguyền rủa thật không.”

Ăn sáng xong, Tả Tri Ngôn một mình tìm Giang Vấn Nguyên đến văn phòng nói chuyện, “Cậu bảo nhóm công nghệ thông tin giúp cậu tra tư liệu, bây giờ đã có một phần gửi đến hòm thư của cậu rồi. Nhớ chú ý kiểm tra rồi nhận.”

Giang Vấn Nguyên kiểm tra hòm thư, “Cám ơn.”

Văn kiện đầu tiên trong hòm thư: Hồ sơ AJWY.

Giọng nói Tả Tri Ngôn khó giấu ý cười, “Lúc trước tôi cảm thấy cái ID AJWY này hơi kỳ quái, thì ra không phải tôi gặp ảo giác. Bây giờ đã chứng minh người sở hữu nó là Trần Miên, AJWY, viết tắt chữ cái đầu của Yêu Giang Vấn Nguyên*. Giang Vấn Nguyên, người yêu cậu chỉ sợ không phải một người chơi đơn giản.”

*Pin yin của “yêu Giang Vấn Nguyên”: ai jiang wen yuan.

...

Anh Túc: Trời ơi dịch đoạn đầu nhật ký tui muốn tẩu hỏa nhập ma, “mẹ ruột hai chị em” thời thơ bé vừa viết pin yin vừa viết chữ tượng hình trong đó. Kiểu như viết “I yêu ты”(Tui yêu bạn) cho một đứa không biết tiếng Nga và tiếng Anh vậy đó trời, QT và gg dịch không cứu được tui! Khóc 1000 dòng sông xanh biếc nước gương trong soi tóc những hàng tre.

~ /(ㄒoㄒ)/~ ~/(ㄒoㄒ)/~ ~ /(ㄒoㄒ)/~

(P/S: Nhưng tui cố dịch đàng hoàng chứ hông có chém đâu nha. Mà bạn Trần Miên yêu bạn Giang Vấn Nguyên ghê, AJWY ~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.