Chuyển ngữ: AnhTuc712.
ID AJWY trên diễn đàn được tạo ngày 18/12/2014, giờ là 22/11/2019, Trần Miên mất ngày 19/01/2019, thời gian trở thành người chơi của trò chơi Bàn tròn đã bốn năm.
Người lăn lộn trong trò chơi bốn năm mà vẫn sống sót căn bản đều trở thành người có thâm niên. Nhưng quá trình AJWY vươn lên là một truyền kỳ, 15/02/2015, AJWY lần đầu làm diễn đàn bùng nổ, trong ba phút đã bán đấu giá 16 con rối, chất lượng năng lực không thấp, gom được tổng số tiền vượt qua 60.000.000 tệ.
Số tiền 6000 vạn tệ năm 2015 so với bây giờ lớn hơn nhiều, AJWY dùng tiền này lập quỹ, cùng vài người chơi thành lập tổ chức CJ. Tuy CJ thường xuyên bị phun tào nhưng không ai dám khinh thường nó.
11/03/2016, người chơi trên diễn đàn bị tiêu đề tự bạch “Tôi là kẻ phản bội của trò chơi Bàn tròn” làm cuộn trào, lần đầu tiên thân phận kẻ phản bội được công khai. Ngày 01/04 cùng năm, AJWY gửi thư nói rằng anh ta có biện pháp quét sạch kẻ phản bội, sau khi quét sạch còn có biện pháp đối phó kẻ phản bội về sau.
Nếu đổi thành người khác sẽ có vô số nghi ngờ nổi lên, nhưng người gửi là AJWY.
Một năm trước, mỗi tháng AJWY sẽ bán đấu giá 5-10 con rối, nghe nói số lượng rối hắn giữ lại cho mình lớn hơn số được bán mấy lần. Sau mỗi vòng chơi thì một đến ba tháng sau mới đến màn kế tiếp, mỗi màn chỉ có một con. AJWY xưa nay không nhận dẫn người, có thể kiếm được nhiều rối như vậy đều là vì lựa chọn “chơi tiếp” sau khi kết thúc màn vào không gian bàn tròn. Có vài con rối có thể dùng ở hiện thực, AJWY có được con rối tìm kẻ phản bội trong hiện thực cũng không kỳ quái.
AJWY sấm rền gió cuốn trên diễn đàn, bắt gọn một lưới tất cả kẻ phản bội trong trò chơi, nhanh chóng ra mắt phương pháp vật lý để phân biệt kẻ phản bội – nhẫn. Chuyện kẻ phản bội đưa AJWY thành thần của diễn đàn, trở thành tín ngưỡng của rất nhiều người chơi.
Tin đồng nhỏ về AJWY cũng có rất nhiều.
Cuộc đấu giá thú bông mỗi tháng từ 02/2015 vẫn luôn tiếp diễn đến 11/2018, đột nhiên dừng lại vì nguyên nhân không rõ. Còn thành viên nào đó của AJWY sau khi uống say thì đăng bài phun tào, nói số rối của AJWY như “hậu cung 3000”, trước giờ chưa từng dùng rối trong trò chơi, suy nghĩ của lão đại quả nhiên không phải người thường có thể hiểu được. Sau khi thành viên kia tỉnh rượu thì xóa bài đi, nhưng người nhìn thấy bài đăng không ít, có người hiếu kỳ chứng thực với AJWY nhưng anh ta chưa từng phản hồi.
Từ cuối 2018, hoạt động của AJWY trên diễn đàn dần giảm xuống, nhưng tư cách của thần không hề bị một ID nào khác thay thế. 02/2019, tin AJWY tử vong lan truyền trong một bộ phận người chơi, mọi người đều im lặng giấu chuyện này đi, tiếp tục duy trì danh hiệu “thần” này. Bản chuyển ngữ thuần Việt của Anh Túc chỉ đăng tại anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712, những trang khác là ăn cắp
Tin tức trong hiện thực của AJWY được bảo mật rất tốt, đội công nghệ thông tin cưa Tả Tri Ngôn có thể tra ra Trần Miên chính là AJWY hoàn toàn do Giang Vấn Nguyên cung cấp manh mối. Khi Giang Vấn Nguyên dùng con rối không mặt đã nhớ kỹ biển số xe Land Rover kia, cũng căn cứ vào lộ trình đến ngân hàng cung cấp vài địa chỉ biệt thự có khả năng. Căn cứ thông tin mua bán biệt thự và nguồn tài chính lưu động của Land Rover, đội công nghệ thông tin tiến hành điều tra nguồn gốc, cuối cùng thành công tìm được tấm áo choàng của Trần Miên, AJWY.
Trí nhớ Tả Tri Ngôn rất tốt, lần đầu tiên hắn và Giang Vấn Nguyên cùng vào bàn tròn đã gần bốn tháng nhưng vẫn còn nhớ lời cậu nói trong màn đó. Tả Tri Ngôn suy ngẫm nhìn Giang Vấn Nguyên: “Tôi nhớ trước kia cậu có nói, người yêu cậu thích kéo cậu xem phóng sự 1000 cách chết, cùng cậu phân tích nguyên nhân cái chết, nên lúc đối mặt với thi thể trong trò chơi cậu mới có thể bình tĩnh suy nghĩ như vậy. Cậu nói xem, không phải Trần Miên đang bồi dưỡng tố chất trò chơi cho cậu chứ.”
Giang Vấn Nguyên đã úy thác cho Tả Tri Ngôn điều tra Trần Miên, có một số việc không tiếp tục giấu giếm nữa, “Đúng vậy. Từ 5 năm trước Trần Miên đã cố tình bồi dưỡng nhiều tố chất trò chơi cho tôi. Luc trước anh nói thông tin cá nhân của tôi được bảo mật có lẽ cũng do Trần Miên làm, tôi chưa từng dùng tiền làm chuyện này.”
Nghe được câu trả lời, Tả Tri Ngôn thoáng lâm vào trầm tư, “Bạn trai cậu thật kỳ lạ.”
Giang Vấn Nguyên nhướng mày, “Tôi coi đây là lời khích lệ mà nhận vậy.”
“Vậy cậu chuẩn bị liên lạc với người đang giữ ID AJWY?” Tả Tri Ngôn hỏi, “Trần Miên làm nhiều chuẩn bị dẫn đường cho cậu vào trò chơi Bàn tròn như vậy, anh ta có rất nhiều rối, theo lý mà nói thì sẽ giữ lại không ít cho cậu. Trần Miên mất, con rối của cậu có khả năng đã bị người của CJ nuốt rồi.”
Người giữ tài khoản AJWY hiện giờ là Nam Duệ, 26 tuổi, là nam, đang định cư ở Giang Thành quê Giang Vấn Nguyên. Trên hồ sơ tư liệu có ảnh chụp người này, dáng người thon gầy, cặp mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập cảm giác xâm lược. Địa chỉ và phương thức liên hệ có ghi chú trong hồ sơ, đội công nghệ thông tin của Tả Tri Ngôn thật sự đã rất cố gắng. Anhhtucc.wordpress.com
Giang Vấn Nguyên tắt màn hình điện thoại, “Chờ tôi sắp xếp lại suy nghĩ rõ ràng sẽ liên hệ với Nam Duệ. Nhưng có lẽ tôi không lấy được rối, tốt nhất anh không cần ôm suy nghĩ không thực tế gì.”
Tả Tri Ngôn bĩu môi, “Nghiên cứu dây thừng thiếu rất nhiều tư liệu rối. Nếu cậu không thể dùng ràng buộc lấy được số rối còn lại của Trần Miên thì có thể thương lượng với CJ một chút, mua cũng được. Cậu xem tên tổ chức họ kìa, CJ*, Trần Giang, còn thêm ID AJWY. Lấy quan hệ của cậu và Trần Miên, khiến họ chiết khấu con rối bán cho cậu cũng không quá đáng lắm?”
*Trần Giang có pin yin là: Chen jiang.
“Được rồi. Lúc liên lạc với Nam Duệ tôi sẽ chuyển lời của anh.” Giang Vấn Nguyên đứng dậy đi ra cửa, quay đầu nói với Tả Tri Ngôn, “Đúng rồi, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp gì thì anh đừng gọi tôi đi tăng ca.”
Tả Tri Ngôn nhìn bóng cậu rời khỏi văn phòng, như suy nghĩ gì đó mở tư liệu về Trần Miên trên máy tính ra. Vừa rồi hắn hỏi cậu có thể mượn quan hệ với Trần Miên mua con rối của CJ không, một mặt là có nhu cầu thật, mặt khác là muốn thử thái độ của cậu. Vvattpad AnhTuc712
Giang Vấn Nguyên vào trò chơi vì Trần Miên, có thể thấy người này quan trọng như thế nào với cậu. Nhưng hình như cậu cũng không ghét chuyện hắn yêu cầu cậu lợi dụng quan hệ mua rối giá rẻ, Tả Tri Ngôn nhạy bén phát hiện Giang Vấn Nguyên đang che giấu chuyện gì đó. Nhưng hắn không định đào sâu, hắn tắt tư liệu của Trần Miên, tiếp tục với đống việc làm mãi không xong của mình.
Sau khi Giang Vấn Nguyên rời khỏi văn phòng của Tả Tri Ngôn thì không đi rèn luyện thường ngày. Cậu trở lại phòng mình, nằm xuống giường, hai tay cầm điện thoại đặt lên ngực, nhắm mắt sắp xếp lại thông tin đã biết.
02/2015 Trần Miên bắt đầu điên cuồng quét trò chơi Bàn tròn, đến 11/2018 lại đột nhiên ngừng lại. Giang Vấn Nguyên nhớ rõ bộ quần áo Trần Miên mặc khi mang con rối không mặt trở lại hiện thực, đó là quần áo cậu và Trần Miên cùng chọn vào cuối tháng mười khi đi dạo phố. Tháng 11 cậu thấy hắn mặc bộ quần áo đó rất nhiều lần.
Thời gian Trần Miên lấy được con rối không mặt và thời gian hắn ngừng việc điên cuồng quét trò chơi trùng khớp nhau. Rất có thể mục đích của hắn là tìm con rối không mặt, giao nó cho cậu.
Khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu cậu, tim Giang Vấn Nguyên đau thắt lại.
Theo suy nghĩ này, nhiều nghi vấn hơn xuất hiện. Tại sao Trần Miên biết con rối không mặt có tồn tại, là biết được qua con rối xem bói hay bằng cách nào khác?
Sao Trần Miên có thể đảm bảo mình chắc chắn gặp được nó, hay là điên cuồng quét trò chơi một cách mù quáng?
Từ ký ức mà con rối hề đọc được, có thể thấy rõ thái độ của Trần Miên với con rối không mặt, khi lấy được đã quyết tâm đưa nó cho cậu. Tại sao Trần Miên biết cậu sẽ vào trò chơi?
Giang Vấn Nguyên càng hỏi sâu thì vấn đề càng nhiều, nhưng hiện tại tất cả đều không quan trọng.
Trong đầu Giang Vấn Nguyên chỉ còn lại một chuyện, khi màn chơi bàn cờ tự động kết thúc cậu đã đánh đồng con rối Trần Miên đưa cậu và con đường dẫn Giả Tranh thành quái vật lại với nhau. Trò chơi Bàn tròn vô cùng nguy hiểm, Trần Miên cược sinh mạng mình chuẩn bị đường lui cho cậu, nhưng cậu lại nói lời quá đáng như vậy với hắn...
Lần sau gặp nhất định phải xin lỗi Trần Miên thật tốt.
Trừ chuyện con rối không mặt, Giang Vấn Nguyên cũng rất để ý đến chuyện Trần Miên không sử dụng rối trong trò chơi.
Sau khi họ thành người yêu chừng một năm thì Trần Miên vào trò chơi Bàn tròn, sau đó Trần Miên mang cậu đi vật lộn học đủ loại kỹ năng với bộ đội đặc chủng. Có rất nhiều lần Trần Miên trọng thương phải nhập viện, Trần Miên giải thích với cậu là học thêm khóa với huấn luyện viên, không chú ý chừng mực nên bị thương. Giang Vấn Nguyên đi xác nhận với huấn luyện viên cũng được đáp án khẳng định, khi đó cậu vừa tức giận vừa đau lòng với người này, chăm sóc còn không kịp, không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ nghĩ lại hẳn là Trần Miên bị thương ở trò chơi Bàn tròn. Trần Miên tình nguyện để mình trọng thương cũng keo kiệt không muốn dùng rối, dựa theo tin tức tra được, số lượng rối hắn tích lũy chắc chắn rất khủng bố. Trần Miên cho cậu con rối không mặt có năng lực nghịch thiên nhất, hơn nữa trong trò chơi luôn yên lặng lo lắng cho cậu, không lý nào lại không để lại rối cho cậu.
Trần Miên không để lại cho cậu thì sợ đã dùng chúng vào chuyện khác. Như vòng tay tơ hồng của cậu và Bạch Mai, rất có thể là thành quả Trần Miên mân mê con rối phát hiện. Số lượng rối lớn như vậy, thành quả nghiên cứu không thể nào chỉ dừng lại ở vòng tay tơ hồng.
Giang Vấn Nguyên nghĩ đến trạng thái của Trần Miên trong trò chơi, cậu mở khóa điện thoại gọi cho Nam Duệ.
Chờ khi điện thoại sắp ngắt thì đối phương mới ấn nhận, giọng nói bên kia rất lạnh, “Chào.”
“Chào anh, Nam Duệ. Tôi là Giang Vấn Nguyên, người yêu của Trần Miên.” Sau khi Giang Vấn Nguyên nói rõ thân phận mình thì vào thẳng chuyện chính, “Tôi muốn biết Trần Miên dùng con rối mình lấy được vào chuyện gì.”
Giọng nói lạnh nhạt của Nam Duệ truyền đến từ ống nghe, “Cậu gọi nhầm số rồi, tôi không quen Trần Miên, cũng không quen ai là người yêu Trần Miên. Tạm biệt!”
Trước khi Nam Duệ ngắt điện thoại, Giang Vấn Nguyên nhanh chóng nói: “Tôi gặp Trần Miên trong trò chơi!”
Lời cậu nói thành công tạm dừng hành động ngắt điện thoại của Nam Duệ, sau một hồi trầm mặc thì lựa chọn không nói gì, “Tiên sinh này, là uống say phát điên hay mạo hiểm tìm tôi giải trí? Tôi lặp lại lần nữa, tôi không quen Trần ——”
Giọng nói Nam Duệ mất tự nhiên dừng lại, hai giây sau, tiếng ho khan kịch liệt vang lên, vừa ho vừa nói: “Mạng tôi là Trần Miên cứu, chuyện cậu ấy phải làm dù có nguy hiểm tôi cũng theo đến cùng. Cậu là người Trần Miên quý trọng nhất, cậu ấy trả giá quá nhiều vì cậu, cậu không cần phụ công sức của cậu ấy, đừng truy cứu đến cùng...”
Tiếng nói chuyện biến mất trong tiếng thắng gấp chói tai, âm thanh vật nặng bị tông bay vang lên.
Sau một loạt tạp âm, Giang Vấn Nguyên nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng nói chuyện mơ hồ và tiếng kêu sợ hãi, duy chỉ không nghe thấy tiếng Nam Duệ.
Giang Vấn Nguyên lập tức xoay người xuống giường,vừa xỏ giày vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn đặt chuông riêng cho Giang Vấn Nguyên, Lý Na và Dịch Khinh Chu, bất luận lúc nào cũng sẽ nhanh chóng nhấc máy. Hắn tạm dừng video hội nghị, ấn nút nhận điện thoại, “Có chuyện gì?”
“Vừa rồi tôi gọi điện cho Nam Duệ, anh ta xảy ra tai nạn xe. Anh tra giúp tôi địa điểm cụ thể, chạy chữa ở đâu, bây giờ tôi chuẩn bị về Giang Thành một chuyến, muốn xin anh nghỉ ba ngày.” Giang Vấn Nguyên vừa chạy vừa nói, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dốc nho nhỏ.
Tả Tri Ngôn hơi ngừng lại, “Điều tra rõ tình huống Nam Duệ sẽ gửi vào hòm thư của cậu, vé máy bay tôi đặt giúp cậu, khi chuẩn bị về đánh tiếng cho tôi, tôi giúp cậu đặt vé về.”
“Cám ơn!” Giang Vấn Nguyên ngắt điện thoại, dùng tốc độ chạy 100 mét đến gara.
Giang Vấn Nguyên đạp ga đến giới hạn tốc độ cho phép cao nhất, không ngừng nghỉ chạy đến sân bay, trước một phút kiểm phiếu kết thúc thì đăng ký thành công. Vài giờ sau, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Giang Thành. Giang Vấn Nguyên xuống sân bay thì mở hòm thư, tư liệu về Nam Duệ đã gửi đến.
Tay lái Nam Duệ mất khống chế lao vào xe tải lớn làn đối diện, trên đường đưa đến bệnh viện đã mất. Khi Giang Vấn Nguyên đến bệnh viện thì thi thể đã được nhận đi rồi.
Khi Nam Duệ trò chuyện với cậu thì tiến vào bàn tròn, qua màn thất bại, dẫn đến chuyện tử vong trong hiện thực. Giang Vấn Nguyên đến đây bằng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không thể nhìn thấy thi thể anh ta, trong lòng cậu sinh ra một cảm giác kỳ dị, tựa như vận mệnh sắp đặt cho một lực lượng nào đó ngăn cản cậu liên hệ với Nam Duệ.
Về tin tức của AJWY và tổ chức CJ, ngoài Nam Duệ thì vẫn còn tin tức của vài người. Nhưng để cẩn thận, cậu không liên hệ ngay với mấy người này.
Không liên hệ với người của CJ, Giang Vấn Nguyên cũng không định về Kinh thị ngay. Từ khi cậu đồng ý đến Kinh thị với Tả Tri Ngôn, giờ giấc đã bị tên ma quỷ này sắp đầy tràn. Đã ba tháng không về Giang Thành, lâu rồi chưa gặp ba, cũng lâu rồi chưa thăm dì Trần và chú Trần.
Giang Vấn Nguyên gọi điện thoại cho hai bên. Ba cậu đang đi du lịch với mẹ kế tương lai của cậu, mấy ngày tới sẽ không ở Giang Thành. Dì Trần nhận được điện thoại của cậu thì rất vui, còn cho cậu biết một tin tốt, cuối cùng chú Trần đã chịu buông gúc mắc trong lòng xuống rồi, đồng ý gặp cậu, để cậu đến ăn cơm tối với họ.
Giang Vấn Nguyên cầm theo một giỏ quà gồm rất nhiều đồ bổ cho người cao tuổi, thấp thỏm gõ của nhà dì Trần.
Mở cửa cho cậu là chú Trần. Sau tang lễ của Trần Miên thì ông luôn tránh mặt cậu, gần chín tháng rồi họ chưa gặp nhau. Dáng vẻ ông già hơn rất nhiều so với trong trí nhớ cậu, nhưng trạng thái tinh thần ông không tệ lắm. Ông mở rộng cửa, “Vấn Nguyên, vào đi, con tới vừa lúc, dì Trần con hôm nay làm vài món sở trường con thích ăn, rất nhanh có thể ăn tối rồi.”
Giang Vấn Nguyên để quà tặng lên bàn, rửa tay xong thì theo chú Trần vào nhà ăn.
Phòng ăn nhà Trần Miên không lớn, đặt một chiếc bàn tứ giác, lúc ít người sẽ gấp lại thành bàn vuông, khi đông có thể mở rộng thành bàn lớn. Ngày thường nhà dùng bàn vuông, hai đầu bàn khác nhau đặt hai chiếc ghế.
Sau khi chú Trần ngồi xuống thì giơ tay ý bảo cậu ngồi đối diện, nois với Giang Vấn Nguyên: “Vấn Nguyên ngồi đi. Trước khi dì Trần con làm xong đồ ăn chú có vài chuyện muốn nói với con.”
Giang Vấn Nguyên hơi hồi hộp, ngồi xuống đối diện ông, “Chú cứ nói ạ.”
Sau khi ông trầm mặc một lúc thì mở lời: “Thật sự chú không muốn gặp con không phải đang trách con. Chú giận chính mình. Tối đó, chú xem được ảnh chụp trong điện thoại Trần Miên, con và nó...”
Giang Vấn Nguyên cúi đầu, với dấu ba chấm trong lời ông cậu không dám nghĩ đến.
“Chú hỏi Trần Miên, nó với con là quan hệ gì. Trần Miên thẳng thắn nói con và nó là người yêu nhau.” Giọng chú Trần nghẹn ngào, “Chú quá ngoan cố, không thể lý giải nổi người trẻ tuổi các con. Chú với nó cãi nhau một trận, đuổi nó đi, nên nó mới hẹn con ra. Nếu chú không cãi nhau với nó, không đuổi nó khỏi cửa, nó sẽ không chết.”
Giang Vấn Nguyên không nghĩ tới đem Trần Miên xảy ra đã cãi nhau với chú Trần. Tuy chuyện Trần Miên chết không phải ngoài ý muốn mà liên quan đến trò chơi Bàn tròn nhưng Giang Vấn Nguyên không thể nói sự thật này ra được. Giang Vấn Nguyên ôm hết lỗi sai vào người mình, hy vọng áy náy trong lòng chú Trần có thể nhẹ đi một chút, “Chú, con rất xin lỗi. Thật ra chúng con cũng có trách nhiệm, nếu chúng con thẳng thắn nói rõ quan hệ cả hai sớm một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Chú Trần lắc đầu, “Trần Miên đi sắp một năm rồi, chú đã nghĩ thoáng được.”
Dì Trần dọn lên một đĩa rau xào cuối cùng, bà nhìn hai bên trái phải, mắt hai người đều hơi đỏ, “Ôi! Hai người làm gì vậy, tôi vất vả cả buổi mới làm được một bàn đồ ăn như vậy, ăn vui vẻ lên cho tôi! Đừng như đám tang vậy chứ!”
Giang Vấn Nguyên bị dì Trần chọc cười, “Dì Trần, dì đừng dùng hình dung từ như vậy chứ.”
Dì Trần nhanh tay múc ba chén canh, ngồi xuống cạnh chú Trần, “Ừm, học thanh niên các con nói ngoài miệng, cảm giác rất thú vị. Đến đến đến, động đũa ăn nào!”
Chú Trần cầm đũa, ông nhìn vị trí trống duy nhất trên bàn, đột nhiên bùi ngùi: “Nếu có thể ngồi đầy bàn thì tốt rồi...”
Dì Trần không vui liếc bạn già một cái, sống chết có số, bà đã có thể buông rồi, bạn già dưới ảnh hưởng của bà cũng dần dần thoát khỏi bóng đen u ám đó. Trước lúc Giang Vấn Nguyên tới họ đã quy định không được nhắc đến chuyện sống chết, lão già này sao lại nói không giữ lời vậy.
Chú Trần phớt lờ ánh mắt hình viên đạn của bà, chuyển tầm mắt lên người Giang Vấn Nguyên, lặp lại lần nữa, “Nếu có thể ngồi đầy bàn thì tốt rồi. Vấn Nguyên, con nói có đúng không?”
...
Anh Túc: Chưa cưới người ta mà dám kêu Trần Giang, về đây nhanh nhanh đi rồi gọi gì gọi.
ヾ( ̄▽ ̄) ヾ( ̄▽ ̄)