Edit: Ry
Việt Vô Hoan cho rằng hai mắt của mình sắp bị tiên tôn móc ra rồi, cả người run lên vì căng thẳng.
Tống Thanh Thời kiểm tra xong, nghi hoặc: “Ngươi lạnh à?”
Việt Vô Hoan cứng đờ lắc đầu.
“Mắt của ngươi nếu không thấy khó chịu thì tạm thời gác lại để trị liệu sau.” Tống Thanh Thời dựa theo tình trạng mà đưa ra phán đoán, cậu quay lại bàn, cởi găng tay ra, cầm lấy ngọc thần niệm, đi tới nói: “Ta phát hiện trong móng tay ngươi có bột thuốc màu trắng, kiểm tra qua thì ta phát hiện thành phần trong đó có Lộc Xuân Thảo và Mê Hương Hoa, có tác dụng kích tình cực mạnh. Ngoài ra, ta còn phát hiện ra mùi huân hương trên váy áo của ngươi có chứa thực vật hấp dẫn động vật họ mèo. Đây chính là lí do hổ yêu chủ động tấn công ngươi ở yến tiệc quần phương.”
Hắn phát hiện ra rồi...
Việt Vô Hoan tuyệt vọng nghĩ.
Đây là biện pháp mà y phải mò mẫm rất nhiều lần trong phạm vi quy tắc của Hợp Hoan Ấn mới tìm được: Nô lệ không thể tự sát, nô lệ buộc phải tuân theo chủ nhân, nhưng chủ nhân thích nô lệ trình diễn dâm loạn, cũng thích nhìn nô lệ bị chơi đùa đến chết.
Thứ mà y có thể kiếm được chỉ có tình dược, chiết xuất ra thành phần gây ảo giác, sau đó tăng nồng độ thêm mấy lần là có thể khiến cho động vật mất đi lí trí.
Cho nên, y tính toán thời gian thật tốt, lợi dụng vỏ thuốc làm từ sáp khiến cho thuốc trong cơ thể hổ yêu lùi lại thời gian phát tác, sau đó huân chính mình trong mùi hương sẽ hấp dẫn hổ yêu, đợi đến khi không khí trên đài trở nên nhiệt liệt, hổ yêu bị thuốc kích thích mà xông lên, chắc chắn sẽ chọn y làm con mồi. Y giả vờ rơi vào trạng thái mất hồn khi trúng tình dược, chủ động tiến lên, khách khứa đều sẽ cho rằng đây là tiết mục mà Kim Phỉ Nhận sắp xếp để mua vui, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Kim Phỉ Nhận cực kì để ý mặt mũi, lại vừa có đồ chơi mới, chắc chắn sẽ không vì y mà phá hỏng sự hào hứng của khách khứa, chỉ cần một chút do dự này thôi, hổ yêu sẽ ngay lập tức mất khống chế, xé người thành mảnh nhỏ.
Việt Vô Hoan ôm quyết tâm phải chết mà thực hiện kế hoạch, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị vạch trần sự thật.
Ở sơn trang Kim Phượng, nếu nô lệ bị phát hiện có dấu hiệu không phục tùng, sẽ bị xử phạt cực kì nghiêm khắc, huống hồ việc y làm chính là tính kế chủ nhân, hoàn toàn đi ngược lại với quy tắc... Nhưng, vậy thì sao?
Sự hoảng loạn trong lòng dần bình tĩnh lại, Việt Vô Hoan nhớ lại khi mới vừa trở thành nô lệ, bởi vì không muốn khuất phục cùng với thể chất linh căn hệ mộc dễ dàng khôi phục, dưới sự khống chế của Hợp Hoan Ấn, y đã phải nhận hết mọi nhục nhã trên thế gian này, bày ra đủ loại tư thái kinh khủng, bị ép phải thừa nhận chính mình còn phóng đãng hơn cả hoa nương dâm đãng nhất của thanh lâu; bởi vì đám súc sinh kia ngại y không có phản ứng với việc giường chiếu, bèn dùng vô số loại dược vật cải tạo thể chất y trở nên cực mẫn cảm, khiến y dù chỉ bị bị vải vóc quần áo cọ xát cũng trở nên khó chịu vạn phần mới chịu thôi.
Mỗi lần y cho rằng đã đến tận cùng của địa ngục, sẽ lại thấy được hoá ra địa ngục vẫn còn sâu hơn nữa. Cuối cùng, khi y ý thức được mình càng tuyệt vọng và phản kháng sẽ chỉ càng khiến những kẻ đó vui sướng, bèn từ bỏ những giãy dụa vô nghĩa, cũng từ bỏ suy nghĩ thoát khỏi Hợp Hoan Ấn.
Thân mình nhơ nhuốc, ghê tởm đến nỗi chỉ muốn huỷ diệt...
Có trời biết, khi hổ yêu kia nhào lên xé toác thân thể, y thế mà hoàn toàn không cảm nhận được chút nào đau đớn, chỉ có niềm sung sướng tột độ.
Dù có là móc mắt hay chặt đứt tứ chi trở thành dược nhân, hay bị ném vào hoa lâu cho ngàn người cưỡi vạn người đè, hay ném cho dã thú mua vui, thế gian này đã không còn bất cứ trừng phạt nào có thể khiến y cảm thấy đau đớn khổ sở.
Việt Vô Hoan thu lại nét cười, không còn giả vờ giả vịt, ánh mắt y lạnh lùng nhìn ngọc thần niệm, bất kính mà khiêu khích nói: “Nếu đã biết, ngươi* tính làm gì?”
*Vô Hoan đang dùng chữ ngươi như đang nói chuyện với một người ngang hàng thay vì bình thường gọi là Tiên Tôn hoặc Ngài.
Tống Thanh Thời chém đinh chặt sắt tuyên bố: “Có người muốn hại ngươi!”
Việt Vô Hoan khiêu khích thất bại, suýt nữa nghẹn họng, cho rằng chính mình nghe lầm: “Cái gì?”
Tống Thanh Thời cảm thấy khả năng suy luận của mình thật tuyệt vời —— Mặc dù cậu chưa đọc tiểu thuyết, nhưng đàn chị đã từng nói vai chính đều là người tốt, bởi vì người xấu mà làm nhân vật chính là sẽ không lọt qua được thẩm tra xuất bản của nhà nước, hơn nữa hệ thống cũng đã giới thiệu vai chính thụ có vận mệnh bi thảm, lần này bị thương chắc chắn cũng là do cốt truyện của nguyên tác.
Phân tích dựa trên đống thời sự xã hội cậu từng xem, tám phần là sơn trang Kim Phượng có người đố kỵ vẻ đẹp của vai chính thụ với việc y được sủng ái, muốn ra tay huỷ diệt y, cho nên hạ dược ở trên người và móng tay y! Cho nên, Tống – Holmes – Thanh Thời trải qua một hồi suy luận tỉ mỉ, cẩn thận đưa ra kết luận: “Ta nghi ngờ là ngày đó có người xuống tay với đồ trang điểm của ngươi, tối nay ta sẽ đi tra tìm hung thủ, trả lại công bằng cho ngươi.”
“Không.” Việt Vô Hoan cảm thấy khoé miệng đang run, y không thể tin được đường đường là Tiên Tôn mà lại ngu xuẩn như vậy, nhưng đối phương có vẻ rất nghiêm túc muốn y tin rằng hắn rất ngu ngốc, khiến cho y không biết nên dùng vẻ mặt gì, cuối cùng cứng ngắc trả lời: “Không cần...”
Tống Thanh Thời thấy y thiện lương như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Cậu nhét ngọc thần niệm vào trong tay Việt Vô Hoan: “Cái này là của ngươi, tự mình cất kĩ.”
Việt Vô Hoan phát hiện ra ngọc thần niệm không bị bao phủ bởi thần niệm mới, cực kì bối rối.
“Ta đã nghiên cứu thứ đồ chơi này một chút.” Tống Thanh Thời giải thích: “Hợp Hoan Ấn liên quan đến vu chú, tương đối phức tạp, Dược Vương Cốc không có phương pháp giải chú, ta đã phái dược phó đến Dạ Vũ Các treo giải, các chủ Dạ Vũ Các nói phương pháp giải chú không quá quý giá, nhưng lại rất hiếm, yêu cầu thêm một chút thời gian mới có thể trả lời.”
Việt Vô Hoan nghe xong sững sờ rất lâu, khàn khàn hỏi: “Ta... Phải trả giá bằng gì?”
Tống Thanh Thời từng được rất nhiều người giúp, chưa ai yêu cầu cậu trả ơn, cậu cũng đã giúp đỡ rất nhiều người, trước giờ cũng chưa từng yêu cầu họ phải báo đáp.
Ở trong mắt cậu, Hợp Hoan Ấn là tội ác vi phạm nhân tính, là cội nguồn đau khổ của vai chính thụ, giống như xiềng xích trên chân chú chim, sau khi cứu nó, cởi bỏ xiềng xích là chuyện đương nhiên, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Cho nên cậu rất rộng lượng, thuận miệng nói: “Ngươi cứ điều trị cho thật tốt, an tâm dưỡng bệnh là được.”
Dược phó tới báo, thuốc nấu trong viện đã sắp được.
Tống Thanh Thời chạy nhanh ra ngoài xem xét, tránh cho việc thuốc không đạt được tác dụng tốt nhất.
Việt Vô Hoan không dám tin nhìn ngọc thần niệm trong tay, lo nghĩ nhiều khiến lòng càng thêm rối bời.
Trong thế giới mà y biết, đồ vật không cần trả giá để có được mới là quý nhất...
Dược Vương Tiên Tôn có tiếng máu lạnh vô tâm ở tiên giới, chưa bao giờ hiểu thương hại là gì, hắn muốn thứ gì ở trên người mình? Cơ thể? Tính mạng? Hay là linh hồn? Việt Vô Hoan suy nghĩ thật lâu, không nhịn được mỉm cười, y nắm chặt ngọc thần niệm trong tay, quyết định được ăn cả ngã về không, chỉ cần có thể cởi bỏ được trói buộc, việc gì y cũng sẽ làm, cho dù có là bán linh hồn cho ma quỷ...
Việt Vô Hoan thấy Tống Thanh Thời bưng thuốc vào, thoáng cân nhắc về ấn tượng của mình với cậu, khuôn mặt nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn yếu mềm, sau đó thật cẩn thận nâng mắt lên nhìn trộm cậu một cái, trong mắt là sự biết ơn thỏa đáng, để Tống Thanh Thời sắp xếp việc chữa trị.
Người bệnh này siêu nghe lời! Bác sĩ yêu cầu gì cũng sẽ làm theo, thuốc có vị ghê đến đâu cũng sẽ uống phát hết, châm cứu vừa đau vừa ngứa cũng không hé răng! Còn dịu dàng hiền lành nói cảm ơn bác sĩ. Tống Thanh Thời chăm sóc cho y cực kì có cảm giác thành tựu, hi vọng người bệnh khắp thế gian đều ngoan như vậy.
Thể chất của linh căn hệ mộc có sức hồi phục cực kì kinh người, miệng vết thương trên vai Việt Vô Hoan chỉ mất năm ngày đã đóng vảy.
Tống Thanh Thời kiểm tra xong, cho phép y xuống giường hoạt động, dặn dò phơi nắng nhiều một chút, sau đó bắt tay chuẩn bị cho đợt trị liệu tiếp theo.
Có là nguyên thân hay là Tống Thanh Thời hiện tại thì cũng đều không để ý đến quần áo cho lắm, nên Dược Vương Cốc có rất ít giao tơ hay băng lụa, nhóm dược phó chuẩn bị quần áo cho bệnh nhân cũng chỉ dùng vải bông bình thường làm, người thường sẽ cảm thấy thoải mái. Nhưng Việt Vô Hoan mặc vào lại bị ma sát đến khó chịu, cho nên y không dám đi quá xa khỏi phòng ngủ, đi vài bước lại nghỉ vài bước.
Đêm đến, Tống Thanh Thời nhận ra cách di chuyển của y không được bình thường, đi qua kiểm tra, không ngờ chỉ thoáng chạm vào xương quai xanh, còn chưa đi xuống, y suýt chút nữa đã làm trò cười.
Việt Vô Hoàn nhìn nét mặt ngạc nhiên và đôi mắt trong veo không chút tà niệm của Tống Thanh Thời, sự xấu hổ đã bấy lâu không xuất hiện bỗng bừng lên, y không khỏi tránh đi bàn tay dịu dàng kia, cuộn mình chui vào trong bóng tối.
Thuần khiết với dâm dục, sạch sẽ với dơ bẩn, sự đối lập mãnh liệt này làm nổi bật lên hiện thực xấu xí.
Lòng Việt Vô Hoan lần nữa lặp lại sự thật mà trước đó rất lâu y đã hiểu rõ.
Cho dù Hợp Hoan Ấn được giải trừ, y cũng không thể quay lại quá khứ...
Tống Thanh Thời xấu hổ thu tay về, nhìn người đang trốn tránh trong bóng tối, hơi há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Việt Vô Hoan nhanh chóng nhận ra cái sai của mình, đối phương đã sớm biết y không phải hạng người sạch sẽ gì, che giấu sẽ chỉ càng thêm khó nhịn. Y nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, cơ thể ở trong bóng đêm chậm rãi mở ra.
Y mỉm cười ngước lên nhìn Tống Thanh Thời, trong mắt chứa đầy dục vọng nồng đậm. Y đặt tay lên đai lưng, nói ra những lời xấu hổ đã sớm quen miệng: “Nóng quá, tiên tôn muốn nhìn thân thể của nô sao?”
So với việc bị người ta phát hiện mình thảm hại, y thà chủ động phơi bày những nhếch nhác cho họ nhìn. Không cần biết sẽ bị nhục nhã và coi khinh cỡ nào, chỉ cần tự thuyết phục mình là một thứ đê tiện không biết liêm sỉ, lòng cũng sẽ không quá khổ sở nữa.
Ngay trước khi y sắp cởi hết quần áo xuống, Tống Thanh Thời bừng tỉnh, bỗng kéo xuống màn giường, ngăn lại cả phòng sắc xuân.
Giọng nói mập mờ của Việt Vô Hoan bỗng ngưng lại.
Tống Thanh Thời bình tĩnh nói: “Muộn rồi, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.”
Việt Vô Hoan ngơ ngác ngồi trong màn, nhìn loáng thoáng bóng người ngoài màn che đi ngọc Dạ Quang, sau đó đốt lư hương. Mùi thuốc nhàn nhạt pha trộn với mùi trầm hương tràn tới, khiến cơ thể nóng hổi dần bình tĩnh lại. Y chậm rãi nằm xuống, một lần nữa cuộn người lùi vào trong bóng tối.
Y bỗng ý thức được đêm nay sẽ không có ai bừa bãi tàn phá ở trên người mình, sẽ không phải nói những lời lẽ buồn nôn vô cùng kia, càng không cần phải ép bản thân phải nịnh nọt cầu hoan. Trong không khí không có bất kì hương vị xa hoa trụy lạc nào, chỉ có hơi thở sạch sẽ không mô tả được thành lời, khiến cho đầu óc trước giờ luôn tỉnh táo của y bắt đầu mê man, mí mắt không thể nhấc lên được, mạnh mẽ kéo y vào trong mộng đẹp.
Lần này trong mộng không có cảnh tượng Đại Ngục, chỉ có bóng cây hoa ngọc lan thuở nhỏ bên cửa sổ, tỏa mùi thơm ngát hương...
Y chậm rãi thả lỏng cơ thể, sẵn sàng đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào đã lâu không tìm thấy.
...
Tống Thanh Thời ngây người đứng ngoài cửa suy nghĩ rất lâu, nghĩ rất nhiều.
Cậu xác định An Hồn Hương phát huy tác dụng rồi mới trở lại phòng, cầm ngọc Dạ Quang lên, nhẹ nhàng xốc lên màn che, ngồi ở bên giường, một lần nữa dùng thần niệm xem xét cơ thể chồng chất thương tích cùng các loại vấn đề ẩn sau bên trong.
Thật lâu sau, cậu thu hồi thần niệm, lẳng lặng nhìn mặt Việt Vô Hoan. Y nhắm chặt hai mắt, gương mặt hoàn toàn thả lỏng của người thiếu niên đã rút đi mị thái mê người, tựa như chú mèo hoang đang ngủ say, cất đi móng vuốt, không còn cảnh giác, phảng phất như đã quên đi những đau thương mình từng nhận, để lộ khuôn mặt thuở ban đầu.
Tự do, kiêu ngạo, quật cường...
Cuộc đời của y tuyệt đối không nên có bộ dạng như bây giờ.
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, nhấc mái tóc dài, cẩn thận đặt ra sau tai, nhỏ giọng hứa hẹn:
“Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
_______________________
“Cuộc đời của y tuyệt đối không nên có bộ dạng như bây giờ.”
˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚
Không có ai đáng phải chịu những khổ đau như thế hết, nên là càng không thể tha thứ được cho những kẻ vì vui sướng của bản thân mà đẩy cuộc đời người khác vào trong ngõ cụt.