Edit: Ry
Tống Thanh Thời tìm trong phòng kho cả đêm, cuối cùng cũng tìm ra một cuộn băng lụa màu đỏ dùng làm pháp y ngày xưa. Cậu xóa đi những hoa văn trận pháp trên miếng lụa rồi giao cho dược phó, để bọn họ sửa sang lại thành áo trong ngay lập tức, sau đó đưa lên cùng với áo ngoài bằng vải bông, lặng lẽ đặt ở đầu giường Việt Vô Hoan.
Ngày kế tiếp, lúc Việt Vô Hoan nhìn thấy cái áo trong bằng băng lụa này thì hơi ngây ra.
Tống Thanh Thời đã ở ngoài cửa thúc giục: “Nhanh lên, chúng ta đi làm trị liệu mới.”
“Vâng thưa tôn chủ.” Việt Vô Hoan biết mình đã đổi chủ nhân, không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng mặc quần áo rồi ra ngoài, lúc hoạt động cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tống Thanh Thời dẫn y đi xuyên qua hành lang, đến phòng luyện đan ở bên cạnh. Nơi này vốn là cấm địa của Dược Vương Cốc, là nơi nguyên thân dùng động vật và con người để thí nghiệm các loại dược phẩm, cũng là nơi nhóm dược phó sợ phải tiến vào nhất. Tống Thanh Thời tuân theo « Tuyên bố của Helsinki»*, từ chối làm bất cứ thí nghiệm nào trái với luân thường đạo lý. May mà lúc cậu tiếp quản Dược Vương Cốc, vật thí nghiệm mà nguyên thân để lại cũng không nhiều, nên cái gì thả được cậu mang thả, cái nào cần giải thoát thì giải thoát, sau đó đổi thành phòng trị liệu. Các tiêu bản còn lại cùng những người thầy thầm lặng** cũng được chuyển sang phòng khác —— đấy đều là báu vật của y học, chờ có thời gian rảnh cậu sẽ chậm rãi nghiên cứu.
*Tuyên bố của Helsinki là một bộ các nguyên tắc đạo đức liên quan đến việc thử nghiệm trên người do Hiệp Hội Y Khoa Thế Giới phát triển.
**Những người thầy thầm lặng là cái tên được dùng để gọi những người hiến xác cho y học. Tóm lại thứ mà em thụ đang nói là xác chết:v
Trên đường đi đến phòng luyện đan, Việt Vô Hoan phát hiện không chỉ một mà rất nhiều dược phó đều ném cho y những ánh mắt thông cảm, khiến lòng y có chút thấp thỏm. Sau khi vào phòng luyện đan, y trông thấy Tống Thanh Thời lấy ra một chiếc vạc có thể chứa vừa cả một người lớn, lập tức trở nên căng thẳng.
Tống Thanh Thời không hề phát hiện sự bất an của y, ném đống dược liệu đã được cân đo sẵn vào trong vạc, sau đó đổ nước, lợi dụng lửa luyện đan trong cơ thể mình để khống chế độ ấm, đợi cho đến khi nước trong vạc biến thành màu hồng thẫm thì quay lại ra lệnh cho Việt Vô Hoan: “Ngươi cởi quần áo ra, đi vào.”
Việt Vô Hoan bất động, ánh mắt nhìn cậu cũng cứng đờ.
“Đừng sợ. “ Cuối cùng Tống Thanh Thời cũng nhớ ra mình đã quên giải thích, “Hồng Thảo Khư Uế Thang, là thuốc tắm, không khó chịu đâu.”
Việt Vô Hoan chần chừ một lát rồi giơ tay lên đai lưng, chậm rãi cởi xuống.
Tống Thanh Thời quay người, đưa lưng về phía y rồi ngồi xuống, không nhìn trộm y đi tắm.
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, bước vào trong vạc nước thuốc đỏ như máu. Nước thuốc cay nồng thấm vào da thịt, mang lại cảm giác nhoi nhói, nhưng lại có sự dễ chịu không nói nên lời. Y hít một hơi thật sâu, cả người thả lỏng, bỗng, y nhấn chìm cả người xuống làn nước, lại không ngờ rằng bởi vì vạc thuốc quá đầy nên nước văng tung tóe, văng đến cổ, vành vai và tóc của Tống Thanh Thời, còn khiến cho pháp bào màu trắng của cậu nở rộ từng đóa hoa màu đỏ nhạt.
Đối với phần lớn tu sĩ, pháp bào là một vật rất quan trọng, bị tổn hại một chút cũng sẽ đau lòng.
Việt Vô Hoan ý thức được không tốt, lặng lẽ từ trong nước chui ra, trốn ở bên cạnh vạc lén lút nhìn Tống Thanh Thời, lo mình đã chọc giận tiên tôn.
Tống Thanh Thời căn bản không để ý chuyện vừa xảy ra, cậu còn đang đờ người nhìn đá xanh trên mặt đất, qua một lúc lâu mới lén lút giũ những giọt nước trên tóc.
Việt Vô Hoan suy nghĩ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôn chủ, hay là người xoay lại, nô giúp người lau một chút?”
Tống Thanh Thời cúi đầu, càng thêm chăm chú quan sát nền gạch xanh xanh: “Ngươi đang tắm, không thể nhìn lén.” Trong thế giới của cậu, lúc trị liệu thì bác sĩ nhìn tình trạng cơ thể của bệnh nhân là hợp lý, nhưng nếu như bác sĩ nhìn lén bệnh nhân tắm rửa thì chính là cái loại đạo đức suy đồi, hèn hạ không có liêm sỉ.
Việt Vô Hoan nghiền ngẫm những lời này rất lâu, nói ra suy đoán của mình: “Tôn chủ ngại thân thể nô quá bẩn sao?”
Tống Thanh Thời lắc đầu, khẽ nói: “Ngươi không thích bị nhìn.”
“Tôn chủ cứ đùa. “ Hai mắt Việt Vô Hoan trở nên lạnh lùng, y im lặng một lát, từ trong nước nhô ra, tóc dài ướt sũng dán lên vai, giống như giao nhân vừa mới ra khỏi mặt nước, dáng vẻ chứa đựng mọi sự hoàn mỹ của thiên hạ, cơ bắp khung xương nhỏ nhắn, không có chút thịt thừa, eo nhỏ chỉ đủ một nắm tay, lại có thể thấy được sức mạnh ẩn giấu bên trong. Y men theo vành chiếc vạc, xích lại gần bên tai Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng thổi khí, một đôi mắt phượng quyến rũ đến tột cùng, đóa lệ chí xinh đẹp đến độ chiếm trọn lòng người, giọng nói như ma vật đang dụ dỗ: “Cơ thể hạ tiện này của nô có gì mà không được nhìn? Người đã nhìn qua... Không thể đếm xuể. Tất cả bọn họ đều nói thân thể nô đẹp vô cùng, cực kì dâm đãng, chỉ cần rời khỏi nam nhân là ngay cả đường cũng không đi được, là trời sinh để cho người thưởng thức...”
Tống Thanh Thời vội vã ngắt lời y, lặp lại: “Ngươi không thích bị nhìn.”
Việt Vô Hoan nhìn cậu một lúc rồi khàn khàn nói: “Nô đã không còn để ý chuyện đó.”
Tống Thanh Thời không biết nên giải thích thế nào, vẫn vô cùng kiên quyết: “Ngươi không thích.”
Cứ không thích là có thể không làm sao?
Việt Vô Hoan cảm thấy lời này rất buồn cười, những năm ấy khi y vừa bị đưa đi tiếp khách, đã từng bị dỗ dành nói bao lời không thích, không muốn. Kết quả chỉ là bị tìm ra nhược điểm để làm niềm vui cho kẻ khác.
Y không thích bị nhìn, thế là hết một lần rồi lại một lần, phải ở trên quảng trường, trong yến hội, phô bày ra những dáng vẻ nhục nhã vô cùng cho tất cả thưởng thức.
Y không thích nói lời dâm đãng, thế là bị đủ loại dược vật và dụng cụ tra tấn, cho đến tận khi học được cách dùng âm thanh của mình để trợ hứng...
Cho đến khi y vứt bỏ xấu hổ, từ bỏ tôn nghiêm, ép mình làm ra dáng vẻ cực kì yêu thích những chuyện dơ bẩn đó.
Y đã biết từ lâu. Trong mắt những tu sĩ cao cao tại thượng đó, y chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp, không cần có cảm xúc, cứ để mặc cho chủ nhân cải tạo thành bộ dáng hắn yêu thích là được. Y thường hận bản thân sao không phát điên đi, trở nên ngu muội đi, giống như các nô lệ khác, mất đi khả năng suy nghĩ, không bận tâm đến cuộc sống thấp hèn như một con chó, chỉ biết khéo léo dùng cơ thể mình để lấy lòng chủ nhân.
Tiếc rằng trong lòng y luôn tồn tại một tia tỉnh táo, nó lạnh lùng nhìn chính y đang chật vật, sau đó phanh thây xé xác y...
Có lẽ, y đã điên rồi...
Lò lửa chẳng biết từ lúc nào đã chậm rãi bùng lên, nhiệt độ của nước thuốc càng lúc càng nóng, mặt Việt Vô Hoan cũng càng ngày càng đỏ. Y lại không cảm nhận được nhiệt độ đốt người này, vùi đầu sâu xuống làn nước đỏ như máu, cho đến khi chúng bao phủ lấy miệng mũi y, khiến y không thể hô hấp. Y không muốn suy nghĩ nữa, chỉ mong bản thân có thể vĩnh viễn chìm sâu, để dòng nước nóng hổi xóa đi những ô uế trên thân thể này, tốt nhất là ngay cả xương cốt cũng hòa tan.
Tống Thanh Thời bỗng nhận ra sau lưng quá yên tĩnh, có gì đó không đúng, cậu quay đầu lại, phát hiện ra vừa rồi mình mải nói chuyện nên đã mất tập trung, không khống chế được lửa, khiến cho nhiệt độ của nước đã tăng lên rất nhiều, nóng đến bỏng người. Mà Việt Vô Hoan thì đã biến mất khỏi mặt nước. Tống Thanh Thời không nghĩ được gì, đứng dậy nhào qua, thò tay vào trong vạc mò người ra.
Mỹ nhân sũng nước bị kéo vào trong lồng ngực, hai mắt y nhắm chặt, tứ chi vô lực rủ xuống, mái tóc dài hơi xoăn dính sát lên da thịt trắng nõn, nước chảy đầy đất, khiến cho Hợp Hoan Ấn sau lưng càng thêm rực rỡ đến gai mắt. Tống Thanh Thời lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì, cậu vội vã đặt người xuống dưới đất, kiểm tra mạch đập rồi tiến hành hô hấp nhân tạo kích thích tim phổi.
Việt Vô Hoan nôn ra một ngụm nước, mở to mắt, mơ màng phát hiện ra mặt của Tống Thanh Thời gần trong gang tấc, y thậm chí còn thấy được đôi mắt cậu trắng đen rõ ràng, trong vắt tới đáy. Trong đôi mắt ấy chỉ phản chiếu bóng hình của y, hốc mắt vì hơi nóng của lò luyện đan mà hơi đỏ, lông mi thật dài mang theo giọt nước, trông như một thiếu niên non nớt thơ ngây, hoàn toàn không nhìn ra được đây là một lão tổ Nguyên Anh đã tu hành gần nghìn năm, lừa chết người không đền mạng.
Khi ở ven sông, y chưa phát hiện ra thân phận thật của đối phương, còn muốn thông cảm với người ta, đúng là chết cũng không oan.
Việt Vô Hoan càng nghĩ càng loạn, y vô thức co rúm cả người, trước mắt bỗng vụt qua những hồi ức lộn xộn, bàn tay đè trên ngực cùng hơi ấm trên môi khiến y không biết được lúc này là mấy giờ, dường như y đã về lại những tháng ngày bị trừng phạt.
Trò giỏi Tống suýt chút nữa là trượt tín chỉ, sợ đến bay cả hồn, động tác mãnh liệt không ngừng, hoàn toàn dựa vào bản năng. Đợi đến khi Việt Vô Hoan tỉnh lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhận ra trong thế giới Tu Tiên có rất nhiều cách cấp cứu người bị đuối nước, hoàn toàn không cần tới phương pháp của thế giới hiện đại.
Cái này làm sao mà giải thích đây...
Thao tác cấp cứu người đuối nước đều là những thao tác thông thường mà bất cứ sinh viên Y khoa nào cũng phải biết, dù trước mắt có là mỹ nhân hay là người quái dị, trẻ con hay là người già thì cậu cũng sẽ không chút do dự mà tiến hành. Tống Thanh Thời có hơi xấu hổ vì mình không làm theo phương pháp cấp cứu tốt nhất của giới Tu Tiên, nhưng cậu cũng không để bụng chút chuyện nhỏ này, chỉ là không biết nên giải thích như thế nào.
Mắt Việt Vô Hoan đã mất đi tiêu cự, y chậm rãi mở rộng cơ thể, không che giấu nữa, như con cá bị cưỡng ép kéo lên bờ, mặc cho người chém giết.
Tống Thanh Thời vội quay đầu đi, nhắm mắt lại, đàng hoàng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tại ta tính sai nhiệt độ nước.”
“Tôn chủ không có sai, “ Việt Vô Hoan mở to mắt, nhưng bất cứ cảnh sắc nào cũng không lọt được vào trong đầu của y, lỗ tai nghe, nhưng một chữ cũng không nghe rõ. Y rất đúng mực trả lời: “Là lỗi của ta, lỗi của ta...”
Đây là đạo lý mà y phải trả giá rất nhiều, bị người lặp đi lặp lại nhét vào trong đầu mới học được, từng giây từng phút đều như đang nhắc nhở y nên sống như thế nào.
“Vô Hoan, ngươi đẹp như vậy, trời sinh nên bị đùa bỡn.”
“Vô Hoan, là do thân thể của ngươi quyến rũ nam nhân, nên ngươi mới bị giày xéo.”
“Vô Hoan, là do dung mạo ngươi quá phóng đãng, khiến cho gia muốn ngừng mà không được.”
“Vô Hoan, ngươi là ma vật được tạo nên từ nhục dục.”
“Vô Hoan, tất cả đều là lỗi của ngươi.”
“Vô Hoan, tất cả đều là lỗi của ngươi.”
...
“Lỗi của ta, lỗi của ta, lỗi của ta...” Việt Vô Hoan chết lặng, không ngừng lặp lại, “Đều là lỗi của ta.”
Bởi vì, y tồn tại trên đời này đã là một lỗi lầm.
Tống Thanh Thời cởi pháp bào đắp cho Việt Vô Hoan, bỗng nhận ra tinh thần của người trước mặt rất không ổn, dường như đã rơi vào thứ ma chướng đáng sợ nào đó. Cậu suy nghĩ, hơi cắn môi, vươn tay muốn đánh lại không nỡ, thế là đứng dậy đi tới bên cạnh lấy một thùng nước, cho thêm một pháp thuật đóng băng, sau đó dội thẳng xuống người Việt Vô Hoan. Việt Vô Hoan bị lạnh đến giật nảy, tâm trí lập tức trở nên tỉnh táo, Tống Thanh Thời vội vàng nhét vào miệng y một viên thuốc giúp tĩnh tâm, ổn định tinh thần.
“Tôn chủ?” Việt Vô Hoan tỉnh táo lại, hơi ngơ ngác.
“Không sao.” Tống Thanh Thời mang tới khăn mặt và quần áo đã được chuẩn bị sẵn, bọc y trái một lớp phải một tầng, gói như gói bánh chưng, sau đó đưa ra giải thích hợp lý: “Ngươi ngâm nước nên sinh ra ảo giác.”
Việt Vô Hoan mờ mịt gật đầu.
Tống Thanh Thời xác định bánh chưng đã được gói kín, thỏa mãn ngừng lại, dặn dò: “Về sau mặc nhiều quần áo một chút.”
Việt Vô Hoan nhìn cậu, bất an hỏi: “Nô có thể mặc thêm quần áo?”
Tống Thanh Thời nghiêm túc giáo dục: “Mùa thu sắp đến rồi, trời trở lạnh, nhất định phải mặc nhiều thêm, không thì sẽ bị cảm lạnh.”
“Cảm tạ tôn chủ đã thương tiếc.” Sau khi Việt Vô Hoan xác nhận cậu trông không giống như đang lừa y thì khẽ trả lời. Y nắm chặt quần áo trên người, chẳng biết tại sao, lại chợt nhớ tới khi vừa bước vào sơn trang Kim Phượng, hình ảnh bản thân phải cởi xuống từng món quần áo, biến thành đồ chơi.
Bây giờ, người nam nhân rất có tính lừa gạt này lại tự tay mặc lên cho y từng lớp quần áo, như thể đang dụ dỗ để y phải chờ mong điều gì...
Quá trình tắm thuốc bị gián đoạn nên hiệu quả vẫn chưa phát huy được hết.
Tống Thanh Thời đang bận bịu thêm nước thuốc vào trong vạc, điều chỉnh lại nhiệt độ.
Việt Vô Hoan yên lặng ngồi dưới đất nhìn cậu bận rộn vì y, suy nghĩ rất nhiều. Bỗng nhiên, y phát hiện cảm giác nóng rực mãi không tan trong cơ thể đã giảm bớt đi nhiều, y khẽ nhúc nhích, kinh ngạc nhận ra sự mẫn cảm do dược vật mang lại cũng đã đỡ hơn trước, không còn quá khó chịu khi bị vải vóc ma sát.
Y nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng lấy dũng khí hỏi: “Tôn chủ, Hồng Thảo Khử Uế Thang... Dùng để làm gì?”
“Hả?” Tống Thanh Thời ngừng tay, hơi sửng sốt, cậu phát hiện mình lại phạm phải tật xấu của mấy đứa học giỏi, tư duy nhảy vọt quá nhanh, luôn cho rằng chỉ cần nói tên hoặc thuật ngữ là người khác sẽ hiểu, hoàn toàn mặc kệ người ta có theo được mạch suy nghĩ của mình hay không.
Tống Thanh Thời là học sinh giỏi biết sai liền sửa, cậu cố gắng sắp xếp ngôn từ trong đầu, chọn ra những từ đơn giản dễ hiểu nhất để giải thích: “Thân thể của ngươi bị nhiều loại dược vật ăn mòn, cho nên rất khó chịu. Hồng Thảo Khử Uế Thang có thể thanh trừ những dược vật còn sót lại trong cơ thể ngươi. Cần phải tắm thuốc này năm lần, hai lần cuối còn phải thêm Sinh Cơ Hoa và Tuyết Thiềm Tô, trợ giúp chữa trị các vết thương cũ. Đến lúc đó ngươi sẽ thấy vừa đau lại ngứa, nhưng lại không thể dùng thuốc tê. Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn kia, cơ thể sẽ khôi phục lại như ban đầu...”
Còn có rất nhiều thứ khác, Tống Thanh Thời rất không đành lòng mà nói ra: Những kẻ kia hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Việt Vô Hoan, không hề có chút tiết chế, sử dụng đủ loại tình dược trên người y, khiến cho bên trong cơ thể y có rất nhiều loại dược tính xung đột, còn bị dùng quá liều lượng, nếu như cứ tiếp tục dùng thuốc như vậy, y sẽ không sống được thêm mấy năm.
“Dùng thuốc quá liều... Là, là do bọn họ chê ta không thú vị.” Việt Vô Hoan quấn chặt lấy quần áo trên người, có làm sao cũng không dám buông ra. Y do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm khống chế sự kháng cự trong lòng, giải thích rõ ràng những chuyện mà sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Lời nói của y cực kì lộn xộn, hoàn toàn quên mất cách xưng hô: “Tôn chủ, nếu như không có thuốc, cơ thể của ta sẽ không có phản ứng với nam nhân, ngươi sẽ không thể có được lạc thú từ cơ thể ta. Ta, ta không thích những chuyện đó, chỉ có nhờ thuốc mới có thể...”
Tống Thanh Thời ngắt lời y: “Nếu không thích thì không cần phải làm.”
“Ngươi không phải cần đối xử tốt với ta.” Việt Vô Hoan càng phơi trần tiếng lòng thì càng trở nên sợ hãi, y như đứa trẻ không biết nên làm gì, tuyệt vọng nói: “Ta không có gì hết, thứ duy nhất ta có thể cho ngươi chỉ có thân thể này...”
Tống Thanh Thời ý thức được cảm xúc của y không ổn, bèn xoay người lại, cậu biết bây giờ mình cần phải làm tâm lý can thiệp, thế nhưng ngôn từ trong lòng đã xếp đi xếp lại cả vạn lần, khi đến đầu lưỡi lại biến mất toàn bộ. Kẻ nhạt nhẽo không nói được lời dễ nghe để an ủi người khác, rõ ràng khổ sở cực kỳ, cuối cùng lại chỉ có thể nghẹn được ra hai chữ: “Ngươi có.”
Việt Vô Hoan trong lòng cậu là đứa nhỏ cố gắng luyện kiếm dưới tán đào, là thiếu niên với cơ thể phàm nhân ôm giấc mộng trở thành Kiếm Tôn.
Việt Vô Hoan mà cậu nhìn thấy là Phượng Hoàng bay lượn trên chín tầng mây, là vì sao lộng lẫy nhất trong đêm đen, chỉ là cánh chim đã bị bẻ gãy, phủ kín bụi trần.
Tống Thanh Thời bước từng bước về phía trước, mỗi bước đi đều rất kiên định.
Việt Vô Hoan ép buộc mình phải bình tĩnh, cơ thể lại vô thức run rẩy, muốn lùi lại.
Tống Thanh Thời nửa quỳ nửa ngồi xuống, chăm chú nhìn vào hai mắt y.
Việt Vô Hoàn cảm thấy mình không thể lùi lại nữa.
Tống Thanh Thời nói từng chữ hứa hẹn: “Những gì ngươi vốn có, ta sẽ thay ngươi tìm về; những thứ ngươi muốn, tất cả ta đều sẽ cho ngươi.”
Hô hấp của Việt Vô Hoan trở nên gấp gáp, bây giờ y vẫn chưa hiểu được lời hứa này có ý nghĩa như thế nào, thế nhưng y hiểu được sự kiên định và nghiêm túc trong mắt Tống Thanh Thời. Y dè dặt hỏi lại: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Tống Thanh Thời cầu xin: “Đừng tự sát nữa, được không?”
Việt Vô Hoan suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.