CHƯƠNG 10: ANH ĐẸP TRAI, HÓA RA ANH CÓ NGƯỜI THÍCH RỒI
Edit: SamLeo
Sau khi tới tiệm mì sợi, không nghĩ tới buôn bán của nó còn rất tốt, bên trong đều ngồi đầy người, chỉ còn một vị trí gió tứ bề.
Mặt Phùng Dật có chút đen, liếc mắt quét tôi một cái: “Cậu xác định ngồi ở chỗ này cậu còn nuốt trôi thứ gì sao?”
“Đương nhiên nuốt trôi.” Tôi cười nịnh nọt, tiên phong ngồi vào chỗ ngồi, vẫy vẫy tay với anh ta, “Mau tới đây ngồi đi, nếu không chỗ duy nhất này cũng sẽ bị người cướp đi, tôi kêu ông chủ đưa hai chén canh nóng, uống xong cơ thể liền ấm áp.”
Phùng Dật than nhẹ một tiếng, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ. Do dự mấy giây, anh ta vẫn đi tới ngồi xuống.
Tôi lập tức kêu ông chủ hai chén mì thịt bò và canh nóng.
Tôi cảm thấy chỗ gió bốn bề kỳ thật rất không tệ, chúng tôi còn có thể thuận tiện lên thưởng thức phong cảnh xinh đẹp trên lối đi bộ.
Có hai người không có mắt đi ngang qua bên người chúng tôi, bọn họ lớn tiếng thảo luận.
“Di, quán mì sợi này làm ăn rất ngon sao? Mùa đông lạnh, ngay cả cửa cũng có người ngồi.”
“thiết, cho dù làm ăn ngoan thế nào, tôi cũng sẽ không ngồi ở cửa hứng gió lạnh, hai người kia thật sự là tú đậu (秀 逗 短 路 chập mạch).”
…
Tôi phát hiện mặt Phùng Dật lại trở nên đen một chút, trong lòng kêu to không ổn, đành phải cười gượng hai tiếng với anh ta.
“Nếu không chúng ta đóng gói mì sợi mang về công ty ăn đi?”
“Quên đi, cứ ở chỗ này ăn đi. Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”
Lại có lời muốn nói với tôi? !
Tôi bắt đầu không hiểu căng thẳng, theo dõi vẻ mặt anh ta, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái.
Tương phản, bộ dáng của anh ta nhìn qua thoải mái nhiều hơn, anh ta thong thả ung dung ném ra một trái bom nặng cân.
“Cậu xem thật không suy xét tôi một chút sao?”
Tôi trực tiếp bị nổ bay.
Tôi còn tưởng rằng anh đã từ bỏ rồi, không nghĩ tới anh ta còn chưa hết hi vọng, nếu tôi lại cự tuyệt anh ta một lần nữa, đợi lát nữa sau khi trở về công ty phỏng chừng không thể tiếp tục công việc mà phải thu thập đồ đạc rời đi. Vì giữ được bát cơm, tôi moi ruột gan tổ chức ngôn ngữ, thực cố sức nói: “Cái kia… Cái kia… Tôi… Tôi… Anh…” Tôi lắp ba lắp bắp nói một lời, cứ giống như một máy radio kiểu cũ chạm dây không hoạt động, ngay cả tôi cũng nghe không hiểu mình đang nói cái gì, càng đừng nói hắn.
“Tôi thì kém như vậy sao? Có nhà, có xe, có tiền gởi ngân hàng, tốt hơn so cái người chỉ có thể cỡi xe đạp đưa cậu đi làm tan tầm, chỉ có thể mua bánh nướng cho cậu nhiều lắm chứ?” Phùng Dật không hổ là nhân vật cấp quản lí, đầu óc chính là xoay chuyển nhanh hơn người bình thường, anh ta bắt đầu dùng mật ngọt chết ruồi tấn công tôi, nói xong lời này anh ta vẻ mặt tự tin nhìn tôi, còn đề cao giọng điệu với tôi “Ân?” Một tiếng, như đang trưng cầu ý kiến của tôi. Tôi biết rõ lúc này không thể trái ý anh ta, hơn nữa tôi cũng không dám đắc tội anh ta, vội vàng hùa theo, “Đúng, anh tốt lắm, tốt hơn anh ấy nhiều, nhưng…” Tôi giữ vững một phòng tuyến cuối cùng, cắn chặt răng, bất cứ giá nào, “Tôi chính là thực thích anh ấy.”
Phùng Dật cười cười, nhìn qua rõ ràng là nụ cười ấm áp, nhưng tôi đúng là cảm thấy lông tóc dựng đứng!
Tôi lấy tay ôm ngực, hơi hơi nghiêng thân mình về phía sau, muốn kéo khoảng cách với anh ta. Miệng lại không nghe sai khiến, lặp đi lặp lại nhiều lần thách thức sự chịu đựng của anh ta: “Tôi thật sự vô cùng thích anh ấy, thật sự… Anh cũng rất tốt, anh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với mình.”
Ánh mắt của anh ta dần dần tối tăm lại, khóe miệng gợi lên một nét cười tự giễu: “cậu là đang phát cho tôi thẻ người tốt sao?”
Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên băng ghế trợt xuống quỳ gối cho anh ta.
“Không có không có, tôi không ý này, tôi chính là…”
Anh ta cắt đứt lời tôi: “Cậu chính là ý này.”
Tôi rơi lệ đầy mặt, đột nhiên rất hối hận đến đây ăn cơm với anh ta.
“Quên đi, ăn trước.”
Anh ta vừa dứt lời, hai chén mì đã được bày ở trên bàn. Anh ta cầm đũa bắt đầu ăn ngay, nhưng tôi nào còn có khẩu vị a? ! trái tim yếu ớt của tôi cũng bị anh ta giày vò đến nhảy không nổi rồi. Anh ta ăn một ngụm mì sợi, dùng mắt liếc tôi: “Mau ăn a.”
“Tôi ăn, tôi lập tức ăn.” Tôi vùi đầu vào trong chén mì từng ngụm từng ngụm ăn, còn cố ý phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, nhưng thật ra là muốn chứng minh cho anh thấy, tôi tuyệt sẽ không chống lại mệnh lệnh của anh ta, hi vọng anh ta vui vẻ, còn có thể giữ tôi ở trong công ty tiếp tục công việc.
Đây là một bữa trưa đau khổ nhất từ trước tới nay tôi từng ăn, tôi vẫn nơm nớp lo sợ, thẳng đến ăn xong rồi chân còn đang phát run.
Hoàn hảo hữu kinh vô hiểm, lúc chúng tôi đi về công ty, anh ta đột nhiên vứt bỏ đau buồn, lại biến thành bộ dáng cao cao tại thượng vốn có.
Anh ta nói, tôi không cần anh ta, là tổn thất của tôi.
Tôi vội vàng phụ hoạ, đó là, thiệt thòi lớn của tôi!
Anh ta tiếp theo nguyền rủa tôi cả đời ngồi xe đạp.
Tôi không nghĩ tới anh ta lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng vẫn mặt dày thay anh ta vuốt lông.
Tôi nói tôi một thị dân nho nhỏ, đời này đều ngồi không nổi xe hơi.
Cho đến lúc này anh ta mới nở nụ cười, thoạt nhìn rất hài lòng.
Tôi thở dài một hơi, cuối cùng dỗ anh ta vui vẻ.
Ngay lúc tảng đá lớn trong lòng tôi vừa rớt xuống, anh ta lại quay đầu nói với tôi, sau này đi làm không được ngủ gà ngủ gật, nếu không trừ tiền lương của tôi!
Tôi sụp đổ! Thuận tiện mãnh liệt khinh bỉ anh ta! Kỳ thật anh ta giống mấy người đàn ông dung tục bình thường, căn bản không độ lượng lớn như vậy, còn ý đồ giả bộ thoải mái, thật sự là lòng dạ hẹp hòi!
Giữa người với người quý ở đối đãi thẳng thắn thành khẩn, sau khi nói rõ ràng, quan hệ giữa tôi và Phùng Dật trở nên tốt hơn rất nhiều. Gặp mặt, anh ta không còn là một bộ dạng lạnh lùng, mà là chủ động chào hỏi tôi, còn có thể cười cười với tôi. Nhưng kiêu ngạo trong lòng anh không bớt chút nào, lúc muốn sai bảo tôi, anh ta mới quản không được nhiều như vậy, cho dù trong tay tôi còn có công việc chưa làm xong, cũng muốn tôi tạm thời bỏ việc trong tay, giúp anh ta giải quyết vấn đề khó khăn trước. Xem ra đời này của tôi vẫn chạy không thoát vận mệnh làm cậu em chạy vặt, lúc thì giúp anh ta mua thuốc, một hồi giúp anh ta mua cà phê, chốc lát giúp anh ta mua điểm tâm, lát lại giúp anh ta mua thuốc, qua một hồi còn giúp anh ta mua thuốc… Tôi có thể nêu ra nghi ngờ không, anh ta là cố ý đi? Nào có người một ngày hút hơn mười gói thuốc a? Anh ta chính là nhìn không được tôi nhàn rỗi, cho nên nghĩ cách sai bảo tôi, quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi.
Thời gian bắt đầu tính giờ đếm ngược, mấy ngày trước khi Lộ Thiên trở về, tôi hoàn toàn là đếm thời gian qua từng phút từng giây. Mặc dù Phùng Dật nhiều lần dặn tôi không nên giảm cân, hơn nữa còn thường xuyên mời tôi đi quán ăn, nhưng buổi tối sau khi về đến nhà tôi vẫn sẽ bọc màng bảo quản nhảy dây. Tôi biết phương pháp giảm cân này không quá khoa học, nhưng vì rất nhanh giảm mỡ, tôi như cũ không thể chùn bước. Tôi nói với bản thân, kiên trì ba ngày, chờ sau khi Lộ Thiên trở về, cho y kinh hỉ xong, sẽ không giày vò bản thân nữa. Mẹ tôi đã lười giễu rồi, bà nói, nếu tôi bị bệnh, bà tuyệt sẽ không giúp tôi chi tiền thuốc men, càng sẽ không đi bệnh viện thăm tôi, mặc cho tôi tự sinh tự diệt, chuyện chết sống không liên quan bà.
Tôi thật sự nghi ngờ tôi không phải con ruột bà, nếu không nào có ai có thể nguyền rủa con mình như vậy? !
Cái ngày Lộ Thiên trở về, tôi mặc một cái áo khoác dài màu đen, đứng soi ở trước gương, nhìn qua nhiều nhất chỉ có sáu mươi ký. Tôi rất hài lòng, lần này nhảy dây quả thật không nhảy vô ích. Y gửi một tin nhắn cho tôi, kêu tôi hai giờ chiều đi sân bay đón y. Tôi chỉnh đốn bản thân hoàn toàn sạch sẽ, sau đó bọc áo khoác đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài rất lạnh, tôi cần phong độ không cần độ ấm bị đông cứng đến không ngừng run run. Nhờ xe trước, tôi dù sao cũng cảm thấy tay không đi không quá thích hợp, kết quả chạy đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa. Tôi hấp tấp chạy tới sân bay, mới từ trong xe đi ra thì thấy Lộ Thiên mang theo hành lý đứng ở cửa. Tôi xem thời gian một chút, mới 1 giờ 45′, y thế nào xuống máy bay sớm?
Hơn hai mươi ngày không gặp, Lộ Thiên gầy rất nhiều, thoạt nhìn càng anh tuấn. Tôi lẳng lặng rơi nước mắt, người ta không cần giảm cân có thể gầy nhiều như vậy, tôi liều chết liều sống thiếu chút nữa liều mạng già mới giảm đến năm ký. Người so với người thật sự là tức chết!
Tôi thấy y đang hướng về phía tôi cười cười, nhanh chóng chạy đến bên cạnh y, đưa hoa tươi cho y.
“Lộ Thiên, chào mừng anh trở về, mau sắp chết tôi, hắt xì…”
“Cậu bệnh thần kinh a, mặc ít như thế!”
Thấy tôi nhiệt tình như vậy, y lại còn nói móc tôi, tôi thật sự muốn ném cho y một cái liếc mắt.
Nhưng sau khi y nói móc xong lập tức cỡi áo lông ra choàng ở trên người tôi, vừa giúp tôi kéo khóa, vừa hỏi tôi: “Còn lạnh không? Có phải là bị cảm hay không? Nếu không chúng ta đi bệnh viện khám thử?”
“Đừng phiền phức, tôi không sao.” Tôi vẫy tay đón một chiếc xe taxi, hỏi y, “Chúng ta đi đâu? Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, bọn Tần Hải ở nhà chờ chúng ta, đi nhà cậu ấy trước, đợi lát nữa cùng đi ăn cơm.”
Y nói xong thì kéo tôi vào xe taxi. Vali hành lý đặt ở tận cùng bên trong, chúng tôi ngồi sóng vai, chân kề chân, không có một chút kẽ hở, nhiệt lượng toàn thân giống như dần dần tập trung ở cùng một chỗ, tôi có thể cảm giác được nhiệt độ trên đùi y xuyên qua quần ủi nóng da thịt tôi.
Trái tim không hiểu ra sao cả bắt đầu đập loạn, tôi cảm thấy tôi nên dời chân, mà lại không nỡ, dứt khoát để trái tim ngang tàng, lén lút xê dịch mông, càng dán sát y hơn nữa. Đột nhiên thay đổi, tôi vừa mắng bản thân mặt dày mày dạn vừa cố ý thả lỏng toàn thân đặt ở trên người y, sau đó còn đang trộm vui trong lòng, chẳng lẽ tôi thật sự đã hết thuốc trị rồi sao…
Tới nhà Tần Hải, chúng tôi ở nhà cậu ta cùng nhau chơi mạt trượt, đánh suốt tới gần giờ ăn cơm tối, cả đám mới ra khỏi nhà.
Bữa tối ăn lẩu, vì giúp Lộ Thiên tẩy trần, bọn họ gọi tới rất nhiều bạn bè, nữ có nam có, trừ bỏ ba khuôn mặt cũ kia, ngoài y một người tôi cũng không biết. Những người này thực tùy ý, vừa ăn vừa mời rượu Lộ Thiên, Lộ Thiên ai đến cũng không từ chối, một ly một ly cùng y cạn, rất có xu thế muốn chuốc say mình. Tôi khuyên y uống ít chút, y kêu tôi đừng lo lắng, như trước uống đến kinh khủng.
Tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tôi cảm thấy hôm nay y có điểm khác thường, mặc dù y vẫn cười với tôi, nhưng nụ cười kia cũng không phải xuất phát từ nội tâm, làm cho tôi có cảm giác xa cách.
Chẳng lẽ thời gian thật có thể thay đổi tất cả? Lúc này thời gian không đến một tháng, đôi ta cứ như vậy trở nên xa lạ sao?
Ăn cơm chiều, Tần Hải đề nghị đi bar tiếp tục uống rượu, Lộ Thiên không chút suy nghĩ đòng ý, đám người chúng tôi lại cuồn cuộn chạy tới quán bar. Kỳ thật tôi muốn cùng Lộ Thiên trãi qua thế giới hai người, nhưng thấy hào hứng của mọi người đều cao, cứ đặt ý nghĩ này ở đáy lòng.
Tới quán bar, chúng tôi ngồi ở đại sảnh. Một chai một chai rượu đỏ lần lượt mở ra, bọn họ lại bắt đầu uống.
Có người đề xuất chơi Truth or Dare, mọi người cùng lúc giơ hai tay đồng ý, tôi ngay cả quy tắc trò chơi cũng không hiểu, cứ mơ hồ tham gia vào trò chơi. Chơi mấy lần, tôi cơ bản tìm ra quy tắc, chính là cả đám rút bài, ai rút trúng bài xấu, người đó sẽ bị phạt. Có hai lựa chọn: truth or dare. Truth chính là bạn bè hỏi vấn đề, bạn nhất định phải thành thật trả lời không cho phép nói dối Dare chính là bạn bè kêu bạn làm cái gì bạn nhất định phải làm, không thể chơi xấu, về phần rốt cuộc làm chuyện gì, vậy thì phải xem trí tưởng tượng của các vị. Đám người kia chơi đến rất điên, hỏi vấn đề rất gian xảo, rất hủ bại, cho nên số đông người thích chọn dare, đương nhiên cũng là một số chuyện rất hủ bại.
Tôi cảm thấy trò chơi này thực đáng sợ, mặc kệ chọn cái nào, tôi vừa đáp không được cũng làm không được.
Có thể tôi chính là mạng khổ như vậy, mới vừa tìm ra quy tắc trò chơi thì rút được bài xấu.
Sau khi trãi qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, tôi chọn Truth.
Tôi dè dặt hỏi, có thể nói dối không?
Tiếp theo bị mọi người tập thể xem thường.
Tôi rơi lệ chọn dare.
Phỏng chừng bọn họ thấy tôi là người mới, cũng không tính làm khó tôi, chính là gọi tôi quét phấn tô son đứng ở đại sảnh hát mua bán tình yêu.
Mua bán tình yêu, chị Phượng thích nhất…
Tôi có cần cảm ơn mọi người hạ thủ lưu tình không a? !
Được rồi, thấy Lộ Thiên chơi đến vui vẻ như vậy, tôi liền bất cứ giá nào hát cho mọi người nghe.
Tình yêu không phải em muốn bán muốn mua thì có thể bán…
Để cho anh rời xa, để cho anh hiểu, buông tay tình yêu của em…
Nghe giọng hát muốn chạy trốn của tôi, nhìn thấy mọi người cười đến đấm ngực dậm chân.
Tôi thật sự muốn đâm đầu chết cho xong.
Trời ạ! Thật sự là dọa người dọa đến nhà bà ngoại! !
Lúc tôi hát xong bài hát này trở lại chỗ ngồi, những người đó còn đang cười không ngừng.
Tôi không để ý tới bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lộ Thiên.
Lộ Thiên cũng giễu cợt tôi, y khen thanh âm của tôi giống âm thanh thiên nhiên.
Xem ở phần tôi thích y, tôi lười tính toán với y.
Lại một vòng rút bài bắt đầu, lúc này Lộ Thiên rút được bài xấu.
Y chọn Truth.
Đối đãi giữa người với người quả nhiên có khác biệt.
Mọi người nghĩ nửa ngày mới hỏi y, có thích người không.
Y rất bình tĩnh nói, có.
Tôi căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi tới, là ai.
Y cười cười nói, quy tắc trò chơi, chỉ cần trả lời một vấn đề.
Tôi hộc máu.
Tiếp theo, y còn nói, tôi rút trúng bài xấu thì trả lời câu hỏi của cậu.
Tôi lặng lẽ khẩn cầu trời cao, người kế tiếp rút trúng bài xấu, nhất định là y!
Bạn xấu 11