Bạn Xấu Thân Ái

Chương 9: Chương 9: Anh Đẹp Trai, Vì Anh Tôi Nhất Định Phải Giảm Cân




CHƯƠNG 9: ANH ĐẸP TRAI, VÌ ANH TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẢM CÂN

Edit: SamLeo

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tôi mở di động ra liền bị sợ hết hồn, bên trong vậy mà có mười mấy tin nhắn chưa đọc.

Trong đó hai là của Tần Hải và Ngụy Duyên Lâm gửi tới, nội dung cơ bản giống nhau, đều là khen tôi làm một quyết định chính xác.

Tin nhắn còn lại, trong cột người liên hệ kia toàn bộ hiển thị tên Lộ Thiên.

Tôi xem thời gian phía dưới, tin nhắn này đều là gửi tới sau khi tôi tắt máy.

Tôi dựa theo trật tự thời gian trước sau lần lượt xem hết tin nhắn, từ trong câu chữ nhìn ra, tâm tình lúc y gửi tin nhắn dường như hơi khó chịu, bởi vì y luôn chất vấn tôi vì sao vô duyên vô cớ tắt điện thoại, hơn nữa còn dặn dò tôi sau khi khởi động máy lập tức gọi một cú điện thoại cho y.

Tôi tuân theo chỉ thị của y, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thèm rửa, lập tức bấm dãy số quen thuộc kia.

Đô đô đô…

Chỉ vang một tiếng, điện thoại đã chuyển được, thanh âm tràn đầy mùi vị vô lại của Lộ Thiên theo đường điện thoại truyền vào trong tai tôi.

“Đường Tròn Tròn, cậu cuối cùng chịu mở máy rồi.”

“Anh tìm tôi gấp vậy, có chuyện gì không?” Tôi dè dặt hỏi.

Cũng không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, tôi cảm thấy nguyên nhân tối qua y tìm tôi có lẽ có quan hệ với chuyện Phùng Dật thổ lộ với tôi. Nếu tôi không đoán sai, lấy tính cách của Tần Hải, sau khi nhận được tin nhắn của tôi, cậu ta nhất định sẽ giống bà tám nói cho Lộ Thiên. Có lẽ Lộ Thiên giống bọn họ, không hi vọng tôi quyết định qua loa, cho nên mới gửi cho tôi nhiều tin nhắn như vậy.

“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, xem xem cậu gần đây có tốt không.”

Nghe giọng điệu, Lộ Thiên dường như rất hi da, y không hề nhắc tới chuyện kia, xem ra, quả nhiên là tôi suy nghĩ quá nhiều.

“Rất tốt, ăn ngon, ngủ say, công việc cũng rất vừa ý.”

“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, có một tin tốt muốn nói cho cậu, bởi vì tôi biểu hiện tốt đẹp, nên học trên cơ bản cũng học xong rồi, huấn luyện viên đồng ý cho tôi về nhà sớm, có lẽ một tuần sau cậu có thể nhìn thấy tôi.”

“Thật vậy chăng? ! Vậy thì tốt quá.”

Đây thật là một tin tốt lành, chúng tôi xa nhau hơn nửa tháng, nói một câu thành thật, tôi còn rất nhớ y.

“Đương nhiên là thật, trước khi trở về tôi báo cho cậu, cậu nhớ đi đón tôi.”

“Không thành vấn đề.”

“Được rồi, tôi cúp trước, lát nữa còn phải đi học.”

“Ừ, tôi cũng phải đi làm, chúng ta một tuần sau gặp.”

“được.”

Sau khi nói điện thoại với Lộ Thiên xong, tâm tình của tôi cũng không tệ. ngay cả buổi sáng khi chen chúc xe bus bị người giẫm mấy cái, tôi cũng không để ở trong lòng. Đổi lại bình thường, tôi nhất định sẽ oán trách người Trung quốc đông quá.

Bước đi nhẹ nhàng tôi đi vào công ty, vừa nhìn thấy người đứng ở trước thang máy, trong lòng liền hồi hộp một chút.

Tôi thế nào gần như quên đi chuyện quan trọng như vậy? !

Phùng Dật có lẽ đang đợi tôi, những người khác đều bước vào thang máy, anh ta vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ. Khuôn mặt mộc của anh ta, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, nhưng tôi biết tâm tình của anh ta chắc chắn không tốt, khó coi, có lẽ nhìn bề ngoài như bình thản kỳ thật trong lòng cất dấu tức giận.

Tôi lê chầm chậm đến bên cạnh anh ta, xuất phát từ áy náy, cố lấy dũng khí chào hỏi anh ta.

Phỏng chừng thương tổn tôi gây cho anh ta không nhỏ, anh ta ngay cả lời xã giao cũng chẳng muốn nói với tôi, trực tiếp hỏi tôi: “Cậu cho tôi câu trả lời thuyết phục chứ?”

“Ách… Ách…”

Tôi nháy mắt giống như đánh mất khả năng ngôn ngữ, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra một câu hoàn chỉnh.

“Được rồi, tôi đã hiểu.”

Phùng Dật bỏ lại câu này liền rời khỏi tầm mắt tôi, hơn nữa rời khỏi thật sự thẳng thắn, trong cả ngày tiếp đó tôi cũng không thấy bóng dáng anh ta. Tôi nghĩ tôi lần này thật sự tổn thương anh ta quá sâu, anh ta một người kiêu ngạo như vậy lại có thể cúi đầu thổ lộ với tôi, nhưng tôi lại không cho anh ta một tia cơ hội, trực tiếp loại bỏ knock out anh ta, cái này với anh ta mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích nghiêm trọng.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, nhưng tôi lại vô lực thay đổi sự thật này. Có lẽ con người chính là ích kỷ như vậy, lúc thích anh ta, ước gì anh ta nhìn mình nhiều hơn, không thích, thì cầu ông trời đừng gặp được anh ta, miễn cho sau khi gặp mặt sẽ cảm thấy áy náy và khó xử.

Thông qua lần thổ lộ này, làm cho tôi hiểu được một chuyện, tôi hình như thích Lộ Thiên rồi.

Cũng là thích, bọn họ mang cho tôi cảm giác hoàn toàn khác biệt. Thì ra lúc thích Phùng Dật, nhìn thấy anh ta không ngừng thay đổi bạn lữ, trước sau không chịu liếc mắt nhìn tôi hơn một lần, trong lòng tôi đau buồn nhiều hơn vui vẻ. Mà thích Lộ Thiên, lại cho tôi hiểu được là chuyện hạnh phúc, nhớ lại từng ly từng tý khi chúng tôi bên nhau, cũng có thể làm cho tôi cảm thấy tí ti ngọt ngào. Xin cho tôi không biết xấu hổ phỏng đoán một tí, Lộ Thiên tốt với tôi như vậy, quả thực là cưng chìu cùng chiều chuộng không chút nguyên tắc, y như vậy có phải cũng thích tôi không, chúng tôi có phải có cùng cảm giác không?

Còn một tuần nữa là chúng tôi có thể gặp nhau rồi, vừa nghĩ đến đây tôi đã vui vẻ không thôi, tôi quyết định dùng trạng thái tốt nhất chào đón y trở về. Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt chính là giảm cân. Mặc dù một tuần giảm không được bao nhiêu mỡ, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một chút, tôi muốn để cho lúc y nhìn thấy tôi sẽ có một cảm giác hoàn toàn mới.

Mấy tháng nay tôi vẫn kiên trì vận động, nhưng lại không sao ăn uống điều độ, cho nên hiệu quả không quá rõ, có lẽ bộ dạng gầy được chừng năm ký. Sau khi tan tầm tôi đi phòng tập thể hình cân một cái. Cân nặng, vẫn rất béo, có sáu mươi tám ký. Tôi suy nghĩ, làm nhiều vận động, ăn ít một chút, phỏng chừng còn có thể giảm hai ba ký. Chờ lúc gặp nhau tôi mặc một bộ quần áo không lộ vẻ béo, hẳn là có thể mang lại cho y một cảm giác mới lạ. Một dì tập thể dục giảm cân cùng tôi thấy hôm nay tôi luyện tập đến vô cùng xuất thần, thì truyền dạy cho tôi một phương pháp giảm béo hiệu nghiệm rất nhanh, dì nói dùng màng bảo quản buộc chặt toàn thân nhảy dây, một tuần sau tuyệt đối sẽ có hiệu quả không tưởng được. Tôi rất muốn giảm cân bị dì nói động tâm, buổi tối sau khi về nhà thật đúng là thử nghiệm phương pháp này một chút. Trừ bỏ lúc nhảy dây cảm thấy bộ ngực có chút tức anh ách, nói tóm lại phương pháp này cũng không tệ lắm, không chỉ chảy rất nhiều mồ hôi, sau khi nhảy xong tôi cảm thấy được cằm của mình dường như trở nên nhọn một chút.

Mẹ tôi vừa xem phim truyền hình vừa hất nước lạnh vào tôi: “Con gấu con, ngốc kéo bèm bẹp, chỗ nào đang chảy mồ hôi, toàn là hơi nước, tùy tiện ăn một chút thì bổ trở về, kết quả cũng chính là phiền phức cuộc sống một trận.”

Lời của mẹ thức tỉnh tôi, vì cho Lộ Thiên một kinh hỉ, tôi tuyệt không thể ăn thứ gì!

Đến buổi tối, tuần hoàn ác tính hình như đến rồi. Bởi vì không ăn gì, lại tiêu hao rất nhiều thể lực, tôi đói bụng đến hoàn toàn ngủ không yên. Nằm ở trên giường lật qua lộn lại giống bánh nướng áp chảo, cứ mò mẫm giày vò bản thân. Cuối cùng vì dời đi lực chú ý, tôi đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Mấy tháng nay tôi dường như vẫn đấu tranh với béo phì, trước đó không lâu tôi là vì Phùng Dật mà giảm cân, nhưng hôm nay lại thay đổi mục tiêu, trở thành giảm cân vì Lộ Thiên. Hóa ra tôi chưa từng nghĩ tới tôi sẽ thay lòng đổi dạ, còn tưởng rằng sẽ len lén thầm mến Phùng Dật thẳng đến một ngày chết già. Nhưng cảm thấy nói đổi thì đổi, tất cả đều tới đột nhiên như vậy, mặc dù ở ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp tình lý. Đối với Phùng Dật, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, đối với đoạn tình yêu còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt kia, tôi cũng chỉ có thể cảm khái thế sự vô thường.

Nhoáng một cái đã qua ba ngày, giảm cân còn đang trong tiếp diễn. Tôi cảm thấy tôi đối sự nghiệp vĩ đại này tập trung rất nhiều tinh lực cùng thể lực, hơn nữa còn có chút quá mức, liên tục ba ngày không ăn gì còn quấn màng bảo quản nhảy dây, thế cho nên cơ thể của tôi có phần suy nhược. Mấy ngày này tôi cứ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, tay chân vô lực, vừa ngồi vào bàn làm việc thì muốn ngủ, làm hại ông trưởng phòng dùng mắt trừng tôi, tôi thật sự sợ ông không cẩn thận trừng rớt tròng mắt ra ngoài, đến lúc đó tôi đến đâu tìm hai nhãn cầu bồi thường cho ông a?

Hôm nay trước khi đi làm tôi vẫn tự nhắc nhở mình, phải cố gắng làm việc, biểu hiện thật tốt, nếu lãnh đạo phía trên đến bộ phận chúng tôi tuần tra nghiệp vụ, còn có thể cho trưởng phòng kiêu ngạo vì tôi một lần. Ý nghĩ là tốt đẹp, hiện thực lại là khôi hài. Sau khi đến công ty, tôi mở Computer, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình còn chưa tới một phút đồng hồ đã ngủ mất.

Trong mơ mơ màng màng hình như nghe được có người đang gọi tên tôi, mở mắt ra, tôi lại thấy được mặt Phùng Dật.

Phùng Dật cau mày nhìn tôi, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.

“Tiểu Toàn, cậu làm sao vậy? Cậu mấy ngày nay rất không tinh thần, có phải sinh bệnh hay không ?”

“Tôi không sinh bệnh, hẳn là chưa ăn gì, cho nên hơi chóng mặt.”

“Tại sao cậu không ăn gì?”

“Ách… Giảm cân.”

“Làm ẩu, cậu trước đi mua một chút gì ăn lót dạ, đến trưa chúng ta lại ra ngoài ăn cơm trưa.”

“Nha…”

“Nhanh đi!”

Mệnh lệnh của quản lí bộ phận truyền đạt, nhất định phải lập tức chấp hành. Anh ta chính là thủ trưởng trực hệ phụ trách thăng chức và tăng lương của tôi, ngàn vạn lần chống lại không được. Tôi đi xuống dưới mua một cái bánh nướng, sau đó gặm bánh nướng lên lầu, lại trở lại trên cương vị công tác, tuyệt đối là một bộ dạng sinh khí dồi dào, tinh thần sảng khoái. Anh ta không có ghi hận tôi, tôi thật là vừa cảm động vừa vui mừng, nếu anh ta có thể cho tôi một cơ hội bồi thường, đời này tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh ta, hơn nữa tuyệt không hối hận!

Đến trưa, tôi và Phùng Dật rất có ăn ý bước vào cùng một thang máy, chúng tôi đi thang máy xuống lầu, sóng vai đi ra công ty. Tâm tình tốt, thời tiết cũng tốt, mặc dù là mùa đông, mặt trời còn sáng chói chang, chói đến tôi có chút chóng mặt. Anh ta như làm ảo thuật từ trong túi hồ sơ lấy ra một chai nước dinh dưỡng đưa cho tôi.

“Uống nhanh đi, bổ sung chút dinh dưỡng. Xem cậu sau này còn có thể mù quáng giảm cân không.”

Tôi vặn mở nắp chai, ngửa đầu ực một ngụm, ngây ngô cười với anh ta: “Sẽ không sẽ không, thân thể quan trọng mà.”

Anh ta sờ sờ đầu tôi, cười nói: “Muốn ăn cái gì?”

“Ân… mì sợi thịt bò!”

“Chỉ chút yêu cầu như vậy? Được, thỏa mãn cậu.”

Chúng tôi sau khi thương lượng quyết định đi thêm vài bước đến con đường chỗ ăn mì sợi thịt bò Lan Châu chính tông. Mới vừa đi mấy bước, bỗng nhiên, dư quang khóe mắt tôi liếc thấy đường đối diện có thân ảnh rất giống Lộ Thiên.

Tôi vội vàng quay đầu, duỗi thẳng cổ nhìn kỹ lại hướng đó, nhưng lại không nhìn thấy người nào.

Tôi nghĩ có lẽ là tôi nhìn lầm rồi đi, Lộ Thiên một tuần sau mới có thể trở về, bây giờ chỉ qua bốn ngày, y sao có thể sẽ xuất hiện ở cửa công ty tôi? Hơn nữa y từng nói, trước khi quay về nhất định sẽ cho tôi biết đầu tiên.

Nghĩ đến đây, tôi bèn thu hồi tầm mắt. Tiếp tục cùng Phùng Dật đi đến tiệm mì vừa đi vừa cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.