CHƯƠNG 8: ANH ĐẸP TRAI, ANH ĐI VẮNG CUỘC SỐNG NHƯ CŨ TRÔI QUA
Edit: SamLeo
Nghe xong đoạn nói này, tôi cảm động đến nước mắt giàn giụa, không cần soi gương, tôi cũng biết bộ dạng nước mắt nước mũi chảy lung tung đầy mặt của tôi buồn cười đến cỡ nào. Nhưng, ngoài cảm động, làm tôi cảm thấy buồn bực nhất chính là: y làm sao nhìn được tôi thích đồng giới? Chẳng lẽ trên ót của tôi có khắc ba chữ to “Đồng tính luyến “?
Ở dưới bóng đêm, trong gió rét, Lộ Thiên sau khi phát biểu xong một lời tâm huyết thì lẳng lặng nhìn tôi, ngay cả mí mắt cũng không nháy mắt một cái. Ánh mắt y trong suốt sáng ngời, bên trong chảy tia sáng dịu dàng. Tôi thực không chịu thua kém bị dịu dàng này làm rung động, toàn thân run lên bần bật giống như bị điện giật, tôi muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt kia tiếp tục nhìn chăm chú, luồng điện dường như lại chạy trở về, dày vò toàn bộ tim gan tỳ phổi thận của tôi một phen.
Tôi vội vàng quay đầu đi, nếu không hôm nay sẽ bị điện giật chết ở chỗ này.
Lau một phen nước mũi nước mắt, quyết định điều tra một số vấn đề sâu xa với y.
“Lộ Thiên, tôi đã từng thấy một câu nói như vậy ở trên một quyển tạp chí. Giữa đồng tính luyến ái có một loại khí tràng đặc thù, khí tràng này thì người bình thường cảm nhận không được, chỉ có người cùng loại mới có thể nhận ra, bất kể là nam hay nữ, nếu gặp được đồng loại, cũng sẽ cảm giác được loại khí tràng đặc thù này đập vào mặt mà ra. Anh có phải vì nguyên nhân này mới nhìn ra được tôi thích đồng giới?”
“Trên sách nói toàn là vô căn cứ, cậu và tôi ở cùng hơn một tháng, cậu cảm giác được loại khí tràng này không?”
“Hình như không có…”
“Vậy không phải xong rồi, đừng tin mấy thứ linh tinh đó.”
“Ân, vậy sao anh thấy được ? !”
Tôi thực buồn bực, vấn đề này thật làm cho người ta rối rắm.
Lộ Thiên nhếch miệng cười với tôi, cười đến thực gian trá.
“Toàn bộ viết trên nhật kí của cậu đấy.”
…
Ai tới giúp tôi kéo cái tên khốn xem trộm riêng tư của người khác này đi chém đi! !
Làm chuyện vô lại, Lộ Thiên tuyệt không áy náy, y bước lên xe đạp, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, không ngừng vui mừng với tôi.
“Khụ, tôi nói cậu đừng bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận, nhanh lên xe, chúng ta về nhà.”
Tôi dùng mắt khinh bỉ y.
Y kéo tay tôi: “Cùng lắm thì đời này của tôi đều làm tài xế miễn phí cho cậu, mặc kệ gió thổi trời đổ mưa hay đổ dao găm tôi bảo đảm đưa đón cậu đi làm tan tầm, coi như là cái giá phải trả sau khi xem trộm nhật ký của cậu.”
Xem ở trên phần tài xế miễn phí, tôi thu hồi căm uất, vẻ mặt bình tĩnh ngồi sau xe, kỳ thật trong lòng rối ren đến không ngừng bồn chồn.
Tôi viết toàn bộ chuyện mình thầm mến Phùng Dật ở trên cuốn nhật kí, tuy rằng không chỉ đích danh nói họ viết tên của đối phương, tất cả đều là dùng “Anh ta” để thay thế, nhưng tôi chính là lo lắng Lộ Thiên sau khi xem xong sẽ nghĩ lung tung.
Tôi đây là làm sao vậy? Chúng tôi không phải bạn bè sao? Loại chuyện riêng tư này không phải nên chia xẻ cùng bạn thân sao?
Vì sao tôi lại sợ? tại sao tâm tình thật lâu khó mà bình tĩnh?
Tôi đột nhiên cảm thấy, hành vi viết tâm tình trên trang giấy thật sự rất ngu ngốc.
Lộ Thiên không quên lời hứa của y, mỗi ngày cứ theo lẽ thường đưa đón tôi đi làm tan tầm, hơn nữa có thể làm được gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Chính là kế hoạch cũng cản không nổi biến hóa, một tuần sau, y đột nhiên nói với tôi, y muốn đi làm trong công ty của cha y.
Về phần nguyên nhân, y nói được rất qua loa, ý chung chung chính là giữa y và cha y đạt được một thỏa thuận, nếu y nghe theo sắp xếp của cha y thành thành thật thật làm việc một năm, sau một năm cha y sẽ trả y tự do, để cho y đi làm chuyện y muốn làm.
Lúc nói lời nói này, tôi thấy y vẻ mặt u buồn, trong mắt biểu lộ không muốn, còn tưởng rằng y phải đi Nam Cực làm việc, sau khi hỏi rõ mới biết, công ty cha y ở ngay góc xéo đối diện công ty tôi. Tôi cười y, sao làm ra một bộ dạng lưu luyến không rời, vừa lúc chúng tôi có thể cùng đi làm tan tầm a. Y căm phẫn tức giận, y nói trước khi đảm nhận cương vị cha y còn buộc y đi nơi khác đào tạo một tháng. Y còn nói, cha y đã hại y trở thành một người nói không giữ lời. Y còn nói, y cũng đã không thể cùng tôi gây hại nhân gian rồi, nhất định phải trở về làm một con rối bị người điều khiển. Tôi dở khóc dở cười, không phải là đi làm một năm sao, nào có nghiêm trọng như y nói vậy? ! Kỳ thật ra ngoài rèn luyện một chút, với y mà nói không hẳn không phải một chuyện tốt.
Lộ Thiên đi rồi, tôi lại gia nhập đội quân cuồn cuộn chen chúc xe bus, mỗi khi mặt tôi bị chen ở trên cửa xe, tôi sẽ vô cùng nhớ Lộ Thiên, thiệt tình chờ đợi y có thể sớm trở về tiếp tục làm tài xế sức người của tôi.
Bên cạnh thiếu một người, cuộc sống cũng không có bết bát như trong tưởng tượng vậy. Sau lần tụ họp đó, quan hệ của tôi và Tần Hải, Ngụy Diên Lâm đột nhiên bắt đầu trở nên thân thiện. Ba người chúng tôi thường xuyên sẽ gửi cho nhau một vài tin nhắn nhàm chán ngây thơ, hơn nữa mê muội không tỉnh. Gần như mỗi sáng sớm đều sẽ phát sinh một màn như vậy, sáng sớm tôi mới vừa ngồi vào bàn, Tần Hải sẽ gửi cho tôi một vài nội dung văn bản và nội dung hình ảnh, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trưởng phòng, tôi giả bộ dạng chăm chỉ làm việc, lấy điện thoại đặt ở bên cạnh bàn phím, bình tĩnh xem hết tin nhắn, kết quả xem không hiểu ra sao, tiếp theo tôi lại giả vờ đang gõ bàn phím, mười ngón tay cùng ra trận nhấn vào phím di động gửi tin nhắn cho Ngụy Diên Lâm, thu xếp tất cả chuyện này, tôi mới chính thức vùi đầu vào trong công việc. Thẳng đến lúc tối sắp tan tầm, điện thoại của Ngụy Diên Lâm gọi tới, trãi qua cả ngày nghiên cứu cùng tìm kiếm, cậu hưng phấn mà nói đáp án cho tôi biết. Tôi baidu một cái, quả nhiên giống y như cậu nói, ở một khắc này tôi thật sự vừa kính vừa phục cậu, nhưng vẫn nhịn không được chửi thầm ở trong lòng: người này rốt cuộc là nhàm chán tới mức độ nào, những thứ không dinh dưỡng đó cũng đáng giá cậu nghiên cứu một ngày?
Có đôi khi, Tần Hải và Ngụy Diên Lâm sẽ bầu bạn tới đón tôi tan tầm, tiếp theo ba người chúng tôi mua thức ăn ngon đi nhà Ngụy Diên Lâm làm một bữa ăn tối thịnh soạn. Ngụy Diên Lâm thì đang học nghiên cứu sinh, cậu thuê một phòng nhỏ ở gần trường học, không lớn, một phòng một sảnh. Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà, mặt tường, rèm cửa sổ tất cả đều là màu sắc thanh nhã, thực phù hợp phong cách cậu. Phần lớn thời gian đều là cậu một mình nấu cơm, tôi và Tần Hải chỉ cần đợi ăn là được rồi. Tài nấu nướng của cậu rất tuyệt, thức ăn làm ra sắc hương vị mọi thứ đều đủ, quả thực có thể sánh ngang đầu bếp lớn, chẳng qua cậu người này làm việc vô cùng nghiêm túc cẩn thận, một cây rau cải thìa cậu cũng phải rửa đi rửa lại mười mấy lần, chờ cậu làm cơm xong, nhoáng một cái cũng qua hai ba tiếng, tôi và Tần Hải đã sớm đói đến bụng dán lưng. Tần Hải thường xuyên cảm thán, Diên Lâm nhà cậu ta ra được phòng khách vào được phòng bếp, ai lấy được cậu chính là may mắn của người đó! Tôi cảm thấy những lời này rất đúng, nhưng trước cho phép tôi dùng một câu không quá dễ nghe khái quát Ngụy Diên Lâm —— cậu chính là một thanh niên ngốc thiếu EQ rất thấp. Cậu hiền như khúc gỗ, chấp nhất, lúc nào cũng nghiêm túc đối xử với mỗi một chuyện trong cuộc sống, kỳ thật, chỉ có thanh niên ngốc thiếu như vậy mới đáng giá được người yêu thương quý trọng.
Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, liên lạc giữa Lộ Thiên và tôi khá ít, gửi tin nhắn cho y, phải đợi thật lâu mới có thể đợi được hồi âm, y nói y rất bận, từ sớm đến tối trừ bỏ huấn luyện vẫn là huấn luyện, bận đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng sắp không có. Tôi sợ làm phiền đến y, tin nhắn cũng ít gửi, không biết làm sao, trong lòng luôn dâng lên từng trận cảm giác mất mác, tôi sợ thời gian làm cho chúng tôi càng lúc càng xa.
Ông trời bao giờ cũng trêu đùa tôi, ngay lúc tôi buồn bã không vui, Phùng Dật đột nhiên thường xuyên xuất hiện ở trong tầm mắt tôi. Buổi sáng đi làm lúc đi thang máy sẽ gặp được anh ta, giữa trưa đi dưới lầu công ty mua cơm hộp cũng gặp anh ta, mà ngay cả buổi tối tan tầm về nhà tôi còn ở trên xe bus gặp phải anh ta mấy lần. Anh ta vẫn sẽ như bình thường kêu tôi giúp anh ta mua đồ, sau đó gặp mặt cũng có thể nói chuyện mấy câu với tôi. Cuộc sống dường như đã khôi phục nguyên dạng, chúng tôi chung đụng thật bình đạm, chỉ là sau này gặp mặt anh ta, duy chỉ có thiếu cảm giác mặt đỏ tim đập.
Hôm nay sau khi tan tầm, tôi lại gặp được anh ta ở trên xe bus.
Quen biết anh ta một năm, tuy giao du không nhiều lắm, nhưng cá tính của anh ta tôi vẫn tương đối hiểu.
Anh ta làm việc thích quanh co lòng vòng, có ý nghĩ gì bao giờ cũng che giấu, thỉnh thoảng tiết lộ chút tin tức, để người ta tự mình đoán.
Cứ như bây giờ, tầm mắt hai người rõ ràng đối diện, vậy mà anh ta lại nhấc đầu xoay sang một bên, như sợ nhìn thấy tôi.
Tôi cũng không phải quỷ, có gì phải sợ ? !
Tôi biết, nếu tôi không đi lên chào hỏi, anh ta tuyệt sẽ không chủ động để ý tôi. Mặc dù tôi không quá mong muốn phóng □ đoạn, nhưng tôi thật lòng lo lắng cho anh ta. Một quản lí kinh doanh năm thu nhập hơn trăm vạn, bày đặt xe con không ngồi, lại đi theo tôi chen chúc xe bus, nếu anh ta không phải có chuyện muốn nói với tôi, vậy thật sự là đầu óc nước vào rồi.
Tôi hoàn toàn bị anh đánh bại, thật sự không đành lòng nhìn y mặc Tây trang xa hoa chen tới chen lui cùng một đám người làm công ở trong xe bus, đành phải đi đến bên cạnh anh ta, giương lên một nụ cười chân thành với anh ta.
“Quản lí Phùng, trùng hợp thế? Anh cũng ngồi tuyến xe bus này về nhà?”
Phùng Dật cũng mỉm cười với tôi.
“Ân, xe tôi hư, đưa đi sửa rồi.”
Tôi phẫn nộ ở trong lòng, từ mấy ngày trước tôi đã nhìn thấy xe anh ta đậu ổn định ở bãi đỗ xe.
Tôi cười cười: “quản lí Phùng, tôi nhớ nhà anh hình như không ở hướng này, anh có phải lên nhầm xe bus rồi không?”
Anh ta mặt không đổi sắc thuận miệng nói dối: “Vậy sao? Tôi rất ít ngồi xe bus, không quá quen lộ tuyến.”
Tôi rất muốn lắc lắc bờ vai anh ta rít gào: bản chỉ dẫn dựng thẳng đứng bên trạm xe tất cả đều là bày trang trí sao? ! nói dối kiểu này anh cũng bịa ra được!
Tôi sợ cùng anh ta tiếp tục tán gẫu nữa, tôi thật sự sẽ phun ra một ngụm máu, dứt khoát không lên tiếng nữa, yên lặng đếm trạm.
Anh ta thấy tôi không nói lời nào, cũng yên tĩnh trở lại.
Trong đám người đang chen lấn, hai người chúng tôi dán thật gần, gần đến có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng và hơi thở phát ra từ người anh ta. Lúc phát giác được điểm ấy, tôi cảm thấy có chút khó chịu, nhẹ nhàng dời người đi, cố gắng giữ một khoảng cách với anh ta, nhưng mọi người lên xuống xe một lần lại một lần dồn chúng tôi lại với nhau.
Đột nhiên anh ta vươn tay ôm eo tôi, ôm tôi ở trong ngực anh ta.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, muốn tìm kiếm câu trả lời trên mặt anh ta, lại phát hiện vẻ mặt anh ta vô cùng bình tĩnh.
Anh ta cúi đầu nói với ta: “Trong xe rất đông đúc, để tôi ôm cậu.”
Tôi nhìn chằm chằm ***g ngực anh ta, cảm giác huyết khí hướng thẳng lên mặt, tôi đoán mặt mình đã đỏ không tưởng tượng nổi.
Sau nửa giờ, xe bus rốt cục đến trạm, tôi vội vàng chui ra khỏi lòng ngực anh ta nhảy xuống xe.
Mới vừa hít một hơi không khí mới mẻ, tôi lại nghe được anh ta ở phía sau kêu tôi.
Nhìn lại, anh ta vậy mà cũng xuống xe.
Lần này anh ta không quanh co lòng vòng, trực tiếp giải thích nghi ngờ của tôi.
“Tiểu Toàn, tôi đưa cậu về nhà, có mấy lời muốn nói cho cậu biết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Lúc anh ta nói lời này dường như có chút căng thẳng, sắc mặt không bình tĩnh giống trước đó, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Tôi cũng bị hành động của anh ta làm cho bắt đầu hồi hộp, thật cẩn thận hỏi: “Nói cái gì?”
Anh ta hít sâu một hơi, giống như mất thật lớn sức lực mới nói một câu: “Chúng ta có thể thử kết giao không?”
Mà những lời này tựa như một trái bom nặng cân, trực tiếp nổ tôi lờ mờ.
Anh ta còn tiếp tục nói nữa.
“Tôi biết cậu tốt với tôi, một năm này, những chuyện cậu làm cho tôi toàn bộ tôi nhớ ở trong lòng, nói không cảm động đó là gạt người, chỉ là tôi trước sau không dũng khí cho cậu cuộc sống ổn định. Có lẽ cậu sẽ nói tôi ích kỷ, nhưng lần này tôi quyết định muốn cùng một chỗ với cậu, hơn nữa tuyệt sẽ không hối hận, cậu có thể đồng ý với tôi không?”
Tỏ tình bất thình lình khiến tôi có phần chịu không nổi, thấy anh ta còn đang chờ tôi trả lời, tôi cũng không biết đến tột cùng là nên cự tuyệt hay nên đồng ý, cuối cùng tôi rất không triển vọng chạy trốn.
Nhưng hòa thượng có thể chạy nhưng chùa thì không, tôi và anh ta ngày ngày đều gặp mặt, chuyện nên đối mặt trước sau cũng phải đối mặt, rốt cuộc nên làm thế nào, trong khoảng thời gian ngắn tôi còn chưa ra được quyết định.
Một đêm này thế nào cũng không ngủ, chuyện chờ đợi đã lâu rốt cục biến thành sự thật, tôi lại một chút cũng vui vẻ không nổi. Tôi nhịn không được so sánh Lộ Thiên và anh ta, tôi phát hiện lúc cùng Lộ Thiên một chỗ thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, nhưng lại rất an nhàn, ở chung với Lộ Thiên, tôi có thể không kiêng dè chỗ nào, vô câu vô thúc (tự do) buông thả chính mình, không có nửa điểm thận trọng cùng hư tình giả ý. Nhưng khi cùng Phùng Dật ở chung, tôi luôn không thả được bản thân, bao giờ cũng dè dặt như vậy. Chẳng lẽ thầm mến một năm vẫn không bằng một tháng sớm chiều ở chung? Tôi không phải không thừa nhận, cái cân trong lòng tôi sớm đã nghiêng về phía Lộ Thiên, nhưng tôi lại không đành lòng cự tuyệt Phùng Dật.
Dù sao ngủ không được, tôi quyết định phá mọi người. Tôi gửi cho Tần Hải cùng Ngụy Diên Lâm một tin nhắn, tôi hỏi bọn họ, một người tôi thầm mến một năm đột nhiên thổ lộ với tôi, tôi rốt cuộc có nên chấp nhận anh ta hay không?
Tần Hải lập tức trả lời tôi bằng một cuộc điện thoại, cậu ta ác thanh ác khí ra lệnh cho tôi, không cho phép đồng ý. Tôi hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta cư nhiên cúp điện thoại. Theo sát sau, Ngụy Diên Lâm cũng gọi tới một cuộc, cậu vô cùng nghiêm túc chân thành cùng tôi thảo luận một chút yêu đương tâm lý học, cậu nói người trong tình yêu lý trí lực phân tích sẽ chịu ức chế, khả năng khống chế cũng sẽ yếu đi, không thể đánh giá chính xác ý nghĩa và hậu quả hành vi của mình, cho nên ngàn vạn lần phải tỉnh táo, nhớ kỹ xúc động là ma quỷ, chờ suy nghĩ kỹ, lại ra quyết định cũng không muộn. Cậu lảm nhảm dong dài một đống, kỳ thật muốn biểu đạt quan điểm giống Tần Hải, chính là kêu tôi đừng chấp nhận Phùng Dật.
Bị hai người bọn họ quấy nhiễu như vậy, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cũng theo tới, trước khi ngủ lại gửi cho bọn họ một tin nhắn: được, sẽ làm y theo các cậu nói!
Gửi xong tắt máy, nằm xuống liền ngủ.