CHƯƠNG 7: ANH ĐẸP TRAI, HÓA RA ANH TÔI LÀ CÙNG MỘT LOẠI NGƯỜI
Edit: SamLeo
Sau sự kiện ngõ “xối mưa”, Lộ Thiên dứt khoát liệt Phùng Dật vào kẻ thù số một, mỗi ngày đều phải thay đổi nhiều kiểu châm chọc đối phương một lần, tôi muốn vì Phùng Dật nói một câu tốt, y liền mắng tôi không tiến bộ, thời gian dài tôi đã thuận theo y, ai kêu cậu ấm y lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ.
Trong thời gian sau đó, Phùng Dật cũng không còn soi mói tôi nữa, chúng tôi vẫn giống như ban đầu, chính là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới bình thường, giữa tôi và anh ta đột nhiên trở nên thực xa lạ, ngẫu nhiên nói chuyện mấy câu, nói cũng toàn những lời xã giao. Mà quan hệ của tôi và Lộ Thiên trở nên càng ngày càng thân mật, chúng tôi cùng ăn cùng ở hơn một tháng rồi, giữa hai người trên cơ bản đã không có bí mật, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, tôi trước sau không có dũng khí nói cho y biết chuyện mình là đồng tính luyến, chính là bởi vì có được, cho nên mới sợ hãi mất đi, tôi không dám mạo hiểm như vậy.
Có lẽ là ở chung lâu, bản tính con người liền lộ rõ, bạn sẽ phát hiện y bên người và y khi mới vừa tiếp xúc hoàn toàn là hai người. Lộ Thiên chính là một điển hình, y bây giờ cùng y lúc ban đầu quả thực xê xích quá xa. Trên người y có thật nhiều thói hư tật xấu, miệng xấu, ngủ ngáy, thiếu dây thần kinh cũng không nói, y còn tự kỷ, bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, không thích sạch sẽ… Khuyết điểm thật sự nhiều lắm, thật sự là vạch đầu ngón tay đếm cũng đếm không xong.
Người tự kỷ tôi đã thấy không ít, nhưng chưa từng thấy người tự kỷ giống y. Có đôi khi y nhìn gương chải đầu, chải chải thì đột nhiên cảm thán một câu, sao có thể đẹp trai như vậy? ! Tôi ở một bên dở khóc dở cười, tôi biết anh Lộ Thiên bộ dạng đẹp trai, nhưng cũng không thể tự mình khen mình a! Còn nữa, vị đẹp trai này vô cùng thích soi gương, hơn nữa đã muốn đạt tới trình độ say mê, chỉ cần thứ đó có khả năng phản chiếu thì có thể được y xem thành gương, lớn thì quầy thủy tinh trưng bày trên đường, vũng nước trên đường, nhỏ thì ghi đông kim loại của xe đạp, màn hình điện thoại di động đều là đạo cụ trang điểm của y.
Tạm thời đặt chuyện tự kỷ này sang một bên không nói, tôi lại nói đến tật xấu khác của y. Cùng Lộ Thiên sớm chiều đối mặt, tôi trên cơ bản có thể xác định gia cảnh y không tồi, hẳn là con nhà có tiền. Mặc dù y không phải con nhà giàu chỉ biết ăn chơi đàng ***, nhưng vẫn khó thoát khỏi khí thế ngang ngược kiêu ngạo, nếu xảy ra xung đột với người khác, y không chịu thấu nửa điểm thiệt, cũng chịu không nổi nửa điểm ức hiếp, hơn nữa y còn có chút bá đạo, mượn chuyện tập thể hình mà nói đi, hai chiếc xe tính năng tốt nhất trong phòng xe đạp sớm đã thành vật sở hữu của y, nếu ai không mở to mắt cưỡi lên, y cư nhiên có thể đương nhiên mà “mời” người nọ xuống, tôi nói y bá đạo, thế nhưng y lại nói y có khiết phích, y nói chỗ ngồi của xe dính đầy mồ hôi của người khác, quá bẩn, cho nên đành phải chiếm lấy một chiếc xe đạp chuyên thuộc về y, thuận tiện cũng tốt bụng giúp tôi chiếm một chiếc. Thấy y cũng mắc chứng thích sạch sẽ, nói được như thế, y hẳn là người vô cùng thích sạch sẽ. Nhưng sự thật đều không phải là như thế, ai muốn nói y yêu sạch sẽ, kia quả thực là hoàn toàn sai! Ở bên ngoài y rất chú ý hình tượng của mình, nhưng về đến nhà liền thay hình đổi dạng. Y thường xuyên không rửa mặt không rửa chân đã bò lên giường ngủ, tôi nói y hai câu, y còn chê tôi dong dài. Nếu liên tục mấy ngày không ra khỏi cửa, là y có thể mấy ngày không tắm rửa, râu dài ra một đoạn, y cũng lười cạo, vẫn mặc quần áo bẩn vớ bẩn yên tâm thoải mái trãi qua cuộc sống như dã nhân, mãi đến lần nữa bước ra khỏi nhà y mới có thể tắm rửa, bởi vì y không triệt để chỉnh đốn bản thân căn bản không thể ra ngoài gặp người.
Người không có khả năng thập toàn thập mỹ, tuy y có thật nhiều thói hư tật xấu, nhưng tôi cũng không ngại, tôi có thể dung nhẫn tất cả của y, bởi vì y đối tôi rất tốt, tốt đến không thể diễn tả bằng từ ngữ. Y có thể kiên trì không ngừng đưa tôi đi làm, đón tôi tan tầm y có thể vì tôi mua sẵn cơm trưa đưa đến trước mặt tôi y còn có thể một mực chiều ý tôi, tôi muốn làm cái gì y cũng sẽ cùng tôi làm cái đó, hơn nữa không hề oán hận câu nào.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi trở nên thực ỷ lại y, tâm cũng mất đi cân bằng, nghiêng về phía y. Mà Phùng Dật dường như từ từ phai nhạt khỏi thế giới của tôi, tôi đã phân không rõ ràng lắm, là tôi cố tình tránh anh ta, hay anh ta cố ý tránh tôi? Cho dù đi làm ở cùng công ty, chúng tôi có thể cả ngày gặp mặt không hơn một lần.
Mà tôi cũng không có tâm tư đi rối rắm mấy vấn đề này, bởi vì trước mắt còn có một vấn đề khó khăn bày ở trước mặt tôi, tôi rốt cuộc nên dùng phương pháp gì nói cho Lộ Thiên bí mật che dấu rất lâu? Đang lúc tôi tổn thương tế bào não, một cuộc tụ họp, bỗng nhiên làm tôi hiểu được một chuyện.
Tôi từng nghe Lộ Thiên nhắc tới, y có ba người anh em tốt quan hệ đặc biệt vững chắc. Ba người này tính cách khác xa, một trầm ổn nội liễm, một ngông cuồng, còn có một là một ngốc thiếu. Tôi đặc biệt cảm thấy hứng thú với người ngốc thiếu kia, Lộ Thiên nói không ít chuyện lý thú về cậu, ấn tượng sâu nhất chính là: có một lần cậu bị một người cô gái quấn, lá gan của cô gái kia vô cùng lớn, nhất định muốn làm bạn gái cậu, cậu từ chối nhưng vô dụng, con gái người ta chính là nhận định cậu tuyệt không quay đầu, cuối cùng không cách nào, cậu nói với cô gái chỉ cần không làm tình nhân bảo cậu làm bất cứ chuyện gì cậu cũng đồng ý, cô ta thấy không hi vọng liền muốn gây khó dễ cậu cho hả giận, kêu cậu đứng ở quảng trường trung tâm hát quốc ca, hơn nữa phải hát năm mươi lần, thanh âm còn không thể quá nhỏ, mấy người bạn kêu cậu đừng để ý lời nói của cô ta, thế nhưng cậu lại nói mình thương tổn đối phương, nên muốn làm chút bồi thường, cuối cùng cậu thật sự đã đi, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hồn, đứng ở trung tâm quảng trường rống quốc ca năm mươi lần, vì thế trong một đoạn thời gian rất dài, chuyện này được mọi người xem như chuyện cười say sưa kể, mà nhân vật chính của sự kiện cũng không ngại, mặc kệ người khác nói cậu đần hay nói cậu ngốc, cậu đều có thể trả về một nụ cười thật thà phúc hậu.
Lộ Thiên đạp xe chở tôi đi tới nhà hàng Tây lần trước, tôi đối chỗ này có bóng ma, trước khi đi vào cố ý sờ sờ cái ví, phát hiện bên trong căn bản không bao nhiêu tiền. Lộ Thiên thấy tôi chần chừ không đi, cười an ủi: “Yên tâm vào đi thôi, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn, tự nhiên sẽ có người trả tiền.”
Tôi bị y kéo vào, bạn y đến đông đủ rồi, vẫy vẫy chúng tôi.
Sau khi ngồi, tôi tỉ mỉ quan sát mấy người ngồi đối diện.
Một chàng trai ngồi ở phía ngoài cùng bộ dạng thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ áo khoác màu đen, lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt không có chút biểu cảm, thẳng đến Lộ Thiên giới thiệu tôi với bọn họ, anh ta mới lễ độ cười với tôi. Tên anh ta là Chu Trì, hẳn là chính là người tính cách trầm ổn nội liễm.
Một thanh niên ăm mặc model ngồi bên cạnh anh ta, người này cố gắng nhiệt tình, đứng lên chủ động vươn tay với tôi: “Hóa ra cậu chính là Tròn Tròn Lộ Thiên bình thường treo ở trên miệng, tôi tên là Tần Hải, là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của Lộ Thiên, tôi nghe cậu ta nói các người quen nhau ở trong phòng tập thể hình? Tập thể hình rất không thú vị a, đi khiêu vũ với tôi trong PUB, một tháng tiếp theo, bảo đảm thân hình beo béo của cậu toàn bộ biến mất không thấy tăm hơi.”
Chỉ cần đụng phải người hơi có chút nhiệt tình, tôi cũng không biết nên như thế nào đáp lại. Cũng may Chu Trì thay tôi giải vây, anh ta nắm cổ tay Tần Hải, kéo cậu ta về chỗ ngồi, ngoài miệng còn nói: “Tiểu Hải, đừng làm rộn.” Đúng lúc này, tôi trong lúc vô ý phát hiện, nhẫn đeo trên ngón vô danh của bọn họ lại là cùng một kiểu dáng, chẳng lẽ bọn họ là một đôi tình nhân?
Không trách được tôi nghĩ nhiều, người ngồi ở tận cùng bên trong hướng tôi cười cười, cười đến có mấy phần hàm súc: “Xin chào, tôi là Ngụy Diên Lâm.” Nói thật, ngay từ đầu, tôi đã cố ý nhìn cậu mấy lần, cậu thực im lặng, trong con ngươi màu đen kia luôn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, đường nét ngũ quan nhu hòa tinh tế, làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, là anh đẹp trai một mí bản Hàn thịnh hành nhất hiện nay.
Khi tôi ở trong lòng khen cậu không dứt miệng, Lộ Thiên ở một bên nói chen vào: “Cậu ta chính là cái đứa hát quốc ca.”
Tôi đại 囧! Người này thoạt nhìn nhã nhặn thân thiện, trên người không tự giác toát ra một cỗ khí thế ôn hòa nho nhã, tôi thật sự không thể liên hệ cậu ta cùng ngốc thiếu.
Bạn bè của anh Lộ đẹp trai tất cả đều là Anh đẹp trai, mà tôi ngồi cùng bọn họ giống như làm nền. Không phải thường nói hoa tươi còn cần lá cây làm nền, hoa tươi càng xinh đẹp, nếu không có lá cây phụ trợ, cũng sẽ lộ vẻ cô đơn và mất màu, chớ đừng nói chi là rực rỡ. Có tôi đây phiến lá cây làm nền, xem bọn họ mấy đóa hoa tươi nở bao nhiêu rực rỡ, đến nỗi làm cho tất cả ánh mắt trong phòng ăn đều tập trung lại đây, tôi còn là lần đầu bị nhiều người như vậy nhìn chăm chăm, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù biết mọi người không phải đang nhìn mình, nhưng chính là có phần đứng ngồi không yên.
Lộ Thiên đột nhiên đứng lên, đẩy tôi đến tận cùng bên trong, còn ngồi thẳng thân thể giúp tôi chặn những ánh mắt kia.
Tôi dùng ánh mắt cảm kích nhìn y, Tiểu Lộ Tử, ngươi quả nhiên là người hiểu được tâm tư của trẫm nhất!
Tần Hải ở một bên kỳ quái: “Lộ Thiên, cậu có bá đạo như vậy sao? Người khác không phải nhìn Tròn Tròn nhiều chút, cậu đã không vui? Nếu không chịu được, vậy cũng đừng có dẫn cậu ấy đi ra gặp người.”
Tôi thay Lộ Thiên bất bình: “Không không, anh ấy là sợ tôi tự ti.”
“Tự ti? !” Tần Hải buồn cười nhìn tôi, “Lộ Thiên chẳng lẽ không nói cho cậu biết, cậu là người xinh đẹp nhất cậu ta từng gặp.”
Nghe vậy, tôi vừa kinh sợ vừa sững sờ, nếu cậu ta nói chính là lời thật, tôi nghiêm trọng nghi ngờ ánh mắt của Lộ Thiên bị keo dán kín rồi. Miễn cưỡng nuốt vài ngụm nước miếng, tôi mới có thể gắng gượng làm cho bản thân phát ra âm thanh: “Xinh đẹp nhất… cậu đang nói đùa với tôi sao…”
“Tôi không nói đùa với cậu, là chính mồm cậu ta nói cho tôi biết, không tin cậu hỏi cậu.”
Tần Hải hướng Lộ Thiên liếc mắt một cái, cười đến quỷ dị, vừa nhìn chính là không yên lòng.
Lộ Thiên ho khan hai tiếng, nét mặt có vài phần lúng túng, nhìn thẳng đôi mắt tôi, nói ra tình hình thực tế với tôi: “Lời này tôi thật sự từng nói, nhưng bị cậu ta lược bớt mấy chữ, tôi lúc ấy là nói như vậy, Tròn Tròn là một người béo đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Tiếp theo y còn nói, “Ngũ quan của cậu vốn cũng rất tinh xảo, chỉ là trên mặt nhiều thịt, cho nên ưu điểm đều bị che dấu. Béo chút kỳ thật rất đáng yêu, không có gì tự ti, tôi cảm thấy béo hay gầy đều không sao, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được.”
Nghe xong lời này, tôi cũng còn chưa kịp đáp lại, Tần Hải mà bắt đầu càn rỡ đùa bỡn: “Tròn Tròn tôi không lừa cậu đi, ở trong mắt Lộ Thiên cậu là người có bộ dạng đẹp nhất thế gian. Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Trong mắt người yêu hóa Tây Thi, tiếp sau thì không cần tôi nói, cậu hiểu mà!”
Cho tới nay tôi chỉ là xem Lộ Thiên như anh em tốt, tôi cho là y tốt với tôi hoàn toàn là xuất phát từ tình bạn. Bây giờ đột nhiên bị người trêu đùa, tôi cảm thấy có phần không biết phải làm sao. Nếu Lộ Thiên mang theo tình cảm khác với tôi, tôi đây lại nên đối mặt y thế nào?
Đang lúc tôi cảm thấy bàng hoàng thì Lộ Thiên gõ gõ cái bàn, nói với Chu Trì: “Trông nom tốt người của cậu.”
Những lời này không thể nghi ngờ là chứng thực suy đoán của tôi, Tần Hải và Chu Trì thật là một đôi tình nhân.
Chu Trì cười với tôi như an ủi: “Em ấy luôn miệng đầy chạy xe lửa (ăn nói lung tung), cậu đừng xem lời của em ấy là thực.” Sau đó đưa một ly nước lọc cho Tần Hải, thấp giọng dạy bảo: “Em thành thật chút cho anh! Nói bô bô nửa ngày, cũng không ngại khát nước, mau uống hết nước.” Sau khi được dạy bảo, Tần Hải quả nhiên trở nên thành thực hơn nhiều, chẳng qua cậu ta vừa uống nước vừa hướng Chu Trì nhăn mặt, bộ dạng giống như rất không phục. Tôi đột nhiên cảm giác con người cậu ta rất không đứng đắn, có lẽ lời cậu ta nói ban nãy là đang nói đùa. Nghĩ đến đây, tâm tình đã thoải mái rất nhiều. Tiếp tục nhìn Lộ Thiên, vẻ mặt thực tự nhiên, dường như không hề đặt đoạn nhạc đệm nhỏ kia ở trong lòng.
Sau đó, bữa cơm này ăn coi như vui vẻ. Lộ Thiên gọi cho tôi một phần bít tết đặc biệt, chính là loại lần trước y ăn, miếng bít tết này quả nhiên giống như y nói, ngoài giòn trong mềm, thơm ngon mọng nước, ăn ngon cực kỳ, hại tôi hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào trong bụng. Thấy thế, Lộ Thiên đem phần của y cho tôi, thuận tiện còn giúp tôi cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ. Quan tâm chu đáo của y, làm cho tôi cảm thấy ấm áp, rồi lại có chút xấu hổ. Bởi vì, Tần Hải luôn luôn hướng về phía tôi nháy mắt ra hiệu.
Từ đầu tới cuối, người im lặng nhất vẫn là Ngụy Diên Lâm, cậu giống một thân sĩ ôn văn nho nhã, ăn ngụm nhỏ thịt bò, lẳng lặng nghe chúng tôi nói chuyện phiếm. Nghe được chuyện thú vị, thì cong miệng cười, vẫn là kiểu cười không lộ răng. Tôi cảm thấy sụp đổ, người tao nhã như vậy, vì sao lại đứng ở quảng trường hát quốc ca? !
Cơm nước xong, Chu Trì chủ động thanh toán, nghe nói anh ta là người có tiền nhất trong nhóm.
Chúng tôi chia tay ở cửa nhà hàng.
Tần Hải đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Mau, chúng ta trao đổi số điện thoại di động.”
Vừa vặn Ngụy Diên Lâm cũng đứng ở bên cạnh tôi, cậu lấy điện thoại ra, quay đầu nói với tôi: “Cũng trao đổi với tôi một chút đi.”
Cứ như vậy, ba người chúng tôi ở trong gió rét trao đổi số điện thoại di động của nhau.
Cất điện thoại vào trong túi quần, tôi đang chuẩn bị cùng Lộ Thiên về nhà, đột nhiên nghe được Ngụy Diên Lâm nói với Tần Hải: “Tiểu Hải, cậu đổi số điện thoại di động hồi nào? Cái số lúc trước sao không dùng?”
Thanh âm của Tần Hải nghe có phần không thể tưởng tượng nổi: “Tôi đã sớm đổi, sắp hai năm rồi! Chẳng lẽ tôi không nói cho cậu biết? !”
Ngụy Diên Lâm nga một tiếng, tiếp theo nhỏ giọng nói thầm một câu, câu nói kia vừa vặn theo gió truyền tới lỗ tai tôi.
“Có lẽ là tôi không chú ý, hèn chi hai năm nay tôi gọi cho cậu thế nào cũng không được.”
Tôi giật giật khóe môi, trên đời này tại sao có thể có người ngốc thiếu như vậy!
Đêm nay, tôi và Lộ Thiên không có đạp xe trở về.
Y đẩy xe, tôi đi ở bên cạnh y, dọc theo quốc lộ chầm chậm hướng đi về.
Đèn đường mờ nhạt chiếu vào trên mặt y, tôi phát hiện vẻ mặt y có chút ngưng trọng, thì đoán được y hẳn là có chuyện muốn nói với tôi.
Quả nhiên, ngay sau khi chúng tôi lẳng lặng đi được mười phút, y đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Tròn Tròn, cậu cũng thấy đấy, Tần Hải và Chu Trì đúng là người yêu, bọn họ ở cùng nhau đã năm năm, tình cảm vô cùng tốt, cho nên chưa hề muốn giấu diếm. Tôi dẫn cậu đến gặp bọn họ, cũng là không muốn gạt cậu, bởi vì bạn tôi, cũng là bạn cậu, tôi hi vọng các cậu có thể thân thiết ở chung.”
“Yên tâm, tôi hoàn toàn có thể thân thiết cùng bọn họ, đồng tính luyến ái thật ra không có gì, tôi có thể hiểu được.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Thiên nói chuyện chính nhi bát kinh (nghiêm túc) như vậy, tôi cảm thấy có chút buồn cười, nói thật, tôi rất sẵn lòng làm bạn cùng đám người kia, bọn họ thân thiết, nhiệt tình, ở chung với bọn họ, tôi cảm thấy thực tự do thực tùy ý, kỳ thật tôi còn muốn cảm ơn Lộ Thiên, cám ơn y giới thiệu cho tôi mấy người bạn thâm giao đáng giá. Hơn nữa, vấn đề khó quấy nhiễu tôi rất lâu đã giải quyết dễ dàng, tôi không phải cũng sợ Lộ Thiên không thể chấp nhận chuyện tôi là đồng tính luyến sao? Y nếu có thể tiếp nhận bạn mình, khẳng định cũng có thể chấp nhận tôi. Tôi thanh thanh giọng, chuẩn bị dùng giọng điệu trêu chọc thoải mái nói cho y biết chân tướng, nói không chừng còn có thể dọa y nhảy dựng lên. Nhưng tôi còn chưa mở miệng, Lộ Thiên chợt dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào tôi.
Một giây sau, thanh âm nhẹ hơn gió bay vào trong tai tôi.
“Tròn Tròn, rất sớm trước đó, tôi đã nhìn ra cậu là gay, sở dĩ không làm rõ, là bởi vì tôi biết cậu sợ để người ta biết cậu thích đồng giới, cậu rất tự ti, cậu sợ sau khi người khác biết sẽ xem thường cậu. Về chuyện này, tôi không biết điểm mấu chốt của cậu ở đâu, cho nên không muốn tùy tiện khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu. Hôm nay tôi giới thiệu bạn cho cậu quen, nhưng thật ra là muốn cho cậu biết, cậu và tôi là cùng một loại người, ở trước mặt tôi cậu không cần tự ti, không cần sợ hãi, chỉ cần thể hiện bản thân chân thật nhất, vui vẻ là tốt rồi.”