CHƯƠNG 6: ANH ĐẸP TRAI, ANH SẼ CHẤP NHẬN TẤT CẢ CỦA TÔI SAO
Edit: SamLeo
Buổi sáng giống như là phát tiết, tôi cố ý gõ bàn phím đến rung động đôm đốp. Mấy đồng nghiệp thấy, còn cười trêu chọc, bé Toàn mập, cậu có phải uống lộn thuốc không? Tổn hại của công là phải bồi thường!
Được rồi, tôi chính là uống lộn thuốc. Không biết Phùng Dật chuốc cho tôi cái thuốc mê hồn gì, hại tôi giống kẻ ngu hết thuốc chữa yêu thích anh ta. Nghĩ lại từng ly từng tý một năm này, anh ta gần như chưa từng liếc mắt nhìn tôi một lần, trái lại tôi không có lúc nào là không nhìn chăm chú anh ta. Tôi đặt toàn bộ trọng tâm cuộc sống ở trên người anh ta, thấy anh ta cười, tôi sẽ vui vẻ, thấy anh ta nhíu mày, tôi sẽ khó chịu. Kết quả là anh ta ngay cả một nụ cười đơn giản nhất cũng không chịu cho tôi. Khi nào thì tôi trở nên thấp kém như vậy, thấp kém đến cả một nụ cười cũng xin không được? Có lẽ duyên phận của tôi và anh ta quá nhỏ bé, ông trời sắp đặt chúng tôi gặp nhau, lại thế nào cũng không cho tôi đi vào thế giới của anh ta, tôi đang ngủ say trong giấc mộng mình đan một năm, là lúc nên để cho bản thân hồi tỉnh.
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi dường như bình tĩnh rất nhiều. Tôi không tiếp tục nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia nữa, quá chú tâm vùi đầu vào trong công việc, tôi không muốn bị anh ta xem thường, cho dù chịu oan ức, tôi cũng phải đánh và in ra toàn bộ những văn kiện kia, để cho anh ta tìm không ra một chút sai xót.
Lúc một người chuyên tâm cho một việc, thời gian liền trôi qua vô cùng nhanh, nhất là giống như tôi vậy, mang theo dòng tình cảm liều mạng cố chấp, càng sẽ không cảm giác được thời gian trôi qua. Thẳng đến di động trong túi quần ong ong rung động, tôi mới giật mình bây giờ đã là một giờ chiều.
Ấn vào phím chấp nhận, bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Lộ Thiên.
“Tròn Tròn, cậu đang làm gì đấy? Tôi chờ gần một tiếng cũng không đợi được điện thoại của cậu.”
Tôi cảm thấy thật có lỗi, vì đánh cược một mạch, tôi quên mất tiêu cuộc hẹn giữa chúng tôi, hại y uổng công đợi một giờ.
Tôi vội vàng nhận lỗi với.
“Thực xin lỗi, tôi còn ở trong công ty, việc trong tay quá nhiều, kết quả đã quên điện thoại cho anh.”
Đầu kia, thở phào một hơi.
“Khụ, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Cậu bây giờ mau xuống lầu, tôi ở cửa chờ cậu.”
“Anh có phải còn chưa ăn cơm không? Nếu không anh cứ đi ăn trước, tôi phải làm xong việc mới có thể tan tầm.”
“Oa, ông chủ của cậu là quỷ hút máu a? Không làm xong việc, ngay cả cơm cũng không cho ăn?”
“Không có biện pháp, ai kêu tôi cầm tiền lương của người ta chứ.”
“Có phải thằng kia lại khi dễ cậu không? Sợ cái rắm a! Mau xuống đây đi ăn cơm với tôi.”
“Quên đi, anh đừng chờ tôi, tôi tan tầm lại điện thoại cho cậu.”
“Tròn Tròn, sao cậu hèn nhát như vậy? ! Đầy đường đều là công ty, chỗ này không được đổi một chỗ khác, cần phải uất ức bản thân sao? !”
…
Tôi bị y nói được á khẩu không trả lời được.
Vì Phùng Dật, tôi không ai biết đến một năm, thậm chí muốn đi tìm một công việc mình thích cũng không thể.
Hùng tâm tráng chí ban đầu của tôi đều đi đâu hết rồi?
“Ai, xem như tôi phục cậu.” có lẽ thấy tôi nửa ngày không hé răng, Lộ Thiên lại thỏa hiệp, “Cậu muốn ăn cái gì, tôi mua tới cho cậu. Tôi biết cậu nhát gan sợ phiền phức, nga không đúng, phải là tận chức tận trách, nhưng công việc thì công việc, cũng không có thể để mình đói bụng chứ? Thân thể nếu suy sụp, cậu kéo một thân da bọc xương đưa tới cửa cho người ta ức hiếp, người khác còn chê cậu khó coi.”
“Anh nói chuyện thật thiếu đạo đức!” Tôi bị Lộ Thiên chọc cười. Tôi cảm thấy mình chính là thể chất chịu hành hạ, mỗi lần bị y chế giễu, không chỉ không tức giận, trái lại rất vui vẻ, tôi kéo dài giọng điệu nói, “Tiểu Lộ tử, trẫm đột nhiên muốn ăn bánh nướng hành băm, ngươi nhanh mua cho trẫm.”
“Trẫm đại gia cậu! Mười phút sau, đợi dưới lầu.”
Lộ Thiên nói xong cũng cúp điện thoại, tôi lần đầu cảm thấy y còn rất có quyết đoán, sợ lỡ thời gian, lập tức đi cửa công ty ngoan ngoãn chờ đợi. Đếm thời gian, vừa đúng mười phút, Lộ Thiên cứ giống như ảo thuật xuất hiện trong tầm mắt tôi, nhìn thấy y càng chạy càng gần, trong lòng tôi lại dâng lên một luồng cảm động khó hiểu, y cứ như mặt trời ấm áp ngày đông, ở trong không khí lạnh như băng, từ từ tỏa ra nhiệt quyết của mình, mặc dù không nhiệt liệt, nhưng luôn có thể mang cho tôi ấm áp vô hạn.
Tôi chủ động nghênh đón, một phen đoạt lấy bánh nướng trong tay y, bắt đầu từng ngụm từng ngụm cắn.
“Tiểu Lộ tử, làm được không tệ, trẫm rất hiếm lạ ngươi.”
Tiểu Lộ Tử liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt xem thường.
“Cậu không phải tận chức tận trách sao? Không phải làm xong công việc mới tan tầm sao? sao giống đói trong ngục được thả ra?”
“Còn không phải cảm ơn lời vàng ngọc của anh, tôi phải dưỡng thân thể tốt mới có thể đưa tới cửa để người ta ức hiếp a, miễn cho người khác cảm thấy tôi khó coi đi.”
“Ơ, Nhóc con, lăn lộn cùng ông mấy ngày, miệng trở nên lưu loát rồi.”
Tôi vờ vô tội: “Tôi chỉ nói sự thật.”
Lộ Thiên không chút khách khí chọi hạt dẻ vào đầu tôi: “Ít giả vờ, cậu cướp hết hai cái bánh nướng rồi, tôi còn chưa ăn đâu, nhanh cho tôi cắn một miếng.” Nói xong nắm tay tôi cắn một ngụm bánh nướng. Tôi không chịu yếu thế, cũng cắn một ngụm. Hai người chúng tôi cứ như hai đứa trẻ tranh hơn thua, cùng nhau ngắt bánh nướng, anh một ngụm tôi một ngụm gặm sạch cái bánh. Giữa bạn bè có lẽ chính là như vậy, có thể cùng ăn một cái bánh nướng, cùng chung một phe, vô cùng đơn giản là được ở chung cả đời.
Sau khi tôi và Lộ Thiên hẹn buổi tối tan tầm cùng nhau về nhà xong, tôi liền vào công ty.
Mới vừa bước ra thang máy, tôi lại gặp phải Phùng Dật. Anh ta cầm cái ly, hẳn là đi phòng trà nước pha cà phê, đổi lại ngày thường, tôi đã sớm xông lên trước nhận lấy cái ly trong tay anh ta sau đó tung tăng giúp anh ta đi pha cà phê rồi. Nhưng hôm nay tôi chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, liền đi thẳng vào bàn làm việc.
Một cảm giác vui sướng không hiểu tức khắc chạy tán loạn trong đầu, hóa ra Đường Tiểu Toàn tôi cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực làm người ở trước mặt anh ta.
Cút con mẹ nó tình yêu, tôi không yêu thích! Tôi chỉ cần có Lộ Thiên, có tình bạn, như vậy đủ rồi.
Vui vẻ đi qua, đống văn kiện kia vẫn phải in ra. Tôi vừa đánh văn kiện vừa gửi tin nhắn với Lộ Thiên, tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng không cảm thấy thời gian gian nan. Chỉ là làm việc lề mà lề mề, sắp đến tối tám giờ mới làm xong việc trên tay. Tôi thu thập xong đồ đạc này nọ chuẩn bị xuống lầu, thuận tiện gửi tin ngắn báo cho Lộ Thiên, kêu y ở cửa công ty chờ. Đúng vào lúc này, đã xảy ra chuyện làm tôi không tưởng được. Phùng Dật cư nhiên cũng chưa về nhà, trước đó tôi thấy văn phòng anh ta tắt đèn, còn tưởng rằng anh ta sớm đã đi, tôi thật sự nghi ngờ anh ta có tâm bệnh, tắt đèn ở trong phòng làm việc ngồi mấy giờ chẳng lẽ không cảm thấy không thú vị sao?
Chúng tôi gặp nhau ở cửa thang máy, anh ta chủ động chào hỏi tôi.
“Tiểu Toàn.”
Tôi khách sáo đáp lại: “Ôi, quản lí Phùng, hóa ra ngài cũng chưa đi.”
Anh ta lẳng lặng nhìn chăm chú tôi, qua một hồi thật lâu, mới thở dài: “Cậu còn đang giận tôi?”
Tôi hướng về phía anh ta cười, cười đến thịt mỡ trên mặt cũng chen chúc thành một khối: “Xem ngài nói, tôi nào dám giận ngài a.”
Anh ta nhíu mày, không hề lên tiếng. Tôi biết mình miệng tiện, chọc anh ta tức giận, nhưng chính là không muốn nhường nửa bước. Không khí khó xử bao quanh chúng tôi, giận dỗi với anh ta một núi băng, thật đúng là rèn luyện ý chí con người, tôi ngoài mặt giả vờ như không có việc gì, kỳ thật nội tâm vô cùng bối rối luống cuống, tôi không biết mình còn có thể gượng chống bao lâu. Vừa vặn, thang máy tới, tôi như là thấy được cứu tinh, nhanh chóng vọt vào.
Tôi cho rằng anh ta sẽ không cùng đi một thang máy xuống lầu với mình, bởi vì anh ta người này luôn luôn rất kiêu ngạo, bình thường nếu ai chọc giận anh ta, anh ta có thể mười ngày nửa tháng không thèm nhìn người kia, hơn nữa tuyệt sẽ không đứng cùng đối phương ở phạm vi trong vòng mười thước. Không ngờ, tôi chân trước vừa mới vào thang máy, anh ta tiếp sau cũng theo vào. Ấn nút tầng 1, anh ta nói với tôi, Tiểu Toàn tôi mời cậu ăn cơm.
Tôi ngây ngẩn cả người, này xem như vừa đánh vừa xoa sao?
Nếu trước đó anh ta không soi mói tôi, nghe được câu này tôi ngay lúc này nhất định sẽ mừng rỡ cười toe tóe, nhưng nhớ lại mọi thứ anh ta làm, tôi trong lòng chỉ có một cảm giác khó hiểu. Tôi nói, quên đi, bạn tôi còn ở dưới lầu chờ tôi, chúng tôi đã nói về nhà ăn cơm.
Anh ta “Nha” một tiếng, nhấn vào nút tầng B1, động tác tự nhiên gọn gàng, thẳng đến tôi đi ra thang máy cũng không nói thêm câu nữa.
Anh ta chính là một người như thế, nói anh ta giả tàn khốc đùa giỡn chơi, thật đúng là oan uổng anh ta. Tính cách anh ta tích chữ như vàng, khiến tôi cảm thấy hỏng mất, đột nhiên hiểu cùng một chỗ với anh ta thật sự là áp lực rất lớn, bởi vì tôi vĩnh viễn không thể hiểu ý nghĩ nội tâm của anh ta.
Tôi đi ra công ty, phát hiện bên ngoài vừa mưa, toàn mặt đất ướt đẫm. Lộ Thiên đấy xe đạp hướng tôi hô to: “Tiểu Toàn, nhanh lên xe, thời tiết quá lạnh, chúng ta mau chạy về nhà ăn bữa cơm nóng hổi ấm áp cơ thể.”
Tôi đeo khăn quàng cổ nón, ngồi vào chỗ phía sau y, y thân hình cao lớn đưa chân nhẹ nhàng đạp, xe đạp liền vô thanh vô tức trượt đi. Phỏng chừng trước đó trời mưa rất lớn, ven đường nước đọng nghiêm trọng, chìm ngập gần nửa cái bánh xe. Tôi nói giỡn với Lộ Thiên, tôi nói nếu bây giờ có chiếc xe chạy vượt qua chúng ta, đôi ta chắc chắn trở nên ướt như chuột lột. Không biết có phải mồm quạ đen của tôi hiển linh hay không, vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen chạy như bay qua chúng tôi, bọt nước từ bánh xe tóe lên không kiêng nể gì bắn trên người chúng tôi.
Lộ Thiên lập tức ngừng xe gầm lên giận dữ: “Kháo, người bây giờ thật không có đạo đức!”
Bị nước xối một thân, tôi cũng rất tức giận, nhưng tôi cũng không hùa theo y, bởi vì tôi phát hiện chiếc xe kia là của Phùng Dật. Tôi nói: “Quên đi quên đi, chúng ta nhanh về nhà thay quần áo, miễn cho bị cảm.”
Lộ Thiên nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa, qua vài giây, lộ ra một bộ dáng tỉnh ngộ. Y dùng mắt trừng tôi, hung hăng nói: “Cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn lừa tôi, chiếc xe kia là của cấp trên cậu a? Hèn chi nhìn quen mắt như vậy, hắn ta đây không phải rõ ràng ức hiếp cậu sao? Ông ngày mai giúp cậu đi tìm hắn ta tranh luận.”
Tôi lấy tay giúp Lộ Thiên xoa xoa lưng, muốn làm cho y bớt giận: “Bằng hiểu biết của tôi với anh ta, anh ta chắc chắn không là cố tình, trời tối như vậy, phỏng chừng anh ta không nhìn thấy chúng ta chạy ở phía trước.”
Lộ Thiên phẫn nộ không ngừng, không biết là thương tiếc thay tôi, hay cảm thấy không đáng, mang theo vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ tôi: “Đường Tròn Tròn, cậu sống thực uất ức! Hắn ta ức hiếp cậu thành như vậy, cậu nói giúp hắn ta, tôi thật sự nghi ngờ cậu thích hắn ta.”
Lộ Thiên một câu nói ra chân tướng, trong khoảng thời gian ngắn, tôi có chút không biết phải làm sao. Hoàn hảo y chỉ là thuận miệng nói một câu, thì chuyển đề tài tới chỗ khác, “Coi như tôi xui xẻo, lên xe, chúng ta về nhà.”
Ngồi ở chỗ phía sau xe đạp, tôi nhìn bóng lưng Lộ Thiên, tâm tình đột nhiên trở nên rất suy sụp.
Nếu y biết tôi là đồng tính luyến, mà còn thích Phùng Dật, tình bạn của hai ta còn có thể tiếp tục sao?
—
HAPPY NEW YEAR CẢ NHÀ!
LOVE U 4EVER (づ ³)づ~♥