Bạn Xấu Thân Ái

Chương 5: Chương 5: Anh Đẹp Trai, Tiếng Ngáy Của Ngài Rất Có Tiết Tấu




CHƯƠNG 5: ANH ĐẸP TRAI, TIẾNG NGÁY CỦA NGÀI RẤT CÓ TIẾT TẤU

Edit: SamLeo

Tôi có chút không nghĩ ra, một người mới chỉ gặp mặt mấy lần làm sao đột nhiên đã trở thành anh em tốt của tôi?

Nhìn Lộ Thiên giang rộng tứ chi vẻ mặt hưởng thụ nằm ở trên giường của mình, câu trả lời gần như miêu tả sinh động.

Từ đầu tới cuối, y hoàn toàn không xem mình như người ngoài.

Tôi hỏi y: “Lúc Anh ở cùng người khác cũng là thế này phải không?”

Y hỏi lại tôi: “thế nào a?”

“Ân… Thần kinh thô.”

“Có sao? mọi người đều nói tôi là người tâm tư rất tinh tế.”



Tôi cảm thấy không nói gì.

Thần kinh y thô chắc giống như bệ cầu vượt, ai muốn nói y tâm tư tinh tế, điểm ấy tôi vẫn thật không nhìn ra.

Tôi đột nhiên hỏi y như vậy, nhưng thật ra là muốn thảo luận cùng y một chút vấn đề về phương diện xử sự đối nhân xử thế. Đề tài này rất sâu xa, làm cho tôi không cách nào hệ thống ngôn ngữ rõ ràng biểu đạt ý nghĩ trong lòng ra. Trong mắt của tôi, tôi và y chỉ có thể được xem là người xa lạ hơi có chút quen thuộc. Tôi chỉ biết là y tên Lộ Thiên, trước mắt là huấn luyện viên thể hình của tôi, chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả. Tương tự, trừ bỏ tên tôi, nghề nghiệp, y như cũ không biết gì về chuyện của tôi. Tôi không rõ, vì sao y có thể thản nhiên ở chung với tôi, hơn nữa còn có thể thoải mái ở trong nhà của ta. Đổi lại là tôi, cho dù ở trong nhà thân thích, cũng vô pháp thả lỏng hoàn toàn thể xác và tinh thần, bao giờ cũng dè dặt, không dám lên tiếng, tôi không thích bản thân như vậy, cho nên tôi thực hâm mộ tính cách y, thẳng thắn, không tâm cơ. Cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, tuy có đó lỗ mãng cẩu thả, mà lại có chút đơn thuần cởi mở. Tôi hi vọng ngày nào đó có thể giống y, cuộc sống thoải mái, làm người tiêu sái.

Miên man suy nghĩ một hồi, tôi vẫn chưa hỏi ra suy nghĩ trong lòng, lại đột nhiên rất muốn hiểu rõ chuyện của y.

Tôi lại hỏi y: “Lộ Thiên, anh rốt cuộc là làm cái gì? huấn luyện viên thể hình? Không quá giống đi.”

“Nói thật, cậu đừng mắng tôi, tôi thật đúng không phải huấn luyện viên thể hình.” Lộ Thiên từ trên giường ngồi dậy, hướng về phía tôi cười hì hì không ngừng.

“Tôi đã sớm đoán được, có huấn luyện viên thể hình nào không chuyên nghiệp giống anh vậy, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết theo hồ lô vẽ tranh bầu, thấy người ta làm cái gì, thì dẫn tôi làm cái đó, hoàn toàn đưa không ra một chút ý kiến có tính xây dựng.”

“Đừng nói tôi kém cỏi như vậy, tôi là khách quen của phòng tập thể hình đó, phương thức vận động gì tôi chưa từng thấy? tôi mà làm thì không hề kém ai, cậu đi theo tôi rèn luyện ít nhất có thể giảm cân.”

“Vậy vì sao anh phải giả mạo huấn luyện viên thể hình?”

“Lúc ấy tôi cảm thấy cậu rất hài hước, cư nhiên ngay cả máy chạy bộ cũng không biết chơi, liền muốn trêu chọc cậu. Không nghĩ tới cô bé kia cũng rất phối hợp, tôi cứ như vậy vừa thuận miệng nói, cô ta lại đáp ứng rồi. Vì thế tôi liền biết thời biết thế, làm huấn luyện viên thể hình của cậu.”

“Các người đây là đang lừa gạt người tiêu dùng, tôi có quyền lợi đi hiệp hội người tiêu dùng khiếu nại các người.”

“Đừng, người ta một cô bé đi làm công cũng rất không dễ dàng, muốn tố cáo thì tố cáo tôi đi, tôi ngồi ở đây đợi trát đòi của cậu.”

Nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Lộ Thiên, tôi vậy mà một chút cũng không tức giận, ngược lại, lại một lần cảm nhận được cảm giác ung dung tự tại. Duyên phận thứ này thật sự rất kỳ quái, giống là có người ở trong bóng tối điều khiển tất cả. Nếu tôi không thích Phùng Dật, thì cũng không vì anh ta mà giảm cân nếu tôi không giảm cân, đời này cũng sẽ không bước vào phòng tập thể hình nếu tôi không bước vào phòng tập thể hình, thì cũng không gặp được Lộ Thiên nếu Lộ Thiên đứng đắn một chút, thì cũng không chạy đến tìm tôi bắt chuyện nếu cô tiếp tân hơi có chút chuyên nghiệp, thì cũng không ở một bên đẩy giội giúp sóng lớn. Nhiều nếu như vậy, thúc đẩy chúng tôi quen biết, nếu bỏ sót một mắc xích, hôm nay tôi và y cũng sẽ không ngồi đây kề gối trường đàm.

Một đêm này chúng tôi tán gẫu rất nhiều về chuyện của mình, từ hứng thú sở thích đến lý tưởng khát vọng và suy nghĩ tương lai. Lý tưởng của Lộ Thiên khá không hòa hợp, y muốn mở một đại lý xe đạp, lấy loại xe thể thao làm chính, tự mình sửa chữa, tự mình tân trang, không cần mời trợ thủ, tất cả toàn bộ dựa vào bản thân, thời gian có buôn bán thì đi trông coi, không có việc gì thì đóng cửa về nhà ngủ một giấc ngon. Tôi nói làm đại lý kinh doanh xe đạp giống y sớm hay muộn cũng đóng cửa, thế nhưng y lại không thèm để ý, y nói y thích chạy xe đạp, cho nên đã muốn làm ngành nghề có liên quan. Đáng tiếc cha y nói y đây không phải việc chính đáng, nên khóa thẻ ngân hàng của y, muốn chặt đứt đường lui của y, để cho y ngoan ngoãn trãi qua cuộc sống của thành phần trí thức sáng chín chiều năm, y vì lý tưởng của mình, quyết định đấu tranh tới cùng với cha mình, không có tiền thì qua cuộc sống không có tiền, bất kể thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng y cứ hợp lẽ dựa vào tôi.

Tôi cảm thấy Lộ Thiên có điểm giống cậu ấm không biết nỗi khổ nhân gian, lý tưởng tất nhiên quan trọng, nhưng nó cũng không phải nền tảng cuộc sống. giống như y nói, mở đại lý xe, muốn trông coi thì trông coi, không muốn trông coi thì đóng cửa, vậy mỗi tháng tiền thuê nhà, phí nước, phí điện, phí tạp vật ở đâu ra? Thử hỏi có ai không muốn ở nhà ăn chơi không làm bất cứ chuyện gì? Nhưng hiện thực rất tàn khốc, không ra ngoài làm việc thì phải đói bụng, lời nói khó nghe, người ăn không ngồi rồi, luôn bị mọi người xem thường.

Tôi hỏi cậu ấm, ba anh kêu anh đi làm ở đâu vậy, y chỉ cho tôi một con đường, kêu tôi ngày nào đó tan tầm có rảnh thì đi đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết. Tôi cho rằng y không muốn nói, cũng không để ở trong lòng, ai còn không có mấy chuyện bí mật chứ.

Máy hát một khi mở ra thì khó có thể tắt, chúng tôi từ mười giờ tối cho tới ba giờ sáng, ban đầu ngồi tán gẫu, bởi vì thời tiết quá lạnh, lại ổ ở trong chăn nói chuyện, sau đó khi nào thì ngủ, tôi cũng không biết. Chuyện tôi lo lắng hoàn toàn không phát sinh, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, có một ngày tôi lại có thể cùng một chàng trai nằm ngủ trên một cái giường, hơn nữa không có một chút cảm giác khó chịu. Tôi rất cảm ơn Lộ Thiên, y để cho tôi cảm nhận được tình bạn ấm áp. Nhưng y có một tật xấu, làm tôi cảm thấy buồn rầu, tôi không ngờ y ngủ lại có thể ngáy, hơn nữa thanh âm còn rất lớn. Khi tôi đang ngủ say, trong mơ màng nghe được một trận tiếng động ừng ực ừng ực, giống như có người cầm dùi trống không ngừng gõ ở bên tai tôi, gõ mãi đến tôi tỉnh. Nhận rõ nơi phát ra âm thanh, tôi có chút buồn bực, dùng sức đạp y một cước, thế giới cuối cùng an tĩnh, cũng không được vài giây, tiếng ngáy phiền lòng kia lại vang lên, làm cho tôi hoàn toàn ngủ không được. Tôi lấy tay che lỗ tai, nhưng vẫn có thể nghe thấy, không có biện pháp tôi chỉ có tiếp tục đạp y. Đêm nay tâm tình của tôi luôn luôn phập phồng theo tiếng ngáy trầm bổng của y, giống như ngồi xe qua ổ gà, chợt cao chợt thấp, khó mà bình tĩnh. Nhiều lần tôi đều cảm thấy được y giống như hít không thở, sau khi hít vào “Cô” một cái cả buổi không chút động tĩnh, làm hại tôi ở một bên lo lắng suông, sợ y đoạn khí, thẳng đến nghe thấy y “Hô” một tiếng thở ra, tôi đây mới xem như bình tĩnh trở lại. Tôi có loại dự cảm không may, nếu mỗi ngày ngủ cùng y, thần kinh tôi sớm muộn sẽ hỏng mất.

Sáng ngày thứ hai thức dậy, y uống rất nhiều nước, y còn đang buồn bực, tại sao khát nước như vậy.

Tôi cố ý kỳ quái cười nhạo y: “anh gào thét một đêm, miệng không khô mới là lạ!”

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Lộ Thiên muốn chạy xe đạp đưa tôi đi làm trước, y nói ăn của tôi ở của tôi, dù sao cũng phải làm chút gì đó cho tôi.

Tôi không từ chối, y tra tấn tôi một đêm, cần phải bồi thường.

Tôi chuẩn tấu, lệnh y làm tài xế sức người cho tôi.

Chúng tôi trang bị xong cho mình, khăn quàng cổ nón bao tay cũng không rơi xuống, đội gió lạnh tiến đến công ty.

Đến cửa công ty, Lộ Thiên kêu tôi ở nguyên tại chỗ chờ y. Tôi cũng không kịp hỏi nguyên nhân, y đã lao đi không thấy bóng dáng.

Qua khoảng chừng mười phút đồng hồ, tôi nhìn thấy y cầm hai cái bánh nướng hành chạy về phía tôi.

Chạy tới gần, y đưa cho tôi một cái bánh nướng, cười nói: “Xem tôi đây hồ đồ, thiếu chút nữa đã quên chúng ta còn chưa ăn sáng.”

Cho tới nay đều là tôi mua điểm tâm cho người khác, bây giờ đột nhiên có người đối với tôi như vậy, tôi thật sự cảm động từ trong đáy lòng.

Tôi cắn một ngụm bánh nướng, cười đến rất vui vẻ: “Hương vị cũng không tệ lắm.”

“Đó là đương nhiên, cửa hiệu lâu đời, nếu thích, tôi ngày mai lại mua cho cậu.”

Tôi muốn nói tiếng cám ơn với y, nhưng lại cảm thấy nói như vậy quá khách sáo. Tôi hỏi y, anh dự định đi đâu? Y nói đi phòng tập thể hình chơi chốc lát đến trưa rồi lại tới tìm tôi ăn cơm trưa. Tiếp đó y cứ thúc giục tôi nhanh vào công ty, tôi do dự, đứng không nhúc nhích, dường như có cảm giác lưu luyến không rời. Đột nhiên y bước tới vươn tay sờ lên môi tôi một cái, tôi cảm giác như là bị điện giận, thân mình không tự chủ được run lên, sau đó kinh ngạc nhìn y, muốn tìm kiếm đáp án ở trên mặt y.

“Trên miệng cậu dính hàng băm.” Y đưa ngón tay cho tôi xem, trên đầu ngón tay quả nhiên có một mảnh hành băm.

Tôi cảm thấy xấu hổ, đành phải ngây ngô cười mấy tiếng với y.

Y nhéo nhéo thịt béo trên mặt tôi, như là đang an ủi ta: “Mau vào đi thôi.”

“Ân, trước khi tan sở tôi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Trong phút chốc tôi quay người, ánh mắt bất ngờ đối diện một khuôn mặt lạnh như băng. Tôi không biết Phùng Dật khi nào thì đi tới, trong lòng đột nhiên trở nên hỗn loạn, có lẽ anh ta thấy được một màn trước đó, sau hai giây đối mặt với tôi thì đi vào công ty. Tôi cảm thấy anh ta hình như đang ẩn nhẫn cái gì, hầu kết không ngừng chuyển động chứng minh anh ta có chuyện muốn nói với tôi, nhưng cuối cùng cái gì anh ta cũng không nói ra miệng. Tôi rất muốn đuổi theo hỏi nguyên nhân, hai chân lại như mọc rễ không thể động đậy.

Lúc này, bên tai lại truyền đến thanh âm của Lộ Thiên.

“Tròn Tròn, Tròn Tròn!”

Tôi phục hồi tinh thần lại: “sao vậy?”

Lộ Thiên lấy tay chọc ót tôi: “Anh ta đi cũng đi rồi, cậu còn nhìn cái gì vậy? Công ty cậu còn không cho phép người đứng ở cửa nói chuyện phiếm?”

Tôi không nói cho Lộ Thiên chuyện mình thích người cùng giới, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao giải thích với y.

“Không, có thể nói chuyện phiếm.”

“Sao mỗi lần cậu nhìn thấy anh ta giống như chuột thấy mèo vậy, chẳng lẽ anh ta thật sự ở trong công ty ức hiếp cậu?”

“Không có, không có, không ai ức hiếp tôi.”

“Xem dáng vẻ kinh sợ này của cậu, vừa nhìn chính là đang nói dối, nếu anh ta ức hiếp cậu nữa, tôi sẽ giúp cậu đánh anh ta.”



Tôi không nói gì, tại sao động một chút lại đòi đánh đòi giết!

Cho tới nay tôi cũng không ngại bị người xem như cậu em chạy vặt sai tới sai lui, bởi vì tôi biết bọn họ cũng không có ý định ức hiếp tôi, chỉ là bên trong nhóm nhân sĩ tinh anh này đều có một cảm giác kiêu ngạo tiềm ẩn và ưu việt bẩm sinh. Bọn họ rất chú trọng sĩ diện, cho dù chen chúc xe bus, ngồi toilet cũng muốn áo quần bảnh bao, tuyệt không có thể mất dáng vẻ. Bọn họ luôn ăn trên ngồi trước như vậy, mà tôi lại thấp hơn bọn họ một bậc, cho nên việc bẩn việc cực tự nhiên để tôi làm. Nhưng hôm nay sau khi vào công ty, tôi mới chính xác cảm nhận được cái gì gọi là bị ức hiếp, cái gì gọi là bị bới móc.

Tôi mới vừa ngồi vào bàn làm việc, Phùng Dật đã quăng một xấp văn kiện lớn ở trên bàn tôi, lạnh lùng nói: “cậu bình thường làm việc kiểu gì thế? Quy cách văn kiện toàn bộ không đúng, đánh lại một lần nữa.”

Tôi mở văn kiện ra, phát hiện tài liệu bên trong không hề do tôi phụ trách, hơn nữa vốn cũng không phải do tôi đóng dấu. Tôi không rõ, vì sao anh ta muốn bới móc tôi, nhưng anh ta là cấp trên của tôi, tôi không muốn chống lại mệnh lệnh của cấp trên, đành phải ừ một tiếng.

Anh ta còn nói: “Làm xong toàn bộ, mới có thể ăn cơm, mới có thể tan tầm.” giọng điệu như cũ vẫn lạnh như băng.

Quả thực hơi quá đáng! Một luồng lửa không tên tỏa trên trán, tôi mạnh mẽ đứng dậy, chuẩn bị lý luận với anh ta. Nhưng anh ta triệt để không cho tôi cơ hội mở miệng nói chuyện, xoay người đi vào phòng làm việc của mình.

Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, tôi đột nhiên cảm thấy chóp mũi lên men, trong chốc lát đúng là bách vị tạp trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.