CHƯƠNG 4: ANH ĐẸP TRAI, NGÀI THẬT SỰ LÀ RẤT BIẾT DIỄN
Edit: SamLeo
Lộ Thiên nói được thẳng thắn thông suốt như thế, tôi muốn làm bộ như không nghe thấy xem ra dường như rất không có khả năng.
Nhưng tôi còn có một tuyệt chiêu: giả vờ ngây ngốc!
Tôi nhắm ngay vai trái y đánh một quyền, cười nói: “Anh bạn, anh đang nói đùa với tôi sao?”
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, người bình thường đều hiểu được, đây xem như là một cách từ chối khéo léo. Đáng tiếc mạch đầu óc của y không giống với người bình thường, thậm chí trịnh trọng trả lời tôi: “Không có a.”
Tôi không sờn lòng tiếp tục khuyên bảo: “Đổi chỗ ở giống như chuyển nhà, khăn mặt, bàn chải đánh răng, đủ loại đồ dùng sinh hoạt, mọi thứ đều phải chuẩn bị. Anh xem, quyết định này quá vội vàng, tôi cũng chưa kịp chuẩn bị.”
“Cái này còn không dễ giải quyết? hai chúng ta ai cùng ai a, cậu không chê tôi, tôi hơn nữa sẽ không ghét bỏ cậu, có bất cứ thứ gì mọi người cùng dùng!” Lộ Thiên nói được vô cùng đương nhiên. Y cũng không chê tôi, nếu tôi còn muốn già mồm cãi láo, lặp đi lặp lại nhiều lần kiếm cớ, ngược lại có vẻ có chút cố tình gây sự .
Thật lâu trước kia, sau khi tôi xem quan tép riu cửu phẩm Châu Tinh Trì diễn, từng không chỉ một lần tưởng tượng nam chính như thế bắt đầu luyện một công phu võ mồm có thể làm cho người chết sống lại, tiếc rằng tôi là người trời sinh nói chuyện không lưu loát, hơn nữa từ ngữ trong đầu có hạn, bèn bỏ lại một mục kế hoạch lớn vĩ đại ở sau đầu. Lúc này đụng phải đối thủ mạnh mẽ, tôi bắt đầu hối hận bản thân lúc ấy tại sao không thể kiên trì đến cuối cùng. Tục ngữ nói cần cù bù thông minh, biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn, nếu tôi cố gắng, ít nhất bây giờ còn có thể cùng y đọ sức một chút, cũng không đến mức bị y nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể ngậm nước mắt lặng lẽ đồng ý đề nghị vô lý này.
“Cậu không nói lời nào, tôi sẽ xem như cậu bằng lòng rồi. Chúng ta đi tập thể hình trước, chờ vận động xong rồi, thì trở về nhà nghỉ ngơi.”
Lộ Thiên giải quyết dứt khoát, ngay cả tí xíu cơ hội phản đối cũng không cho tôi, cứ tiếp tục quy định sẵn chuyện này.
Kỳ thật tôi cũng không sợ nuôi dưỡng thêm một người, chính là đột nhiên mang một người con trai về nhà, tôi sợ mẹ tôi thấy sẽ hiểu lầm.
Về phần nguyên nhân, còn phải bắt đầu nói từ lúc tôi mới vừa lên đại học. Rất sớm tôi đã biết tính hướng của mình, lúc ấy cho rằng là một chuyện xấu, cứ ngầm quyết định ở trong lòng, muốn giấu diếm chuyện này cả đời. Với điểm thi tốt nghiệp của mình tôi đáng lẽ có thể vào một trường đại học tốt chút, nhưng lúc tôi điền nguyện vọng lựa chọn là một trường đại học loại hai, bởi vì tôi không muốn đi nơi khác học, cùng một đám người sớm chiều ở chung, tôi sợ không cẩn thận bị người phát hiện bí mật của mình. Trừ bỏ đi học, tôi không hề lưu lại ở trong trường, mỗi ngày lớp học trong nhà hai điểm một đường, mặc dù hơi nhàm chán, nhưng cho tới nay đều trãi qua rất yên bình, yên ổn đến không nổi cơn sóng nào. Thẳng đến có một ngày, một tiếng sấm sét, bùng nổ rối loạn cuộc sống của tôi. Con trai mười bảy mười tám tuổi khát vọng với tính dục vẫn tương đối mãnh liệt, tôi không dám thảo luận chủ đề như thế với người khác, chỉ đem hi vọng ký thác vào trên mạng, có đoạn thời gian tan học về nhà tôi cứ tự giam mình ở trong phòng ngủ, cắm đầu vào thế giới mạng tìm tòi đủ loại kiến thức tính dục, dạo diễn đàn đồng chí, download phim G, tôi thoáng cái hiểu biết rất nhiều chuyện bình thường tiếp xúc không được. Có một lần, tôi đang trốn trong phòng ngủ xem phim G, cửa phòng đột nhiên mở, tôi còn chưa kịp che dấu, đã bị mẹ tôi bắt tại trận, vì thế tôi bèn ở dưới tình huống không chút dấu hiệu xuất quỹ. Ban đầu mẹ tôi hoàn toàn không tiếp nhận được hiện thực này, bà hỏi tôi có thể sửa hay không, tôi nói đây là trời sinh, không sửa được, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ đau buồn của bà, ánh mắt thất vọng cùng bất đắc dĩ, làm tôi cảm thấy lòng chua xót khó nhịn. Tiếp theo bắt đầu chiến tranh lạnh dài đến hai năm lẻ ba tháng, mặc dù chúng tôi ở cùng dưới mái hiên, nhưng bà chính là không để ý tới tôi, mặc kệ tôi lấy lòng thế nào, bà hoàn toàn xem như không nhìn thấy, tự mình bận rộn của mình. Nói thật, hai năm kia tôi quả thật rất khó chịu. lúc tôi năm tuổi, cha mẹ đã ly dị, mẹ tôi một mình một người nuôi lớn tôi, tôi còn chưa hiếu kính bà, lại thương tổn bà thật sâu, tôi cảm thấy mình thực không phải là thứ gì, lúc ấy còn sinh ra tâm lý chán đời. Sau đó không biết nguyên nhân gì, bà đột nhiên nghĩ thông suốt, bà bắt đầu tìm tôi nói chuyện, chủ động hỏi thăm kiến thức về phương diện đồng tính luyến ái. Mỗi một đồng chí, hi vọng lớn nhất là nhận được sự thấu hiểu của người nhà, mẹ tôi làm như vậy, không thể nghi ngờ là an ủi tinh thần tôi rất lớn, tôi lại bắt đầu phấn chấn, ngoan ngoãn sinh hoạt. Mẹ tôi đối với một nửa khác của tôi yêu cầu không cao, bà nói chỉ cần không dẫn một người ẻo lả về là được rồi. Sau này đi làm, tôi tan việc cũng vẫn giống đến trường thành thành thật thật ngốc ở nhà, không ra ngoài kết giao bạn bè mới, mẹ tôi lại bắt đầu lo lắng, có lẽ bà sợ tôi tuổi già cô đơn cả đời, luôn kêu tôi nhanh đi tìm người yêu, miễn cho ở nhà buồn sinh bệnh. Mẹ tôi dường như vô cùng quan tâm đời sống tình cảm của tôi, bình thường đồng nghiệp trong công ty gọi điện thoại cho tôi, mẹ tôi đều phải hỏi han cả buổi, bây giờ đột nhiên dẫn Lộ Thiên về, bà không hiểu lầm mới là lạ!
Tập luyện xong đi ra, đã là tám giờ tối rồi. Lộ Thiên kêu tôi chờ y ở cửa, không quá bao lâu, tôi đã thấy y đẩy xe đạp đi tới.
Y vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, cười nói: “Đi, cậu em chở cậu về nhà, chúng ta ngay cả tiền xe cũng giảm đi.”
Tôi hơi kinh ngạc, nhà tôi cách đây rất xa, đạp xe về nhà ít nhất phải tốn hơn nửa giờ. Sau khi vận động vốn đã mệt, tôi sợ y quá vất vả, đã nghĩ để y gởi xe ở phòng tập thể hình, chúng tôi lại ngồi xe bus về nhà. Nhưng ý nghĩ còn chưa nói ra miệng, y mà bắt đầu thúc giục .
“Tròn Tròn, cậu ngây ngốc lên làm chi? Nhanh lên xe a.”
“Thôi đi… A hắt xì…” Nói còn chưa dứt lời, tôi đã hắt hơi một cái.
Trước đó trong phòng tập thể hình mở hệ thống sưởi, sau khi ra ngoài chênh lệch nhiệt độ quá lớn, cho nên cảm thấy rất lạnh.
Thấy thế, Lộ Thiên lập tức cỡi áo khoác ra, choàng ở trên vai tôi.
Tôi thấy y chỉ mặc một cái áo vận động phong phanh, bèn hỏi y: “Anh không lạnh sao?”
Tay y rõ ràng đang phát run, nhưng vẫn cười trêu chọc.
“Đợi lát nữa đạp xe chở một cậu béo, cứ giống như làm cu li, thế nào còn cảm giác được lạnh.”
Lời này nghe như đang chế giễu tôi, kỳ thật tôi hiểu được, y là vì để cho tôi an tâm.
Tôi muốn trả áo khoác lại cho y, không ngờ y dựng xong xe, đi đến trước mặt tôi, giúp tôi lần lượt cài từng cúc áo lên.
Y cao hơn tôi nửa cái đầu, nhìn thẳng tôi chỉ có thể nhìn thấy cằm y, đường nét tuyệt đẹp, tinh xảo có hình, so với song cằm của tôi không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Tôi ở trong lòng tự hỏi, người này bề ngoài xuất chúng, bên cạnh khẳng định không thiếu người theo đuổi, nhưng y tại sao tốt với tôi như vậy?
“Cài xong rồi.” Lộ Thiên ngồi lên xe đạp, kêu tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Lần này tôi không do dự, trực tiếp ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp.
Gió lạnh thổi ở trên mặt, vừa lạnh vừa đau, nhưng lòng tôi lại ấm áp.
Tới dưới lầu nhà tôi, Lộ Thiên nhất định muốn mua quà biếu mẹ tôi, tôi nói y đừng có khách sáo như vậy, thế nhưng y lại nói, lần đầu tiên đến nhà tôi, cũng không thể tay không đến thăm. Y người này rất cố chấp, tôi khuyên thế nào y cũng không nghe, kết quả chúng tôi vẫn xách giỏ trái cây lên lầu.
Đây là lần đầu tiên tôi dẫn người về nhà, mặc dù hai chúng tôi không có quan hệ đặc biệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng. Gõ mở cửa, tôi còn chưa kịp giới thiệu, Lộ Thiên đã hướng về phía mẹ tôi kêu một tiếng dì, tiếp theo nhét giỏ trái cây vào trong tay mẹ tôi, bắt đầu làm quen. Y nói đường đột đến nhà làm phiền trong lòng cảm thấy được rất ngại, y nói cha mẹ y đã đi nơi khác trong nhà không ai chăm sóc y cho nên mới đến chỗ chúng tôi ở nhờ mấy ngày, y nói y vô cùng chịu khó có việc gì bẩn việc gì cực đều giao cho y, y còn khen tôi lòng dạ hiền lành thấy y ngay cả chỗ ăn cơm cũng không có thì tốt bụng thu nhận và giúp đỡ y. Trãi qua một hồi lừa dối, mẹ tôi rất đồng tình y, ngoài miệng lại không ngừng nhắc tới, đứa nhỏ này thật đáng thương. Tôi ở một bên yên lặng làm khán giả, mặt ngoài vân đạm phong khinh, nội tâm lại ba đào mãnh liệt, người này thật sự là rất biết diễn!
Cũng may Lộ Thiên còn có chút tự biết mình, y biết hết ăn lại uống là phải trả giá thật nhiều, không cần tôi nhắc nhở, sau khi cơm nước xong đã vào phòng bếp rửa chén.
Lúc này, mẹ tôi đột nhiên tiến đến bên cạnh tôi, hạ giọng hỏi: “Nó là đối tượng của con?”
Tôi đoán được bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải.”
Mẹ tôi dường như không nghe thấy lời tôi, tiếp tục nói thầm: “Đứa nhỏ này không tồi, biết lễ phép, lại chịu khó, miệng cũng rất ngọt, hơn nữa bộ dạng cũng rất anh tuấn, con phải ở chung với nó thật tốt.”
Tôi vẻ mặt hắc tuyến: “Bọn con chỉ là bạn bè.”
Mẹ tôi cũng là kiểu người tự quyết định, căn bản không đem lời nói của tôi nghe vào lỗ tai: “Giúp mẹ lấy ngày sinh tháng đẻ của nó.”
Tôi buồn bực: “Người muốn lấy ngày sinh tháng đẻ y làm chi?”
“Cầm đi xem tuổi a, xem xem mấy đứa có hợp hay không.”
…
Tôi chỉ biết không nên dẫn y về nhà!
Lộ Thiên thu dọn xong chén đũa, an vị ở trên ghế sa lon cùng mẹ tôi xem TV nói chuyện phiếm. Kỳ thật y rất biết làm cho người lớn vui vẻ, rõ ràng là lần đầu gặp mặt mẹ tôi, nhưng không có một chút cảm giác xa lạ, vẫn kiên nhẫn nghe mẹ tôi nói mấy chuyện nhà chuyện cửa, lông gà vỏ tỏi.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, rất nhanh thì đến giờ ngủ, chuyện tôi lo lắng cũng theo đó mà đến. Nhà tôi không lớn, chỉ hai phòng một sảnh, không hề dư phòng cho Lộ Thiên ở, nhưng người tới là khách, tôi cũng không thể kêu y đi ngủ phòng khách?
Một mình rối rắm một hồi, đang lúc tôi quyết định ủy khuất mình đi ngủ phòng khách, mẹ tôi ôm một cái chăn bông mở miệng nói.
“Bé Toàn, đêm nay hai đứa cứ chen chúc ngủ chung đi, ngày mai mẹ lại đi mua một cái giường gấp.”