CHƯƠNG 3: ANH ĐẸP TRAI, NGÀI QUẢ THỰC DỰA VÀO TÔI SAO
Edit: SamLeo
Tôi một tháng tiền lương chỉ có một ngàn rưỡi, trừ bỏ ngồi xe ăn cơm, tôi còn sẽ mua một ít đồ chơi nho nhỏ mình yêu thích, dư cũng không nhiều lắm. Mẹ tôi thường xuyên tận tình khuyên bảo nhắc nhở tôi: kiếm tiền không dễ dàng, không cần tùy ý lãng phí, nhất định phải học biết tiết kiệm, nếu ngày sau có cần dùng gấp, còn có thể lấy ra ứng cấp nữa. Tôi khắc trong tâm khảm lời dạy bảo này, thỉnh thoảng cũng sẽ chừa một chút trong tiền lương gửi vào ngân hàng.
Gom góp tích lũy một cây dù, gió lớn thổi qua một trận sạch cán. Một năm làm việc, tôi vất vả góp nhặt mấy ngàn nguyên, bị bữa cơm này quét sạch toàn bộ. Có thể nghĩ là biết, khi tôi lấy thẻ ngân hàng ra trả tiền, lòng tôi đau cỡ nào! Đau như là đang chảy máu!
Tôi nắm chặt thẻ ở trong tay, dào dạt chờ mong hỏi phục vụ: “Có thể chiết khấu không?”
Phục vụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, phỏng chừng đây là lần đầu cô đi làm tới nay gặp được tình huống cò kè mặc cả, dĩ nhiên cả buổi nói không nên lời. Lộ Thiên rất biết thương hương tiếc ngọc, vội vã nhảy ra giải vây thay cô, đoạt thẻ trong tay tôi đưa cho cô: “Cậu ấy nói giỡn, quét thẻ đi.”
Phục vụ như nhặt được đại xá, sau khi quét xong, thật cẩn thận kêu tôi chuyển mật mã.
Tôi kéo dài mặt ấn mật mã, bấm xong còn nói: “Cho tôi hoá đơn.”
Từ nhà hàng Tây đi ra, Lộ Thiên cười hì hì nói: “Tròn Tròn, đãi ngộ của công ty các cậu không tệ lắm, lại còn có thể thanh toán.”
“Không thể báo.”
“Vậy cậu cần hoá đơn để làm chi? Phòng ngừa chủ quán trốn thuế lận thuế sao?”
“Cầm về nhà dán vách.”
Lộ Thiên dường như nhìn ra tôi mất hứng, cũng không tâm tình nói đùa, lại hỏi: “Cậu về công ty sao?”
“Ân.”
“Tôi đây đi đón xe.”
“Không cần, tôi đi xe bus.”
Lộ Thiên nhìn thời gian một chút: “bây giờ cũng sắp hai giờ, ngồi xe bus trở về sẽ bị muộn.”
“Có thể ngồi xe bus tôi đã phải cười trộm, nửa tháng sau tôi mỗi ngày phải đi bộ đến công ty.” Lời này tôi nói có phần cường điệu, nhưng tôi bây giờ thật sự không tâm tình để ý y. Không phải thấy tôi thành thật dễ ức hiếp sao, cần phải xem tôi như thằng ngu hết sức chỉnh, như vậy y mới vừa lòng a? Quả thực là rất quá đáng! Mắt thấy một chiếc xe bus đang chạy về phía bên này của chúng tôi, tôi ngay cả số xe cũng không thấy rõ, thì vội vã chạy đến trạm, lên chiếc xe bus. Lộ Thiên không đuổi theo, đứng dưới xe vẫy vẫy tay với tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: đợi lát nữa tôi tới tìm cậu.
Tìm tôi để làm chi? Trả tiền sao? Quỷ bịp bợm!
Tôi xoay đầu sang một bên, không hề nhìn y nữa, tự động quy y làm kẻ lừa đảo.
Sau khi về công ty, tâm tình của tôi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Cẩn thận nghĩ, tôi cảm thấy mình vừa rồi cư xử hình như quá nhỏ mọn một chút, dù sao tôi và Lộ Thiên phải ngày ngày gặp mặt, nếu quan hệ làm cương, lúc gặp mặt sẽ rất khó xử. Tôi cũng không thể vì tiền bữa cơm này tuyệt giao với y, hơn nữa gác lại kế hoạch lớn giảm cân ở một bên. Huống chi tôi còn nộp học phí nửa năm, đó cũng là tiền mặt hồng hồng a!
Tôi liên tục suy xét, nếu Lộ Thiên thật sự tới tìm tôi, tôi nên đối mặt y thế nào. Là giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, hay là giải thích với y một tý khốn cảnh của mình, tự mình nói nghèo chút nói thảm tí, cố gắng nói đến khóc lóc kể lể, như vậy mới có thể cảm động y, để y ngoan ngoãn lấy tiền ra trả. Sau khi so sánh, tôi quyết định lựa chọn cái thứ hai. Sống hai mươi hai năm, bởi vì tính cách tôi hơi hướng nội, không quá biết bày tỏ tình cảm của mình, cho nên luôn luôn không thể nói lời tri kỷ cùng bạn bè. Lộ Thiên là một trong những người tôi quen biết tốt nhất nhiệt tình nhất với tôi, và lúc cùng y một chỗ, làm tôi cảm thấy vô cùng thoải mái tự do. Có lẽ tôi cô đơn quá lâu, định trong tâm nhãn không muốn mất đi người bạn này.
Tôi ở trên mạng sưu tầm đủ loại chuyện thê thảm bi thương, chuẩn bị chọn ra một cái thảm nhất kể cho y nghe, không ngờ bản thân lại xem đến nước mắt chảy ròng.
Trong nháy mắt tới giờ tan tấm, chờ một buổi chiều, tôi ngay cả bóng dáng của Lộ Thiên cũng không nhìn thấy, y quả nhiên là cái tên lừa gạt.
Tôi chỉnh đốn tốt tâm tình, chuẩn bị trở về nhà, xem ra, cho dù đợi đến công ty đóng cửa, y cũng sẽ không đến đây.
Thừa lúc thang máy lúc xuống lầu, tôi vẫn lưu tâm chuyện Lộ Thiên lừa gạt mình, cho nên không lưu ý người hay chuyện bên cạnh, thẳng đến nghe thấy có người liên tục kêu tôi mấy tiếng, lúc này mới giật mình thang máy đã đến lầu một.
Phùng Dật đè lại phím mở cửa, có chút không kiên nhẫn nhìn tôi: “Cậu không đi ra?”
Tôi bị giọng điệu lạnh như băng kia dọa tới mức sửng sốt, trong lòng tỏa ra tủi thân, nhấc chân từng bước từng bước di chuyển ra ngoài.
Không biết anh ta có phải cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng hay không, vậy mà lại gọi tôi lại.
“Tiểu Toàn.”
“Ân?”
“Cậu sao vậy?”
“Không sao a.”
“Ánh mắt sao lại đỏ?”
“Nga, vừa rồi hạt cát bay vào, dụi đỏ.”
Lời này vừa nghe chính là vô ích, thấy tôi không nói thật, anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, lại nói với tôi: “Tôi đi bãi xe lấy xe.” Nói xong còn nhìn đồng hồ một cái, ý kia hình như là nói: anh ta thời gian rất vội, tôi phải biết điều, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tôi biết điều lập tức đi ra thang máy, tâm tình lần nữa rơi vào đáy cốc.
Phùng Dật đối xử với tôi lạnh nhạt như thế càng làm cho tôi cảm thấy đau lòng khó chịu hơn Lộ Thiên hại tôi thiệt hại ba nghìn đồng trước đó.
Từ trong công ty đi ra, tôi đột nhiên không muốn đi tập thể hình. Vốn tôi là vì Phùng Dật mới quyết định giảm cân, nhưng tôi hoàn toàn nhìn không ra một chút hi vọng, ngay cả đối với giảm cân cũng mất đi lòng tin. Nếu giữa tôi và anh ta đã không diễn, tội gì còn muốn giày vò bản thân? Còn không bằng nên ăn cứ ăn, nên ngủ thì ngủ, nên lúc bộ dạng béo cứ để cho nó béo! Tôi đẩy nhanh bước chân một chút, chuẩn bị chạy về nhà ăn cơm chiều. Chính vào lúc này có người từ sau lưng bịt kín đôi mắt của tôi, người nọ còn cố ý hạ giọng hỏi: “Đoán thử xem tôi là ai?”
Không cần đoán, tôi cũng biết người nọ là Lộ Thiên. Bởi vì trừ y ra, không ai có thể nhàm chán như vậy.
Tôi nói: “Anh Lộ đẹp trai, tôi biết là anh, đừng ngây thơ như vậy, mau mở tay ra.”
Lộ Thiên buông tay ra, lách đến trước mặt ta, cười đến ánh mắt cũng sắp híp lại : “Ơ, Tròn Tròn, không nghĩ tới cậu còn rất thông minh.”
Nụ cười của y luôn rực rỡ như vậy, vô cùng dễ cuốn hút người. Không biết như thế nào, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên tốt, chuyện trước đó cũng không muốn tính toán. Tôi hỏi y: “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải nói rồi sao, tôi một hồi tới tìm cậu sao.”
“Há. anh vừa tới sao?” Tôi nhìn thấy y mặc một bộ đồ thể thao, đoán rằng y hẳn là về nhà thay bộ quần áo, lại đạp xe đến cửa công ty chờ tôi, cho nên chờ một buổi chiều cũng không thấy bóng dáng y.
“Cậu vừa đi, tôi cũng đi theo tới. Tôi sợ làm phiền cậu, đã không lên lầu.”
“Vậy quần áo của anh làm sao thay?”
“Tôi gọi bạn đưa tới là được thôi, thay ở WC. Không tin tôi lấy chứng cớ cho cậu xem.”
Lộ Thiên gỡ balo vác trên vai xuống, mở khoá kéo, cho tôi xem bộ Âu phục ở bên trong. Còn bổ sung một câu nữa: “Nếu cậu còn không tin, có thể gọi điện thoại nhờ bạn tôi chứng minh.” thật ra tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cũng không có ý nghi ngờ. Thấy y phí nhiều công sức giải thích với tôi như vậy, không khỏi có phần dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy người này rất chân thành, chân thành đến đáng yêu.
“được rồi được rồi, tôi tin anh.” Tôi cười giúp y khoá kéo ba lô, “Anh tự ngược a, hoặc cứ đi lên tìm tôi, hoặc cứ tối nay lại đến, làm gì đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh một buổi chiều. Thấm gió bị bệnh rồi, đến lúc đó có anh dễ chịu.”
“Cậu ban nãy không nhìn thấy lúc cậu đi khuôn mặt còn muốn đen hơn đáy nồi, tôi đây không phải đặc biệt đến chịu lỗi sao, miễn cho cậu cho rằng tôi không phải người tốt. Hơn nữa, chịu lỗi dù sao cũng phải có chút thành ý, hứng gió lạnh mấy giờ, thành ý này đã đủ chưa?” Lộ Thiên vừa nói chuyện vừa gỡ đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, lại nhét vào trong tay tôi “Có một chút chúng ta phải nói rõ ràng trước, cậu đừng xem tôi trở thành kẻ lừa đảo. Tôi Lộ Thiên đi ngay ngồi thẳng, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện xấu, cũng chưa từng lừa gạt ai. Đồng hồ này cậu cầm trước, tuy rằng không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng vẫn là nhiều hơn tiền bữa cơm kia một chút.”
“Như vậy sao được!” Nhìn thấy mặt ngoài khảm một vòng kim cương, tôi nào dám nhận thứ quý giá như vậy, lập tức trả lại cho y, “Tôi không cần, anh mau lấy về!” Nhưng Lộ Thiên kéo tay của tôi, trực tiếp đeo đồng hồ vào cổ tay tôi, “Tôi cũng không nói muốn tặng cho cậu, chính là kêu cậu cầm trước, coi như cho cậu uống viên thuốc an thần. Chờ ngày nào đó thẻ ngân hàng của tôi tan băng, tôi sẽ mời cậu đi ăn một bữa bò bít tết, đến lúc đó cậu sẽ trả lại đồng hồ cho tôi không phải được rồi sao.”
Chẳng lẽ y sợ tôi nghĩ ngợi lung tung, cho nên đã thế chấp đồng hồ ở chỗ này của tôi?
Xem ra là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có lẽ đúng như y nói, y thật sự rất muốn ăn thịt bò bít tết của nhà hàng đó, nhưng trong túi lại không tiền, vừa vặn lại gặp tôi, lấy tính cách tuỳ tiện kia, y khẳng định cảm thấy quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, cho nên cũng không xem tôi là người ngoài, kết quả thuận tiện kêu tôi mời y ăn một bữa bò bít tết. Về phần rượu đỏ kia, chỉ do là ngoài ý muốn, phỏng chừng lúc y chọn, đại não có hơi phát sốt, hoàn toàn không biết mình làm chuyện điên rồ.
Tôi rất khâm phục chính mình, miên man suy nghĩ một hồi, giống như xóa chữ phấn viết bảng xóa sạch toàn bộ chuyện vô sỉ trước đó của y. “Được rồi, tôi giữ trước cho anh.” Tôi lại không nhún nhường, gở đồng hồ xuống, nhét vào trong cặp tài liệu, tránh làm hỏng “vật phẩm cầm cố” đắt tiền này.
Lộ Thiên vui vẻ, lại khoát tay lên trên vai tôi, một bộ dạng anh em thân thiết: “Được. Đi, chúng ta đi tập thể hình.”
“Hôm nay tôi có lẽ không đi.”
“Vì sao?”
“Ách… Bởi vì… Bởi vì tôi không có nghị lực kiên trì tới cùng.”
“Khả năng cậu chỉ có nhiêu thôi à? Trước đừng nói giảm cân, cậu nhìn mình xem đi bộ mấy bước giống như bị bệnh suyễn, không rèn luyện thân thể thật tốt, sau này một đống bệnh tật. Nào là cao huyết áp a, bệnh tiểu đường a, bệnh ở động mạch vành a, xơ cứng động mạch…”
“Này này! Có ai nguyền rủa người như anh vậy sao? ! Thân thể của tôi rất tốt, muốn nhảy thì nhảy, muốn chạy thì chạy, bệnh gì cũng không có! Hơn nữa anh khi nào thấy lúc tôi đi đường thở hỗn hển rất kịch liệt a? Đừng có nói hươu nói vượn được không!”
“Có lẽ thực là như thế, còn yếu dần nói cái gì a! Nhanh lên, chúng ta nhanh đi phòng tập thể hình chạy một trận, nhảy một cú!”
…
Nghe xong những lời này, tôi có chút dao động.
Đi qua một lần phòng tập thể hình tôi mới biết hóa ra vận động cũng có thể làm cho người ta nghiện. Ở nơi này tôi đã phát hiện rất nhiều người cùng chung chí hướng với mình, rèn luyện cùng bọn họ dễ dàng hơn, khiến người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn một mình đơn độc rèn luyện, hơn nữa vận động có thể làm cho bản thân trở nên khỏe mạnh, tự tin, những cái này chính là thứ tôi theo đuổi. Nhưng tôi vừa mới quyết định không giảm cân nữa, bây giờ lại cùng Lộ Thiên đi phòng tập thể hình làm vận động, đây không phải tự mình vả miệng mình sao?
Đang lúc tôi do dự, một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt chúng tôi, nhìn kỹ đây là xe yêu của Phùng Dật.
Cửa kính xe từ từ hạ, lòng tôi cũng theo đó bắt đầu trở nên căng thẳng.
Mặt Phùng Dật xuất hiện trong tầm mắt tôi, anh ta cau mày, thoạt nhìn có điểm mất hứng.
“Tiểu Toàn, cậu còn chưa về nhà?”
Anh ta đột nhiên ném ra một câu như vậy, nghe giọng điệu như đang trách tôi, khiến tôi có chút không hiểu ra sao cả. Tôi không biết đắc tội anh ta chỗ nào, càng không biết trả lời anh ta thế nào. Chính là sau khi ừ một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Lộ Thiên ở bên cạnh xen vào: “Người này là ai a? Cấp trên của cậu a? Chỉ là ở công ty này làm công, lại không bán mình, còn không cho phép người ta sau khi tan sở tìm tiết mục giải trí sao.”
Tôi nhìn thấy Phùng Dật nhíu mày càng chặt hơn, sợ hai người bọn họ giang lên, nhanh chóng nhảy ra hoà giải.
Tôi đi về phía trước hai bước, ngăn Lộ Thiên ở phía sau, sau đó hướng Phùng Dật cười cười: “Anh đừng để ý, anh ta không ác ý.”
Phùng Dật không đáp lời, tôi cảm giác tầm mắt của anh ta lướt qua tôi dừng ở trên người Lộ Thiên, nhìn lại Lộ Thiên đang trợn mắt liếc anh ta!
Tôi lập tức kéo ngay Lộ Thiên đi về phía trước, đi vài bước lại xoay người hướng Phùng Dật vẫy vẫy tay: “Chúng tôi đi trước, ngày mai gặp.”
Chiếc xe màu đen chạy như bay qua người chúng tôi, thoáng cái nhìn không thấy bóng.
Tôi buông tay Lộ Thiên, vẻ mặt uể oải: “Anh Lộ đẹp trai của tôi! Lần này anh thật sự hại tôi thảm rồi!”
“Sao vậy? Đắc tội cấp trên cậu sao?” Lộ Thiên xoa nhẹ tóc của tôi an ủi, “Sợ gì, xem thứ tính tình anh ta kia, giống như không dậy nổi cỡ nào. Xem ra anh ta thường xuyên ở trong công ty ức hiếp cậu đi? Ngày mai anh ta muốn cố ý bới móc, mình sẽ không làm nữa!”
Tôi tức giận: “Không làm, anh cho tôi cơm ăn, anh nuôi tôi?”
“Không thành vấn đề!” Lộ Thiên trượng nghĩa vỗ vỗ ngực, một giây sau lại chuyển chủ đề, “Nhưng bạn thân gần đây hơi thiếu tiền, vốn đang trông cậy vào cậu cứu tế tôi một chút trước. Nếu cậu thực sa thải ông chủ, đôi ta có thể tổ chức một ban nhạc, đi ca hát phía dưới cầu vượt, tiền kiếm được toàn bộ thuộc về cậu, chỉ cần cho tôi phần cơm ăn là được. Nếu vận khí tốt, được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, Thiên vương tiếp theo chính là chúng ta!”
Tôi bị y chọc cười : “Thôi đi, anh nói chuyện thật lắm lời! Tôi nói anh Lộ đẹp trai, nghe ý tứ trong lời nói của anh vừa rồi, giống như chuẩn bị dựa vào tôi? Tôi không đi làm, nào có tiền nuôi anh.” Thấy y nói nhảm, tôi cũng thuận theo lời của y nói giỡn. Lại không nghĩ rằng vừa dứt lời, y bèn nắm chặt tay tôi, còn bày ra một bộ dạng mang ơn, “Tròn Tròn, cậu thực là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi cũng ngại mở miệng, cậu đã nói ra toàn bộ ý nghĩ của tôi, chúng ta quả nhiên tâm hữu linh tê! Bắt đầu từ bây giờ, bạn thân sẽ cùng theo cậu. Tôi không kén ăn, cậu ăn cái gì, tôi sẽ ăn cái đó. Tôi cũng không chọn giường, cậu ngủ chỗ nào, tôi sẽ ngủ chỗ ấy. Hai chúng mình anh em tốt, đồng lòng, cùng tạo nên cuộc sống tốt đẹp!”
Nghe vậy, khóe miệng tôi không ngừng co giật.
Tới địa ngục đi anh em tốt đồng lòng! Anh còn thật là dựa vào tôi? ! Da mặt có đủ dày !