CHƯƠNG 2: ANH ĐẸP TRAI, NGÀI XEM TÔI LÀ ĐẠI GIA SAO
Edit: SamLeo
Vị huấn luyện viên tập thể hình này không hiểu ra sao thích nói chuyện cười lạnh.
Nếu quan hệ của chúng ta đã là huấn luyện viên và học trò, theo lệ thường, đầu tiên phải tự giới thiệu lẫn nhau.
Huấn luyện viên đẹp trai giới thiệu trước.
“Tôi tên là Lộ Thiên, bạn tôi đặt cho tôi một nickname, đều gọi tôi quảng trường ngoài trời.”
Nói xong câu đó, Anh đẹp trai vẻ mặt đắc ý nhìn tôi, tôi thật không rõ, lấy cái nickname “Quảng trường lộ thiên” có cái gì quá đắc ý? nickname nhàm chán như vậy, tôi có thể đặt cho y vô số. Nào là bãi đỗ xe ngoài trời, bể bơi ngoài trời, vườn hoa ngoài trời, rạp chiếu phim ngoài trời… Chỉ cần có hai chữ “Ngoài trời” này là được rồi.
Anh đẹp trai giới thiệu tiếp.
“Giới tính tôi không cần nói rồi, tôi năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn cậu một tuổi, chòm sao xử nữ, một chòm sao đặc biệt hoàn mỹ!”
Anh là muốn nói bản thân anh rất hoàn mỹ đi?
Vị đẹp trai này có phần như đã quen từ rất lâu, tôi không biết nên đáp lời y thế nào, đành phải cười gượng hai tiếng.
Anh đẹp nhướn mày nhìn tôi, ý tứ kia hình như là nói, y giới thiệu xong rồi, bây giờ đến phiên tôi.
Trước đó từng nói, mỗi lần lúc tự giới thiệu, tâm lý của tôi thì sẽ sinh ra một cảm giác căng thẳng không hiểu. Tôi thanh thanh cổ họng, nếu không không có cách nào phát ra tiếng: “Tôi… Tôi tên là Đường Tiểu Toàn, các đồng nghiệp đặt cho tôi cái nickname, đều gọi tôi béo…”
Xem tôi một lòng căng thẳng, đầu óc thì không dùng được rồi, vậy mà sử dụng lời của y để giới thiệu.
Anh đẹp trai không đợi tôi nói hết lời, đã cười nói: “Đường Tiểu Tròn? Tên này rất thú vị.”
“Không, không, là Toàn, toàn của an toàn.”
“Tròn Tròn, cậu hôm nay chuẩn bị làm những hạng mục vận động gì a?” Anh đẹp trai trực tiếp lơ câu này, bàn tay to duỗi ra ôm bờ vai tôi, ôm tôi đi về phía trước, “Nếu không chúng ta trước tiên chạy xe đạp tại chỗ một giờ?”
“Anh là huấn luyện viên anh làm chủ.”
“Ừ, cứ làm như thế! Chúng ta chạy xong rồi làm tiếp chút gì đó đi? Thôi đi, vẫn là đến lúc đó rồi nói sau.”
…
Đột nhiên, tôi có cảm giác bước vào bẫy, vị huấn luyện viên này hình như không quá chuyên nghiệp.
Anh huấn luyện viên đẹp trai mặc dù không quá chuyên nghiệp, được cái y là người tận chức tận trách. Chúng ta chạy xe đạp xong, tiếp theo thì đi bơi, bơi xong lại đi chạy xe đạp, toàn bộ hành trình có y làm bạn, dường như cho tôi tăng thêm động lực vô hạn. Nhưng đợi đến lúc kết thúc, tôi đã mệt sắp không đứng lên nổi. Lại nhìn y, vẫn là sinh khí dồi dào, trừ bỏ liên tục ực hai chai nước khoáng, ngay cả hơi thở cũng chưa hổn hển hai cái.
Sau đó tôi kéo thân thể mỏi mệt không chịu nổi đi tắm rửa một cái, lúc đi ra phòng tập thể hình lại gặp y.
Y thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, hết sức anh tuấn rực rỡ, y cười chào hỏi tôi.
“Tròn Tròn, cậu về nhà sao?”
Tôi bị nụ cười sáng rực kia cuốn hút, vội vàng cười đáp lại: “Ân, anh sao?”
“Tôi cũng vậy. Cậu sống ở chỗ nào? Tôi đưa cậu.”
“Không cần không cần, nhà tôi cách đây rất xa.” Lộ Thiên thật sự là quá nhiệt tình, làm cho tôi thật ngại.
“Được rồi, tôi đi trước, chúng ta sáng mai gặp.”
Lộ Thiên phất phất tay, cưỡi lên chiếc xe đạp dựng ven đường liền đi.
Vận động mấy giờ lại còn có thể chạy xe đạp? ! Quả nhiên là một cường nhân!
Vào giờ khắc này, tôi thật sự là bội phục y sát đất!
Sau khi về đến nhà, mẹ tôi kêu tôi ăn cơm, tôi nhẫn nhịn không nhìn tới một bàn bữa tối phong phú, vội vàng rút vào phòng ngủ, nằm xuống ngủ.
Sau khi tiêu hao rất nhiều thể lực, làm cho tôi cảm thấy ngủ được rất ngon. Nhưng tới nửa đêm, tôi cư nhiên bị đói tỉnh.
Bụng đói đến đánh trống không ngừng, tôi thật sự nhịn không được, chạy tới phòng bếp tìm ăn. Đặt cơm dư canh thừa vào lò vi ba hâm nóng, khi tôi vừa chuẩn bị sảng khoái ăn, trong đầu bỗng nhiên tỏa ra lời Phùng Dật đã nói.
Chỉ cần không quá béo là được rồi…
Tức khắc, khẩu vị gì cũng mất hết.
Lời này giống như thành một câu ma chú, thời khắc nhắc nhở tôi, nhất định phải giảm cân, nhất định phải gầy đi nữa!
Tuy đây chỉ là lý giải đơn phương của tôi, Phùng Dật lúc ấy có thể là trong lúc vô ý nhìn nhìn tôi, nhưng bất kể thế nào, anh ta không thích một nửa khác của mình quá béo, vì anh ta, tôi đành phải tự ngược đãi mình. Người yêu đơn phương bao giờ cũng không tự trọng, tôi chính là nhân vật điển hình, hơn nữa còn thích thú. Mỗi lần mọi người kêu tôi đi mua đồ, tôi đều sẽ cố ý nhìn nhìn Phùng Dật, sợ mua giúp anh ta sót cái gì. Lúc anh ta kêu tôi mua trà sữa, mua cơm hộp, tôi lúc nào cũng tự mình bỏ tiền mua suất lớn cho anh ta. Tôi còn lo lắng các đồng nghiệp nói tôi thiên vị, sớm nghĩ kỹ một đống lý do, dù sao anh ta người lớn, cho nên phải ăn suất lớn, để tránh ăn không no thôi. Chẳng qua lo lắng của tôi hình như là dư thừa, cho tới bây giờ chưa từng có ai nghi ngờ đối đãi khác biệt của tôi. Có lẽ tôi chỉ là một một nhân vật nhỏ tầm thường, không ai lại để ý chuyện của tôi.
Bỏ lại thức ăn vào trong tủ lạnh, tôi vuốt bụng trống trơn, trở về phòng ấp ủ giấc ngủ.
Nếu quyết định giảm cân, ngày kế sau khi tỉnh lại, tôi cũng bỏ bớt bữa sáng.
Hôm nay có một khởi đầu may mắn, đi vào công ty nhân lúc thang máy đi lên lầu, tôi lại có thể gặp Phùng Dật trong thang máy.
Tôi ép chặt hưng phấn tràn lòng, lễ phép chào hỏi y.
“Hi, buổi sáng tốt lành.”
Anh là vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, liếc tôi một cái, từ trong khoang mũi hừ ra một chữ ừ.
Anh ta lãnh đạm như vậy, làm cho tôi có cảm giác mặt nóng thiếp mông lạnh. Bầu không khí lúng túng quay quanh tôi, nhất thời im lặng. Tôi thực muốn nói chuyện với anh ta, nhưng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có cúi đầu đứng ở bên cạnh anh ta.
Giày da của anh ta đánh đến sáng bóng loang loáng, vừa nhìn chính là người rất sang trọng.
Tôi cũng mang giày da, nhưng mũi giày còn lưu lại chút bụi bặm ban nãy lúc chen chúc xe bus bị người giẫm phải.
Chênh lệch giữa tôi và anh ta thật sự quá lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân tôi không dám đối mặt anh ta.
Thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở. Anh ta đi ra ngoài trước, tôi yên lặng theo sát ở phía sau anh ta.
Vốn tưởng rằng giữa chúng tôi sẽ không có chuyện nói nữa, không ngờ anh ta đột nhiên xoay người nói với tôi.
“Tiểu Toàn, đi mua giúp tôi phần điểm tâm.”
Tâm tình buồn bực quét một cái sạch trơn, tôi lập tức hỏi: “Được, không thành vấn đề! Anh muốn ăn gì?”
“Tùy ý, cậu xem rồi mua.”
Bỏ lại những lời này, anh ta cứ thế đi vào văn phòng, tôi nhìn bóng lưng anh ta cười ngây ngô một hồi.
Anh ta là người duy nhất trong toàn công ty không gọi tôi bé Toàn mập.
Sau đó, tôi vừa mắng mình không tự trọng, vừa tung tăng chạy đi mua điểm tâm cho anh ta.
Vốn mong đợi mỗi ngày chỉ cần có thể thấy anh ta là tốt rồi, bây giờ nói chuyện vài câu với anh ta, làm cho cả buổi sáng tâm tình tôi đều hết sức hớn hở.
Đến trưa, tôi thật sự là đói đến chịu không nổi rồi, chuẩn bị mua một cái bánh nướng lấp bụng.
Duyên phận có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy, người vốn sau khi tan tầm mới có thể gặp mặt, lại bị tôi gặp phải.
Tôi vừa đi ra công ty, thì nhìn thấy Lộ Thiên từ trong một ngân hàng bên cạnh đi ra.
Lúc này Lộ Thiên lại thay một bộ trang phục, y mặc một bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, còn đeo cà- vạt, thoạt nhìn rất có phong cách quý tộc. Người bộ dạng anh tuấn, dáng người lại đẹp, quả nhiên mặc cái gì cũng rạng rỡ.
Ánh mặt trời ấm áp ngày đông chiếu vào người y, vạn tia chói lọi, cũng thực cũng ảo, giống như là người đi ra từ trong bảng quảng cáo.
Chỉ tiếc, lúc y đứng bất động chính là một bức hình cảnh đẹp ý vui, hơi động một chút bức ảnh này bị phá hủy ngay.
Hiển nhiên y đã thấy được tôi, lập tức xông qua cho tôi một cái gấu ôm.
“Tròn Tròn, sao trùng hợp như thế a? Ở chỗ này cũng có thể gặp được cậu!”
Lộ Thiên vẫn là nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến mức làm cho tôi ăn không tiêu.
Tôi chui ra khỏi ***g ngực y, chỉ chỉ Cao ốc phía sau: “Tôi làm việc ở chỗ này.”
“Không tồi nha! Nhìn gương mặt trẻ con này của cậu, tôi cho rằng cậu còn đang học đại học.”
“Tôi đã tốt nghiệp một năm rồi. Anh sao? sao anh cũng ở chỗ này?”
Lộ Thiên tùy tay chỉ, tôi cũng chưa nhìn rõ y chỉ nơi nào: “Tôi cũng đi làm ở gần đây.”
Y lại nói: “Tròn Tròn, cậu mới vừa nghỉ trưa sao? Chuẩn bị ăn cơm trưa?”
Tôi gật đầu.
Y lập tức ôm tôi: “Tôi biết bít tết của một nhà hàng làm đặc biệt ngon, chúng ta đi ăn đi.”
Tôi hoàn toàn không kịp từ chối, đã bị y kéo lên xe taxi đậu ở ven đường.
Ở trên xe, y không ngừng giới thiệu cho tôi bít tết nhà hàng đó có bao nhiêu bao nhiêu ngon. Nào là ngoài vàng giòn trong non mềm, ấm nhuận mịn màng, thơm ngon mọng nước, sâu tham ăn của tôi hoàn toàn bị lời này dụ dỗ ra, đói bụng quá lâu tôi quyết định vung ra một lần, ăn xong bữa này, lại cố gắng giảm cân.
Sau khi xuống xe, y dẫn tôi đi vào một nhà hàng Tây cao cấp, nhìn trang trí lộng lẫy kia, tôi đã đoán được bữa cơm này chắc chắn không rẻ.
Tìm chỗ gần cửa sổ, phục vụ đưa thực đơn cho y, tiếp theo y lại đưa thực đơn cho tôi, đặc biệt tinh thần nói: “Muốn ăn cái gì, tùy ý chọn, đừng khách sáo.” Tôi cho là y muốn mời tôi ăn cơm, thật là có phần thụ sủng nhược kinh, nghĩ thầm vẫn là theo kiểu AA đi. Dù sao tôi và y chỉ mới gặp mặt một lần, căn bản không tính quá quen, sao có thể để y tốn kém. Sau khi xem qua thực đơn, tôi thật sự không biết nên chọn món gì ăn, bởi vì nhà hàng này thật sự quá độc rồi, phần bò bít tết rẻ nhất cũng phải năm sáu trăm nguyên, tôi bình thường ở quán cà phê gần công ty ăn một phần tương tự chỉ cần mấy chục nguyên. Lộ Thiên thấy tôi không quyết định được, lấy lại thực đơn, tùy ý lật một cái, thì nói với phục vụ, “Lấy một phần bò bít tết bí chế và một phần salad rau dưa.”
Hai người ăn một phần bò bít tết có thể no sao? Tôi còn chưa kịp hỏi ra miệng, y giống như đoán được ý nghĩ của tôi, giành nói trước: “salad rau dưa là chọn giúp cậu, cậu không phải đang giảm cân sao? Cứ ăn cái này, vừa khỏe mạnh lại dinh dưỡng, còn có thể giúp cậu giảm cân.” Nói xong còn mỉm cười với tôi, như là một bộ tốt với tôi lắm.
Tôi muốn lật bàn! Nếu không muốn mời tôi ăn bò bít tết, vậy trước đó tại sao anh muốn tôi hiểu lầm?
Bữa cơm này, tôi ăn giống như đánh giặc. Không ngừng dùng nĩa đâm rau dưa trong đĩa, tưởng tượng bọn chúng thành Lộ Thiên, dùng sức đâm, mạnh mẽ đâm, toàn bộ đâm đến nát nhừ. Mà Lộ Thiên lại giống một quý công tử, tao nhã cắt bò bít tết, thanh nhã phẩm rượu đỏ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tôi. Mặc dù đang ăn cùng một bàn, chúng tôi tựa như người ở hai thế giới. Cảnh phía sau tôi là lửa giận bùng cháy hừng hực, còn phía sau y thì là bầu trời trong xanh xuân về hoa nở. Tôi thật sự khâm phục y, dưới ánh mắt oán độc nhìn chăm chú của tôi, y lại vẫn có thể bình tĩnh ăn bò bít tết như vậy!
Thấy y đưa một miếng bít tết cuối cùng vào miệng, tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể rời khỏi nơi này, đợi lát nữa tôi nhất định phải đi mua năm cái bánh nhân thịt bò an ủi cái bụng đáng thương của mình một chút!
Lộ Thiên dùng khăn lau miệng, hỏi tôi: “Ăn no không?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Ân, ăn rất no.”
“Vậy là tốt rồi.” Y lại hỏi, “Tròn Tròn, cậu mang tiền sao?”
Nghe xong lời này, tôi có cảm giác không ổn.
“Đi thanh toán đi.”
Tôi vẻ mặt hắc tuyến.
“Cha tôi làm quá tuyệt! không thể ngờ lại đóng băng thẻ ngân hàng của tôi!”
…
“Tôi cầm giấy CMND đi ngân hàng yêu cầu ý kiến, ai ngờ bọn họ rất không nói lý lẽ, lại có thể đuổi tôi ra ngoài.”
Hóa ra ban nãy anh chạy đến trong ngân hàng trách mắng đi?! Người ta không đuổi anh ra mới là lạ!
“Bữa này cậu mời tôi ăn, lần sau tôi lại mời trừ.”
…
“Tròn Tròn, cậu sẽ không từ chối tôi chứ? Tôi thật sự vô cùng muốn ăn bò bít tết chỗ này, tối qua lúc ngủ cũng mơ thấy “
Được rồi coi như tôi xui xẻo! Ai biết thẻ ngân hàng của anh khi nào thì mới có thể giải tỏa? Ăn cơm với anh mấy lần nữa, thế nào cũng không thể ăn chết tôi không được!
Tôi kêu phục vụ đến, nói muốn thanh toán, đối phương đưa hóa đơn cho tôi vừa nhìn, tôi thiếu chút nữa ngất đi.
Bữa này lại có thể ăn hai ngàn tám trăm tám mươi tám!
Sao mắc như vậy? !
Lộ Thiên cười cười, giải thích: “Rượu đỏ này là vừa rồi tôi kêu lúc cậu đi toilet, một ngàn chín trăm chín mươi chín đồng một chai, uống không hết giữ lại ở chỗ này lần sau đến vẫn có thể uống.”