Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Vậy Khổng Tinh Hoa đã đi đâu?
Tần Phóng nghĩ chắc bà ta sẽ không đi quá xa. Suy cho cùng, hai người bà ta có khả năng quan tâm là Dịch Như và Tây Trúc đều vẫn còn ở đây.
Tây Trúc thì để ý tới vấn đề rốt cuộc Khổng Tinh Hoa là yêu quái gì hơn.
Cô đoán hẳn là yêu quái tre trúc. Bởi lẽ trước đây khi Khổng Tinh Hoa “dạy bảo” cô, bà ta cứ luôn mồm nhắc tới trúc. Nào là thà gãy không cong, đó là chính trực; gì mà mọc thẳng lên trời cao, tấm lòng rộng lớn. Thậm
chí đặt tên cho con gái cũng phải gọi là “Tây Trúc”, đủ để thấy được
Khổng Tinh Hoa có chấp niệm rất sâu sắc đối với cây trúc thế nào.
Lúc Tây Trúc nói chuyện, Tần Phóng luôn chăm chú nhìn cô. Bản thân anh cũng không biết đang nghe cái gì.
Nếu là Tư Đằng nói những lời này, chắc chắn cô sẽ mang vẻ mặt lạnh lùng
không cảm xúc, hoặc giả vừa khéo nở một nụ cười, bộ dạng nắm mọi thứ
trong tầm tay. Nhưng đổi thành Tây Trúc với vóc dáng bé nhỏ, cái đầu lắc lư, vẻ mặt lại nghiêm túc thì...
Tần Phóng bỗng hoài nghi: Rốt
cuộc tính cách của Tư Đằng như thế nào? Nếu hồi xưa không có cái tát
mạnh mẽ của Khưu Sơn giáng xuống, kế tiếp không gặp phải đủ loại tình
cảnh, không có thứ gọi là tách rời cảm xúc, cô sẽ vĩnh viễn mang dáng vẻ ngập tràn cảm giác xa cách đó sao?
Hay bởi cô biến thành bộ dạng trẻ con, thoát khỏi hoàn cảnh căng thẳng và áp lực rồi nên có cảm xúc
hoàn chỉnh. Rất nhiều thứ được nâng niu trở nên không còn quan trọng,
trái lại càng chân thực hơn ư?
Tư Đằng luôn bảo muốn trở lại làm chính mình. Song, thực tế bản thân cô cũng chẳng biết “chính mình” là như thế nào?
”Tần Phóng? Tần Phóng?”
Tần Phóng sực tỉnh.
Tây Trúc nhìn anh chằm chằm với ánh mắt không vui:“Anh có nghe tôi nói không đấy?”
”Nói...gì cơ?” Tần Phóng làm ra vẻ điềm tĩnh, rót cho mình một ly nước.
Tây Trúc đành lặp lại một lượt: “Tôi nói Khổng Tinh Hoa có thể là một yêu quái trúc. Vì bà ta thần tượng cây trúc lắm.”
”Thích trúc cũng không nhất thiết bản thân chính là cây trúc, cũng có khả năng chỉ đơn thuần yêu thích trúc mà thôi.”
”Chẳng hạn?” Tây Trúc cảm thấy lời Tần Phóng nói cũng chẳng phải không có lý, “Thứ gì đặc biệt thích trúc?”
Trí tưởng tượng xưa nay chưa từng có của Tần Phóng lúc này thỏa sức bay xa: “Chẳng hạn như...gấu trúc ấy.”
***
Mặc dù ở Tứ Xuyên quả thực có rất nhiều gấu trúc, và tên của bà ta là “Tinh Hoa”, cũng mang ngụ ý “bảo vật” quốc gia, mặc dù nghe nói gấu trúc giỏi leo trèo, cánh tay đúng là rất khỏe, nhưng có đánh chết Tây Trúc vẫn
không tin Khổng Tinh Hoa là gấu trúc thành tinh.
Cô tự nhủ đến lúc đó phải chụp lại một tấm ảnh mới được.
Trên thế giới này, thật sự có kính chiếu yêu ư? Sự tò mò của Tần Phóng giống đốm lửa dần bùng lên.
Có, chẳng qua không phải tất cả kính chiếu yêu đều dùng được. Phải là loại
gương đồng bát quái treo trên cánh cửa ngôi nhà cổ có tuổi đời ít
nhấtcũng phải hơn một trăm năm, dầm mưa dãi nắng, bị sét đánh tuyết vùi, loang lổ đến nỗi không còn thấy rõ mặt gương nữa mới được.
Cộng
thêm, không đơn giản chỉ để chiếu ra Không Tinh Hoa là thứ gì, mà sau
khi chiếu ra rồi liền biết được nên đối phó thế nào. Hầu hết vạn vật
trên đời này đều có thứ tương khắc, biết nguyên thân của Khổng Tinh Hoa
cũng đồng nghĩa với việc biết được khắc tinh của bà ta là gì.
Gương bát quái cổ ư...
Ở một thành phố hiện đại giàu tài nguyên vật liệu thế này, miễn là có
tiền thì dường như không có việc gì khó. Dầu sao trời cũng đã tối, không thể làm gì khác. Tần Phóng khẽ vỗ lên đầu cô: “Em đi đánh răng rửa mặt
trước đi! Lát nữa tôi về!”
Vỗ xong mới phát hiện mặt cô sa sầm,
Tần Phóng đành lờ như không thấy. Lúc ra khỏi cửa gặp Dịch Như, anh còn
cất lời chào hỏi. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, ngập ngừng chốc lát mới
nói: “Xem ra hôm nay tâm trạng anh rất tốt!”
Rất tốt à? Bản thân
Tần Phóng cũng không nhận ra. Anh lái xe ra ngoài lượn một vòng, chạy
qua hai cửa hàng đồ cổ trong ngõ, mua về hai cái gương đồng bát quái
nghe nói là đồ trấn giữ nhà cửa. Tuy là đồ cổ nhưng gác nóc nhà chịu
nhiều gió táp mưa sa nên đã phần nào hư hại, giá cả cũng không quá chặt
chém.
Tây Trúc mang vẻ mặt ngờ vực, lật ngược lật xuôi xem chiếc gương: “Thật hay giả đấy?” Còn bảo, “Tôi thử chiếu anh nhé!”
Chiếu thì chiếu đi, dù gì chắc chắn cô cũng không tin anh là thạch yêu. Huống hồ chính Tần Phóng cũng muốn biết, hiện tại mình được coi là “giống
loài” gì.
Anh có được yêu lực của Bạch Anh, mà nguyên thân của Bạch Anh là cây mây. Soi ra anh sẽ không phải cũng là đằng yêu chứ?
Phương pháp chiếu yêu của Tây Trúc rõ thật hiếm thấy: Tắt đèn, kéo kín rèm cửa sổ. Trong căn phòng tối om om, cô cầm cái gương giơ lên chiếu vào anh.
Phỏng chừng chính cô cũng không thể nhìn thấy, bởi lẽ Tần Phóng nghe
được tiếng cô vấp vào chân bàn đến mấy lần. Trong lòng anh không khỏi
kêu đau thay cho cô.
Cô còn luôn miệng oán trách: “Anh mua phải đồ giả rồi hay sao ấy! Chẳng thấy được gì cả...”
Tần Phóng thầm bảo loại tiệm đồ cổ ấy không đánh giá đẳng cấp bằng sao, ăn
may mới đào được hàng thật, nên có hàng giả cũng đúng thôi.
Anh không thốt ra lời này, bởi lẽ qua một lúc một trong hai mặt gương đột nhiên lóe lên ánh sáng mờ nhạt u ám.
Xem ra có kịch hay rồi! Tần Phóng hơi kích động, anh nhỏ giọng hỏi cô: “Nhìn thấy chưa?”
Cô lầm bầm hệt tự nói tự nghe, lại như thể trút giận sang anh.
””Không nhìn thấy, chất lượng kém lắm. Chắc chắn lúc đầu thợ thủ công nung kính đã trộn thêm chất liệu khác rồi.”
”Ảnh này mờ quá, từng đám… từng đám…”
”Nom hình dạng này, nếu là cây thì chính là thụ yêu. Là hồ ly thì chính là hồ ly tinh. Là mèo thì chính là miêu yêu...”
Có lẽ mặt gương không tốt thật, hình ảnh quá mờ. Cô căng mắt nhìn cuối
cùng nhận ra chút manh mối, quả thật kích động: “Tần Phóng, tôi nhìn ra
rồi! Là nhân… nhân yêu! Anh là nhân yêu (1) đấy.”
(1) Nhân yêu còn có nghĩa là gay.
Trong chớp mắt, cả cõi trời đất lẫn vạn vật đều tĩnh lặng như tờ.
Giây lát sau, đèn được bật sáng, Tần Phóng lôi Tây Trúc vào phòng vệ sinh,
cô níu cổ áo cố gắng giải thích: “Anh nghe tôi nói đã, tôi không có ý
đó...”
Ai quan tâm cô có ý gì. Tần Phóng sầm mặt, ném thẳng cô phòng vệ sinh rồi đóng ngay cửa lại chẳng hề khách sáo.
Ở bên trong, Tây Trúc vừa đập cửa rầm rầm, vừa nói năng rất thành khẩn:“Ý tôi không phải như vậy! Nhân yêu cũng có thể hiểu là người biến thành yêu quái. Tần Phóng, anh đừng nghĩ méo mó mà...”
Tần Phóng vẫn
đứng cạnh cửa, nhưng phớt lờ Tây Trúc. Phòng vệ sinh cách âm không tốt,
có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở dài của cô. Một lát sau,
cô lại vỗ vào cửa: “Tần Phóng, anh mang cho tôi cái gối đầu vào đây.
Trong bồn tắm khó ngủ lắm...”
Tần Phóng chống đầu lên cửa, không sao nhịn cười nổi. Lát sau anh mới khẽ giọng: “Hãy đợi đấy! Tiểu yêu quái!”
***
So với bọn Tần Phóng, Dịch Như biết tin Khổng Tinh Hoa mất tích trễ hơn
rất nhiều. Cô ấy vô tình nghe thấy mấy bà già nhắc tới trong lúc tán gẫu ở bên ngoài tiểu khu của Khổng Tinh Hoa.
”Nghe bảo đánh con trẻ...”
”Đấy không gọi là đánh mà gọi là ngược đãi. Nếu chỉ đánh bình thường thì trường mẫu giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua rồi.”
”Tôi còn nghe nói, nửa đêm cô ta chạy đến nhà giáo viên. Giáo viên cũng chỉ
là một cô gái trẻ, bị dọa đến chết khiếp. Sáng sớm nay có mấy giáo viên
của trường mẫu giáo đến gõ cửa đấy...”
”Cũng không biết cô ta
chạy đi đâu nữa. Nếu là tôi thì chả trốn tránh, tốt nhất nói rõ ràng sự
việc ra. Loại chuyện này càng trốn càng hỏng bét. Lỡ giáo viên người ta
báo cảnh sát chẳng phải càng ầm ĩ to chuyện hơn sao...”
Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Nghe những lời này, Dịch Như vô cùng lo sợ. Cô ấy chần chừ ở dưới lầu rất
lâu, đợi đến khi gần như khuya khoắt vắng lặng mới len lén lên lầu.
Hành lang tối tăm đầy quen thuộc. So với vài năm trước, chẳng qua chỉ rộng hơn chút mà thôi.
Một lần nữa đứng trước cửa nhà, tuy biết Khổng Tinh Hoa không có ở đây,
song trái tim Dịch Như vẫn căng thẳng suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ấy ép mình bình tĩnh lại, hít sâu thở đều. Lặp đi lặp lại vài lần, mới mở
hộp điện bên cửa ra.
Khổng Tinh Hoa có thói quen để chìa khóa cửa trong hộp điện. Ban đầu bà thích để dưới tấm thảm trải ngay cửa, về sau vẫn là Dịch Như nhắc bà như vậy không an toàn, bà mới đổi sang cất
trong hộp điện.
Chìa khóa nhét sâu bên trong, Dịch Như cẩn thận
tránh dây điện, mò một hồi mới tìm thấy. Lúc tra chìa khóa vào ổ, cô
chợt thoáng ngẩn người, sau đấy nhẹ nhàng ghé tai lên cánh cửa.
Bên trong rõ ràng có tiếng động rất khẽ, soạt soạt soạt.
Mẹ cô đang ở nhà sao?
Đôi mắt Dịch Như bỗng hơi ẩm ướt, cơ thể hơi run rẩy. Một lát sau, cô nhắm mắt và hạ quyết tâm.
Tần Phóng nói đúng, tuy bản thân từng làm nhiều chuyện cực kỳ sai trái,
nhưng Khổng Tinh Hoa vẫn là mẹ của mình. Có người mẹ nào lại thù dai với con cái chứ?
Nén nước mắt đang chực trào ra, Dịch Như quả quyết ấn chìa khóa vào ổ, sau đấy xoay mạnh, mở ra.
”Mẹ ơi!”
***
Không hề xuất hiện cảnh tượng mẹ con gặp nhau chứa chan nước mắt như trong
tưởng tượng. Căn phòng im ắng cũng chẳng có một ánh đèn.
Dịch Như sửng sốt, vô thức bật công tắc điện trên tường.
Đèn sáng. Trong nhà bày biện gần như không thay đổi gì cả. Dịch Như đưa mắt nhìn một lượt: Phòng khách, ban công, nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng của mình trước kia, phòng ngủ của Khổng Tinh Hoa, thực sự trống không,
chẳng có ai.
Vậy thì tiếng soạt soạt ban nãy là...ảo giác của mình ư?
Dịch Như cảm thấy buồn cười và có chút mệt mỏi. Cô ngồi ngây ngẩn rất lâu
trên chiếc giường trong phòng ngủ, mờ mịt nhìn xung quanh. Cuối cùng ảnh mắt rơi xuống tủ đầu giường.
Dãy album xếp ở đó có vẻ nhiều
quyển hơn so với trong trí nhớ của cô. Một quyển trong số ấy hình như để vào vội vàng cho nên xiêu xiêu vẹo vẹo lộ rõ vẻ không hài hòa so với
những quyển album được xếp ngay ngắn kia.
Dịch Như đứng dậy, đẩy quyển album ảnh đó vào. Thế nhưng cô khựng lại chốc lát rồi đột nhiên lại rút quyển đó ra.
Nếu nhớ không nhầm, đây là album ảnh riêng của mình. Hồi ấy, hễ bản thân có tấm ảnh nào mới, rửa xong mẹ luôn cẩn thận cất vào album. Bà còn lấy
bút viết những dòng chữ quan trọng và đánh dấu ngày tháng bên cạnh tấm
ảnh. Chẳng hạn công viên XX, ngày XX tháng XX năm XX.
Dịch Như
mỉm cười giở ra xem. Hồi ức xưa kia chợt ùa về, những chuyến đi chơi,
cổng trường, lễ tốt nghiệp cấp hai, rồi đột ngột dừng bặt.
Bởi vì sau đấy cô đã xảy ra chuyện.
Dịch Như rưng rưng lệ, hít sâu một hơi, đang định đóng quyển album lại thì
bỗng phát hiện trong một trang trống ở nửa sau lộ ra góc một tấm ảnh.
Lúc lật tới, hóa ra bên trong có một bức ảnh vốn dĩ bị lồng vào sau tấm
plastic, nhưng miệng dán của tấm plastic hình như không còn dính nữa,
thế nên vừa động vào bức ảnh cất ban đầu sẽ trượt ra ngoài.
Dịch
Như chậm rãi rút bức ảnh ấy ra. Cô phát hiện tay mình đang run. Kỳ thực
cô đã không còn tay nữa...Là bởi phần tay giả trên cơ thể đang run rẩy
kịch liệt thôi.
”Bọn tôi đã chụp ảnh lại rồi. Nếu cô dám báo cảnh sát thì bọn tôi sẽ phơi bày hết số ảnh này cho mọi người đều biết! Cô
không tin hả? Vậy gửi trước cho cô một tấm xem cho kỹ nhé!”
Khi
ấy, cô vội chạy về nhà, song lại không tìm thấy cái gọi là “ảnh chụp
được gửi tới” trong hộp thư. Cô nghĩ đối phương chỉ dọa suông nên mới
hung tợn hăm dọa nói rằng nhất định phải báo cảnh sát. Tuy nhiên, trên
đường về, đi qua núi Phượng Hoàng thì...
Soạt, soạt
Âm thanh đó lại xuất hiện ngay đằng sau. Dịch Như từ từ quay đầu lại.
Cánh cửa kính dẫn ra ban công vẫn đóng kín. Khi tấm rèm cửa được kéo lên,
lọt vào tầm mắt là vô số bóng cây mọc có trật tự hiện lên mồn một
Soạt, soạt...