Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Tây Trúc vẫn tưởng kỳ này phải qua đêm trong bồn tắm thật rồi.
Nào ngờ chẳng bao lâu sau thì Tần Phóng đã mở cửa cho cô. Tây Trúc hớn hở
đi ra, còn tấm tắc khen ngợi tự đáy lòng: “Con người anh tốt thật đấy!”
Tần Phóng dở khóc dở cười.
Ban ngày cô đã ngủ suốt nên lúc này trái lại tinh thần rất tỉnh táo, ngồi
trên sô pha bấm điều khiển TV chuyển hết kênh này đến kênh khác. Nhìn cô bấm hăng say, Tần Phóng bất chợt cất tiếng hỏi: “Tây Tây, em có từng
nghe nói về Tư Đằng không?”
Tây Trúc giật mình, chiếc điều khiển trượt xuống suýt nữa đánh rơi.: “Tây Đằng gì cơ?”
Tần Phóng không nhìn cô, nói như đùa như thật: “Không có gì! Chẳn qua nghe
kể Tư Đằng rất nổi tiếng, thử hỏi xem em có biết không thôi.”
Vậy à! Tây Trúc thở phào nhẹ nhõm: “Từng nghe nói!”
Ồ? Tần Phóng làm ra vẻ hứng thú: “Cô ấy thế nào?”
”Lợi hại!”
Vẻ sùng bái và giả vờ giả vịt tự dát vàng lên mặt mình thế này là sao? Tần Phóng đang định tạt cho cô chậu nước lạnh thì di động đổ chuông.
Màn hình hiển thị người gọi tới là Dịch Như, nhưng khi nhận máy lại là
giọng của một người đàn ông xa lạ: “Có phải anh Tần Phóng không?”
***
Dịch Như được người dân trong tòa nhà phát hiện. Nghe nói lúc đó cửa căn hộ
của Khổng Tinh Hoa mở toang, trong nhà không có một ai, Dịch Như thì
ngất xỉu bên ngoài, trên mặt và tay đều có vết máu nhỏ chi chít.
Ngoài ra, không có gì đáng lo ngại.
Lúc Tần Phóng chạy tới bệnh viện, Dịch Như vẫn chưa tỉnh. Cảnh sát hỏi sơ
qua vài câu rồi để Tần Phóng đi vào, đồng thời hơi nghi hoặc xác định
lại với anh một chút: “Chân tay của bạn anh...”
Tần Phóng gật đầu mặc nhận. Anh cảnh sát lộ ra vẻ cảm thông: “Bác sĩ nói chỉ hôn mê tạm
thời thôi. Đợi bạn anh tỉnh lại, chúng tôi còn phải trao đổi thêm rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Khi nói lời này, Tây Trúc đang nằm
bò bên giường trầm tư, chăm chú nhìn khuôn mặt quấn băng gạc đầy vết máu của Dịch Như, còn vén chăn lên xem tay của cô ấy. Y tá đi tới mỉm cười
ngăn Tây Trúc lại: “Cô bé, không được quấy rầy bệnh nhân!”
Không
quấy rầy thì thôi! Tây Trúc lại chạy đến đứng bên cạnh Tần Phóng, kéo
vạt áo anh. Tần Phóng nở nụ cười ái ngại với anh cảnh sát rồi ngồi xổm
xuống.
Tây Trúc ghé vào tai anh thì thầm: “Tôi muốn đến nhà Khổng Tinh Hoa xem thử!”
***
Tần Phóng nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi: Dịch Như đã gặp Khổng Tinh Hoa
chưa? Nếu Khổng Tinh Hoa chính là kẻ giết Dịch Như trên núi Phượng
Hoàng, thì cơ hội tối nay tốt như vậy, tại sao bà ta còn buông tha cho
Dịch Như? Ngoài ra, những vệt máu chi chít trên mặt và tay của Dịch Như
là thế nào?
Cửa nhà Khổng Tinh Hoa vẫn khóa chặt, song, đối với
Tần Phóng đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa giờ đã rất khuya, cho dù có mở
đèn sáng rực kiểm tra cũng chẳng có gì đáng ngại. Tần Phóng bật đèn tất
cả các phòng, tìm kiếm tỉ mỉ một lượt. Lúc vào phòng Tây Trúc, vô tình
trông thấy chiếc ba lô Minnie kia, anh bất chợt mỉm cười, nhớ lại đêm đó đưa cô đã ngủ mê mệt về nhà.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Tây Trúc vẫn đứng ở cửa chính nghĩ ngợi gì đó.
Tần Phóng đi tới xoa đầu cô: “Tây Tây, nghĩ gì thế?”
Do đang chuyên tâm suy nghĩ, cô không buồn chấp nhất hành động xoa đầu của anh, chỉ vào ngưỡng cửa thấp đằng sau cánh cửa chống trộm đã mở rồi chỉ vào chỗ bên ngoài ngưỡng cửa: “Dịch Như ngất xỉu ở đây.”
”Ừ.”
”Dịch Như đã vào nhà chưa?”
”Rồi!”
Cảnh sát từng nhắc tới đã tìm thấy chìa khóa trong túi của Dịch Như. Không phải Dịch Như phá cửa vào mà là mở khóa cửa đi vào.
”Cho nên không phải tự cô ấy cào mình ra như thế. Cô ấy bị tập kích trong
nhà. Ví dụ người đó chính là Khổng Tinh Hoa.” Tây Trúc cau mày, “Tầng
lầu này cao như vậy, tại sao bà ta không ném Dịch Như từ trên tầng
xuống, hoặc lôi cô ấy vào trong nhà khóa cửa lại?”
Trên thực tế,
cửa nhà mở toang, điều này không hề bình thường. Kéo Dịch Như ra chỗ cửa lớn nhiều người đi qua đi lại càng bất hợp lý hơn. Bất cứ một tên “tội
phạm” có chút hiểu biết thông thường cũng sẽ tránh phạm phải sai lầm cấp thấp kiểu này.
Tần Phóng ngẫm nghĩ: “Có lẽ vì... Khổng Tinh Hoa
là yêu quái. Bà ta không hề băn khoăn lo lắng bị người ta phát hiện,
cũng chẳng sợ để lại dấu vết.”
”Cũng không hoàn toàn đúng.” Tây Trúc lẩm bẩm, “Tôi cảm thấy, giống như...”
”Giống cái gì?”
”Giống như… quét rác ra ngoài ấy. Có vẻ Khổng Tinh Hoa đã quyết định không
nhận đứa con gái này. Vì vậy Dịch Như trở về liền bị bà ta đánh đuổi ra
khỏi cửa.”
Tây Trúc chăm chú nhìn ngưỡng cửa thấp kia: “Thời nay
người ta không chú ý đến điều đó. Hồi trước thì khác, rất coi trong việc anh có xứng làm người thân của họ không, có xứng bước qua ngưỡng cửa
này không.”
Hình như cũng có lý. Tây Trúc từng kể Khổng Tinh Hoa
vẫn giữ lại tấm ảnh chụp đó của Dịch Như: Vậy hơi quá, bảo rằng giữ lại
làm kỷ niệm thì quá hoang đường, phải là một bài học đầy thù hận, chứng
cứ cho một vụ tai tiếng dơ bẩn thì đúng hơn.
Tần Phóng lạnh cả
sống lưng: “Tôi luôn khuyên Dịch Như hãy trút đi gánh nặng để hai mẹ con nhận lại nhau. Giờ xem ra không phải cô ấy muốn nhận là có thể nhận
được. Khổng Tinh Hoa vốn dĩ đã không cần cô ấy nữa rồi.”
Chớp
mắt, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu anh: “Ban ngày lúc đi hỏi thăm,
nghe nói Khổng Tinh Hoa đã mất tích, tìm khắp nơi đều không thấy. Kỳ
thực...”
Kỳ thực bà ta đã về nhà. Giống Tư Đằng trước đây có thể
hóa thành dây mây, Khổng Tinh Hoa hoàn toàn có thể hóa về nguyên hình
của mình.
Xem ra bà ta không phải gấu trúc, suy cho cùng trong nhà có thêm một “quốc bảo” là một chuyện rất gây sự chú ý.
Chả lẽ đúng như những gì Tây Trúc nói, là... trúc yêu ư?
Tần Phóng vô thức kéo Tây Trúc lại gần: “Trong nhà này có trồng trúc không?”
Trong ấn tượng của cô thì không. Khổng Tinh Hoa không phải kiểu người thích trồng hoa cỏ.
“Vậy... có dán ảnh hình cây trúc không? Hoặc rèm cửa, ga giường có in hình cây trúc ấy?”
Sau khi tìm một vòng, ánh mắt Tần Phóng dừng lại trên cửa kính dẫn ra ban công.
Trên cửa kính treo một tấm rèm màu trắng, nhưng trên rèm cửa hắt lên vô số bóng cây rậm rạp, từng thân cây cao lớn rõ ràng.
Chẳng lẽ…
Tây Trúc nhìn thấu ý nghĩ của anh: “Không phải, rèm trên cửa kính có hai
lớp. Lớp thứ nhất màu trắng, lớp thứ hai in hình cây trúc.”
Kéo“roạt” một cái, quả nhiên chỉ là rèm cửa in hình cây trúc mà thôi. Bên
ngoài là ban công tối om để đồ linh tinh. Nhìn kỹ thì không khác gì ban
công bình thường, nào là xô, chổi, giẻ lau nhà linh tinh.
Tần Phóng cười gượng, kéo rèm vào. Gần như trong khoảnh khắc rèm khép kín, anh chợt thót tim.
Ngoảnh đầu lại nhìn Tây Trúc, cô đang mang vẻ căng thẳng, nói với anh bằng khẩu hình: “Cây chổi.”
Đúng vậy, cây chổi quét nhà. Loại chổi thô chuyên dùng để quét dọn ngoài ban công... được làm bằng trúc.
Vết thương của Dịch Như gần như giống hệt những vết sắc và mảnh do que chổi gây ra.
Tây Trúc rón rén chạy qua. Tần Phóng bế cô lên, tiện tay tắt công tắc đèn bên cạnh, sau đó từ từ lùi về phòng khách, tắt đèn đi.
Trong nhà tối đen như mực, lát sau đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ.
Soạt, soạt, soạt...
Tần Phóng khẽ hỏi Tây Trúc: “Trong nhà có rượu không?”
”Không có rượu, có dầu thôi.”
Tiếng soạt soạt càng lúc càng gần. Tần Phóng mở tủ bếp ở gần đó, nhỏ giọng bảo Tây Trúc: “Vào đi.”
Trong bóng tối, Tây Trúc dùng cả tay lẫn chân cố gắng bò vào chỗ sâu nhất.
Tần Phóng đóng cửa tủ lại, xách bình dầu to cạnh bếp lên, giống hệt buổi tối hôm trước, anh lật người không một tiếng động, dán lưng lên trần
nhà bếp.
Soạt, soạt, soạt...
Chính vào lúc này, cửa tủ bếp bỗng nhiên lại mở ra một khoảng bằng bàn tay. Trong lòng Tần Phóng
cuống lên, sắp sửa nổi cáu thì chợt phát hiện một vật tròn tròn thò ra.
Tần Phóng thật sự vừa bực vừa buồn cười: Tiểu yêu quái của tôi ơi, kính chiếu yêu ấy của em có thể thu phục bà ta được sao?
***
Cuối cùng cái bóng có hình thù kỳ dị kia đã vào phòng bếp. Tần Phóng đành
mặc kệ có phải hình dạng chổi quét hay không, liếc thấy bóng đen đang ở
ngay phía dưới mình, tay anh liền ra sức tưới dầu xuống bóng đen đó. Rồi mượn thế đáp xuống sàn nhà. Lúc chạm đất, chiếc bật lửa trong tay anh
đã bật “xoẹt” lên.
Nhờ ánh lửa lờ mờ, anh nhìn thấy người Khổng
Tinh Hoa ướt rượt dầu, Nhất là mái tóc đã bị bết cả lại vào mặt. Tần
Phóng cười nói: “Tôi có người bạn cũng là yêu quái. Lần đầu tôi và cô ấy gặp mặt, cô ấy đã cho tôi biết cô ấy hiếm khi hút thuốc, bởi vì không
thích lửa.”
Dứt lời, anh điềm nhiên dí chiếc bật lửa về phía trước, dọa Khổng Tinh Hoa lùi lại hai bước.
”Tôi nghĩ bà cũng không thích đâu nhỉ.”
Khổng Tinh Hoa trừng mắt nhìn anh: “Tôi nhận ra cậu.”
”Tôi cũng nhận ra bà. Lúc trước bà suýt nữa đã làm một tay của tôi tàn phế.”
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Tần Phóng mở miệng trước: “Tại sao khi đó bà muốn giết Dịch Như?”
***
”Dịch Như?”
Khổng Tinh Hoa hoài nghi trong chốc lát liền bừng tỉnh: “À, cậu đang nói về
Tây Tây, Tây Tây thứ hai. Đó là tôi đang uốn nắn con cái.”
Giọng điệu bình thản đến nỗi khiến Tần Phóng sởn gai ốc: “Bà chặt chân tay cô ấy mà gọi là uốn nắn con cái ư?”
”Cây trúc chúng tôi bị bệnh đều như vậy. Nếu sâu bệnh từ thời kỳ măng mọc
thì phải chặt bỏ đoạn măng bị sâu bệnh ấy đi. Nếu lá bị sâu thì phải
chặt bỏ cành. Nếu bị bệnh khô ngọn, để phòng ngừa tai họa lây lan thì
phải đốt cả khóm. Nó đã làm ra chuyện đồi bại, bệnh đã ngấm vào thân,
chặt tứ chi cũng chưa hẳn có tác dụng. Nào ngờ khi ấy cậu lại cứu nó,
cậu đã dẫn nó đi rồi thì tự nuôi dưỡng dạy bảo nó, đấy không phải là
chuyện của tôi nữa.”
Tần Phóng nghiến răng: “Thế Tây Tây đầu tiên thì sao? Cũng là do bà giết?”
”Nó mắc bệnh. Bệnh lao sẽ lây. Đương nhiên tôi phải giết nó, bằng không gây tai họa cho người khác thì làm thế nào?”