Lan Nguyễn Hạ dịch
Hàn Vũ Phi biên tập
Cắt tỉa con người như cây trúc sao?
Thoạt đầu, Tần Phóng nghe thấy nực cười. Nghĩ kỹ, anh mới cảm thấy rợn tóc
gáy: “Bà chắc hẳn đã sống cũng rất nhiều năm rồi, lẽ nào không biết con
người không phải trúc ư?”
Khổng Tinh Hoa thản nhiên đáp: “Con
người không phải trúc thì sao? Đạo lý cũng giống nhau cả thôi.” Nói tới
đây, ánh mắt bất giác nhìn về chỗ trên cao: “Tây Tây?”
Đạo lý cũng giống nhau á? Đạo lý nhà nào thế? Là đạo lý chó chết gì vậy?
Tần Phóng chỉ thấy không sao tưởng tượng nổi: “Bà có biết dùng phương pháp
cắt tỉa trúc đối với con người thì con người sẽ chết không? Giả dụ khi
đó tôi không kịp thời cứu Dịch Như, cô ấy sẽ chết thật đấy.”
”Trúc không được cắt tỉa tốt cũng sẽ chết.”
Ý là sao? Bà ta muốn nói rằng bà ta sửa người như sửa trúc là giống với yêu thương bảo vệ con cái à? Cao thượng gớm nhỉ?
Tần Phóng hết nói nổi. Tuy Xích Tán đáng hận, nhưng dù sao vẫn còn b hiểu
lý lẽ hơn một chút. Song Khổng Tinh Hoa này... quả thật là đàn gảy tai
trâu.
Trong lúc nói chuyện, Tây Trúc đã mở cửa tủ bếp, ló đầu ra. Tần Phóng sợ Khổng Tinh Hoa sẽ có hành động khác thường nên hết sức đề
cao cảnh giác. Chẳng dè bà ta chỉ nhìn chằm chằm Tây Trúc chốc lát, cuối cùng thở dài: “Con thật ra...cũng là yêu quái phải không?”
Bà nên sớm nghĩ tới, trẻ con nhà bình thường đâu có tinh ranh thế này.
Song, Tây Trúc chỉ hỏi ngược lại: “ Bà là yêu quái còn nhận con nuôi làm gì?”
Đây cũng là điều Tần Phóng muốn hỏi. Nếu Khổng Tinh Hoa là yêu quái hại
người, có lẽ về mặt tình cảm, anh còn dễ chấp nhận hơn. Một yêu quái
nhận nuôi con của con người, bất chấp phương pháp giáo dục trái khoáy,
có điều bà ta cũng có ưu điểm là đã dạy bảo con nuôi của mình theo “bảy
đức tính cao đẹp của cây trúc“.
Thế này tính là gì đây? Quái gở sao?
”Tôi đã già, sắp chết rồi. Tôi phải tìm một người kế thừa đáng tin cậy để giao lại hậu sự mới được.”
Bà ta nói như thể đương nhiên nhiên, ý rõ mồn một: Trên đời không có ai
sinh ra đã đáng tin, phải chứng kiến tận mắt, nuôi dưỡng tận tay mới có
thể thực sự yên tâm.
Lòng Tây Trúc giật thót: “Yêu quái cũng sẽ chết già?”
Khổng Tinh Hoa giải thích: “Con chỉ là một tiểu yêu quái mới tinh biến được
mấy năm thôi phải không? Yêu quái tất nhiên cũng sẽ già nua và chết đi.
Sự vật trên thế gian này đều có tuổi thọ khác nhau, đều có bắt đầu và
kết thúc. Sống cỡ nào đi nữa cũng phải đi đến điểm cuối thôi... Nếu
không phải tôi đã già thì lúc trước cũng sẽ không bị cậu ta đánh trọng
thương ở núi Phương Hoàng đâu.”
Khi câu sau, bà ta lại nhìn về phía Tần Phóng.
Tần Phóng cười khẩy, đột nhiên nhớ tới đêm đó. Lúc tay anh móc vào lồng
ngực Khổng Tinh Hoa, thật sự chẳng khác gì phá vỡ bề mặt thân trúc già
nua.
Tây Trúc im lặng. Cô không biết chuyện yêu quái cũng sẽ chết già, Khưu Sơn chưa bao giờ nhắc đến. Cô chỉ biết yêu quái sẽ bị đạo sĩ
thu phục, giết chết mà thôi.
Hóa ra yêu quái cũng sẽ chết. Thế
nhưng, nghĩ lại cũng hợp lý, sinh lão bệnh tử, vạn vật trên thế gian
chẳng thể nào thoát khỏi, cho dù là sao trên trời cũng suy vong qua
những thời kỳ khác nhau cơ mà.
Tần Phóng thấy sự việc bắt đầu khó xử.
Không những khó xử mà còn có thể nói là lố bịch. Anh luôn cho rằng hung thủ
giết Dịch Như là một kẻ ác độc. Nhưng hiện tại, hung thủ này đang đứng
trước mặt, hời hợt bảo với anh rằng: Tôi chỉ đang “dạy bảo” con cái
thôi.
Anh có thể làm gì bà ta đây? Bắt bà ta giao cho cảnh sát hay giết chết bà ta?
Lúc đang do dự thì Tây Trúc bỗng hỏi một câu kỳ quặc: “Lúc đầu bà tinh biến là năm mấy tuổi?”
Khổng Tinh Hoa hơi khó hiểu: “Nhỏ hơn con bây giờ một chút, cũng vẫn là một đứa bé.”
”Vậy khi nào bà trưởng thành?”
Khổng Tinh Hoa chợt sực tỉnh: “Hèn chi con thích đo chiều cao như vậy. Tây
Tây, nếu là người thì 80 tuổi, 100 tuổi là trải qua hết sinh lão bệnh
tử, và cũng sẽ trưởng thành rất nhanh. Nhưng yêu quái thì khác, tuổi thọ của yêu quái dài lắm, tu luyện yêu lực phải rất lâu. Mấy chục năm, vài
trăm năm, con chẳng dễ gì mau chóng thay đổi dáng vẻ của mình đâu.”
Lòng Tần Phóng chợt run lên, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Ngồi trong tủ bếp, có vẻ Tây Trúc bỗng như hóa thành một người khác. Từ trên cao, cô nhìn xuống Khổng Tinh Hoa, giọng nói bình thản: “Chẳng lẽ không có ngoại lệ à?”
”Từng có. Ở tỉnh Vân Nam phía Tây Nam, gần trăm năm trước có cây mây trắng tu luyện thành yêu. Cô ta tên là Tư Đằng.”
Tần Phóng thở phào nhẹ nhõm.
Khổng Tinh Hoa cũng thở dài: “Đó là yêu quái duy nhất ta từng nghe nói. Tinh
biến năm 1910, chỉ vài năm ngắn ngủi đã trở nên vang danh lừng lẫy.”
Tây Trúc ngồi im ỉm, trái lại đôi mắt sáng quắc khác thường trong bóng tối.
”Có điều, cũng là yêu quái duy nhất ăn thịt đồng loại.”
***
Khoảng năm 1930, Khổng Tinh Hoa bị triệu tập đến núi Thanh Thành bởi một bức thư khẩn.
Nếu không phải tình thế cấp bách, bà ta sẽ không đến nơi này. Sinh ra là
yêu quái có rất nhiều nơi phải kiêng dè: Thanh Thành, Võ Đang, Tề Vân,
Long Hổ… nếu có thể tránh được thì tránh xa. Bình thường dẫu nhìn thấy
những chữ giống như vậy đều sẽ cảm thấy vô cùng xui xẻo. Loại cảm giác
này đại khái cùng đạo lý với người đi thuyền kiêng chữ “lật”, người đốn
củi kiêng chữ “lửa’ vậy.
Vật họp theo loài, yêu quái phân theo
đàn. Ngày thường mai, lan, cúc, trúc tự cho mình là thanh cao, dứt khoát sẽ không kết bạn với đám hồ yêu, hoẵng yêu nồng mùi tanh hôi. Chẳng qua tình thế cấp bách cũng không bận tâm nhiều như vậy. Còn nhớ đêm đó gió
rất to, dù đóng chặt cửa, ngọn đèn cầy trên chiếc bàn dài vẫn chập chờn
lúc sáng lúc tối.
Cũng không biết sợ cái gì mà tiếng nói chuyện của mọi người đều đè nén rất thấp.
“Tất cả yêu quái từng gặp mặt Tư Đằng đều một đi không trở lại, không hề có trường hợp ngoại lệ.”
“Vô lý, năm 1910 mới tinh biến mà, hay chỉ là để ngụy trang? Yêu quái tu hành hơn ngàn năm cũng toi trong tay cô ta á?”
“Nghe bảo, sau mỗi lần yêu lực cô ta đều lợi hại hơn. Chưa từng nghe nói có trường hợp nào như vậy. Trừ phi...”
Nói đến sau cùng, mọi người trân trối nhìn nhau, nỗi khiếp sợ hằn rõ trong
mắt đối phương. Cuối cùng có người nói ra vấn đề canh cánh trong lòng
mọi người: “Nuốt nguyên khí yêu quái, lấy yêu nuôi yêu. Tư Đằng sẽ không phải...ăn thịt đồng loại chứ?”
Tiếng gió sột soạt bên mái hiên.
Trong bầu không khí im lặng hệt chết chóc, mai yêu cất lời trước: “Việc
này không thể cầu trợ đám đạo sĩ kia được. Mọi người cũng không thể ngồi yên chờ chết nữa, còn lần chần sẽ chết chắc.”
Như một buổi uống
máu ăn thề, kế hoạch truy bắt đuổi giết Tư Đằng nhanh chóng được đưa ra, mỗi người đều tỏ thái độ và đặt tín vật của mình vào.
”Tôi theo.”
”Tôi cũng theo.”
Lúc ấy Khổng Tinh Hoa bỏ vào một cành trúc mảnh còn mang vài cái lá. Mai yêu thả vào một nhành hồng mai lưa thưa nụ.
Theo kế hoạch, có người sẽ được cử đi dẫn dụ, những kẻ khác ôm cây đợi thỏ.
Cũng không biết tại sao Khổng Tinh Hoa càng nghĩ càng sợ, rụt người trốn run lẩy bẩy, bị mai yêu cười cợt: “Đúng là chưa trải đời chẳng thể nào
đảm đương được việc lớn.”
Cô ta xưa nay quyến rũ, nên cười rộ lại càng xinh đẹp: “Cô biết không, nhân gian xưng tụng Mai Lan Trúc Cúc là
tứ quân tử. Chúng ta có thể kết nghĩa chị em với nhau đấy!”
Vừa
nói vừa chào hỏi hai người còn lại. Lần này cũng thật trùng hợp, vậy mà
cả bốn loài yêu đều tề tựu đông đủ. Hỏi vị trí sinh sống của từng người
mới biết họ ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc, đúng là cân xứng. Xếp theo thứ
tự thì Khổng Tinh Hoa là nhỏ nhất.
Có thể do khinh thường hoặc
quan tâm đến cô em út trong nhóm, hai người còn lại bảo: “Tinh Hoa run
bần bật thế này, để đám yêu quái động vật kia nhìn thấy sẽ chê cười
chúng ta. Dù sao thêm hay bớt em ấy cũng chẳng sao. Đã sắp xếp vai vế
thì cũng nên ưu ái cho em ấy một chút. Em cứ tìm chỗ an toàn trốn đi,
quan sát trận chiến là được.”
Khổng Tinh Hoa xấu hổ, không có mặt mũi làm như vậy. Có điều, mai yêu lại an ủi: “Điều này cũng không hẳn
là xấu. Lỡ như Tư Đằng quá mạnh...”
Nói tới đây, sắc mặt nàng ta
dần nghiêm túc: “Lỡ Tư Đằng quá mạnh, phải có người biết chúng ta chết
như thế nào. Những việc hậu sự cũng phải có ai đó thu xếp. Hơn nữa,
chẳng may em lén nhìn thấy phương pháp gì đó, tìm ra được chiêu khắc chế cô ta. Không chừng chúng ta đều thua cả, phải dựa vào em xoay chuyển
tình thế thì sao.”
Rõ ràng lâm trận sợ hãi bỏ chạy, nhưng lại
được tài ăn nói của mai yêu tô điểm cái danh “quan sát để tìm chiêu khắc chế” thật hay.
Khổng Tinh Hoa tìm một chỗ náu mình ổn thỏa, vừa trốn kỹ đã nghe thấy tiếng gào thét như cào xé ruột gan: “Đến rồi!”
Đó là hoẵng tinh đi làm mồi nhử. Lúc nói đến chữ thứ hai, thân thể đã chẳng còn nguyên vẹn. Máu vẩy tung tóe trong bóng đêm
Khổng Tinh Hoa trông thấy Tư Đằng trong truyền thuyết ở khoảng cách khá gần.
Tư Đằng vẫn còn rất trẻ, nom chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, mặc bộ đồ đen tuyền thường thấy trên kịch dành cho tội phạm nam bị áp giải,
khoảng tròn trắng trước ngực và sau lưng áo là một chữ “tù” to tướng.
Khổng Tinh Hoa không hề biết khi đó Tư Đằng đã rất thích xem kịch, cũng không biết rằng lúc hoẵng tinh đi dẫn dụ, Tư Đằng đang ở một mình trong hậu
trường sân khấu mặc đồ diễn viên soi gương buộc đai trên trán, vẽ mắt
phượng, từng nét bút biến đôi mắt xếch lên tựa ma quỷ. Và càng không
biết chỉ giây lát trước khi Tư Đằng đột nhiên nổi điên, cô vẫn đang vô
cùng bình tĩnh tô đôi môi mịn màng đỏ thắm.
Chỉ biết thời điểm cô thình lình xuất hiện, chẳng khác gì một mũi dao chém xéo, tàn nhẫn mà
không chừa đường sống cho bất cứ ai. Với nụ cười luôn tủm tỉm trên môi,
so với vẻ điên cuồng dữ tợn như bao kẻ khác, cô càng khiến con người ta
kinh hồn bạt vía hơn.
Một trận hỗn chiến gió tanh mưa máu, tiếng
kêu la thảm thiết không ngớt bên tai, cũng may mà Khổng Tinh Hoa núp bên cạnh quan sát, từ từ trộm thấy được một tia khác thường từ trong chiến
trường Tula máu thịt tung tóe này.
Có người nấp trong bóng tối
trợ giúp Tư Đằng, không biết dùng thủ đoạn gì giúp cô ngăn chặn rất
nhiều đòn bất ngờ hoặc những chiêu đánh lén.
Bên Khổng Tinh Hoa dần dần rơi xuống thế hạ phong, mai yêu hét to: “Chạy, chạy mau!”
Những người còn sót lại túa chạy nhưng ong vỡ tổ. Nhưng chính khoảnh khắc lao ra, dường như đụng phải vách tường vô hình lại ngã lăn xuống đất.
Ánh sáng lờ mờ ẩn hiện, đó là “cửa phong ấn” chỉ có phép thuật của giới đạo môn mới làm ra được. Từng ấn ký bát quái quây lại thành hình dạng mái
vòm, giống một cái lồng lớn có rào chắn, nhốt tất cả yêu quái vào trong
đó.
Khổng Tinh Hoa mướt mát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau ư? Đạo môn cũng tham gia vào chuyện này à?
Yêu quái kính sợ đạo môn, e rằng không thể phân cao thấp với Tư Đằng rồi.
Mai Yêu thét lên: “Đợi chút! Tư Đằng, cô nghe tôi nói đã!”
Tình
hình cuộc chiến có phần chậm lại, yêu quái nào cũng toàn thân bế bết
máu, mệt mỏi khôn xiết. Tư Đằng ở giữa không trung, gần như đứng dựa
lưng vào ấn ký bát quái, cao giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Cô vẫn buộc cái đai trên trán, mái tóc dài hơi buông rủ, nói năng thờ ơ.
Mai yêu thương lượng: “Nếu bị đạo môn bắt được, mọi người đều chỉ có cái
chết. Dẫu thế nào chúng ta cũng là yêu quái, có thù hận gì không thể nói chuyện. Trước tiên hợp sức ra ngoài rồi hãy nói!”
Tư Đằng khép
hờ mắt, có vẻ đang suy xét lời mai yêu có khả thi không. Chốc lát sau,
cô bật cười khanh khách rồinhẹ giọng thốt lên hai chữ: “Được thôi!”
Tóc cô buông dài như thác nước, không ngừng vươn ra thành ngàn vạn nhánh
mây. Trong nháy mắt liền cuốn lấy mai yêu không kịp đề phòng lên giữa
không trung, cắn ngay vào cổ họng cô ta.
Đầu óc Khổng Tinh Hoa nổ tung, trước mắt dần dần mơ hồ. Nhìn thấy cơ thể mai yêu liên tục giãy
dụa giữa không trung, cho đến khi từ từ tắt thở. Một tiếng “bịch” vang
lên, cơ thể Mai Yêu mềm oặt từ trên cao rơi xuống. Trước mắt dần mờ đi,
nhưng lại không ngờ vẫn trông thấy rõ Tư Đằng quay mặt đang giơ một tay
thản nhiên lau sạch vết máu còn sót bên khóe miệng.
Khổng Tinh
Hoa suýt nữa không kiểm soát nổi cơ thể của mình, nghẹn ngào cúi thấp
đầu. Lúc ngẩng lên, chiến trường Tula đã khôi phục tĩnh lặng. Thấy được
một bóng dáng đạo sĩ đang mở “cửa phong ấn” kia cho Tư Đằng từ từ bước
ra.
Tuy nhiên Khổng Tinh Hoa không nghe rõ đạo sĩ và Tư Đằng nói
gì, chỉ nghe thấy Tư Đằng cung kính đáp lại: “Giờ tôi đi qua vẫn còn kịp xem nửa sau của vở diễn chứ ạ.”
Nửa sau vở diễn? Xem kịch ư? Đó có phải là đạo sĩ thật không vậy? Nếu không phải sao có thể sử dụng “Cửa phong ấn”?
Tư Đằng đi thẳng đến ngay trước mặt Khổng Tinh Hoa, Khổng Tinh Hoa khiếp
sợ đến mức gần như nín thở, thấy cô dừng chân cứ ngở mình đã bị phát
hiện rồi.
May thay, không có. Tư Đằng chỉ ngẫu nhiên dừng lại, vẻ mặt rất kỳ lạ, cũng không còn thái độ cũng kính khi nói chuyện với gã
đạo sĩ đột ngột xuất hiện nữa, thay vào đó là kiểu khó chịu và chán ghét khôn tả.
Sau nữa, cô tiện tay nhẹ nhàng vung tay, trong lòng tay có thêm một đóa hoa mai màu đỏ như máu.
Đó là yêu lực của Mai Yêu, có điều bây giờ nó đã là của cô rồi.
Cô cầm đóa hoa ấy đưa lên mũi ngửi, khẽ xoay một vòng giữa các ngón tay rồi tiện thể vứt đi.
***
Trong giọng nói của Khổng Tinh Hoa lộ rõ vẻ thê lương trống rỗng: “Về sau tôi biết, đấy là đạo sĩ Khưu Sơn. Sau đó tôi nghe nói, thời điểm Khưu Sơn
sắp được tôn làm thiên sư thì Tư Đằng đã vạch trần bí mật của ông ta với mọi người. Cuối cùng, hình như vào năm 1946, đạo trưởng Khưu Sơn giết
chết Tư Đằng, và sống nốt quãng đời còn lại ở núi Thanh Thành.
Vạn vật luôn luôn theo trình tự, sau mùa xuân, mùa hè mới là mùa thu, qua
hết đêm mới đến ban ngày. Yêu quái muốn tu luyện thành công phải cần có
yêu lực, phải trải qua thời gian rất dài. Tư Đằng là ngoại lệ, cô ta
cướp của người khác, lấy của người khác đương nhiên sẽ nhanh hơn. Nhưng
luôn có báo ứng.”