Tần Phóng giật bắn cả mình, không biết Nhan Phúc Thụy hoa mắt hay là
thật, lúc này anh vứt dây mây trong tay đi cũng không được, mà không vứt thì cũng chẳng xong. Tư Đằng bỗng nhận lấy dây mây từ tay anh, đưa lên
mũi ngửi thử. Nhan Phúc Thụy thấy cô không hề sợ hãi, trong lòng cũng
kiên định hơn một chút, lúc sau lại còn chần chừ nhích đến.
Thấy Tư Đằng im lặng, Tần Phóng sốt ruột hỏi: “Có… mắt thật hả?”
Tư Đằng gật đầu: “Gốc đã bị xoắn đứt, chẳng khác gì đã chết, chắc mắt đã nhắm lại rồi. Khi nãy Nhan Phúc Thụy thấy có lẽ chỉ là hồi quang
phản chiếu thôi.”
Giọng cô khá nhẹ nhàng, mặt Nhan Phúc Thụy hơi nóng lên, cảm giác như mình vừa chuyện bé xé ra to: “Vậy… tiểu thư Tư Đằng, dây mây như các cô còn có cả mắt à?
Tư Đằng nhìn ông: “Cái gì mà có cả mắt, không phải lúc trước có tận
hai người cùng xuống nước sao? Hai người, những bốn con mắt đấy.”
Nhan Phúc Thụy vẫn còn chưa hiểu, há hốc mồm ra, vẻ mặt đầy bối rối.
Nhưng Tần Phóng bên cạnh thì sởn hết gai ốc lên: “Ý của cô là, mắt trên
dây mây này chính là… của một trong hai người lúc xưa ôm rương mây lặn
xuống nước à?”
Tư Đằng nói: “Phải.” Rồi lại bổ sung, “Không phải tôi đã nói rồi sao, trong kế hoạch của Bạch Anh, không có ngẫu nhiên, tất cả đều đã được
sắp xếp tốt. Đây là nơi chôn hài cốt của cô ta, đương nhiên là phải cẩn thận hơn gấp một trăm hai mươi nghìn lần rồi.”
***
Đám dây mây đương nhiên có chút linh tính, nhưng bản thể của Bạch Anh đã bị trấn giết, đám dây mây sinh trưởng ở đáy hồ này thì có thể tạo ra sóng gió gì được? Ngày tháng trôi qua lâu rồi cũng chẳng khác gì đám
mây mục, mây chết. Cho nên trước khi linh tính của đám dây mây này tiêu
tan hết, Bạch Anh phải tiêm cho chúng một liều “thuốc trợ tim” giúp duy
trì yêu tính. Đối với yêu quái, thúc đẩy ác khí cho yêu tính trong ngắn
hạn không thể có việc gì khác hơn… là tàn sát nhân mạng.
Tần Lai Phúc không xuống nước, ông nhất định sẽ an bài cho người giỏi bơi lặn xuống chôn rương mây. Bất kể là ông sắp xếp bao nhiêu người,
chỉ cần có một thì giết một, có hai liền giết hai. Đêm hôm đó sẽ không
có người nào còn sống lên được trên mặt nước, đêm giao thừa, dưới mặt
nước âm u lạnh lẽo không thấy được địa ngục Tu La.
Bốn con mắt được chia ra cho bốn đám dây mây nhỏ, chúng chính là kẻ
trông mộ cho cô ta, cứ yên lặng nằm dưới đáy hồ, khi có chuyện khác
thường sẽ đột ngột trở nên hung tàn, siết chết người hoặc vật cố ý đến
gần hay có thể tạo ra sự uy hiếp. Thuận tiện còn dùng luôn máu tươi chăm bón cho đám dây mây dưới đáy hồ này để chúng tiếp tục kéo dài hơi tàn.
Tư Đằng tin với linh tính của chúng, không thể nào để lộ ra tung tích vào ban ngày được. Lần này có lẽ vì là đang đêm khuya cho nên lúc đối
phó với Tần Phóng mới lộ liễu ngoi lên khỏi mặt nước như vậy, bị Nhan
Phúc Thụy nhìn thấy.
Còn hai cái xác kia tất nhiên sẽ chôn cùng với hài cốt của Bạch Anh,
sẽ bị đám dây mây làm đảo lộn. Bạch Anh cẩn thận đến mức không một khe
hở, nếu có người thực sự tìm được nơi chôn cất đi nữa, khi mở mồ ra sẽ
phải đối mặt với ba bộ hài cốt.
An bài tỉ mỉ, tính toàn tường tận, mọi chuyện sẵn sàng, mỉm cười
buông tay, cuối cùng trong lòng cô ta vẫn thoải mái đắc ý, lúc sắp chết
còn nói lại với Khưu Sơn một câu sâu xa: “Tôi nhất định sẽ trở lại.”
***
Nhan Phúc Thụy nghe xong mà lòng lạnh toát: “Tiểu thư Tư Đằng, ý cô
là, Bạch Anh ở dưới đáy hồ… đã nhiều năm như thế, đám dây mây này còn
từng giết người nữa hả? Ví dụ những người giống như Tần Phóng, vô tình
đến gần đáy hồ ư? Nếu nói như vậy, bên cạnh Tây Hồ cũng phải có vài tin
đồn sao?”
“Ông cho rằng mắt của chúng để không à? Tuy hại người nhưng sẽ khá
kín đáo, nếu thật sự làm kinh động đến người khác, tất nhiên nó sẽ im
hơi lặng tiếng rất lâu, không tự động đi tìm phiền phức đâu.”
Tần Phóng lẳng lặng lắng nghe cuộc đối đáp của Tư Đằng và Nhan Phúc
Thụy, đến tận lúc này mới xen vào một câu: “Vậy Tư Đằng, cô vẫn còn muốn hồi sinh Bạch Anh sao?”
Nhan Phúc Thụy như được cảnh tỉnh, vội vàng phụ họa theo Tần Phóng:
“Phải đấy tiểu thư Tư Đằng, Bạch Anh chết rồi mà còn hại người, nếu sống lại thì sẽ như thế nào đây? Hay là chúng ta đừng hồi sinh cô ta nữa
đi…”
Sắc mặt Tư Đằng trở nên sa sầm, lạnh lùng ngắt lời ông: “Trong suy
nghĩ của ông, tôi nhất định sẽ không đấu lại được Bạch Anh phải không?
Sau khi hợp thể tôi chắc chắn sẽ bị cô ta khống chế à?”
Nói xong cô cũng không đợi Nhan Phúc Thụy trả lời, quay người đi về
phía bờ hồ. Nhan Phúc Thụy không buồn để ý đến cô làm gì, chỉ nhủ thầm
trong bụng, cái cô Bạch Anh kia rõ ràng là lợi hại hơn mà…
Đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy Tần Phóng hô to lên: “Tư Đằng!”
Giọng nói Tần Phóng nghe ra có vẻ không ổn, Nhan Phúc Thụy ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới phát hiện Tư Đằng đã đi xuống hồ, mức nước đã lên
đến ngang eo cô rồi. Tần Phóng định cất bước đi đến thì Tư Đằng lạnh
lùng quát lên: “Không được đến đây.”
Anh thoáng sửng sốt, chỉ trong phút chốc ngỡ ngàng đó Tư Đằng đã lặn
xuống, chớp mắt đã biến mất dưới mặt nước. Làn nước quanh co hướng đến
giữa hồ, thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
Nhan Phúc Thụy lắp bắp: “Tiểu… tiểu thư Tư Đằng… đi hợp thể sao?”
Tần Phóng im lặng thật lâu, cuối cùng nghiến răng nói: “Lái thuyền!”
***
Âm thanh động cơ ca nô dần lắng xuống, chiếc ca nô dừng ngay giữa hồ
trong ánh sáng mờ nhạt, dập dềnh theo sóng nước. Xung quanh im ắng đến
mức khác thường, Nhan Phúc Thụy càng lúc càng thấy sợ, rõ ràng vẫn có
thể trông thấy bờ hồ phía xa xa nhưng còn vô vọng hơn cả việc bị vứt
lênh đênh giữa Thái Bình Dương.
Ông khuyên nhủ Tần Phóng với vẻ mặt ỉu xìu: “Tần Phóng, chúng ta nên
nghe lời tiểu thư Tư Đằng đi, không phải cô ấy đã nói không được đến đây sao…”
Tần Phóng quay lưng về phía ông, ngồi xếp bằng trên mũi thuyền, bình
tĩnh, bất động. Một lúc lâu sau, bị ông lải nhải phiền quá, anh bèn đưa
tay giật phắt lấy phao cứu sinh trên ca nô, vứt qua cho ông: “Muốn đi
thì ông cứ việc, tự mình thổi lấy đi.”
Nhan Phúc Thụy nắm chặt phao cứu sinh, hờn tủi nhìn Tần Phóng. Một
lúc sau, cũng không biết ông thật sự muốn quay về hay là tại ngồi trên
ca nô nhàm chán quá mà lại phồng mang trợn má lấy hơi thổi phao thật.
Thế là lúc ấy, trên mặt hồ chỉ còn nghe thấy tiếng thổi hơi đơn điệu đều đều vang lên: Phù… phù… phù… phù…
Lòng Tần Phóng rối bời, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ nước phía
trước mũi thuyền. Trong đầu anh chỉ quanh quẩn mỗi ý nghĩ: Liệu Tư Đằng đi lên có còn là Tư Đằng ban đầu nữa hay không?
Thân thuyền đột nhiên bị chấn động. Lúc này Tần Phóng mới phát hiện
ra sự bất ổn. Anh và Nhan Phúc Thụy cùng liếc nhìn nhau, tim hai người
đều đập thình thịch, cũng từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng di chuyển lại chỗ
giữa thuyền.
Hàm răng Nhan Phúc Thụy đánh lập cập, khẽ giọng hỏi Tần Phóng: “Là… là tiểu thư Tư Đằng sao?”
Tần Phóng lắc đầu: “Chắc là Bạch Anh.”
Vừa dứt lời thì mũi thuyền đã khẽ trầm xuống, dường như có một bàn
tay vịn vào mũi thuyền, nhưng trong bóng tối nên không thấy rõ. Tần
Phóng lại không dám chắc lắm, Nhan Phúc Thụy kia vẫn không ngừng thì
thầm: “Không phải là tiểu thư Tư Đằng chứ? Có phải là cô ấy đã đánh với
Bạch Anh đến mệt lả rồi nên không bò lên nổi không? Hay là… hợp thể xong rồi nhỉ?”
Ông vừa nói vừa nhặt chiếc đèn pin bên chân lên, run lẩy bẩy bật rồi
rọi qua. Ánh đèn soi vào một bàn tay xương xẩu đen sì. Đầu Nhan Phúc
Thụy như bùng nổ, ông đã sợ đến mức quên cả buông tay. Từng cơn ớn lạnh
chạy dọc sống lưng, trong đầu ông chỉ có một ý niệm: Bạch Anh! Là Bạch
Anh chắc rồi! Tiểu thư Tư Đằng từng nói, hài cốt Bạch Anh đã bị thiêu
đốt, xương bàn tay nám đen thế này ngoại trừ Bạch Anh ra thì còn ai vào
đây nữa?
Mũi thuyền lại đằm hẳn xuống, khiến Nhan Phúc Thụy và Tần Phóng đứng
cũng không vững. Kèm theo màn bọt nước văng tung tóe, một bộ xương nám
đen đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, vững vàng đáp xuống, đứng hiên
ngang trên thuyền. Nó hơi ngừng lại một lúc rồi chiếc đầu lâu quay răng
rắc hai vòng, hai hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía họ.
Nhan Phúc Thụy níu chặt lấy cánh tay Tần Phóng, bản thân ông cũng
không phát hiện mình đang núp sau người anh: “Tần… Tần Phóng, sao hợp
thể rồi liền chẳng còn lại chút dáng vẻ gì của tiểu thư Tư Đằng nữa vậy? Dù có gầy còm đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải có chút thịt chứ…”
Tần Phóng đang căng thẳng đến quên cả thở. Vào thời khắc hung hiểm
như thế này, anh lại nhớ đến lần đầu gặp Tư Đằng: Khi ấy Tư Đằng vừa đội mồ sống dậy, cũng không khác gì bộ xương khô, chẳng qua là còn có thêm
một lớp da bọc ngoài mà thôi. Phải chăng Bạch Anh này bị Khưu Sơn trấn
giết và thiêu đốt nên không còn da thịt gì nữa sao? Điều này nghĩa là Tư Đằng có lẽ không hề hợp thể với Bạch Anh đúng không? Nhan Phúc Thụy nói cũng có lý, nếu hợp thể rồi thì phải có chút dung hòa chứ nhỉ…
Bộ xương khô kia vẫn còn chần chừ, giống như đang đánh hơi. Sau đó nó mới chậm chạp tiến về phía hai người. Mỗi bước nó đi đều nghe thấy
tiếng xương kêu răng rắc kèm theo.
Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy cứ lùi dần về phía sau theo từng bước
chân của đối phương. Nhan Phúc Thụy lúc này đã sợ đến mức dựng đứng hết
cả tóc gáy: “Cô ta… cô ta định làm gì vậy?”
Định làm gì á? Đương nhiên không phải đến để chào hỏi bắt tay rồi.
Tần Phóng nhìn chằm chằm vào Bạch Anh, lúc chỉ còn cách nhau khoảng
hai bước chân, bộ xương kia thình lình nhào đến. Tần Phóng đẩy Nhan Phúc Thụy ra theo bản năng, nhưng bản thân anh còn chưa kịp tránh thì đã bị
Bạch Anh đẩy ngã xuống thuyền. Cùng lúc đó tiếng gào thét của Nhan Phúc
Thụy vang lên, ngay mép thuyền vang ầm tiếng nước, ca nô chao đảo, sau
đó ông bám víu vào mép thuyền mà bò lên.
Tần Phóng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay xương xẩu của Bạch
Anh đã bóp chặt lấy cổ họng anh. Chiếc đầu lâu lắc lư, khớp hàm máy móc
khép mở hai cái. Đúng tầm mắt của Tần Phóng, anh thấy rõ ràng hàm răng
sắc bén đang từ từ nhô ra.
Chết tiệt, cái quái quỷ gì thế này? Đầu Tần Phóng ù đặc đi, cố liều
mạng dùng đầu gối và khuỷu tay thúc vào bộ xương của Bạch Anh, thấy nó
còn cứng hơn cả khung bằng sắt thép nữa. Lúc hàm răng của Bạch Anh mở
rộng ra, sắp sửa cắn về phía anh thì một chiếc phao bỗng từ phía sau
tròng vào cổ cô ta. Phía sau là Nhan Phúc Thụy ướt mem, chắc hẳn ông
cũng hiểu tình hình hung hiểm nên cuối cùng cũng bất chấp, vừa cố lôi bộ xương về phía sau vừa gào ầm lên. Toàn mấy câu linh tinh như “không
được đánh người”, “không được cắn người”, “mi muốn gì”, “mi tên gì”.
Tần Phóng vừa được giải thoát liền lảo đảo chạy ngay đến cần điều khiển ca nô, hô to: “Nhan Phúc Thụy, rạp người xuống.”
Nhan Phúc Thụy nghe thấy tiếng động cơ nổ vang đã hiểu ngay dụng ý
của Tần Phóng, nhanh chóng buông tay nằm nhoài xuống thuyền. Thân thể
Bạch Anh hơi lảo đảo, còn chưa đứng vững thì ca nô đã rẽ ngoặt lao vút
đi. Sau khi hất văng cô ta xuống nước, hai người nhanh chóng chạy vào
bờ.
Tim Tần Phóng đập như trống trận, gần như là kéo cần đến mức tối đa.
Chiếc phao đã theo Bạch Anh rơi mất. Nhan Phúc Thụy nắm lấy chiếc đèn
pin như vũ khí, nhoài hẳn người trên mạn thuyền, như thể đang làm công
tác tuyên truyền: “Tần Phóng, mau lên, mau lên! Cô ta nhảy ra ngoài rồi, ơ không đúng, hình như cô ta đã bơi về phía bên kia, nhảy lên bờ rồi. À không đúng, cô ta đang ở nơi này, ở nơi này. Aaaa!”
Thấy bóng đen từ đuôi thuyền đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước, Nhan
Phúc Thụy hét ầm lên, giơ cao đèn pin, cứ thế ra sức đập xuống với khí
thế như chẻ tre. Đúng lúc này ông chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tư Đằng vang lên: “Nhan Phúc Thụy, ông muốn chết hả?”
Trong lòng Nhan Phúc Thụy thầm than thôi toi rồi! Đã đập xuống giữa
chừng đành lái lệch qua bên cạnh, ông bị nghiêng hẳn người đi, lòng cầm
chắc là sẽ rơi tõm xuống nước. Nhưng may thay lúc Tư Đằng ngoi lên khỏi
mặt nước cũng tiện tay nắm lấy thắt lưng ông, ném ông trở lại thuyền.
Tần Phóng nghe được giọng của Tư Đằng thì lòng bỗng tự dưng thấy nhẹ
nhõm. Tay khẽ thả lỏng, ca nô xình xịch rồi dừng lại trên mặt hồ. Anh
quay đầu lại nhìn Tư Đằng đang đứng ở đuôi thuyền như cảnh sắc giữa bóng đêm, cô hỏi anh: “Bạch Anh đâu?”
Từ trên cao, cách đây rất xa có ánh đèn xe nhá lên, dường như là đang chạy về phía này. Vừa trải qua trận kinh hồn bạt vía, giờ nhìn thấy ánh đèn xe, Tần Phóng mới cảm giác như đã trở về nhân gian. Anh chưa kịp
lên tiếng, Nhan Phúc Thụy đã hoảng loạn đáp lời: “Hình như ở trong nước, mà hình như mới vừa lên bờ xong, tôi cũng nhìn không rõ cho lắm…”
Tư Đằng ngắt lời ông: “Chắc chắn còn chưa đi xa được, lập tức đi tìm
cô ta về. Với dáng vẻ đó của cô ta nếu bị người khác bắt gặp…”
Cô còn chưa dứt lời thì từ phía xa đã lại vang lên tiếng nổ rền trời, giống như bị tông xe. Ba người gần như kinh hãi đồng loạt nhìn về phía
phát ra âm thanh kia. Ánh đèn xe mới vừa rồi còn đang chạy đến đã thình
lình dừng hẳn lại, bị bóng tối xung quanh vây tầng tầng lớp lớp, im lìm
một cách quái dị.