Tần Phóng chưa từng gặp một tai nạn xe nào thê thảm như vậy, lúc xe
cảnh sát và xe cứu thương chạy đến nơi, anh vẫn còn thất thần. Lái xe
là một phụ nữ chừng ba mươi, trên xe còn có cô con gái bốn tuổi của chị
ta. Thân xe và cửa xe đã bị biến dạng, nhân viên cứu hộ phải cắt cửa xe
cứu họ ra. Chồng của chị ta đã đến, nghe nói là thầy giáo, anh ta đeo
một cặp kính gọng vàng, trông rất trí thức. Tuy tình trạng vô cùng tồi
tệ nhưng anh ta vẫn không quên phép lịch sự cơ bản, vừa khóc vừa cảm ơn
Tần Phóng.
Tần Phóng thoáng cảm giác thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến
Bạch Anh, nên hơi hỗ thẹn với lời cảm ơn này. Lúc quay người đi, anh
nghe thấy cô bé trong xe vừa tỉnh dậy, cất tiếng rên. Những nhân viên
cứu hộ bên ngoài gần như đồng thời run lên, nhưng ngay sau đó đã có
người lo rằng người mẹ có khi còn bị thương nặng hơn nữa. Có người thao
thao bất tuyệt rằng trường hợp tông xe này lạ quá, bình thường tông xe
làm sao có thể vỡ nát đến mức này được.
Tư Đằng và Nhan Phúc Thụy không có mặt ở hiện trường tai nạn, vốn nói là mỗi người tự đi tìm nhưng Nhan Phúc Thụy không dám tách ra, cứ nhắm
mắt nhắm mũi đi theo sau đuôi Tư Đằng. Lúc ba người tập trung lại, nhìn
từ sắc mặt Tư Đằng cũng đoán được hiển nhiên là không tìm thấy gì rồi.
Chuyện tiến triển đến nước này thật sự là nằm ngoài dự đoán. Lúc
trước Tần Phóng còn lo lắng Tư Đằng có hợp thể được với Bạch Anh hay
không, ai ngờ cuối cùng lại thấy một Bạch Anh xương khô nhảy ra khỏi hồ
trốn mất. Nhưng điều này cũng có điểm bất hợp lý, bộ xương của Bạch Anh làm sao tự mình chạy đi được?
Đối mặt với ánh mắt đầy chất vấn của Tần Phóng, Tư Đằng không hề che
giấu, thản nhiên nói: “Tôi đã chuyển cho Bạch Anh một nửa yêu lực.”
Hóa ra là vậy, yêu lực trước đây Tư Đằng lấy được từ Thẩm Ngân Đăng
không những không thể phát huy mà còn thêm cản tay cản chân, thậm chí
nhiều lần vì sử dụng yêu lực này mà nguyên khí của cô bị tổn thương trầm trọng. Tần Phóng cũng đoán được cô sẽ sớm nghĩ cách giải quyết vấn đề
này nhưng không ngờ cô lại chọn cách chia một nửa cho Bạch Anh.
Tần Phóng kể sơ lại tình hình tai nạn, Tư Đằng không tỏ vẻ gì, nhưng Nhan Phúc Thụy lại rất kích động, bảo cô: “Tiểu thư Tư Đằng, cô xem đi, cô thả hổ về rừng rồi đấy, nếu cô không hồi sinh cho Bạch Anh chẳng
phải sẽ không có việc gì xảy ra hay sao. Còn nữa, cô không cần chỗ yêu
lực kia thì chia cho ai chả được, tại sao phải cứ phải cho Bạch Anh
chứ…”
Nhận thấy sắc mặt Tư Đằng không ổn, Tần Phóng nắm cổ áo Nhan Phúc
Thụy, lôi ông đi. Nhan Phúc Thụy vẫn còn không phục, vừa đi vừa nói với
Tần Phóng đang bận lôi lôi kéo kéo: “Vốn là vậy mà, hai mẹ con nhà người ta vô tội biết chừng nào…”
Thấy đã cách Tư Đằng được một khoảng xa, Tần Phóng mới thả tay, sầm
mặt dặn dò ông: “Đừng có chọc Tư Đằng tức giận, đừng nói nữa.”
Nhan Phúc Thụy không hiểu tại sao Tần Phóng lại nghiêm trọng hóa như
vậy: “Nói một câu cũng không được à, người phụ nữ lái xe kia đáng thương lắm, nói không chừng sẽ chết đấy.”
Tần Phóng nhìn Tư Đằng nơi xa, giọng nói bỗng trở nên khá lạ lùng:
“Nhan Phúc Thụy, ông có nhìn ra dấu hiệu nào chứng tỏ Tư Đằng không hợp
thể với Bạch Anh không?”
Nhan Phúc Thụy sửng sốt, ông không hiểu câu hỏi này của anh cho lắm.
Nhưng lạ một cái là tim ông đột nhiên lại đập mạnh, lúc ông quay đầu
nhìn về phía Tư Đằng còn rụt rè lùi về sau một bước theo bản năng. Nhất
thời, không khí trở nên khác thường, cuối cùng vẫn là Tần Phóng phá vỡ
cục diện bế tắc này, đề nghị tìm ở xung quanh xem, lỡ có người bắt gặp
Bạch Anh thì sao, dáng vẻ kia của cô ta thật sự quá là…
Đây đúng là vấn đề cấp bách lúc này, Nhan Phúc Thụy gật đầu phụ họa,
nhưng không ngờ rằng Tư Đằng lại phản đối: “Với mưu trí của Bạch Anh, dù có bất ngờ sống lại, cùng lắm cô ta cũng chỉ thất kinh vài phút thôi.
Tiếp theo cô ta sẽ biết cách ẩn núp và thích ứng ngay thôi.”
Tần Phóng bật thốt lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tư Đằng trả lời: “Muộn rồi, đi về đã.”
***
Tối hôm đó, Tần Phóng mất ngủ, một mình anh ngồi trong đại sảnh khách sạn, đến quá nửa đêm thì thấy Nhan Phúc Thụy cũng đi xuống, ngồi cùng,
rầu rĩ nói: “Không ngủ được.”
“Tư Đằng đâu?”
“Hình như… cô ấy ngủ rồi.”
Không khí hơi bức bách, Tần Phóng không nói gì thêm nữa, Nhan Phúc
Thụy ngây người lẩm bẩm: “Hôm nay, trước khi cậu nói với tôi câu kia,
tôi luôn cảm thấy tiểu thư Tư Đằng rất tốt, sau khi cậu nói rồi, không
biết sao tôi lại hơi sợ cô ấy.”
“Câu nào?”
“Thì câu kia đấy, cậu hỏi tôi là có nhìn ra tiểu thư Tư Đằng có hợp thể với Bạch Anh hay không ấy?”
Tần Phóng ừ, lòng anh bị đè nặng, huyệt thái dương đập thình thịch.
Khi ấy, ý nghĩ kia bất chợt xuất hiện, nghĩ sâu hơn nữa thì trong lòng
anh trở nên lạnh toát. Giống như Nhan Phúc Thụy nói, trước đây anh gần
như đã coi Tư Đằng là bạn bè, nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, con
người Tư Đằng bỗng trở nên xa lạ và rất khó nắm bắt.
Tần Phóng lấy lại bình tĩnh: “Cô ấy có suy nghĩ của riêng mình, cũng
chưa chắc đã chịu nói cho chúng ta biết chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng
đừng nên cả nghĩ nữa.”
Nhan Phúc Thụy không lên tiếng đáp lại, cuối cùng phát biểu một câu
không đầu không đuôi: “Tần Phóng, cậu cảm thấy liệu Tư Đằng có đánh
thắng Bạch Anh không?”
Không đợi Tần Phóng trả lời, ông đã thở dài: “Vừa rồi, tiểu thư Tư
Đằng có hỏi tôi, có đúng là trong suy nghĩ của tôi, chắc chắn cô ấy
không đánh lại được Bạch Anh hay không. Khi đó đúng là tôi nghĩ như vậy
thật. Nhưng bây giờ tôi lại không chắc nữa.”
***
Lúc trời sắp sáng, Nhan Phúc Thụy không gượng được nữa, cuối cùng nằm sấp bên cạnh sô pha, ngáy o o. Tần Phóng cũng khá mệt mỏi, đang mơ mơ
màng màng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng khua gõ ầm ĩ, lòng anh phiền
não, đứng dậy đi ra ngoài định bảo họ nhỏ tiếng một chút.
Vừa đẩy cửa ra đã có cơn gió mát ùa vào mặt, theo sau là hương thơm
ngào ngạt. Định thần nhìn kỹ, anh đã bước lên sân khấu cũ kỹ tự bao giờ, trên đài không biết là đang diễn tuồng gì, cứ ca hát í a. Tiểu hoa đán
nở nụ cười e thẹn, đầu cài đầy châu ngọc, bước đến nắm tay áo Tần Phóng, kéo anh đến giữa sân khấu, bước chân nhịp nhàng theo tiếng trống. Tần
Phóng không biết phải làm sao, lại nhác thấy Tư Đằng mặc sườn xám, đang
ngồi ngay ngắn ở dưới sân khấu uống trà.
Thật kỳ lạ, cả rạp hát lớn như vậy mà dưới sân khấu chỉ có một chiếc
bàn, một án trà lượn lờ hơi nước và một người đang ngồi. Tần Phóng bỏ
tay tiểu hoa đán ra, nhảy xuống sân khấu, thở hổn hển chạy ngay đến bên
cạnh Tư Đằng. Cô như không nhìn thấy anh, cứ thản nhiên bưng tách trà
lên rồi hé nắp ra uống, đầu hơi cúi, một đoạn xương cổ gồ lên, ẩn hiện
dưới mái tóc mây.
Đây không phải là Tư Đằng mà là Bạch Anh!
Tần Phóng hoảng hốt, lùi ngay về phía sau vài bước, sau lưng ánh đèn
sân khấu hắt lại, hơi thở anh chưa kịp bình ổn thì âm thanh hát xướng,
đọc thoại, múa may, đánh võ đều thình lình im bặt cả. Trên sân khấu vang lên tiếng giày cao gót gõ lóc cóc. Tần Phóng quay đầu lại nhìn, thấy
sân khấu to lớn thoắt cái đã trống trải, khói mù tràn ra. Có một bóng
người duyên dáng càng lúc càng đi đến gần, nhìn kỹ thì chính là Tư Đằng.
Cô mặc chiếc áo khoác có thắt eo, giày ống cao đến gối, hai tay bỏ
vào trong túi, đi đến mép sân khấu thì dừng lại, cười nhạt, nhìn đăm đăm vào Bạch Anh đang ngồi bên dưới.
Trên sân khấu, dưới sân khấu; một người đứng, một kẻ ngồi.
Tần Phóng cố giơ tay vẫy gọi, lớn tiếng gọi tên Tư Đằng. Vốn tưởng
rằng cô cũng không nghe thấy được, nhưng cô lại dần dần cúi đầu, nhìn
thẳng vào anh. Cô mỉm cười với anh, nói từng chữ rành mạch: “Đến đây là
chấm dứt rồi, Tần Phóng.”
…
Tần Phóng giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra cánh tay chống lên tay vịn sô pha vừa trượt xuống, bên cạnh cũng vang lên tiếng trở
mình của Nhan Phúc Thụy. Quay đầu lại, thì ra Nhan Phúc Thụy cũng đã
tỉnh, ngái ngủ ngồi dậy, sau chút ngỡ ngàng liền nói với anh: “Tần
Phóng, tôi vừa mơ thấy tiểu thư Tư Đằng.”
Lại là Tư Đằng, chắc ngày nghĩ thì đêm mơ thôi. Tần Phóng thuận miệng hỏi: “Mơ thấy gì?”
“Tiểu thư Tư Đằng bảo tôi là đừng trở về núi Thanh Thành nữa, cô ấy
nói dù sao tôi cũng không còn vướng bận gì với nơi đó, nên ở lại Hàng
Châu làm ăn buôn bán nhỏ đi. Tần Phóng cậu cũng ở Hàng Châu, có cần giúp đỡ gì về tiền bạcthì đã có cậu…” Nói đến đây, ông bỗng ngớ ra, lại vội
vàng giải thích với anh, “Tôi thật sự không mượn giấc mơ để lừa tiền cậu đâu nhé, tiểu thư Tư Đằng đã nói vậy với tôi thật đấy.”
Tần Phóng bật cười, anh chống xuống sô pha, thẳng lưng lên. Mắt bỗng
bị chói, đưa tay che lại mới phát hiện trời đã sáng. Mà lúc này Nhan
Phúc Thụy vẫn còn luyên thuyên về phần sau giấc mơ của mình: “Cuối cùng, tiểu thư Tư Đằng còn nói: đến đây là chấm dứt rồi, Nhan Phúc Thụy…”
Đến đây là chấm dứt rồi ư? Tần Phóng đột nhiên cứng đờ, rồi quay phắt lại nhìn ông. Nhan Phúc Thụy bị phản ứng bất ngờ của anh dọa sợ, lắp
bắp: “Đó… đó là trong giấc mơ kia cô ấy nói như thế, không phải là tôi
bịa đặt đâu…”
Tần Phóng không đợi Nhan Phúc Thụy nói xong đã chạy ngay lên trên
tầng. Cửa phòng Tư Đằng đang đóng, anh chẳng màng đến lịch sự gì nữa,
nhanh chóng đẩy ra. Không phải đã nói đi ngủ sao, sao trên giường không
có ai thế này? Chiếc sườn xám cô hay mặc còn vắt ở đầu giường, giày cao
gót cũng vứt chỏng chơ bên cạnh, dưới sàn còn có đôi dép tơ gấm. Tần
Phóng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy có gì đó khác lạ. Phía sau vang
lên tiếng lê dép lẹt xẹt, Nhan Phúc Thụy cũng đã đi lên đến nơi, đứng
sau anh ngó nghiêng hồi lâu mới thốt ra một câu: “Ơ, quần áo, giày dép
đều ở đây, vậy tiểu thư Tư Đằng mặc cái gì?”
Một câu nói đã tức khắc cảnh tỉnh Tần Phóng, tim anh đập loạn lên,
chạy nhanh đến xem lại mấy cái túi giấy bên giường. Đó là áo khoác và
giày mà mấy ngày trước anh đã mua ở trung tâm thương mại đưa đến cho cô, sau đó cũng không thấy Tư Đằng mặc, còn tưởng rằng cô đã vứt bỏ rồi…
Quả nhiên anh thấy bên trong đã trống rỗng, túi giấy nhẹ bẫng.
Không biết bao lâu sau, giọng nói Nhan Phúc Thụy lại vang lên: “Sao thế Tần Phóng, làm sao vậy?”
Hóa ra “đến đây là chấm dứt” tức là ý này. Hóa ra “đến đây là chấm dứt” thì có nghĩa thật sự là chấm dứt ở đây rồi.
Tần Phóng buông túi giấy xuống đất, nói: “Tư Đằng đi rồi.”