Sao Tần Phóng… lại tỉnh dậy được nhỉ? Nhan Phúc Thụy giật cả mình. Vẻ bối rối này không thể qua được mắt Bạch Anh, theo bản năng cô ta định
quay đầu lại. Trong lúc còn chưa hoàn hồn, Nhan Phúc Thụy thấy Tần Phóng gần như ngồi phắt dậy. Cùng lúc ấy kèm theo một tiếng “phịch” vang lên, ba cây cọc nhọn từ ngực và hai bên xương sườn đột ngột đâm xuyên qua
thân thể Bạch Anh.
Chuyện tiếp theo xảy ra quá nhanh và quá đẫm máu, thế nên mỗi khi Nhan Phúc Thụy nhớ lại đều run rẩy.
Đầu tiên ông nghe được giọng Bạch Anh kêu lên thảm thiết, ngay sau đó là máu văng tung tóe, một bộ xương nám đen xé toạc da thịt trồi ra bên
ngoài. Xương cũng dính máu, hai hốc mắt sâu hoắm không có cảm xúc gì
nhưng còn kinh khủng hơn bất cứ gương mặt nanh ác nào. Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Không đều khiếp đảm, hai chân run lẩy bẩy không lết nổi.
Nhưng hành động của Tần Phóng nhanh hơn, anh trở mình bật dậy như thể bay lên trời, nhân tiện rút ra tấm ga trải giường bên dưới. Nói là ga
trải giường cũng không giống, bởi vì khi nó tung ra giữa không trung tựa như tấm vải bố bị chắp vá, tức tốc trùm lên bộ xương của Bạch Anh, cuộn lại thành một vòng như chiếc kén to lớn, rồi đập vào tường vài cú thật
mạnh.
Trận va đụng vô cùng chấn động, toàn bộ căn nhà cũng rung lắc theo.
Thoáng chốc Nhan Phúc Thụy như nghe được âm thanh xương cốt kêu răng
rắc, ông trơ mắt ngơ ngác: Tần Phóng sao thế này? Lẽ nào lúc trước hấp
hối là giả, đều là kế hoạch của cậu ấy và tiểu thư Tư Đằng đã tính toán
sao?
Đang suy nghĩ lung tung thì Tần Phóng dừng lại, hai tay vừa run lên
đã nghe thấy “xoẹt” một tiếng, chiếc kén rách toác, bộ xương Bạch Anh
rơi ra. Quả nhiên là có một vài đoạn xương đã gãy lìa, nhưng chủ thể vẫn còn. Tần Phóng đạp lên xương chân Bạch Anh, cúi người ấn đầu gối lên
xương lồng ngực và đưa tay giữ chặt xương cổ cô ta. Đầu Bạch Anh giãy
dụa kịch liệt, nhưng vẫn không thể suy suyển.
Lần này… kết thúc thật rồi sao?
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ hai ba phút thôi ư? Nhan Phúc
Thụy cảm thấy tốc độ chuyển động của đầu óc mình không theo kịp nhịp độ
của câu chuyện, cứ sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Phóng, đến tận khi anh ngẩng đầu nhìn ông nói: “Đưa Tần Phóng ra đây.”
Tần Phóng nói… đưa Tần Phóng ra đây ư? Lộn xộn quá, Nhan Phúc Thụy
cảm giác mình vô cùng khó hiểu, đây là… giọng của tiểu thư Tư Đằng mà.
***
Nhan Phúc Thụy và Vương Càn Khôn mở cửa tủ âm tường ra, tìm được Tần Phóng đang bị cuộn trong tấm chăn dựng đứng ở bên trong.
Dù sao chỉ cần tiểu thư Tư Đằng còn sống thì hơi thở của Tần Phóng sẽ không đứt lìa, bất kể nằm, đứng hay là… bị cuốn lại. Cho nên tiểu thư
Tư Đằng đã nhét Tần Phóng vào tủ thế này ư? Vì vậy, mấy ngày qua Tần
Phóng vẫn im hơi lặng tiếng bị cuộn trong tấm chăn này à?
Nhan Phúc Thụy khó tin, nhưng nghĩ kỹ lại cũng chỉ có như thế mới
giải thích được tất cả mọi chuyện. Kể từ đêm tiểu thư Tư Đằng vẽ bùa ở
ngoài tường, ông chưa từng gặp lại cô. Huyễn thuật hoàn toàn không phải
dùng vào Vương Càn Khôn mà là dùng cho chính cô ấy sao? Cô ấy khiến mọi
người nhìn cô ấy thành Tần Phóng, sau đó yên tâm nằm trên giường. Từ đầu đến cuối cô vẫn ở đây, xem ông lấy đèn Bát Quái làm thí nghiệm, cũng
nhìn thấy bộ dáng ông và Vương Càn Khôn sợ chết khiếp. Nhưng cô vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng bàng quan, chờ cơ hội tập kích tốt nhất.
Bạch Anh nói, trong nhà chỉ có ba dòng khí lưu chuyển là vì Tần Phóng và Tư Đằng là cùng một dòng, cho nên Tư Đằng mới dễ dàng thay thế cậu
ấy. Dây mây ngoài phòng chỉ là ngụy trang, mà ông và Vương Càn Khôn thậm chí còn không phải là ngụy trang, nói châm chọc chính là đạo cụ đánh
lừa thị giác mà thôi.
Theo lời Tư Đằng căn dặn, ông và Vương Càn Khôn cẩn thận đặt Tần
Phóng xuống đất, đỉnh đầu đối với đỉnh đầu Bạch Anh, tạo thành một đường thẳng.
Lúc đứng dậy, Vương Càn Khôn nhìn vào đống máu thị nhầy nhụa trên
giường, run giọng hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng, Bạch Anh đã bị thu phục, sao
hình dạng thái sư phụ tôi vẫn chưa biến trở lại?”
Không ai trả lời anh ta, vẻ mặt Vương Càn Khôn dần dần từ hoài nghi
trở thành sợ hãi, chân lảo đảo, Nhan Phúc Thụy vội đến dìu đỡ. Cùng lúc
đó, Bạch Anh bỗng cất tiếng cười khanh khách: “Tiểu đạo sĩ kia sao? Tôi
nhận ra hắn.”
Cho dù Nhan Phúc Thụy không đọc nhiều sách nhưng cũng biết nếu người
ta không có lưỡi và thanh quản thì không thể nào nói chuyện được. Có lẽ
yêu quái thì khác, ông không biết giọng Bạch Anh vọng đến từ đâu, giống
như là từ vị trí giữa xương cổ họng và quai hàm, lại như từ từng đoạn
xương trên người cô ta.
Cô ta nói: “Lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn mới bảy tám tuổi, nhiều năm trôi qua đã già quắt queo như lớp vỏ cây rồi. Có điều vừa nhìn, tôi đã
nhận ra hắn ngay. Tôi đi đến nói với hắn, ông còn nhận ra tôi không?”
Gần như không hề chần chừ và bối rối, trong khoảnh khắc đó quan chủ
Thương Hồng đã nhận ra cô ta ngay, hoặc là nói đã nhận ra giọng nói của
cô ta. Cơn ác mộng thời thơ ấu hằn sâu trong trí nhớ, tuy đã hơn nửa đời người không hề muốn nhớ lại, nhưng tấm màn ký ức vừa được nhấc lên đã
khiến người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ trong nháy mắt. Hình ảnh người
đàn bà mang nụ cười xấu xa gian xảo này phút chốc đã chồng lên hình ảnh
người phụ nữ tóc tai rối bù vùng vẫy trong biển lửa kia. Đôi môi mấp máy nói với ông: “Nhìn đi, tôi đã nói tôi sẽ trở lại mà.”
Vương Càn Khôn cất tiếng khóc nức nở như loài dã thú sắp chết. Tư
Đằng vẫn bình thản quặp tay xuống, năm ngón tay từ từ hóa thành dây mây, chúng chia nhánh rồi quấn lấy nửa phần sọ não của Bạch Anh từng vòng
một, sau đó vươn đến vây quanh nửa phần đầu của Tần Phóng.
Bạch Anh tựa như hơi bất an: “Cô định làm gì…”
Cô ta nói được nửa chừng thì im bặt, rồi cất tiếng thét thê lương. Cả bộ xương như bị điện giật run lên bần bật, cùng lúc đó, Tần Phóng phía
đối diện cũng co giật như bị chuột rút. Hiển nhiên Tư Đằng rất chú ý đến Tần Phóng, chỉ qua giây lát đã lập tức dừng lại: “Tần Phóng thế nào
rồi?”
Thế nào ư? Toàn thân đỏ gay, nóng rực. Nhan Phúc Thụy cảm giác tưới
nước vào cũng xèo xèo bốc lên khói trắng đấy. Tư Đằng thoáng trầm ngâm
rồi bảo Nhan Phúc Thụy đi hứng chậu nước lạnh, lấy khăn lông nhún vào
nước rồi vắt khô để làm hạ nhiệt độ cho Tần Phóng. Đến khi thân thể anh
hồi phục lại nhiệt độ bình thường mới tiếp tục.
Bạch Anh đã trở lại bình thường, giọng nói khản đặc nhưng hận ý vẫn lạnh buốt: “Cô đem yêu lực của tôi cho hắn ta?”
Tư Đằng không buồn để ý, chỉ tập trung nhìn Nhan Phúc Thụy bưng nước, vắt khăn lông lau người cho Tần Phóng từng lần một. Vương Càn Khôn vốn
ngồi thừ trên đất, nghe thấy Bạch Anh nói chuyện mới như hoàn hồn lại.
Anh ta nổi giận đùng đùng gào lên rồi xông đến, Tư Đằng đứng lên nhường
chỗ cho anh ta, điềm nhiên nhìn anh ta nổi điên đánh đá Bạch Anh, chỉ
khi anh ta đưa chân đạp vào đầu Bạch Anh cô mới lên tiếng: “Đừng để đụng phải Tần Phóng.”
Bạch Anh cười ha ha mặc cho Vương Càn Khôn đánh đá, dường như cô ta
không muốn nhấc người nữa. Vẻ mặt Tư Đằng lạnh lùng, dây mây lần nữa hút lấy yêu lực chuyển đi, toàn thân cô ta lại co giật, gần như ngay cả hít thở cũng không nổi. Qua một hồi, cô ta mới yếu ớt nói: “Ban đầu tôi
phân phó Giả Tam phải cẩn thận vận chuyển thi thể cô, phải chọn quan tài tốt để an táng, không được để dầm mưa dãi tuyết, cũng phải tránh đường
dằn xóc.”
Tư Đằng lạnh nhạt nhìn cô ta: “Rồi sao nữa?”
“Tôi giết cô nhưng chưa từng làm nhục cô, cũng chưa từng để mặc ai làm nhục cô cả.”
Tư Đằng im lặng, qua một lúc cô ra hiệu Vương Càn Khôn dừng tay.
Vương Càn Khôn đánh cũng đã mệt, xương Bạch Anh cứng như sắt đá, anh
ta đánh như thế chỉ tổ đau tay chân mình thôi. Bị bảo dừng tay lại, anh
ta bỗng đau khổ, ngồi phịch xuống đất khóc lóc nghẹn ngào.
Bạch Anh nhìn Tư Đằng chằm chằm, hai hốc mắt trống rỗng như chợt có vẻ đau thương.
“Hắn hận tôi cũng đúng thôi, tôi giết thái sư phụ của hắn. Nhưng tại sao cô hận tôi? Tôi có lỗi với cô sao?”
Giọng Bạch Anh rất bình tĩnh, nhưng tuôn trào khí thế bức người. Tư
Đằng cảm thấy mình không trả lời được câu hỏi này. Chuyện quá khứ hoàn
toàn không phân rõ là ai có lỗi với ai, hai bên đều cân nhắc thiệt hơn,
tính toán vì bản thân cả thôi. Cô cúp mắt, thúc đẩy dây mây trong tay
lần nữa. Lần này cô không dừng lại giữa chừng, Bạch Anh kêu thảm thiết
đến cuối cùng trở thành cười điên cuồng tuyệt vọng, thậm chí là khi yêu
lực đã truyền hết vào dây mây, cô ta vẫn không ngừng cười lạnh yếu ớt.
“Cô ngốc sao? Chuyển yêu lực của tôi cho một người đàn ông? Cô biết
rõ con người không chịu tải được yêu lực, có cho cũng lãng phí vô ích.
Hắn ta là gì của cô? Thiệu Diễm Khoan làm nhiều chuyện như thế nhưng cô
lại chẳng mảy may, thế mà sau khi sống lại đã đổi tính rồi sao?”
Tư Đằng không lên tiếng, ngược lại Nhan Phúc Thụy vui mừng: “Tiểu thư Tư Đằng, mặt Tần Phóng đã có chút hồng hào rồi.”
Đâu chỉ là hồng hào, một vài bộ phận trong người anh thỉnh thoảng
vang lên vài tiếng lắc rắc, đó là xương đã gãy đang nối lại với nhau.
Tương tự vậy là tế bào tái tạo và bộ máy cơ thể lành lại đang hoạt động
trong cơ thể anh. Lúc này yêu lực giống như có sinh mệnh từ từ chữa trị
thân thể đã vỡ nát này lành lặn lại như mới.
Tư Đằng nhìn về phía Bạch Anh: “Cô còn có lời gì muốn nói không?”
Bán yêu hợp thể có hai cách. Một là hai bên thương lượng đạt thành
nhất trí, sau khi loại bỏ mâu thuẫn thì hợp thể trở lại. Hai là dùng vũ
lực tiêu diệt đối phương, thu hồi yêu cốt trở lại làm yêu quái. Cô ta đã mất đi tư cách đàm phán, cục diện đã không còn thay đổi được. Không,
không, không, có lẽ từ lúc ban đầu Tư Đằng đã hoàn toàn không muốn hợp
thể một cách êm thấm với cô ta.
“Ở đáy Tây Hồ sao cô không hợp thể với tôi?”
“Tôi muốn làm bản thân mình, không muốn dây dưa với cô.”
Giọng điệu Bạch Anh vô cùng quái dị, giọng nói lanh lảnh khắc nghiệt: “Bản thân mình?”
“Khi đó tôi đã chia cho cô một nửa yêu lực, chuyện vốn không đến nỗi
nát bét. Cô là cô, tôi là tôi, nhưng cô không nên hại người khắp nơi,
suýt nữa đã giết chết Tần Phóng.”
Bạch Anh cười khẩy, cô ta vẫn không hiểu: “Tôi giết một con người thôi, cô tức giận vậy làm gì? Hắn ta là ai?”
Tư Đằng không trả lời ngay, trái lại Nhan Phúc Thụy vừa mong đợi vừa
khẩn trương: Nếu Bạch Anh biết Tần Phóng là hậu duệ của cô ta thì sẽ
phản ứng thế nào? Kinh ngạc? Đau khổ? Hối hận? Hay là…
“Là cháu của đứa bé mà cô gửi nuôi nhờ ở nhà Tần Lai Phúc, để lại đường lui cho tôi đấy.”
Bạch Anh im lặng giây lát, lúc mở miệng lại càng nghi ngờ hơn: “Nếu
đã dùng hắn xong rồi thì còn cứu hắn làm gì? Hắn đâu có quan hệ gì với
cô.”
Nhan Phúc Thụy gần như không dám tin vào tai mình.
Tư Đằng nhìn cô ta thật lâu: “Ban đầu cô yêu Thiệu Diễm Khoan, yêu
đến sống dở chết dở, nếu tình cảm này chỉ còn lại một chút, cũng không
nên đối xử vô tình với Tần Phóng như thế.”
Bạch Anh cười rộ: “Cô cũng nói là ban đầu rồi. Yêu và không yêu chỉ
khác nhau ở một chữ “không” thôi. Một nét ngang, một nét phẩy, một nét
thẳng, một dấu chấm. Ban đầu không biết viết, có ai đã một đời một kiếp
mà vẫn không biết viết đâu.”
Trả lời nhẹ nhàng như thế quả thật khác hẳn với Bạch Anh đã từng yêu
Thiệu Diễm Khoan hết lòng hết dạ trong trí nhớ Tư Đằng. Từ năm 1937 đến
năm 1946, tính ra đã chín năm, chuyện gì đã khiến lòng cô ta nguội lạnh
thế này? Có cô điều không cần hỏi nhiều, lúc hợp thể, xương thịt hòa vào nhau, trí nhớ cũng dung hợp, cuối cùng cô sẽ biết được thôi.
Tư Đằng hít sâu, rồi cúi người xuống, áp trán vào trán Bạch Anh.
Hơi thở của Tần Phóng dần dần ổn định, bộ ngực lên xuống từ từ rõ nét.
Nhan Phúc Thụy bỗng toàn thân rũ rượi, ý chí rã rời, ông dựa vào vách tường ngồi bên cạnh Vương Càn Khôn, mệt mỏi vỗ vai anh ta: “Không sao
rồi, mọi chuyện đều đã qua…”
Ông muốn nói là mọi chuyện đều đã qua hết rồi. Nhưng có chắc là đã qua thật không?