Ban đầu hợp thể là ký ức dung hòa, nếu ký ức có nhiệt độ, vậy ký ức
của Bạch Anh là lạnh lẽo, bị phủ một lớp bụi tối đen. Tư Đằng cảm giác
mình như bị vứt vào một câu chuyện vô cùng thê lương, mà lúc câu chuyện
bắt đầu xảy ra, cô không hề xa lạ.
Xưởng dệt Hoa Mỹ to lớn bỏ hoang ẩn trong ánh sáng vàng óng và đỏ sẫm giao nhau. Năm đó cô đang bị treo mắt cá chân lên, in chiếc bóng kéo
dài quái dị trên vách tường. Bạch Anh tựa lưng vào tường, hai bàn tay
dính máu run run. Thỉnh thoảng cô ta sẽ ngẩng đầu nhìn, rồi lại như bị
kinh sợ nhanh chóng dời ánh mắt đi, không ngừng lẩm bẩm: “Tôi sẽ nghĩ
cách, tôi sẽ nghĩ cách…”
Hóa ra khi đó cô ta vẫn sợ. Cô thấy Bạch Anh vội vã rời đi, trở về
khách sạn rửa tay hết lần này đến lần khác, thiêu hủy chiếc sườn xám
dính máu, mệt mỏi nằm vật xuống giường. Cô ta gói lại chiếc khăn tay
thêu hoa hồng ủ rũ đặt bên gối, dường như làm vậy mới có thể mang đến
yên bình.
Cô khẽ cúi người xem Bạch Anh gặp ác mộng liên tục vài ngày, mồ hôi
lạnh đầm đìa. Nhìn cô ta lần lượt uống từng viên thuốc ngủ như thể thuốc Tây có thể công hiệu với một con yêu quái vậy. Cô xem cô ta ngồi trên
sô pha run lẩy bẩy hút từng điếu thuốc, ánh lửa hắt vào khuôn mặt, đôi
gò má bị nám đen, sau đó từ từ hồi phục lại.
Cô xem Bạch Anh trang điểm lộng lẫy, mặc chiếc váy kiểu Âu thịnh hành nhất thời đại đó, thậm chí là đội chiếc mũ phớt kiểu Pháp, mang vớ da,
buộc giày da, khoác tay Thiệu Diễm Khoan ra vào sàn nhảy. Lúc ánh đèn
soi đến, cô ta ngẩng mặt cười dịu dàng với hắn, nhưng khi ánh đèn chuyển đi, đôi mắt sâu hút của cô ta liền tràn ngập thấp thỏm bất an và nơm
nớp lo sợ.
Đàn ông và phụ nữ khó có thể hiểu thấu lòng nhau, dù có miễn cưỡng áp đặt cũng có muôn vàn khe hở, chỉ có thể lấp đầy bằng nghi ngờ và suy
đoán.
Cô nhìn thấy trong con ngõ nhỏ, Bạch Anh cầm đôi giày cao gót, len
lút theo đuôi Thiệu Diễm Khoan, đến tận khi hắn chui vào một căn nhà xập xệ. Đèn sáng lên, trên khung cửa giấy in bóng hắn và Khưu Sơn thì thầm
to nhỏ. Cô đến gần dán tai nghe, không biết có phải do Khưu Sơn chế giễu Thiệu Diễm Khoan năm đó bị yêu quái mê hoặc thần hồn hay không, cô nghe thấy tiếng cười lúng túng của hắn: “Lúc còn trẻ ai mà không làm ra vài
chuyện ngu xuẩn, hoang đường…”
Mối tình đầu thơ mộng, một lòng một dạ, si mê không đổi hóa ra với
hắn chỉ là chuyện ngu xuẩn hoang đường mà thôi. Khóe môi Tư Đằng cười
khẩy, quay đầu nhìn Bạch Anh đang đứng bên cạnh, thấy đôi mắt cô ta rưng rưng, môi run run, đang siết chặt bàn tay.
Cô xem Bạch Anh ân cần gấp bội, cố gắng lấy lòng, sau đó là thất
vọng, đôi mắt nguội lạnh. Vốn tưởng rằng giữa Bạch Anh và Thiệu Diễm
Khoan hẳn sẽ có màn trở mặt, xung đột chính diện, thế nhưng chẳng hề có. Chỉ có điều tình yêu đâu phải ngọn lửa vĩnh hằng, cháy mãi không tàn,
nó chỉ bập bùng như châm củi đốt mà thôi. Làm sao chống lại được nước
lạnh xối vào hằng ngày cơ chứ?
Ban đầu Bạch Anh lo lắng bất an rồi dần dần chuyển thành sụp đổ ân
hận. Tư Đằng thấy cô ta trở lại xưởng dệt Hoa Mỹ trong đêm mưa tầm tã,
lảo đảo mở cánh cổng đã bị khóa kín, vũng máu chính giữa xưởng đã khô
khốc biến thành màu đen từ lâu. Bạch Anh quỳ mọp trên đất, dập đầu liên
hồi, nước mắt như mưa, tiếng nói khản đặc, tức tưởi ngã quỵ, móng tay
cào trên mặt đất.
Tia chớp nơi xa xé toạc bầu trời, lóe lên ngoài ô cửa sổ của công
xưởng, tiếng sấm đùng đoàng như nhắc nhở Bạch Anh. Cô ta từ từ bò dậy
khỏi mặt đất, ngập ngừng nhấn mạnh hai chữ: “May là… may là…”
May là còn giữ thi thể của Tư Đằng, lòng nhân từ hôm đó đã trở thành chiếc phao cứu sinh cho cô ta vào lúc này.
Cô ta ngồi thẳng lên, lấy son môi và gương trang điểm trong túi ra,
chải lại tóc tai trong công xưởng trống trải, vặn son lên tô đỏ đôi môi. Đôi môi đầy đặn từ từ nhoẻn cong, bỗng một tia chớp lóe lên, người
trong gương mặt mày trắng bệch, chỉ còn nụ cười đỏ thẫm như máu chói mắt kinh người.
Cuối cùng, cô ta đứng dậy, phủi bụi trên góc sườn xám, thân hình mảnh mai duyên dáng chậm bước ra ngoài. Tiếng giày cao gót lóc cóc vang vọng trong nhà xưởng. Tư Đằng đứng trong góc tối khẽ thở dài.
Bạch Anh thay đổi từng chút một. Ánh mắt của cô ta càng hà khắc, tính tình cũng bất thường hơn. Trong nhà họ Thiệu, ngoại trừ Thiệu Diễm
Khoan buộc phải đóng kịch nên thỉnh thoảng còn ra vào phòng cô ta thì
những lúc khác cô ta chỉ có một mình một bóng.
Nhưng trước nay cô ta không hề lẻ loi, chiếc khăn lụa kia vẫn nhét
dưới gối, thời gian trôi qua từng ngày, khăn lụa cũng đã trở nên ố vàng, duy chỉ có dấu son môi là không thể xóa nhòa.
Có một buổi tối, cô ta vặn thỏi son lên, tô lại đôi môi, sau đó mở
chiếc khăn ra, chăm chú nhìn thật lâu, rồi thì thào như thể đang nói
chuyện với Tư Đằng:
– Tư Đằng, nghe nói ngày nào cũng có mấy chủ xưởng nhỏ đến đòi nợ.
Thiệu Diễm Khoan bất đắc dĩ bị người ta chặn đường phải chạy trốn từ cửa sau. Mấy người đó ai cũng lâm vào đường cùng cả rồi, nếu cho họ chút
lợi ích, tất nhiên họ sẽ sẵn lòng làm mọi việc vì chúng ta.
– Tư Đằng, hôm nay tôi đi nghe ngóng, người trong xưởng nói với tôi
có một người họ Tần, thường ngày qua lại làm ăn đàng hoàng nhất. Con
người cũng giữ chữ tín, có thể dùng được.
– Tư Đằng, tôi đến xưởng nói với họ, nếu có một lá thư gửi đến từ
phía Tây, người nhận thư là Bạch Anh thì hãy giao cho tôi, tôi sẽ chuyển giúp.
– Tư Đằng, chắc cô không ngờ là người Nhật đã tấn công Thượng Hải đâu nhỉ. Chiến tranh loạn lạc, Khưu Sơn không đến đây được, nhưng mà ông ta vẫn thư từ qua lại với Thiệu Diễm Khoan. Lá nào cũng bị tôi xem trộm,
Khưu Sơn phân phó Thiệu Diễm Khoan làm cho tôi sinh con. Tôi sẽ dạy cho
lão già lỗ mãng ấy biết cái gì gọi là mừng hụt.
Lúc này Tư Đằng mới biết, hóa ra ông cố Tần Phóng không phải là đứa
con đầu lòng mà Bạch Anh sinh ra. Bạch Anh mang thai mười tháng, bị
nghén nôn mửa thê thảm đứa bé mới hình thành trong bụng. Cô ta thờ ơ
nhìn Thiệu Diễm Khoan vui mừng, rồu nửa đêm mở lá thư hắn viết báo tin
cho Khưu Sơn, bình tĩnh đọc hết từ đầu đến cuối mấy chữ “chuyện đã thành công”, “vui mừng quá đỗi” rồi gấp lại lá thư nguyên dạng trả về chỗ cũ.
Sau đó nữa, mấy ngày trước khi sinh, cô ta “không cẩn thận” ngã xuống từ đầu cầu thang, bên dưới máu tuôn như suối.
– Tư Đằng, chỉ cần đứa bé không rời khỏi bụng mẹ, nguyên khí của tôi
sẽ không bao giờ bị tổn thương. Có điều đứa bé này đã nhắc nhở tôi một
chuyện. Tôi bỗng có ý nghĩ, thứ nhất là nó phải tránh né được Khưu Sơn,
thứ hai phải để nó lại cho tương lai của cô, cần phải đóng kịch tỉ mỉ
mới có thể qua mắt được mọi người…
Tư Đằng, Tư Đằng, dường như Bạch Anh đã thành thói quen, ngày ngày
lẩm bẩm, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Giọng nói dịu dàng tựa như thì thầm với người tình.
– Tư Đằng, cô kiên nhẫn thêm chút nữa, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.
– Tư Đằng, tôi nghĩ lại rồi, vợ của Tần Lai Phúc không thể sinh mới
tốt, nếu sinh được thì đứa bé của tôi cũng chỉ là rơm rạ thôi.
– Tư Đằng, giữa Giả Tam và Tần Lai Phúc, tôi phải tìm cớ, nếu không một Đông một Tây thì quá đường đột.
…
Một năm lại một năm, Bạch Anh chỉ là bán yêu, vết hằn năm tháng rốt
cuộc đã hiện lên khuôn mặt. Có khi cô ta ngồi trước bàn trang điểm thật
lâu, ngón tay mơn trớn từng nếp nhăn trên mặt.
– Tư Đằng, tôi đã già rồi, cô không nhìn thấy cũng tốt. Cô nói rất
đúng, bán yêu không có được tuổi thọ trường cửu vĩnh hằng, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi, đến lúc đó sẽ tốt hơn.
– Tư Đằng, cô còn nhớ thuở ban đầu khi chúng ta thành yêu không?
Câu nói này cách thời gian, không gian, thực tế và trí nhớ lại khiến
Tư Đằng hốt hoảng. Ban đầu thành yêu cô mang hình dáng của đứa bé sơ
sinh, không hề nói ra được một câu đầy đủ, chỉ biết ngạc nhiên ơ, a.
Toét miệng cười với bất cứ ai, có điều Khưu Sơn rất ghét cô cười. Nụ
cười của cô từ hồn nhiên vô tư hóa thành dè dặt cẩn thận, sau đó nữa một cái tát của Khưu Sơn đã khiến cô không bao giờ cười nữa. Sau này xem
kịch cô đã học được rất nhiều cách cười, cười mỉa mai, cười nhạt, cười
lạnh, cười uy hiếp. Mỗi lần cười đều vì phối hợp với hoàn cảnh, với mục
đích, cô đã sớm quên mất nụ cười xuất phát tự nội tâm vô tư lự này rồi.
– Tư Đằng, nếu không có Khưu Sơn, chúng ta sẽ không đến nông nỗi này. Tôi hi vọng tất cả sẽ như mong muốn, lúc chúng ta sống lại sẽ là một
thế giới mới.
Vô số cảm xúc khôn tả như sóng trào mãnh liệt vỗ chụp qua đầu, kéo
đến từ bốn phương tám hướng. Tư Đằng chỉ cảm thấy nghẹt thở, tâm trạng
tuôn trào như trận đại hồng thủy, toàn thân chấn động, một lần nữa trở
về thực tế.
***
Trời đã tối, không khí nơi này không còn bí bức như lúc chưa hợp thể. Tần Phóng nằm đối diện, mặt đã dần hồng hào trở lại. Vương Càn Khôn còn vương nước mắt, ngơ ngác ngồi đấy, chưa hoàn hồn lại từ tin dữ thái sư
phụ đã mất. Nhan Phúc Thụy vẫn ngồi bên cạnh, bị việc hợp thể bỗng dừng
lại làm ông giật cả mình: “Tiểu thư Tư Đằng?”
Tư Đằng không để ý đến ông, cúi đầu nhìn Bạch Anh. Bạch Anh đã hoàn
toàn mất đi yêu lực cũng nhìn cô, hốc mắt sâu hoắm đều mang nét thê
lương. Qua một hồi, thoát khỏi kiềm chế của Tư Đằng, cô ta có thể cử
động lại, ho khan sù sụ, đưa tay che miệng.
Tư Đằng thoáng hoảng hốt, từng chi tiết trong câu chuyện buồn thương
kéo dài chín năm kia đều như đang khẽ nức nở, không ngừng nói với cô.
Bạch Anh nói: “Cô có thấy không, tôi biết là cô sẽ thấy. Tôi đã trải
qua rất nhiều ngày tháng, chín năm, mỗi ngày đều dài như một năm. Mỗi
ngày tôi đều hối hận, khi đó đầu óc tôi đã bị mê muội, tôi không muốn
làm yêu quái, tôi cho rằng tôi sẽ ở bên cạnh hắn như người bình thường,
luôn luôn tốt với hắn thì nhất định sẽ có thể khiến hắn hồi tâm chuyển
ý.”
Tư Đằng im lặng.
“Sau này tôi cảm thấy tôi rất ngu xuẩn. Vì một người như vậy mà… Mỗi
ngày tôi đều nói chuyện với cô, Tư Đằng, mỗi khi tôi nói chuyện với cô
trái tim tôi đều đau khôn siết…”
Bàn tay xương xẩu của cô ta từ từ đưa lên lồng ngực. Nhan Phúc Thụy
không thể thấy được ký ức của Bạch Anh chỉ cảm thấy cuộc đối thoại này
vô cùng khó hiểu. Ánh mắt ông di chuyển theo tay của Bạch Anh, bụng nghĩ thầm: Cô đau lòng cái gì, cô đâu có trái tim…
Bạch Anh thì thầm: “Mỗi một lần tim đều đau khôn siết…”
Nói đến lần thứ hai, thứ ba, tay cô ta bỗng siết lại. Rắc một tiếng,
đột ngột bẻ gãy một đoạn xương sườn. Nhan Phúc Thụy sợ đến mức không
thốt nên lời. Ông thấy Bạch Anh dồn hết sức lực, thân thể bỗng bật dậy,
đoạn xương sườn trong tay đâm thật mạnh vào cổ Tư Đằng.
Tư Đằng không kịp phòng ngự, ngã văng về phía sau, lúc nhỏm người dậy cổ họng đã tuôn máu như suối. Cô đưa tay che lại, máu vẫn không ngừng
chảy ra giữa kẽ tay, nhưng cô không sợ, trầm giọng bảo Nhan Phúc Thụy:
“Lấy khăn đến đây.”
Nhan Phúc Thụy hoảng hốt tay chân luống cuống, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh mang khăn đến. Mới vừa chạy ra cửa phòng ngủ, đã nghe thấy
tiếng Bạch Anh cười khanh khách. Cô ta đang loạng choạng đứng dậy, vài
khớp xương trên người rải rác rơi xuống.
“Giờ cô muốn hỏi tôi người tôi hận nhất là ai đúng không? Tư Đằng,
tôi hận nhất là cô đấy! Tôi làm nhiều việc như vậy, nhẫn nhịn nhiều đến
thế, mong mỏi lâu như thế, tôi cho rằng khi tôi mở mắt lại lần nữa, tất
cả mọi chuyện đều sẽ như tôi nghĩ.”
Nhan Phúc Thụy run run đưa khăn cho Tư Đằng, Tư Đằng nhận lấy bịt vết thương, lạnh lùng nhìn Bạch Anh.
“Tôi đã tính toán tất cả nhưng chỉ không tính toán phần cô. Tôi tin
cô như thế nhưng kết quả cô lại nói với tôi, cô muốn là chính mình. Cô
trông xinh đẹp nhưng còn tôi thì sao? Ngay cả da tôi cũng không có. Tôi
mượn hết cái xác này đến cái xác khác, chịu đủ mùi vị hôi thối của loài
người. Tại sao lại như vậy? Trong việc này cô chẳng làm gì cả.”
Máu nơi cổ họng không cầm được, sắc mặt Tư Đằng dần biến chuyển. Bạch Anh cười gằn.
“Tôi đã nghĩ rồi, yêu lực của tôi không đánh lại cô, tôi phải chừa
lại một đường sống chứ. Mấy ngày qua tôi đều ở xung quanh đây, mỗi lúc
đêm khuya yên tĩnh không người tôi liền đi ra khỏi cái xác, từ từ mài
từng đoạn xương sườn của tôi cho nó nhọn như dao găm. Cô không chú ý đến sao Tư Đằng, cô chỉ cảm thấy đó là bộ xương khó coi thôi đúng không?
Nhưng cô lợi hại như vậy làm sao đâm dao vào người cô sẽ khiến cô sợ
chứ? Cho dù là bôi thuốc độc vào, cô cũng đâu sợ thuốc độc. Trừ phi là…” Giọng cô ta nhỏ dần, giống như hôm bị Khưu Sơn trấn giết, cô ta ngâm
nga hát ru đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, khẽ khàng nói, “Nhan trước
phật, đất đạo quan, bùn trộn chu sa, một đôi bùa, xá lợi bạch cốt, nước
cam lộ trong bình ngọc Quan Âm Đại Sĩ. Không tin cô cứ nhìn xung quanh
xem, có yêu quái nào từng thoát được?”