Nhan Phúc Thụy ngẫm nghĩ, nhang trước Phật, đất đạo quan nghe rất
lương thiện sao lại là thứ nguy hiểm thế chứ? Nhưng Tư Đằng lại sợ hãi
biến sắc, sửng sốt giây lát, sau đó đưa tay rút cây xương sườn kia ra.
Gần như trong nháy mắt, mái tóc dài của cô liền xõa xuống. Nhan Phúc
Thụy còn tưởng rằng cô trở lại nguyên hình, nhưng một giây sau liền nhận ra: Huyễn thuật của cô ấy đã mất đi tác dụng rồi.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên Vương Càn Khôn đang ngồi ngẩn ngơ trên
mặt đất đã biến thành búi tóc đạo sĩ, không còn mang hình dáng của Tư
Đằng nữa.
Bạch Anh cười khanh khách: “Còn nhớ lần chúng ta đã trúng phải nước Quan Âm là lúc nào không?”
Dĩ nhiên là cô nhớ, khi ấy còn ở núi Thanh Thành, bị Thiệu Diễm Khoan dụ dỗ lừa gạt, ý loạn tình mê uống chén trà pha nước Quan Âm, bụng đau
như xoắn, nháy mắt hiện ra nguyên hình. Sau này Thẩm Ngân Đăng muốn đối
phó cô cũng đưa cho Tần Phóng viên thuốc tương tự vậy. Người đạo môn
dùng loại nước này để đối phó với yêu quái và yêu quái cũng dùng để tính toán lẫn nhau.
“Lần đó, chúng ta chẳng qua chỉ uống vào thôi. Lần này tôi đâm thẳng
vào cổ họng cô, hòa vào máu cô. Tư Đằng, có phải cô cảm thấy lạ là sao
lại không thể cầm máu được đúng không? Tôi và cô đều là yêu quái, chúng
ta đều biết nếu máu này chảy cạn thì sẽ có nghĩa gì.” Cô ta nhìn Tần
Phóng, “Lần này máu của hắn cũng không cứu được cô rồi. Đương nhiên là
hắn vẫn có thể thay máu cho cô, nhưng hắn cho được bao nhiêu và cô thì
giữ được bao nhiêu chứ.”
Nhan Phúc Thụy nghe thấy lời này, nỗi phẫn nộ vượt qua cả khiếp sợ.
Nhưng lúc nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Bạch Anh, ông vẫn trốn sau Tư
Đằng theo bản năng: “Cái con yêu quái… như cô sao lại độc ác vậy chứ.”
Bạch Anh cười gằn, giọng nói chất chứa đầy nỗi oán hận: “Tôi độc ác?
Là ai phản bội tôi trước? Tôi chịu nhiều đau khổ cứu cô ta sống lại, cô
ta nói cô ta muốn là chính mình…”
Nói đến đây Bạch Anh bỗng căm phẫn, đầu lắc rắc quay về phía Tư Đằng: “Chúng ta vốn là một thể, xưa nay cô chưa từng là chính cô, chưa từng
có!”
Cô ta còn chưa nói hết đã bị sững sờ bởi tiếng cười đứt quãng của Tư
Đằng. Tư Đằng nói: “Cô nói rất đúng, từ đầu đến cuối tôi có là mình lúc
nào. Ban đầu sống lại ở Nang Khiêm, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn
biến trở về làm yêu quái một lần nữa. Một lòng một dạ cảm thấy ban đầu ở xưởng dệt Hoa Mỹ, tôi nhất thời không phòng bị nên mới để cô đánh lén
thành công mà thôi. Sau này biết cô bị Khưu Sơn trấn giết, tôi lại thấy
rất mừng, cảm thấy chuyện trở nên đơn giản, không cần phải gặp lại cô
nữa, chỉ cần tìm hài cốt của cô để hợp thể là xong.
Nhưng sau đó tôi dần dần phát hiện, tất cả mọi chuyện đều không đơn
giản như tôi đã nghĩ. Cô ngầm an bài tất cả, tuy tôi không muốn thừa
nhận nhưng phải nói rằng ông trời đã chọn cô, tôi là bên yếu thế. Nếu
hợp thể với cô, cô sẽ cắn trả, làm chủ thân thể này. Có thể thấy được
tôi sẽ không còn tồn tại nữa.”
Nói đến đây Tư Đằng lại khẽ cười. Cái gì gọi là “là chính mình” chứ?
Có lẽ vì trong đầu cô thường xuyên xuất hiện và suy nghĩ đến chữ “tôi”
này nên cô đã là chính mình, bất kể cô có phải bán yêu Tư Đằng hay là
một phần tư yêu quái Tư Đằng cũng vậy.
“Tần Phóng nói với tôi, những gì tồn tại được trên thế giới này đều
hợp lý. Nếu như tôi đã sống sót với thân phận bán yêu, như vậy thì không có gì bất hợp lý cả. Đúng, chính lúc đó tôi có tâm tư không muốn hợp
thể với cô nữa. Hay nói cách khác, tôi hi vọng sẽ tìm ra cách vẹn toàn,
có thể bảo đảm mạng sống của mình. Đáng tiếc đã xảy ra rủi ro, yêu lực
của Thẩm Ngân Đăng giày vò tôi, tôi phải chia một nửa yêu lực, cho nên…” Cô đưa tay chỉ về phía Bạch Anh, “… Cho nên, tôi đã cho mầm tai họa như cô thấy được ánh sáng mặt trời.”
Bạch Anh gằn từng chữ: “Đây gọi là ông trời có mắt, không cho gian kế của kẻ lòng lang dạ sói được như ý.”
Tư Đằng cảm thấy buồn cười: “Gian kế á? Bạch Anh, cô đừng tỏ ra mình
là kẻ bị hại như thế. Luôn mồm bảo tôi phản bội, nói xưa nay chúng ta
đều một thể. Cô thật sự từng coi tôi là một thể sao? Cô chê tôi cản
đường cô và Thiệu Diễm Khoan kề vai sát cánh, nên đã giết chết tôi, vắt
khô từng giọt máu của tôi không hề chớp mắt, khi ấy cô có phút giây nào
từng do dự không? Sau đó cô phát hiện Thiệu Diễm Khoan không phải người
tốt, thấy đã cùng đường bí lối, tôi bỗng trở nên quan trọng, mỗi ngày
gọi đến mấy lần. Tư Đằng ơi, Tư Đằng à, giống như là có tình cảm sâu
nặng với tôi vậy. Tiếp theo nữa cô chợt phát hiện ra tôi dám không thuận theo tâm ý cô, không hợp thể với cô. Cô thẹn quá thành giận, thậm chí
không buồn đối mặt nói chuyện với tôi đã giết Tần Phóng cảnh cáo tôi
trước. Rồi lại tính toán mưu kế tường tận đến giết tôi…
Tôi là cái gì? Cản đường thì giết, cần tới thì hồi sinh. Bạch Anh,
nói cho cùng cô và Khưu Sơn chẳng khác gì nhau, sau khi phân thể cô cũng biết cô mạnh hơn tôi. Đối với cô tôi chỉ là công cụ nói gì nghe nấy,
nên nhắm mắt nhắm mũi phối hợp với cô, không được phép vứt cô sang một
bên, đừng si tâm vọng tưởng đến việc là “bản thân mình” ngang hàng với
cô.
Theo ý cô, xưa nay chúng ta chưa hề chia làm hai nửa, cô mới là chủ
thể, còn tôi chẳng qua là một bộ phận, một cánh tay thôi, sớm muộn gì
cũng sẽ lấy lại đúng không? Vì vậy một khi tôi đổi khách làm chủ, lại
dám lấy đi yêu lực của cô, còn muốn hợp thể với cô thì cô không chịu
nổi. Thậm chí là không tiếc lấy nước Quan Âm đến đây để cùng chết chung
với tôi.”
Cô vừa nói vừa cúi người nhặt lên cây xương sườn kia. Thanh xương
sườn kia dưới cùng có một vật chêm, nói cách khác, thanh xương sườn kia
đã bị hụt đi một đoạn ngắn. Sở dĩ cô ta dám bôi nước Quan Âm lên người
mình là vì thanh này đã sớm không còn là một phần thân thể cô ta nữa.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi, Bạch Anh có thể gỡ bỏ thanh vũ khí sắc bén này tập kích cô. Dù chuyện không thuận lợi, cô và cô ta hợp thể cũng
tất sẽ hòa nhập thanh xương sườn dính nước Quan Âm này. Nói cách khác,
bất kể thế nào, cô chắc chắn sẽ trúng phải nước Quan Âm.
Tư Đằng cảm thấy buồn cười, nhưng không thể không nản lòng thoái chí. Cô ngước mắt nhìn Bạch Anh: “Tại sao? Muốn giết tôi à? Cô đâu cần phí
công làm chuyện này, yêu lực của cô đã bị rút đi rồi, cô cho rằng mình
có thể chống đỡ được bao lâu?”
Đúng vậy, Bạch Anh đã bị rút đi yêu lực cũng không chịu được bao lâu, có lẽ chốc lát nữa cô ta lại biến thành bộ xương nằm im ỉm nơi đáy Tây
Hồ. Có điều…
Quả nhiên, Bạch Anh cất lời: “Nếu cô muốn làm bản thân mình vậy thì
có khí khái một chút, đừng dùng xương của tôi, đừng dùng một nửa là tôi. Dù sao thân yêu quái của cô cũng không giữ được, cô ngoan ngoãn trở về
nguyên hình cây mây của cô đi. Nói không chừng, qua 80 năm nữa, cô có
thể dùng nửa thân mây tu thành yêu quái lần nữa đấy. Hoặc không thì…” Cô ta nhìn về phía Tần Phóng, giọng nói nanh nọc gian ác, “Hoặc là cô đã
trúng độc của tôi rồi, da thịt sẽ trở nên thối rữa, nhưng xương của cô
thì tạm thời không sao. Nơi này có một cái xác, thậm chí còn mới vừa
nhận được yêu lực, thừa dịp yêu lực cô còn chưa cạn kiệt, cô vẫn có thể
chui vào cái xác này. Nhưng của tôi thì cô đừng hòng đụng đến một phần,
tôi sẽ không để lại cho cô đâu.”
Bạch Anh cười sằng sặc, cả bộ xương bắt đầu vang lên răng rắc, sau đó bộ xương nám đen đổ rào xuống, rơi lả tả như tro bụi. Bán yêu sẽ không
bị giết chết, hoặc là hợp thể với một nửa còn lại, hoặc là chính cô ta
muốn chết. Có lẽ đây chính là lựa chọn tốt nhất của Bạch Anh, ngay cả
xương cốt cũng không để lại cho cô.
***
Tư Đằng im lặng rất lâu, đến tận khi Nhan Phúc Thụy đột ngột lắp bắp chỉ cô hô lên: “Tiểu thư Tư Đằng.”
Cô cúi đầu nhìn, mái tóc vốn đen nhánh mượt mà đã khô héo bạc màu. Từ xa xưa đã có câu, “tóc mọc từ máu”, máu của cô càng chảy nhiều, yêu lực sẽ dần mất đi. Biến hóa trước là từ đầu tóc, qua một lúc nữa cô sẽ
không duy trì được dáng vẻ của mình. Nước da mịn màng sẽ bắt đầu biến
thành màu đen sần sùi, cả người sẽ trở nên khó coi như vỏ cây. Sau cùng
cô sẽ như Bạch Anh lúc chết, ầm ầm hóa thành tro bụi, gió thổi liền tan
mất. Thật ra cũng chẳng có gì tiếc nuối, bởi cô vốn cũng không phải
người.
Nhan Phúc Thụy lắp ba lắp bắp: “Vậy, chôn vào đất có được không?”
“Lần này không được.”
Nhan Phúc Thụy há miệng định nói gì đó lại nuốt trở về, vẻ mặt như
sắp khóc. Tư Đằng cảm thấy buồn cười: “Ông đau khổ cái gì? Tôi với ông
thân lắm sao, cũng đâu đối xử tốt với ông.”
Nói xong ánh mắt cô nhìn vào Vương Càn Khôn. Giống như nhớ ra gì đó,
cô cúi đầu nhìn quan chủ Thương Hồng. Lúc này Vương Càn Khôn mới thoát
khỏi cơn kinh hoàng, trở lại với nỗi đau buồn, sau khi khóc nức nở hai
tiếng thì nghe thấy Tư Đằng căn dặn Nhan Phúc Thụy: “Cho tôi lửa.”
Vương Càn Khôn ngẩng đầu, qua màn nước mắt mơ hồ, anh ta thấy dây mây bốc cháy dày đặc đang bao quanh thi thể quan chủ Thương Hồng. Ngọn lửa
ngùn ngụt nhưng những thứ xung quanh giường lại không hề bị họa lây. Anh ta bỗng kịp phản ứng, xông đến lấy gối dập đám cháy: “Cô muốn hỏa thiêu sư phụ tôi thế sao?”
“Nếu không thì sao, trong nhà có một cái xác hai người lại ngốc đến thế, định giải quyết thế nào?”
Vương Càn Khôn bị nghẹn họng, cũng đúng, cái chết của thái sư phụ quá ly kỳ thảm thiết, xử lý thế nào cũng rất khó qua được tai mắt người
khác. Lén lút chuyển xác đi thì không tôn trọng người chết, hỏa thiêu
như vậy là tốt nhất rồi.
Anh ta sững sờ hồi lâu, bỗng ném đi chiếc gối trong tay, quỳ xuống,
dập đầu liên hồi. Nghe thấy Tư Đằng thản nhiên nói: “Nếu anh trở về
không biết ăn nói thế nào thì cứ nói là tôi làm, dù sao đạo môn các
người cũng biết mỗi yêu quái là tôi, đều biết quan chủ Thương Hồng bị
tôi ép đến đây.”
Cuối cùng, cô dừng lại bên cạnh Tần Phóng, khẽ khom người xuống, đưa
tay lau đi mồ hôi trên trán anh. Chưa chạm vào thì Nhan Phúc Thụy đã
khẩn trương ho khan. Tư Đằng ngẩng đầu nhìn ông: “Sao hả, sợ tôi hại cậu ấy à?”
Nhan Phúc Thụy lúng túng không thốt ra lời, ông cũng không biết vì
sao ông lại hắng giọng như vậy. Có lẽ đúng là hơi khẩn trương, khi nãy
nghe Bạch Anh nói, ít nhiều ông vẫn có chút lo lắng cho Tần Phóng. Dù
sao… dù sao tiểu thư Tư Đằng vẫn là yêu quái mà đúng không?
Tay Tư Đằng đặt lên trán Tần Phóng một lúc, sau đó đứng lên đi ra
cửa. Nhan Phúc Thụy không biết cô định làm gì, cứ trơ mắt nhìn cô mở
cửa, thấy cô đi ra ngoài rồi mới như thoát khỏi cơn mơ, chạy theo: “Tiểu thư Tư Đằng, tiểu thư Tư Đằng…”
Mới vừa đuổi ra đến cửa thì một sức mạnh ập đến, giống như lúc Bạch
Anh tông vỡ cửa vườn hoa phía sau. Cả thân thể Nhan Phúc Thụy bay văng
vào trong, ông nghe được Tư Đằng quát lớn: “Không được đi theo.”
Cảnh đêm yên bình, dư âm quanh quẩn, khi ông nhìn lên, người đã sớm mất hút.
***
Cuộc đời Nhan Phúc Thụy không khác gì người bình thường, gian khổ vất vả, bận tối mặt tối mũi, không có gì đặc biệt. Việc không tầm thường
duy nhất ông trải qua là câu chuyện vô cùng ly kỳ này. Câu chuyện này
bắt đầu từ việc miếu Thiên Hoàng Các ông đã trông chừng nhiều năm đột
ngột nổ tung, ông ôm lấy cưa điện ầm ầm đuổi theo tiểu đạo sĩ Vương Càn
Khôn núi Võ Đang và kết thúc trong buổi tối yên tĩnh hôm nay.
Từ đó về sau, Nhan Phúc Thụy cũng không còn gặp lại Tư Đằng nữa.