*2 ngày sau:
Hắn vẫn phải ở trong bệnh viện và nó thì ngày đêm túc trực bên hắn. Bây
giờ đêm đã khuya nên hắn đã ngủ, nó thì ẫn trằn trọc ngồi bên giường
bệnh của hắn. Bỗng nó nhận được tin nhắn từ Rose:
Rose: Ra ngoài gặp tôi một lát được không?
Nó rón rén đi ra khỏi phòng. Rose đang ngồi trên ghế đá, bên cạnh là cái vali to đùng. Ánh mắt Rose đượm buồn.
- Có chuyện gì vậy? Sao khuya thế? - nó vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế đá.
Rose cười tươi nhích sang một bên nhường chỗ. Nó chỉ vào cái vali:
- Là sao?
Rose cười buồn:
- Một lát nữa tôi sẽ lên máy bay để trở về Mĩ.
- À tôi phải tiếp tục học để lấy bằng bác sĩ!
- Chị lên đường bình an nhé!
Nó cười hồn nhiên làm Rose chạnh lòng:
- Tôi...tôi...xin lỗi! Tiểu Vy!
- Tôi đã quên mấy chuyện đó từ lâu rồi! *lại cười*
Cả hai im lặng hồi lâu, bỗng cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Tôi phải đi đây!
Nó cũng đứng dậy:
- Tạm biệt chị!
Rose ôm nhẹ lấy nó, thủ thỉ:
- Cô thật sự xứng đáng với ngôi vị chính thê! Sống thật hạnh phúc nhé!
Rose quay lưng bước đi trong khi nó vẫn chư hết ngỡ ngàng. Cô nhường
hạnh phúc lại cho nó sao? Nó vẫy tay cho đến khi xe cô đi khuất rồi trở
về phòng ngủ. Về phần Rose, cô ngồi trên xe mà nước mắt lăn dài.
"Tiểu Vy, Dragon Lee! Chúc hai người hạnh phúc!"
Ngày hôm sau, hắn xuất viện về nhà. Bà quản gia nấu không biết bao nhiêu là món. Đây cũng được coi là bữa tiệc tiễn Hàn Quân đi.
Họ ăn uống nói chuyện đến tận khuya. Sau gần cuối truyện mà ra đi tùm
lum hết vậy ta?
*3 ngày sau:
Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ ở sân bay để tiễn Hàn Quân duy chỉ còn thiếu San San. Hàn Quân mong ngóng mãi rồi nhìn đồng hồ:
- Đến giờ rồi! Mình đi đây! Mọi người ở lại giữ sức khỏe nha!
Hắn bắt tay với Hàn Quân:
- Chúc cậu thành công và sớm trở về!
- Cho tớ xin lỗi vì những việc mà ba và anh tớ đã gây ra! - Quân cúi đầu.
Nói rồi anh kéo vali về phía cổng soát vé. Mọi người cùng nhau quay về.
"Bộp"
Một cô gái mặc quần jean, áo khoát ngoài. Cô ta đội mũ lưỡi trai và đeo
một cái kính mát bảng to che gần hết gương mặt. Cô kéo vali bước đi một
cách gấp gáp nên đụng trúng nó.
- Ơ xin lỗi cô có sao không? - cô ta rối rít.
Nó lắc đầu, cô ta vội vàng quay đi. Cả đám nhìn cô ta với ánh mắt cực kì khó hiểu.
*1 năm sau:
Hôm nay là ngày tụi nó tốt nghiệp trung học. Một nă trước San San bỗng
dưng chuyển trường gấp làm tụi nó buồn xoa. Ba người bọn hắn thì chẳng
thấy gì là hứng thú vì họ đã có bằng đại học lâu lắm rồi.
*Tại nhà hắn:
Nó ngả người ra ghế sô fa reo lên:
- Từ nay sẽ không còn đi học nữa! Qúa khỏe! Hehe...
Hắn khoanh tay nhìn nó:
- Nhớ hôm nay là ngày gì không?
Nó đưa cái mặt ngây ngô nhìn hắn:
- Ngày gì nhỉ?
- Ai mà là chủ nợ của em chắc lời to lắm nhỉ?
- À thì ra là ngày hết hạn hợp đồng! Vậy em chuyển về nhà em đây! - nó hí ha hí hửng chạy lên lầu.
- ĐỨNG LẠI ĐÓ! - hắn quát lên.
Nó cười méo xệch nhìn hắn:
- Em đùa tí ấy mà!
- Em mắc nợ anh suốt đời!...Lo mà trả đi! - hắn cười nguy hiểm.
- Mắc cái gì chứ?
- Ờ.... thì... tại.... - hắ bí đường nói.
- Hong có ờ thì tại mà là gì hết á.... Nhảm nhí!
Nó định bỏ lên lầu thì ông quản gia bước vào đưa cho nó lá thư.
- Thưa cô có thư!
- Dạ cảm ơn ông!
Nó bóc thư ra đọc, đọc xong mặt nó tái méc.
- Anh...anh... đọc.... giúp em!
Nó run run đưa lá thư cho hắn.
- Chúc mừng cô Nguyệt Tiểu Vy đã nhận được học bổng của đại học
Hiroshita (Nhật Bản). Thời gian nhập học bắt đầu vào ngày xx tháng xx
năm xxxx.
Nó nhảy cẫng lên sung sướng ôm lấy hắn:
- Em đậu rồi này! Hhihihi......Vui quá!
Hắn vừa buồn vừa vui, cảm xúc thật hỗn độn. Vui vì nó rất thành công
trên con đường tương lai còn buồn là vì sắp phải xa nó. Chưa đầy một
tháng nữa là nó phải đi du học rồi..
*Trước ngày nó đi:
Nó và hắn tay trong tay cùng nhau đi dạo trong vườn, cả hai ngồi lên chiếc xích đu quen thuộc. Nó nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
- Em đi học đúng 4 năm là phải về đấy! Đừng để anh phải sang tận bên ấy bắt về biết chưa? - hắn nói.
- Còn anh cố gắng quản lí Bang hội và công ty cho tốt đi! Ở đó mà nói người ta!
Hắn xoa xoa đầu nó rồi ôm nó vào lòng.
- Anh không biết bản thân sẽ chịu đựng nổi khi không gặp em không nữa! Nhóc à!
Sáng hôm sau, mọi người có mặt đầu đủ tại sân bay để tiễn nó đi. Khả Di
và Cát Chi khóc bù lu bù loa. Nó ôm từng người một rồi kéo vali bước đi, mọi người nhìn bóng nó khuất sau cánh cổng rồi lầm lũi trở về. Nó bước
đi mà nước mắt không ngừng rơi:
"Em sẽ nhớ mọi người nhiều lắm! Hãy sống thật hạnh phúc nha các bạn của em!"
Hắn trở về phòng với tâm trạng cũng không khá chút nào
nếu không phải nói là nặng nề. Hắn vào phòng nó nằm phịch lên giường,
mọi thứ vẫn vậy. Tự dưng hôm nay căn phòng lại yên ắng quá nhỉ? Sự im
lặng khiến người ta chực rơi nước mắt. Có lẽ nó đã mang theo con gấu hắn đã tặng. Hắn thấy cái laptop trên bàn vẫn còn bật, hắn định tắt thì
thấy có một file đang mở. Hắn nhấp vào đó và kéo ghế ngồi xuống. Một
đoạn phim ngắn do nó tự quay được mở lên.
- Anh yêu à mà không chồng yêu mới phải! Hãy cố gắng hoàn thiện bản thân anh nhé. Anh hãy cười nhiều lên vì anh cười rất ư là đẹp trai! Em tin
chắc rằng suốt đời này em sẽ không gặp được nụ cười nào đẹp như thế đâu. Không được tán tỉnh bất cứ cô nào đấy, em sẽ buồn lắm! Anh đã từng nói
với em là anh sẽ không chịu đựng nổi nếu em đi đúng không? Em nghĩ em
mới thực sự là người phải nói câu đó. Em sẽ không chắc là mình sẽ không
bay gấp về nước và bấm chuông nhà anh lúc 12 giờ khuya đâu nhá. Hì
hì.... Một câu cuối thôi nha: Em yêu anh nhiều lắm!
Màn hình tắt phụt, hắn cười một mình rồi xách cái laptop
về phòng. Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng. Hắn làm việc tất bật
ngày đêm để tâm trí không phải nhớ đến nó.
Hắc Long Bang trở thành Bang hội tầm cỡ thế giới. Công ty Hắc Long ngày
càng lớn mạnh và mở thêm nhiều chi nhánh. Hắn lọt vào top 10 người trẻ
tuổi và giàu có nhất thế giới. Trong khi đó ở xứ người, tên tuổi của nó
cũng vang danh khắp nơi: Nữ luật sư thực tập trẻ tuổi giải quyết thành
công vụ tố tụng Quốc Hội Nhật Bản chỉ trong một ngày.
Wind là cổ đông lớn trong công ty của hắn và cũng chính thức trở thành
Phó Bang Chủ Hắc Long Bang. King cũng trở thành Phó Bang Chủ và cùng Cát Chi đầu tư vào lĩnh vực vi tính và phần mềm. Nhờ các phần mềm do Cát
Chi tạo ra và tài lãnh đạo điều hành công ty của King nên công ty của
hai người nhanh chóng phát triển. Bỗng chốc cả hai trở thành tỷ phú. Về
phần Khả Di, cô thừa kế tập đoàn mỹ phẩm Trương Thị của dòng họ, đây vốn là một tập đoàn lớn nên có chỗ đứng rất vững trên thế giới. Ai ai cũng
có cuộc sống riêng khá thành công và hạnh phúc.