Diệm bang
thống trị toàn bộ xã hội đen lớn nhỏ ở Đài Loan, khống chế toàn bộ kinh
tế và chính trị ở trung Đài Loan, lực ảnh hưởng nhanh chóng khuếch
trương đến bắc Đài Loan và nam Đài Loan, hình thành một thế lực bóng tối lớn mạnh. (Vô..Ảnh..Các..https://qttp.wordpress.com/)
Diệm bang
khởi nguồn từ ba mươi năm đầu thời dân quốc, do tổ tiên Hắc gia dùng mồ
hôi và máu, tiền tài cùng thế lực tích tụ mà thành, mà bang chủ Hắc gia
đương nhiệm tên gọi là Hắc Lạc Kiệt.
Năm nay ba
mươi, Hắc Lạc Kiệt đang ở thời kỳ đỉnh cao của đời người, thế lực và
tiền tài có thể cho anh có được tất cả mọi thứ, mà anh lại dùng tất cả
lợi thế, mở rộng bản đồ Diệm bang càng lớn, lực ảnh hưởng cũng càng ngày càng xa. (Vô_Ảnh_Các_https://qttp.wordpress.com/)
Anh trời
sinh lạnh lùng vô tình, khi đối mặt kẻ với thù, anh dũng mãnh như sư tử
tàn bạo hung ác. Sở dĩ hiếm khi có người dám nói năng lỗ mãng hoặc làm
kẻ thù của anh, bởi vì đó chính là tự tìm đường chết.
Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống phía dưới, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, đứng ở đây như dẫm nát tất cả mọi thứ
trên đời dưới chân. (Vô-Ảnh-Các-https://qttp.wordpress.com/)
Chỉ cần anh muốn, trên đời này tuyệt không có thứ Hắc Lạc Kiệt anh không chiếm được!
Đã lâu rồi!
Thời gian anh chờ đợi đã lâu rồi!
Anh nhẹ
nhàng gõ xuống, tiếng kêu chưa dứt, một bóng người khác trong phòng
nhanh chóng hiện lên, người tới đứng khoanh tay, cung kính chờ chỉ thị
của anh.
“Đưa cô gái
kia đến cho tôi.” Hai mắt anh lóe lên ánh sáng nóng rực, mười năm chờ
đợi không phải chuyện dễ, hiện thời phải kết thúc chờ đợi thôi.
“Cô gái nào
ạ? Xin bang chủ chỉ rõ.” Vệ sĩ năm năm như bóng với hình bên cạnh Hắc
Lạc Kiệt, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của đại ca không khỏi khó hiểu,
cô ta là ai vậy kìa? (Vô—–Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
Bang chủ
chính trực tráng niên, cần đàn bà để phát tiết là chuyện bình thường,
nhưng từ trước đến nay chuyện thu xếp phụ nữ chẳng bao giờ cần đến bang
chủ lo lắng, đối với bang chủ mà nói đàn bà nào cũng có tác dụng như
nhau, anh cũng không phí tâm tư với chuyện phụ nữ.
Vả lại, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám can đảm làm phiền nhiễu hoặc dây dưa
với bang chủ, vì bang chủ của Diễm bang có tiếng máu lạnh tuyệt tình,
chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám vuốt râu hùm.
Bên cạnh bang chủ có cô gái khác sao?
Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng nhìn về phía vệ sĩ của anh, trong miệng lạnh như băng trào
phúng đầy sát khí nói: “Loại chuyện này còn phải hỏi à, vệ sĩ như cậu
hình như quá nhàn rỗi nhỉ.”
“Thuộc hạ
tuân mệnh!” Vệ sĩ vội vàng lui ra, tình nguyện đi đến chỗ văn phòng hai
vị phó bang chủ một chuyến, cũng không dám ở lại đây nữa.
Anh mang theo bụng đầy nghi vấn, bước đi như bay, thầm nghĩ người phụ nữ kia rốt cuộc là ai đây?
Bang chủ chưa bao giờ từng quan tâm đến phụ nữ, tự nhiên lại muốn người phụ nữ đó? /Vô.Ảnh..Các…https://qttp.wordpress.com//
Mặc kệ như thế nào, nếu bang chủ mở miệng, anh tuyệt đối sẽ đưa đến vì bang chủ!
******
Hệ thống
Diệm bang chia làm hai phía, phó bang chủ Tiết Trấn Kỳ bên phải xử lý
toàn bộ chuyện võ, phó bang chủ Đồng Thiệu Vĩ bên trái toàn quyền xử lý
chuyện văn.
Mặc dù văn
võ phân quyền, mỗi người đều có hệ thống quản lý, nhưng việc liên quan
đến cả văn và võ, hai người thường hỗ trợ lẫn nhau
Tả hữu phó
bang chủ và bang chủ là bạn tốt từ bé, cha bọn họ cũng là phần tử trung
thành của Diệm bang, Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ từ nhỏ đã thề nguyện
trung thành với Hắc Lạc Kiệt. /Vô/Ảnh/Các/https://qttp.wordpress.com/
“Trời ạ! Bảo tôi phải tìm ở đâu đây?” Nghe lời của Hắc Lạc Kiệt xong, Đồng Thiệu Vĩ
hào hoa phong nhã có phong độ của người trí thức day day huyệt thái
dương, cố gắng nhớ lại người phụ nữ như theo lời của bang chủ?
“Đây không đơn giản à, triệu tập tất cả những người phụ nữ từng qua tay bang chủ, cùng đưa đến cho bang chủ!”
Tiết Trấn Kỳ nói xong, nhấc điện thoại lên, trực tiếp làm chủ quản thu xếp phụ nữ
cho bang chủ, anh sẽ đi xử lý vấn đề khó giải quyết này. $Vô#Ảnh#Các$
“Cậu lập tức cho 45 đứa đến văn phòng xử lý chuyện cho tôi, cái gì? Tôi là ai? Tôi
là người có thể lập tức xẻ nhà cậu thành 108 mảnh!” Từ diện thoại liên
tiếp truyền đến tiếng xin lỗi, lúc này anh mới vừa lòng cúp điện thoại.
“Dọa anh ta
có thể giải quyết vấn đề sao?” Đồng Thiệu Vĩ lãnh đạm liếc mắt nhìn anh, cũng không nghĩ là Tiết Trấn Kỳ có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Bang chủ từ
trước đến nay chẳng quan tâm đến cô gái nào, chỉ sợ người phụ nữ từng
lên giường với bang chủ, bang chủ cũng chưa từng cẩn thận quan sát khuôn mặt của họ, vậy người bang chủ muốn chắc không phải là những phụ nữ đó. $Vô#Ảnh#Các$@https://qttp.wordpress.com@^^
Nhưng anh ta muốn ai chứ?
Bang phái và tập đoàn trong Diệm bang rất nhiều, trong bang cũng có không ít nữ
trung hào kiệt, cũng chưa từng thấy bang chủ có hảo cảm gì với con gái.
Các trưởng
bối Hắc gia mong ước bang chủ có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp,
nhưng không ai dám đề cập trước mặt bang chủ. Nếu không thể buộc anh kết hôn, bọn họ trước mắt cũng chỉ có thể chờ mong bang chủ không cẩn thận
một cái, có vài đứa con riêng, để bọn họ hoàn thành mộng ôm thằng cháu
chống gậy. Chỉ tiếc đến nay vẫn không có tin tức, làm cái đại lão Hắc
gia nóng ruột. ^Vô*Ảnh&Các^*&https://qttp.wordpress.com&*
Ngay khi
Đồng Thiệu Vĩ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vương Đại Liên
chuyên thu xếp phụ nữ cho bang chủ vọt vào, sợ tốc độ hơi chậm phải về
nhà nhặt xác của người nhà. Ai chẳng biết hữu phó bang chủ là phần tử
nổi tiếng nóng nảy, lại to gan lớn mật, không có chuyện gì là anh không
dám làm.
“Hữu phó
bang chủ, không biết thuộc hạ làm sai chuyện gì? Xin phó bang chủ tha
mạng!” Trong lòng Vương Đại Liên run sợ cầu xin tha thứ, để Tiết Trấn Kỳ có thể cho đường sống. “Tôi hỏi cậu, bang chủ gần đây có hài lòng với
người nào hay không?” Tiết Trấn Kỳ bực bội hỏi. Đúng là do thằng nhóc
này thu xếp chuyện không tốt, khiến lòng bang chủ sinh bất mãn.
$Vô&Ảnh*Các#&https://qttp.wordpress.com&
“A? Bang chủ không hài lòng chuyện em thu xếp ạ?” Vương Đại sững sờ hỏi lại.
“Bang chủ
vừa rồi hạ lệnh: Đưa người phụ nữ kia đến cho tôi!’ cậu nghĩ đây là ý
gì? Có phải người phụ nữ cậu tìm có vấn đề gì không?” Tiết Trấn Kỳ thật
muốn đá tên vô dụng này ra ngoài, đỡ phải chướng mắt.
“Đưa người
phụ nữ kia đến cho tôi!” Vương Đại ngơ ngác lặp lại một lần, tiếp theo
dùng sức lắc đầu, “Hữu phó bang chủ, em thật sự không biết mà! Cứ hai
ngày em lại đưa chân dài đến cho bang chủ, mỗi lần đều là những cô gái
khác nhau, bang chủ cũng chưa từng yêu cầu người phụ nữ nào đến lại lần
nữa! Em thật sự không rõ người phụ nữ kia là ai?” (::https://qttp.wordpress.com/::)
“Không biết? ! Cậu là cái thứ gì vậy!” Tiết Trấn Kỳ trong cơn giận dữ xắn tay áo
lên, muốn trút một bụng lửa trên người tên khốn này. “Cậu đủ rồi!” Đồng
Thiệu Vĩ không phải là xin cho Vương Đại, nếu không phải chuyện của bang chủ, sinh tử của anh ta chẳng quan hệ với anh. Anh lạnh lùng hỏi: “Bang chủ gần đây không có yêu cầu gì đặc biệt sao?”
Vương Đại lắc đầu nói: “Bang chủ cũng không yêu cầu loại phụ nữ nào.”
“Đi xuống đi.”
“Vậy người nhà của em…”
Tiết Trấn Kỳ giận dữ gào thét: “Cậu lại không cút đi cho tôi, tôi lập tức phái người làm thịt bọn họ!”
Tiếng anh chưa dứt, Vương Đại lập tức lao ra ngoài, một giây cũng không dám nhiều lời.
Đồng Thiệu
Vĩ lại day huyệt thái dương, thầm nhớ lại những năm gần đây có người phụ nữ nào từng có quan hệ đặc biệt với bang chủ. Ngay khi anh nghĩ đến đầu nổ tung, trong đầu rối loạn bỗng chợt lóe linh quang ——
Có rồi! Anh rốt cục nhớ ra một người duy nhất kia.
Trời ơi! Anh làm sao có thể quên cô ấy chứ?
Anh đột nhiên đứng thẳng người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, “Tôi biết là ai rồi.”
“Xin tả phó bang chủ chỉ rõ.” Vệ sĩ vội vàng nói
“Bạch Sấu Hồng!” Giọng anh rõ ràng phun ra ba chữ này.
“Bạch Sấu Hồng?” Vệ sĩ vẫn ngô nghê.
Tiết Trấn Kỳ gầm rú giống như thấy quỷ nói: “Bạch Sấu Hồng? ! Làm sao có thể là cô ta?”
Ba mươi năm, Hắc Lạc Kiệt chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với phụ nữ, bao gồm cả mẹ anh.
Vừa sinh ra anh đã gánh vác sứ mệnh kế
thừa Hắc gia, sau một tuổi liền cắt đứt tất cả liên hệ tình thân với mẹ, bắt đầu nhận chương trình huấn luyện nghiêm khắc, mẹ anh lấy chồng là
người gia trưởng, không dám nói lời phản đối với quyết định của chồng.
(Vô_Ảnh_Các_https://qttp.wordpress.com/)
Mười năm trước, tả hữu phó bang chủ và
Hắc Lạc Kiệt đi xử lý chuyện quan trọng, lại phải dừng xe ở một con
đường tắt, vì ở phía trước có hai phe đang ẩu đả.
Bọn họ cũng chẳng có hứng thú với chuyện đánh nhau trẻ con này, chỉ lẳng lặng chờ đợi bọn họ phân thắng bại.
3 phút trôi qua, phe thắng lợi kiêu ngạo dùng sức đá đạp vài cái với phe thua trận, lập tức cười rời đi. ?https://qttp.wordpress.com/)
Đám người đánh thua chật vật đứng lên,
Bạch Chí Quần đi trước cầm gậy gõ, khó chịu nhìn về BMW dừng ở bên, hai
mắt lộ ra hơi thở tàn bạo.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy à?” Nói xong, gậy gỗ trong tay anh ta dùng sức đập về phía BMW, nhất thời tạo thành vết lõm.
Tiết Trấn Kỳ ngồi trước giận dữ mở cửa
xuống xe, bọn họ vốn không để ý đến những thằng nhóc này, nhưng chúng
dám can đảm khiêu khích thậm chí ra tay, dù thế nào anh cũng phải cho
chúng một bài học.
“Muốn chết à?”
“Bằng mày cũng đáng á?” Bạch Chí Quần ngang ngược nói, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn anh. (Vô—–Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
Tiết Trấn Kỳ liếc xéo anh ta một cái, “Đánh thua người ta còn dám kiêu ngạo như vậy.”
“Không cần nói nhiều như vậy, muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường đi!” Bạch Chí Quần làm rõ ý đồ của anh ta,
hôm nay phe mình tổn thất trầm trọng, nếu không tìm dê béo kiếm ít tiền, tiền thuốc men của họ phải lấy ở đâu đây?
“Muốn tiền, vậy phải xem nhóc có bản lĩnh không.” Tiết Trấn Kỳ vừa nói vừa sắn tay áo, thiên tính khát máu bắt
đầu lên men trong cơ thể.
“Còn phải nhìn xem nhóc còn mạng không.”
Đồng Thiệu Vĩ cũng xuống xe, ngồi xe lâu làm cho người ta eo mỏi lưng
đau, anh cũng muốn vận động gân cốt, giáo huấn tên nhóc sinh sau này
cũng là vận động không tồi.
“Nói lời tạm biệt còn quá sớm, ra tay
đê!” Bạch Chí Quần căn bản không tin hai người đàn ông trước mắt này rất lợi hại, tốt xấu gì anh còn có hơn mười thủ hạ.
“Bang chủ?” Hai người cung kính xin chỉ thị.
“Phế chúng đi!” Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng
như dao, dưới sự sửng sốt của người trẻ tuổi; giọng nói lạnh băng kia
như truyền đến từ địa ngục. /Vô.Ảnh..Các…https://qttp.wordpress.com//
Nhận lệnh bang chủ, Tiết Trấn Kỳ và Đổng
Thiệu Vĩ lập tức lập tức tấn công đám thiếu niên kia, dễ dàng đánh chúng ngã xuống đất, hơn mười tên mặt mũi bầm dập chất thành một đống, trong
miệng đau thương hô ái ui~~.
Tiết Trấn Kỳ lôi Bạch Chí Quần sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, đi đến bên cạnh xe cung kính hỏi: “Bang chủ, tên
này xử lý thế nào ạ?”
Bạch Chí Quần lúc này đã rõ bản thân chọc đến người không nên dây vào, cả người run run nhìn cửa sổ xe BMW màu
đen, nghĩ mình sắp toi, nếu không có bàn tay to của Tiết Trấn Kỳ nắm cổ
áo anh ta, chỉ sợ anh ta đã dúi dụi trên mặt đất.
“Xử trí theo bang quy.” Bốn chữ lạnh như băng lại truyền ra từ trong xe. /Vô/Ảnh/Các/https://qttp.wordpress.com/
Bạch Chí Quần nhất thời cảm thấy giống
như bị gió âm thổi qua, hai mắt hoảng sợ nhìn phía Tiết Trấn Kỳ, muốn
làm rõ cái gì gọi là bang quy? Ước chi mình còn có một đường sống.
“Thằng nhóc, dám chọc vào đây, chỉ còn
đường chết, mày chịu chết đi!” Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng cầm gậy gỗ dưới
đất, dùng hết toàn lực đánh lên đầu Bạch Chí Quần——
“Dừng tay! Các người đang làm gì? !” $Vô#Ảnh#Các$@https://qttp.wordpress.com@^^
Một giọng nữ sắc bén vang lên làm tay anh dừng lại giữa không trung, ánh mắt khó hiểu nhìn về chỗ phát ra tiếng nói.
Đồng Thiệu Vĩ nhếch mày đánh giá cô bé đang đi thẳng đến chỗ họ.
Bạch Sấu Hồng từ xa đã nhìn thấy em trai
bị một gã đàn ông cao to túm cổ áo, cô còn chưa kịp lên tiếng đã thấy kẻ kia cầm gậy gỗ định đánh em trai cô, cô hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, chạy như bay đến chỗ họ, không để ý ánh mắt khác thường của
họ, che trước em trai cô.
Cô chẳng e dè mở mắt nhìn Tiết Trấn Kỳ cầm gậy gỗ trong tay, tư thế mãnh liệt bảo vệ em trai làm mọi người giật mình.
“Các người muốn làm gì?”
“Cô bé, không phải chuyện của cô, tránh ra!” Tiết Trấn Kỳ vội đuổi một đứa trẻ không hiểu chuyện đi.
Cô bé kia mặc đồng phục học sinh Quốc
Trung, tuổi còn nhỏ, không hề sợ hãi chuyện trước mắt, thằng nhóc được
bảo vệ thì đã sớm sợ gần chết, cô thật là gan dạ dũng cảm.
^Vô*Ảnh&Các^*&https://qttp.wordpress.com&*
Nếu là bình thường có lẽ anh sẽ để cho
thằng nhóc vô dụng phải nhờ con gái che chắn này một con đường sống, chỉ tiếc bang chủ đã hạ lệnh, anh không thể cũng không dám trái lệnh.
Bạch Sấu Hồng nhìn em trai thích gây chuyện nơi nơi nói: “Em lại gây rối à?”
Bạch Chí Quần không dám nhìn thẳng vào
mắt cô, cũng không dám thừa nhận là bản thân đi khiêu khích trước, đáng
thương nói: “Giờ nói cũng làm gì, bọn họ muốn làm thịt em!”
Cô dời mắt nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ,
giọng điệu kiên quyết nói: “Tôi sẽ không cho anh động vào một sợi lông
tơ của nó, có bản lĩnh anh giết tôi trước đi!” Nói xong, cô xoay người
ôm chặt lấy thằng em trai cao lớn, tuyệt không để người ta dễ dàng xúc
phạm tới nó. ^Vô*Ảnh&&Các
Tiết Trấn Kỳ nhất thời ngơ ngác, khó hiểu nhìn Bạch Sấu Hồng tình nguyện hy sinh tính mạng.
Trong xe đột nhiên truyền ra một tiếng phẫn nộ, “Nó là thế nào với cô?”
“Muốn giết cứ giết, tất phải hỏi nhiều!” Cô quật cường không để ý, quan hệ của họ liên quan gì đến anh?
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy
chấn động, bọn họ kinh ngạc không phải vì cô bé dám tranh luận với bang
chủ, mà là bang chủ lại mở miệng nói chuyện với cô!
#Vô&Ảnh*Các#&https://qttp.wordpress.com&
Thật ra bọn họ cũng không muốn làm hại cô bé trước mắt, chỉ là bọn anh không có quyền, cũng cảm thấy bất an thay
cô, sợ bang chủ hội không có tính nhẫn nại vì phiền hà mà định giải
quyết cô.
“Trả lời còn đường sống, không trả lời, cả hai cùng chết!” Giọng vô tình lạnh như băng làm người ta không rét mà run.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ dò xét nhìn nhau một cái, cố nén xúc động muốn nói với cô: đừng nghi ngờ, mau nói
ra, bằng không bang chủ không nói đùa đâu.
Bạch Sấu Hồng không để ý tới vấn đề của
anh, nói thẳng: “Hãy bớt nói nhảm đi, một mạng đổi một mạng, thả nó ra,
tôi tình nguyện chết thay nó!”
Người trong xe không nhẫn nại nổi giận gầm lên một tiếng: “Trả lời!”
Nghe thấy tiếng rống giận này, Tiết Trấn
Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ càng giật mình cằm thiếu tý nữa đến rơi xuống, nhìn
bang chủ luôn giữ bình tĩnh, tự nhiên lại nổi giận với cô bé này?
“Nói điều kiện trước đi, anh muốn một
mạng, tôi cho anh, anh thả nó đi!” Bạch Sấu Hồng không chịu ảnh hưởng
cơn rống giận của anh, cố ý nói ra lời hứa hẹn.
“Không thương lượng! Muốn mạng sống phải
trả lời!” Trong lời của anh không có một tia cứu vãn đường sống. Anh
muốn gì tuyệt không ai dám cự tuyệt, càng không ai dám can đảm ra điều
kiện yêu cầu.
Cô là người đầu tiên, nhưng anh cũng không có ý phá lệ vì cô.
“Nó là em trai tôi.” Hai mắt cô ánh lên
nghi ngờ, không biết vì sao anh ta lại muốn biết quan hệ của họ, cái này thì liên quan gì đến anh chứ.
Nhìn hai người đàn ông ngoài xe cũng
chẳng phải hạng người bình thường, mà họ vô cùng cung kính với người
trong xe, nghĩ đến thân phận của người đó cũng không phải thường, sẽ là
ai đây nhỉ?
“Đi!”
Nghe vậy, Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ nhanh chóng ngồi trở lại trong xe, xe lập tức nghênh ngang mà đi.
Bạch Chí Quần không thể tin được mình lại giữ được một mạng như thế.
Bạch Sấu Hồng lại không hiểu vì sao họ lại dễ dàng buông tha cho em trai và cô như thế.
Bọn họ rốt cục là ai?
Song chuyện này chẳng liên quan gì đến
cô, người bình thường như cô, chỉ cần ngày qua ngày bình an vui vẻ là
tốt rồi, có một số việc không nên biết nhiều.
******
Trong BMW, Hắc Lạc Kiệt như có suy nghĩ nhìn phía trước, trong lòng tựa hồ tính toán cái gì.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ lại cảm
thấy quái dị với chuyện xảy ra lúc trước, dựa theo thường lệ, bang chủ
tuyệt không tha thứ cho kẻ khiêu khích mình, dù không lấy mạng cũng phế
tay chân, hôm nay tự nhiên vì nữ sinh đó mà tạm tha cho thằng nhóc kia,
thật quá quái dị.
Nhìn bang chủ máu lạnh vô tình, tự nhiên lại động lòng từ bi? !
“Tôi muốn tất cả tư liệu về cô bé đó,
không cho phép kẻ nào động vào cô ấy!” Hắc Lạc Kiệt trầm giọng hạ lệnh.
Anh muốn cô bé kia, biểu tình không sợ không ngại kia của cô, lay động
trái tim băng giá của anh thật sâu.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ lại rơi mắt kính lần nữa, nếu họ có đeo mắt kính.
Bang chủ tự nhiên dùng từ “Muốn” á?
******
Hôm nay sau mười năm, một câu “Đưa người
phụ nữ kia đến cho tôi” của Hắc Lạc Kiệt, tả hữu phó bang chủ Diệm bang
đảm nhiệm trọng trách, tự mình đi trước, chỉ vì hoàn thành mệnh lệnh của bang chủ.
Một chiếc xe dài bay nhanh trên đường, ba người trên xe đều có tâm sự, sau khi yên lặng 20 phút, rốt cục có người phá vỡ im lặng mở miệng.
“Đúng là Bạch Sấu Hồng sao?” Cận vệ của
Hắc Lạc Kiệt có điểm lo lắng hỏi, dù sao nếu làm hỏng chuyện này, người
đầu tiên bị đập chính là anh.
“Đúng vậy, tôi cũng rất nghi ngờ, đã qua
mười năm, cậu xác định bang chủ thật sự chỉ định cô ta sao?” Tiết Trấn
Kỳ cũng làm mặt nghi ngờ, anh bỏ lỡ hai hội nghị đàm phán cũng không
muốn trở về tay không.
Đồng Thiệu Vĩ tao nhã châm thuốc, hít sâu nói: “Các cậu ngẫm lại xem, có người phụ nữ nào đã từng xuất hiện đặc
biệt trước mặt bang chủ chưa? Tôi có thể chắc chắc nói cho các cậu biết, không có, tuyệt đối không có. Bang chủ thậm chí còn lạnh như băng với
mẹ mình, gặp mặt chỉ biết nhìn lạnh lùng, lời nói có thể dùng đầu ngón
tay mà đếm. Huống hồ bang chủ năm đó còn nói anh ấy muốn cô ta, cậu quên rồi à?”
“Nhưng mười năm nay bang chủ chưa từng
nhắc đến cô ta.” Tiết Trấn Kỳ vẫn cảm thấy nghi ngờ, năm đó tư liệu cuộc đời của Bạch Sấu Hồng đã đưa đến trên tay bang chủ vào ngày hôm sau, từ sau ngày đó, bang chủ chưa từng hỏi đến bất kỳ chuyện gì về Bạch Sấu
Hồng.
Đúng là cô ấy sao? Đoán sai thì sao?
Chẳng lẽ phải nói với bang chủ: Xin lỗi, chúng em đoán sai rồi, lần sau sẽ sửa ạ.
Chỉ sợ bọn họ chẳng còn mạng mà sửa!
“Năm đó cô bé vẫn là nữ sinh mười lăm
tuổi, thời gian mười năm vừa vặn đủ để cô bé trưởng thành. Cậu đừng nói
cho tôi biết, cậu đã quên sạch chuyện bang chủ muốn bảo vệ cô ấy rồi
chứ!” Đồng Thiệu Vĩ liếc xéo anh nói. Sau khi đoán ra người cần tìm có
thể là Bạch Sấu Hồng, Tiết Trấn Kỳ giống như ngồi trên lửa vội vàng về
văn phòng, nửa giờ sau mới nhích người đến Bộ Đại Bộ (tên huyện ở Quảng
Đông).
Tiết Trấn Kỳ mất tự nhiên ho khan hai
tiếng mới thừa nhận nói: “Bang chủ sau lần ra lệnh đó thì không bao giờ
nói gì nữa, cho nên năm thứ ba tôi đã quên rồi.”
Đồng Thiệu Vĩ nguy hiểm nháy hai mắt, “Cô ấy còn ở trong Bộ Đại Bộ không?” Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ phải xách đầu mà đi gặp bang chủ
Nghe vậy, Tiết Trấn Kỳ càng thêm mất tự nhiên giật mình, “Chắc là còn.”
Chắc là còn? Nếu không phải xe đang chạy
nhanh, Đồng Thiệu Vĩ sẽ không lưu tình đánh đến, để anh mấy ngày mấy đêm không xuống giường được. “Có ý gì?”
“Nghe nói mấy tháng trước còn có người nhìn thấy cô ấy ở Bộ Đại Bộ.” Tiết Trấn Kỳ chột dạ trả lời.
Việc này có thể trách anh sao? Anh đến
năm thứ ba mới lơ đi, ai bảo bang chủ từ sau ngày đó chẳng nhắc đến cô
ấy nữa, anh cũng đã quên sự tồn tại của nhân vật này rồi, sao biết bang
chủ đột nhiên…
“Mấy tháng trước?” Đồng Thiệu Vĩ cao giọng hỏi.
“Cô ấy chỉ là dân thường, chắc không có
việc gì đâu.” Tiết Trấn Kỳ cố nhớ lại một màn mười năm trước kia, cô gái nhỏ dáng vẻ thanh tú, không tính là kiều diễm động lòng người, chắc
không có người dám can đảm ăn mất.
“Nếu cô ấy đã lấy chồng, hoặc là đã có
bạn trai? Hơn nữa cô ấy còn có một thằng em trai chuyên môn đi gây
chuyện đúng không? Nếu cô ấy đi mất rồi, tôi xem cậu ăn nói với bang chủ thế nào.” Đồng Thiệu Vĩ lạnh lùng nói ra chuyện nghiêm trọng.
“Nếu như cô ấy lập gia đình rồi, tôi sẽ
tìm người làm thịt chồng cô ấy. Bạn trai càng đơn giản, trực tiếp bảo nó phắn. Về phần đi rồi… Không thể nào, tôi nghĩ cô ấy không thể đâu!”
Tiết Trấn Kỳ nghĩ đến rụng cả tóc, nếu người phụ nữ bang chủ muốn đúng
là Bạch Sấu Hồng, mà có người đã sớm hái đi đóa hoa này của bang chủ,
anh không dám tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ thê thảm thế nào.
“Cậu cầu nguyện đi!” Đồng Thiệu Vĩ nói
châm chọc. Khiến cho Tiết Trấn Kỳ hao tổn tâm trí, anh chẳng để ý đến
anh ta, ai bảo anh ta lấy quá nhiều lợi ích của mình, đáng đời!
“Có lẽ… Có lẽ người bang chủ chỉ căn bản không phải cô ấy.” Tiết Trấn Kỳ ôm một tia hi vọng nói.
“Cậu có người nào khác à? Nếu không cậu
đến đối mặt với bang chủ, xem người anh ấy muốn có phải Bạch Sấu Hồng
không là được.” Bang chủ rất ít lời, anh có thể hỏi ra được mới là giỏi.
Tiết Trần kýkhông lời nào để nói, anh
không sợ trời không sợ đất, chỉ không dám đi vuốt râu hùm. “Coi như là
cô ấy vẫn tốt đi, bang chủ tìm cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Cậu cho là bang chủ tìm cô ấy nói chuyện phiếm à? Ngu dốt!” Đồng Thiệu Vĩ mắng nói. Anh cũng không cho rằng bang chủ sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, hoặc là ôn lại chuyện năm đó. “Dù Bạch
Sấu Hồng vẫn chưa lấy ai, nhưng chúng ta cũng không thể nói với cô ấy:
‘Bang chủ của chúng tôi muốn em, đây là vinh hạnh trời biển của em.’ Rồi cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta trở về.” Tiết Trấn Kỳ càng ngày
càng cảm thấy chuyện khó có thể xử lý, anh thà đi sống mái chiếm địa bàn với người ta, cũng không muốn đau đầu vì vấn đề người đàn bà của bang
chủ.
“Sai! Đây là vấn đề của cậu, không là vấn đề của tôi.” Đồng Thiệu Vĩ mỉm cười lắc lắc ngón trỏ, vui sướng khi người gặp họa nói.
“Có ý gì?” Anh không vui quát.
“Vấn đề tìm người tôi đã giải quyết cho
cậu, còn lại chỉ là vấn đề của cậu, người có mang về hay không, tự cậu
xử lý, dù sao loại chuyện bắt người này không nằm trong phạm vi của tôi, đồng chí, cố lên ha!”
“Cậu như thế mà cũng gọi là anh em à?”
“Lần sau khi cậu bàn chuyện làm ăn với
tôi, nhớ đến lời này, rồi hãy nói!” Đồng Thiệu Vĩ nhún vai nói, Tiết
Trấn Kỳ giận đến tý nữa thì đánh ra một quyền.