Trong nhà trẻ, truyền ra tiếng hát của
trẻ em, tuy rằng chữ không rõ ràng, âm cũng hát không quá chuẩn, nhưng
trong tiếng hát tràn ngập nét ngây thở của trẻ con.
Tiếng đàn mượt mà trôi ra theo tay Bạch
Sấu Hồng, xung quanh cô có ba bốn đứa bé 4, 5 tuổi, người người vui vẻ
hát theo tiếng đàn.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, nhiều đứa bé còn chưa ngậm chiếc miệng xinh xắn lại, mếu máo xin xỏ: “Cô ơi!”
“Hết giờ rồi, các con cũng thấy cô mệt
chứ, cô cũng phải nghỉ mà!” Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch
Sấu Hồng che ý cười, “Được rồi, mau dọn sách vở đi, tan học nhé! Cha mẹ
các con đang chờ bảo bối về nhà đấy!”
Phần lớn trẻ em ở đây vui vẻ chuẩn bị về nhà, nhưng có vài đứa bé vẫn vây quanh cô.
Cô thích ở cùng bọn trẻ, đối mặt với ngôn ngữ ngây thơ của chúng, luôn khiến cô vui vẻ.
Tô Yến Ny dùng thân thể bé xinh cọ vào
người Bạch Sấu Hồng, dùng giọng trẻ con mềm mại nói: “Cô ơi, cô cũng đến nhà con chơi được không cô? Cha con muốn mời cô ăn cơm.”
“Không được! Cô muốn ăn cơm với cha tớ!”
Lộ Tuệ Liên vội vàng nói, không cam lòng khi cô giáo nó thích bị đứa bạn cướp đi, liều liều chết chen vào giữa Tô Yến Ny.
Bạch Sấu Hồng biết bọn nhóc đều đến từ
các gia đình mồ côi (cha hoặc mẹ), cũng rất rõ họ rất quý cô, đáng tiếc
cô không có hứng thú với họ, hơn nữa lợi dụng trẻ con hồn nhiên là hành
vi cô khinh thường nhất.
Cô nhịn không vui xuống, dịu dàng nói: “Không được đâu! Các con phải về nhà với cha mẹ, cô cũng phải về nhà với cha mẹ!”
Dỗ bọn nhóc lên xe rồi, cô dọn dẹp xong thì ra về.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi dạy
nhạc, sáu ngày một tuần sáng đến nhà trẻ dạy học, buổi chiều về nhà dạy
dương cầm. Chủ nhật là ngày nghỉ ngơi của cô, ra ngoại ô tản bộ hoặc
chăm sóc cha mẹ.
Cô nổ xe máy trước nhà trẻ, chuẩn bị lên đường về nhà.
Không chú ý đến một chiếc ô tô đỗ ở bên, lại càng không để ý đến khi cô rời đi, chiếc xe kia cũng chạy theo sát phía sau cô.
******
“Là cô ấy à?” Hai mắt sắc của Tiết Trấn Kỳ nhìn thẳng Bạch Sấu Hồng đằng trước, muốn tìm ra bóng dáng năm xưa trên người cô.
“Đúng ạ!” Chu Chí Thanh cung kính trả lời.
“Tốt lắm, công lao của cậu tôi sẽ nhớ.” Tiết Trấn Kỳ khen ngợi.
Khi anh lo lắng Bạch Sấu Hồng không biết
tung tích, người có nhiệm vụ bảo vệ Bạch Sấu Hồng vẫn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ nhiều năm qua, cho dù nhiều năm trước anh đã quên mệnh lệnh
này, những người đó vẫn làm hết nghĩa vụ để ý đến hành tung của cô, Chu
Chí Thanh là một người trong đó.
Năm đó Diệm bang ra lệnh muốn người trong Bộ Đại Bộ phải nghiêm mật bảo vệ Bạch Sấu Hồng, nhưng không ai biết
nguyên nhân vì sao, chỉ biết là người cao nhất trong bang hạ lệnh.
Mọi người bắt đầu chú ý đến nhân vật Bạch Sấu Hồng này, thấy cô nhiều lần không sợ hãi bảo vệ cậu em trai ngang
ngược, bọn họ không khỏi cực kỳ bội phục với lòng gan dạ của cô, dù phía trên đã hủy lệnh bảo vệ, bọn họ vẫn đang thay phiên bảo vệ.
Mười năm cho đến khi Bạch Sấu Hồng học
xong trung học, đại học, tốt nghiệp rồi vẫn luôn ở Bộ Đại Bộ, nghề
nghiệp là cô giáo dương cầm.
Cô chưa kết hôn, cũng không có bạn trai,
nhưng người theo đuổi cô rất nhiều, mà nguyên nhân cô cự tuyệt chủ yếu
là do em trai cô Bạch Chí Quần, anh ta chuyên đi gây chuyện, cách sống
thì phóng túng.
Vợ chồng Bạch gia là nhân viên nhà nước
đã về hưu từ hai năm trước, hiện thời kinh tế trong nhà toàn dựa vào
tiền hưu của vợ chồng Bạch gia và tiền lương của Bạch Sấu Hồng. Sự phung phí của Bạch Chí Quần tạo thành áp lực rất lớn cho cô, tiền lương của
cô toàn cho Bạch Chí Quần làm tiền tiêu vặt.
Đúng là dạng người ăn cơm chùa!
Tiết Trấn Kỳ bực bội nắm chặt tay, nếu để anh gặp tên Bạch Chí Quần, nhất định sẽ tẩn chết tên kia, bởi vì anh ta đã mất hết mặt mũi đàn ông rồi.
“Thật ra… Thật ra chúng tôi cũng không
bảo vệ tốt cô Bạch, thiếu chút nữa thì cô ấy đã bị em trai mình bán đi.” Chu Chí Thanh ngập ngừng nói.
“Cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi!” Tiết Trấn Kỳ tý nữa va vảo nóc xe.
“Em trai cô ấy nợ tiền đánh bạc, chủ nợ đến cửa đòi nợ, Bạch Chí Quần chẳng có tiền, bọn họ liền muốn bắt cô Bạch đi.”
“Cô ấy có bị sao không?” Nếu không ở trên xe, Tiết Trấn Kỳ sẽ nhảy lên mất. Nếu có người dám động đến người của
bang chủ, mà anh bảo vệ không chu toàn, anh còn mạng không chứ?
“Khi chúng tôi biết tin, lập tức phái
người đi xử lý, mọi người kiếm tiền trả nợ cho Bạch Chí Quần, bọn họ lập tức thả cô Bạch về, cũng uy hiếp bọn chúng không được động đến cô
Bạch.”
“Làm tốt lắm!” Mạng của anh được giữ rồi.”Tìm cơ hội dạy dỗ Bạch Chí Quần.”
“Tuân mệnh!”
Ánh mắt anh chuyển sang Đồng Thiệu Vĩ nói: “Có cách gì tốt có thể thần không biết quỷ không hay đưa cô ấy đi không?”
“Gây mê cô ấy!”
******
“Bang chủ, đã đưa cô ấy đến biệt thự ạ.” Cận vệ của Hắc Lạc Kiệt kính cẩn bẩm báo.
“Chuẩn bị đến biệt thự!” Hắc Lạc Kiệt vốn lạnh lùng khi nghe thấy cô đã đến biệt thự, hai mắt sâu tối hiện lên
nét cười, khuôn mặt lạnh giá như có gió xuân thổi qua.
Làm cận vệ của bang chủ năm năm, lần đầu
nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng và vô tình của bang chủ có biểu hiện
khác, anh không khỏi cảm thấy may mắn, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ này, không dám tưởng tượng bang chủ sẽ tức giận cỡ nào.
Nhưng, anh vẫn cảm thấy khẽ bất an, rốt
cục người phụ nữ bang chủ chỉ có phải Bạch Sấu Hồng không? Nhưng nếu
không phải, vậy đống lửa kia sẽ bốc đến đâu đây.
Vệ sĩ lặng lẽ đi sau Hắc Lạc Kiệt, trong
lòng không chỉ có buồn bực, Bạch Sấu Hồng có sức quyến rũ mạnh đến mức
làm bang chủ đổi tính sao?
Bang chủ thấy cô hôn mê như thế sẽ phản ứng thế nào?
Anh thừa cơ Hắc Lạc Kiệt nói chuyện với người quản lý, bấm điện thoại cho Đồng Thiệu Vĩ, bẩm báo tình hình mới nhất.
Khi Đồng Thiệu Vĩ biết được Hắc Lạc Kiệt
đi về biệt thự, không khỏi có chút giật mình, chợt dặn dò vệ sĩ tùy cơ
ứng biến, anh và Tiết Trấn Kỳ sẽ lập tức chạy đến biệt thự.
Khi Hắc Lạc Kiệt đến biệt thự, trên mặt không tự chủ được hiện lên nét toan tính.
Mười năm chờ đợi rất lâu, rốt cục anh cũng chờ đến giờ phút này.
Chờ không kịp người hầu đến mở cửa xe, anh mở cửa xe xuống xe, đi nhanh đến phòng mình.
Bỗng có thay đổi, tên giúp việc kia ngây ngốc nhìn tay mình, tiếp theo ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hắc Lạc Kiệt đi nhanh.
Trong biệt thự, biết được bang chủ về, nữ quản gia biệt thự đã chuẩn bị bữa ăn mang đến thư phòng, thấy Hắc Lạc
Kiệt vội vã đi vào phòng, không khỏi sửng sốt.
Bang chủ từ trước đến nay đều ở trong thư phòng hoặc làm việc ở công ty, thường nửa đêm mới trở về phòng, sao hôm nay lại đột nhiên về phòng trước?
Hắc Lạc Kiệt đẩy cửa phòng ra, hai mắt
sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người nằm trên giường, lập tức đi
nhanh đến bên giường, ngồi cạnh mép giường nhìn dung nhan ngủ say, bàn
tay to nhẹ nhàng chạm vào hai má non mềm của cô.
Người con gái thanh tú trước mắt này, là cô gái kiên cường bảo vệ người thân năm đó ư?
Anh muốn tìm được bóng dáng năm đó từ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Năm đó cách cửa sổ xe màu đen, anh biết cô không nhìn thấy anh, nhưng anh lại quan sát tỉ mỉ từng tiếng nói động tác của cô.
Từ khi anh mười sáu tuổi, bên cạnh chưa
từng thiếu phụ nữ, đối với phụ nữ anh không hiểu thương tiếc là cái gì,
phụ nữ với anh mà nói chỉ có công dụng phát tiết.
Ngực to mà ngốc nghếch, ăn nói nhàm chán, hơn nữa lòng tham không đáy, khiến cho anh không thể sinh ra hảo cảm và hứng thú, cho đến khi anh gặp cô.
Nói thẳng tanh, bàn ngoại hình, cô kém
hơn những người phụ nữ anh đã gặp. Huống hồ năm đó cô chỉ có mười lăm
tuổi, nhưng cô lại hấp dẫn mãnh liệt ánh mắt anh.
Năm đó cô vì bảo vệ em trai, lấy thân
hình bé bỏng làm lá chắn, không để người khác làm hại em trai cô. Khi đó cả người cô như sáng rực, hấp dẫn anh rất nhiều.
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào bảo vệ
ai trước mặt anh, cũng chưa từng có ai dám đối đầu với anh, chưa từng có người nào làm thế, bao gồm cả mẹ anh.
Khi anh chính mắt thấy cô không để ý đến
an nguy tính mạng của mình, chỉ nguyện để người nhà bình an, cô làm lay
động ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình của anh, ngoại lệ bỏ qua cho người
nhà của cô.
Lúc ấy anh đã nói với bản thân: anh muốn cô!
Anh muốn cô làm mẹ của con anh, anh muốn mẹ của con anh phải là người kiên cường biết bảo vệ gia đình, thật lòng yêu trẻ con.
Mà không phải chỉ vì làm phu nhân bang
chủ Diệm bang, loại hôn sự vì lợi ích này, anh khinh thường, mẹ của con
anh đã sớm được định, là Bạch Sấu Hồng.
Anh cho cô thời gian mười năm tự do để trưởng thành, mười năm sau cô sẽ thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh.
Mười năm không hề hỏi về cô, không muốn để mình phân tâm, lý do khác là muốn để cô tự do tự tại mà phát triển.
Thời gian mười năm rất dài, anh nhìn
khuôn mặt ngủ say và thân hình mảnh khảnh của cô, không thể không thừa
nhận cô gái bé nhỏ năm đó đã trưởng thành.
Trên khuôn mặt thanh tú đã bớt đi nét trẻ con, tóc đen dài như mây rơi trên gối, tay anh xốc chăn lên, cẩn thận
đánh giá dáng người cô, mặc dù hơi gầy nhưng đường cong lung linh, ý
cười nhạt hiện trên khóe miệng anh, ngón tay âu yếm nhẹ vuốt đôi môi đỏ
mọng của cô.
Chợt, anh phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên, tức giận quát: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ba người ngoài cửa đợt lệnh, Đồng Thiệu
Vĩ, Tiết Trấn Kỳ và cận vệ của anh nghe thấy tiếng rống giận vội vàng mở cửa đi vào, nghe bang chủ quở trách.
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân bang chủ rống giận là gì?
Là tìm sai người? Hay là cô ấy hôn mê bất tỉnh?
Hắc Lạc Kiệt trầm mặt xuống nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ánh mắt nghiêm khắc tỏ vẻ anh đang chờ đáp án của họ.
Cận vệ nhận mệnh nhận tội: “Xin bang chủ
thứ tội, thuộc hạ không biết người bang chủ muốn là ai, đành phải đi xin chỉ thị của hai vị phó bang chủ.”
“Bang chủ, em đoán chắc hẳn là Bạch Sấu Hồng.” Vẻ mặt Đồng Thiệu Vĩ tự tại nói ra suy đoán của anh.
Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nghiêm khắc khiến Tiết Trấn Kỳ lo lắng không thôi, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bang chủ.
“Bang chủ, Thiệu Vĩ đoán là Bạch Sấu
Hồng, nhưng em cảm thấy không phải. Nếu bang chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này bang chủ lại chẳng nhắc đến cô bé, cho nên em đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. Em đã sớm nói với Thiệu Vĩ tuyệt đối không phải cô
ấy, nhưng bọn anh không nghe, mới có thể đưa sai người. Bang chủ, xin
anh nói thẳng thiên kim cô anh muốn là của nhà nào, hay là minh tinh
điện ảnh nào, thuộc hạ lập tức đưa đến.” Anh cho rằng bang chủ tức giận
là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu bang chủ có thể bớt
giận.
Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy, không khỏi đổ mồ
hôi lạnh thay anh. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ anh không nhận ra người đưa
đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc
vào phòng bang chủ đã tức giận, không chờ thêm lâu như vậy mới giận dữ,
thật ngốc!
Tiết Trấn Kỳ tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, giờ không thể cứu anh nữa rồi
“Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !” Hắc
Lạc Kiệt nghe vậy sắc mặt đại biến, mười năm anh có thể đặt toàn bộ tâm
tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là cô được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ
của anh, không ngờ có người dám bỏ qua cô, vậy em trai cô gặp tai họa
cũng dính lên người cô.
Không ngờ Tiết Trấn Kỳ đáng chết lại gỡ
lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận lấp đầy lòng dạ anh, quả đấm như
sắt đánh đến khuôn mặt Tiết Trấn Kỳ, nhất thời thấy sao bay bay.
“Bang… Bang chủ?” Trúng một quyền này,
Tiết Trấn Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, anh không tìm sai người, nếu người
không sai, vì sao bang chủ còn muốn đánh anh?
“Cậu dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!” Trên mặt Hắc Lạc Kiệt hiện lên thần sắc khát máu.
“Em… Bang chủ…” Tiết Trấn Kỳ cầu cứu nhìn về phía Đồng Thiệu Vĩ, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ
vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận
vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời anh thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi
ích.
“Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì
không?” Hắc Lạc Kiệt nắm chặt hai đấm, nếu nghe thấy đáp án thừa nhận,
anh nhất định sẽ dạy dỗ Tiết Trấn Kỳ một chút.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, cả người lạnh run. Lớn lên từ bé với bang chủ, biết rõ tuyệt đối không đánh lại bang chủ,
hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu để Đồng Thiệu Vĩ bắt chẹt.
(Vô—–Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
Đồng Thiệu Vĩ lập tức bẩm báo qua chuyện
của Bạch Sấu Hồng, cũng nhấn mạnh Tiết Trấn Kỳ lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp
thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.
“Hủy sòng bạc kia!” Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng phun ra những lời này.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.
“Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?” Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nhìn về phía Bạch Sấu Hồng vẫn ngủ say trên giường, giận không thể rống hỏi.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng trả lời: “Là Đồng
Thiệu Vĩ!” Hừ! Buộc anh chia lợi ích, như vậy anh sẽ làm Đồng Thiệu Vĩ
ăn cũng vất vả. Đồng Thiệu Vĩ tý nữa thì ra tay đánh anh, thật muốn xóa
sạch vẻ mặt đắc ý của anh, nhưng anh không dám lỗ mãng trước mặt bang
chủ, chỉ có thể thầm hận trong lòng, thản nhiên nói: “Thuộc hạ không
muốn kinh động quá nhiều người, không thể không hạ lệnh hôn mê cô ấy,
mới có thể thuận lợi đưa cô ấy về.” (Vô–^—Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
“Tôi không cần người phụ nữ của tôi như
một khúc gỗ trên giường, làm cho cô ấy tỉnh lại, hai giờ sau tôi sẽ
đến.” Nói xong, Hắc Lạc Kiệt xoay người bỏ đi, ném lại vấn đề để bọn họ
xử lý.
Đồng Thiệu Vĩ thấy bang chủ ra khỏi
phòng, chợt đánh Tiết Trấn Kỳ một đấm, Tiết Trấn Kỳ không phòng bị nhận
trọn một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lập tức lao vào, không đến
20 phút, trên người hai người đều đầy vết thương.
“Hai vị phó bang chủ, bớt bực đi thôi!
Mệnh lệnh của bang chủ nên xử lý như thế nào ạ?” Vệ sĩ rảnh rỗi mở miệng xin chỉ thị, cũng không muốn bọn họ còn chưa làm gì đã đánh chết đối
phương, đến lúc đó người rắc rối sẽ là anh. (Vô–&—Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
Đồng Thiệu Vĩ tao nhã phủi âu phục, không thú vị nói: “Loại vấn đề này nên xin chỉ thị của hữu phó bang chủ, dù
sao loại chuyện mờ ám này anh ta giỏi nhất.”
“Cậu nói cái quái gì thế, bại hoại như cậu thì nhã nhặn lắm đấy, còn dám nói tôi.” Tiết Trấn Kỳ cười nhạt với lời của anh.
“Ít nhất còn hơn cậu nhiều.”
“Mẹ kiếp, còn muốn so nữa à?” Tiết Trấn Kỳ nắm tay lại, chuẩn bị ký Đồng Thiệu Vĩ một cái.
“Hai vị phó bang chủ, mệnh lệnh của bang chủ chỉ còn lại nửa tiếng ạ.” Vệ sĩ sốt ruột kêu lên.
Đồng Thiệu Vĩ nhìn vào gương trang điểm, cầm giấy lau vết máu cẩn thận, “Bang chủ có nói chuyện này tôi phụ trách à?”
“Không.” Anh không thể không thừa nhận bang chủ cũng không nói chuyện này do ai phụ trách. (Vô—–Ảnh–^—Các—–https://qttp.wordpress.com/)
“Vậy liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải
đến Đài Bắc chủ trì hội nghị, không tiếp!” Đồng Thiệu Vĩ định bỏ đi, lại bị anh giữ chặt lại.
“Vậy chuyện này do ai phụ trách?” Loại
chuyện này anh cũng không muốn phụ trách nhé! Anh chỉ là cận vệ, không
xử lý loại chuyện này. ánh mắt chuyển đến Tiết Trấn Kỳ.
“Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy bang
chủ nói tôi đi phá sòng bài à, ông đây không rảnh nói chuyện tào lao với cậu!” Tiết Trấn Kỳ nói xong liền đi ra ngoài cửa, rồi cũng bị giữ chặt
lại. (Vô—#–Ảnh—–Các—–https://qttp.wordpress.com/)
Mỗi tay cận vệ kéo một phó bang chủ, cầu xin nói: “Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”
“Tôi đoán, Bạch Sấu Hồng chắc không đến một giờ sẽ tỉnh lại.” Nói xong, Đồng Thiệu Vĩ kéo tay anh ra nhanh rời đi.
“Thằng nhóc, bằng cậu cũng muốn ngăn tôi
à?” Tiết Trấn Kỳ tôn trọng bạo lực hai ba quyền liền đánh anh ngã xuống
đất, dùng hết cả những xui xẻo ban nãy của anh đánh lên người anh ta.
Anh không quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng chạy vội tới cửa lớn ngăn hai người lên xe, “Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Đồng Thiệu Vĩ cười nhẹ, “Nhóc, chuyện của phụ nữ từ trước đến nay do ai phụ trách thu xếp?”
Anh nảy ra ý kêu lên: “Vương Đại!”