Bang Chủ Giá Lâm

Chương 10: Chương 10




Bảy năm sau…

Bên ngoài thành phía Đông Liêu Châu của Thổ Quốc , một thiếu niên khoảng 16 đang cõng một cô bé khoảng 3-4 tuổi, gương mặt yêu nghiệt của cậu lúc nào cũng cười khiến cho nữ tử đỏ mặt ,tim cũng đập liên hồi. Bên cạnh còn có một con sói màu lông rực đỏ, mang vẻ dũng mãnh của mãnh thú. Đứa bé thì lúc nào cũng nhắm mắt nhưng khuôn mặt đễ thương mũm mĩm, khiến người ta muốn nhéo cái mặt. Bộ ba đi trên đường hết sức chói mắt, nhanh chóng thu hút vô số ánh nhìn từ mọi phía.

Cả ba làm như không có chuyện gì tiếp tục tới cửa thành , sau đó thiếu niên lay cô bé dậy nhẹ bảo:

- Sư phụ, tới Liên Châu rồi ạ!

- Ừm_Cô bé lười biếng trả lời.

Đó chính là Vô Tình ,Nhất Ảnh , Văn Tuyền . Văn Tuyền nhắm mắt suy nghĩ một chút , sau đó cô nói:

- Được , tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút đã!

- Ukm.

Cả ba quyết định vào một quán trọ có tên là Tiên Đường Lâu. Văn Tuyền bỗng ghé vào tai của Nhất Ảnh nói :

-Lát nữa phải tỏ ra thành thục một chút, chúng ta mới từ núi ra sợ bị người ta lừa gạt . Bây giờ ta đợi có người đi vào rồi đi theo, nghe được giá cả thì theo đó mà trả giá. Hiểu không?

-Ukm ._ Nhất Ảnh gật đầu.

Văn Tuyền sợ người ta không cho mang thú vật vào, cũng sợ bị ép giá, cho nên cô bảo Vô Tình đi tìm chỗ ngủ khác. Dù sao thì nó đã tự mình tìm chỗ trú trong rừng đến thành thạo.

Thật ra, không phải Văn Tuyền keo kiệt, mà là bọn họ không có tiền. Từ trong núi ra, bọn họ thật sự không có tiền,phải kiếm tiền từ việc bán hạch ma thú. Có tiền hai người mới lên đường, vì muốn đi sớm cho nên họ không kiếm nhiều tiền, chỉ vừa đủ vì thế cần phải tiết kiệm.

Hai người bước vào cửa tiệm, sau khi nghe ngóng xong thông tin về tiền bạc. Nhất Ảnh cùng Văn Tuyền bước đến chổ quầy để đặt phòng:

-Ông chủ cho một phòng!_ Nhất Ảnh dựa vào thành quầy và nói.

-Vâng, cho hỏi hai vị muốn dùng phòng thượng hạng hay là bình thường ?

-Bình thường thôi! Giá bao nhiêu tôi muốn trả trước đỡ phiền phức.

-Vâng, 20 lượng một ngày.

Nhất Ảnh nhíu mày nhìn Văn Tuyền, còn Văn Tuyền thì ngẫm nghĩ , cô thầm tính toán tiền bạc, có lẽ còn tiền cho ở đây một tháng, Văn Tuyền ngước đầu lên thì ánh mắt của Nhất Ảnh, cô gật đầu. Nhất Ảnh nghe vậy cũng thở phào:

-Thành giao!

Buổi tối sau khi ăn uống xong, Văn Tuyền ra ngoài tìm Vô Tình để đi tìm hiểu thành Liêu Châu, còn Nhất Ảnh ở lại sắp xếp chỗ ngủ. Văn Tuyền đến bên một ờ hồ, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

-“Có phải là Tinh Linh Vương không ạ?”

-“Thật là Vương ạ ?’

Văn Tuyền ngạc nhiên hết sức, nhưng cô nhanh chóng trấn định lại, cô vờ lạnh lùng nói :

-Là ta. Ai đó ? Mau bước ra đây !

Một ánh sáng vàng hiện lên trong đêm tối, nhỏ như một đóm lửa nhưng nhìn như vàng ròng, bên trong ánh sáng đó một cô bé cao chừng 4-5 cm, mặc chiếc áo màu vàng , cô cúi người hai tay cầm váy giơ lên như cách chào của quý tộc phương Tây.Cô nhẹ nhàng nói :

-Xin chào ! Tinh Linh Vương , thần là linh linh Quang , nguyên thể là đom đóm, sống ở phía Tây thành Liêu Châu……

Văn Tuyền chợt nhớ ra điều gì cô chợt ngắt lời tinh linh kia :

_Làm sao ngươi biết được ta ở đây ?

Tinh Linh cũng không vội vàng mà từ tốn nói, đây là tính cách của tinh linh thuộc hệ quang :

-Thần tên U ! Hôm nay đến được khí của vương cho nên đến đây diện kiến ngài.

- Khí tức của ta loan rộng tới thành Tây luôn à ?_ Văn Tuyền ngạc nhiên hỏi.

-Không phải ! Thần ở đây từ đầu tuần cho nên mới nhận ra ngài_nói đến đây U vội vàng quỳ xuống , nói tiếp :

_Nói thật, hôm nay thần đến đây là có việc nhờ Vương !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.