Văn Tuyền đi theo Hải thần vào trong vừa vào Hải thần lập tức hai mắt sáng ngời ngập tràn mưu tính nhìn cô, khiến Văn Tuyền một phen nổi cả da gà. Cô nói:
-Đừng nhìn tôi như thế! Cẩn thận tôi móc mắt ông giờ!
-Khụ ụ !_Hải thần kiềm chế ánh mắt, lão nói với Văn Tuyền :
-Lão chỉ là muốn nói cho ngươi biết rằng tên ngoài kia không phải kẻ tầm thường, hắn là người được xem là chủ nhân của kỳ lân lửa. Ngài xem!_ Hải thần cười như có như không, lão không tin lần này vương không động lòng, suy cho cùng vương dù ở kiếp nào thì bản tính vẫn không thay đổi, vẫn thích tính toán người khác a.Mà Văn Tuyền bên này thì vẫn cau mày suy nghĩ.
Cái gì gọi là chủ nhân kỳ lân lửa?
Vẫn đề này Văn Tuyền đã từng đọc trong quyển sách mà Hải thần đưa. Chủ nhân của kỳ lân là người được kỳ lân chọn từ kiếp trước, tức là trước khi chết họ sẽ được ấn ký hiệu, mà nó sẽ theo họ từ kiếp này sang kiếp khác. Kỳ lân là một trong ngũ đại thần tướng canh giữ trời đất , chủ nhân của kỳ lân là người mang sức mạnh vô cùng to lớn, so thể so với tứ đại hộ vệ của tinh linh vương, à không , so với họ còn cao hơn một bậc. Kỳ lân chia làm nhiều thuộc tinh, trong đó kỳ lân lửa được xem là chúa của loài.
Mắt Văn Tuyền lấp lánh như vì sao cô tìm ra nhân tài để giữ lại bên người làm hộ vệ. Không, cô nên dứt khoát nhận họ hàng luôn để mà sau này còn có chỗ nương tựa, nếu như cô không thể lớn lên, đúng không? Vậy thì nên nhận.... ... đồ đệ chăng? Nghĩ đi nghĩ lại ở hiện đại coi thế nào cô cũng được xem là thiên tài đầu tư, kinh doanh thế mà không có dồ đệ. Thế là kiến thức của cô bị thất truyền à!! Thôi kệ lỡ rồi thì để bây giờ cô nhận đồ đệ đi. Vừa có người truyền thừa tiện thể có người bảo hộ cho mình trong lúc sức mạnh của cô chưa thể sử dụng được.
(Văn Tuyền cô có chắc là không phải ngược lại không z !)
_ Tôi là đường phân cách mưu tính của Văn Tuyền _
Văn Tuyền bước ra ngoài cùng với Hải thần, cô bước tới chỗ cậu bé, cô hỏi:
-Con tên gì?
-Dạ,con không có tên, họ chỉ bảo con là Lục “ma quỷ”.
-Họ!?!-Văn Tuyền nghi hoặc hỏi.
-Dạ, họ còn đánh con, còn bảo con đem lại tai ương, họ giết Tam Nhi, họ còn nói không nên sinh sinh ra thứ ma quỷ,họ còn bảo con chết đi cho rồi, họ không cho con ăn, họ bán con, sau đó bạn buôn người vứt con xuống bìa rừng vì chúng nghĩ con mắc bệnh truyền nhiễm_ Cậu bé kể lại bằng giọng điệu bình tĩnh ánh mắt phủ một lớp màn đen không thấy đáy. Đây là những gì một cậu bé mới chín tuổi trải qua hay sao? Thái độ này là đứa bé 9 tuổi nên có sao? Văn Tuyền ngạc nhiên hết sức,sau cùng cô nói:
-Ta sẽ không như họ,không bỏ con khi con nguy hiểm, cho con ăn khi con đói, dạy cho con học chữ, võ học, ta sẽ là người thân của cậu,nhưng đi với ta có thể cậu sẽ gặp vất vả. Vậy con có muốn làm đệ tử ta không?_ Văn Tuyền nói xong cô bỗng nhận ra văn chương của mình hay thiệt nói một câu đầy ý nghĩ nhân sinh , đúng là không hổ thiên tài.Đang tự kỷ thì Văn Tuyền nghe thấy tiếng hỏi khe khẽ:
-Sẽ không bị đánh ạ?
Văn Tuyền lắc đầu.
-Không bị bỏ đói ạ?
Văn Tuyền lại lắc đầu.
-Vâng, con theo người sư phụ!!!- Trong tâm trí non nớt của cậu, Văn Tuyền là người cứu cậu cho nên cậu nghĩ đó là người tốt. Linh hồn của trẻ nhỏ va người già là những linh nhẹ cảm nhất , họ luôn cảm nhận được ai là người quan tâm họ nhất.Cho nên cậu bé nhận lời một phần bởi cậu cảm nhận được hơi ấm tình thân đến từ nơi Văn Tuyền .
-Từ giờ con sẽ tên là Nhất Ảnh .Là đồ đệ đầu tiên của ta chúc mừng con!!
Nhất Ảnh vui mừng, cậu ôm chầm lấy Văn Tuyền , cơ thể Văn Tuyền bé nhỏ nên được cậu ôm chặt trong long ,cô vươn tay ôm Nhất Ảnh ,nhẹ nhàng nói:
-Yên tâm ta sẽ không bao giờ để con bị ức hiếp đâu?_ “Bởi vì từ giờ con chỉ ó thể bị ta bắt nạt đó”Văn Tuyền nghĩ tà ác.