Bảng Hạ Quý Tế

Chương 9: Chương 9: Mua y phục




Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi

Editor: Lili

Thứ như ngứa này, càng để ý đến nó thì lại càng cảm thấy ngứa hơn.

Minh Thư cảm thấy toàn bộ lưng đều ngứa, chỉ hận không thể gãi một trăm lần từ trên xuống dưới cho cho thoải mái hơn nhưng tay lại bị Lục Thảng vô tình giữ chặt, nàng không có biện pháp nào, chỉ có thể vẻ mặt buồn rầu xoắn người nói, “Buông tay.”

Lục Thảng không để ý đến nàng, chỉ là giục ngựa chạy nhanh hơn, không đến nửa canh giờ đã tới trạm dịch, Minh Thư đã nghẹn đến mức hốc mắt phiếm hồng, hận Lục Thảng đến ngứa răng. Khó khăn chờ đến khi xe ngựa dừng lại, Lục Thảng vẫn không buông tay, nàng gấp đến nỗi nghiến răng nghiến lợi mắng chàng, “Khốn kiếp, buông tay!” Làm mấy người đứng trong trạm dịch tò mò nhìn lại, ngay cả Tằng thị cũng từ bên trong xe ngựa vội vã vén rèm lên hỏi, “Đây là làm sao vậy?”

“Huynh ấy bắt nạt con!” Minh Thư vặn vẹo sau cổ nói.

Lục Thảng đã từ trên xe xuống dưới, nghe vậy chỉ nhìn nàng nói, “Xuống dưới.”

“Đang êm đẹp hai đứa cãi nhau cái gì?” Tằng thị vội vàng hoà giải.

Minh Thư cọ cọ đầu vai vào xe ngựa —— bọn họ trước kia cũng thường xuyên cãi nhau sao?

Nghi hoặc thoảng qua, lực chú ý của nàng vẫn bị cái ngứa dày vò thu hút, đi theo Lục Thảng nhảy xuống xe ngựa. Lục Thảng vẫn không buông tay, ngay cả xe ngựa cũng không mang vào chuồng ngựa, đã lôi nàng đi vào trong trạm dịch, dùng tốc độ nhanh nhất thuê một gian phòng, đẩy nàng vào rồi nói với Tằng thị, “Mẹ, mẹ nhìn sau lưng muội ấy xem bị làm sao.”

Tằng thị không hiểu ra sao đi vào phòng, chàng đứng ở ngoài canh cửa, sau đó nghe tấy tiếng Tằng thị sợ hãi truyền đến.

“Trời ơi, Minh Thư, lưng của con...... Bị gãi loét hết ra rồi! Nếu để lại sẹo thì phải làm sao?”

Mày Lục Thảng nhăn lại thật sâu, đúng như chàng nghĩ, mẩn đỏ lan ra toàn thân của nàng còn bị nàng gãi ra.

Toàn thân da thịt của Minh Thư nõn nà như ngọc, nàng nâng niu từ nhỏ đến lớn, mùa hè sợ đen, mùa đông sợ lạnh, nuông chiều từ bé tạo ra một đống tật xấu. Đáng lẽ chàng không quen nhìn mấy cái tật xấu đại tiểu thư nhà giàu đó của nàng nhưng bây giờ nhớ lại mấy vết máu trên cổ nàng, trong lòng lại vô cùng không thoải mái, hận không thể chuyển những vết mẩn đỏ và những vết máu đó sang lưng mình, nàng thì vẫn giữ một thân hoàn mỹ như xưa.

Bên trong cánh cửa Minh Thư kêu hai tiếng như khóc lại như không phải, Lục Thảng không tiện nghe tiếp, xoay người rời đi, lấy bọc hành lý trên xe ngựa, đợi khi trở về, trong tay đã cầm hộp thuốc mỡ lấy từ gã sai vặt trong trạm dịch.

Tằng thị vừa vặn ra cửa, nhìn thấy Lục Thảng thì kéo chàng đến một bên nói chuyện.

“Mẹ, đây là thuốc mỡ còn vừa mua của chủ quán, chuyên trị muỗi đốt. Cũng không biết nguyên do nàng bị nổi mẩn đỏ là gì? Chẳng lẽ là bên trong xe có con kiến?” Lục Thảng thấp giọng mở miệng.

Tằng thị nhìn vào trong phòng, nhận thuốc mỡ lại lắc đầu, “Không phải con muỗi gây ra, là......” Bà dừng lại một chút, lại đè thấp thanh âm, “Con cũng biết, nha đầu Minh Thư sinh ra đã phú quý, từ nhỏ đến lớn ăn dùng mặc có gì không phải thứ tốt, nhưng từ sau khi bị thương, con bé mặc trên người lại là quần áo vải thô của nương. Mẩn đỏ sau lưng nàng là do vải thô cọ xát mà thành.”

Từ nhỏ mặc quen lăng la tơ lụa, nuôi dưỡng một thân da thịt non mịn, làm sao chịu được bị vải thô cọ sát? Hơn nữa thời gian nàng hôn mê nằm trên giường lại lâu, phía sau lưng bí bức, thường xuyên như thế, dần dần tạo ra mẩn đỏ.

“Vậy thuốc này......”

“Thuốc này chỉ có thể giảm được ngứa, một lúc nữa nương đi xung quanh đây xem có thảo dược có thể hái nấu nước tắm cho con bé, nhưng cách này cũng chỉ trị được ngọn không thể trị tận gốc.” Tằng thị nói.

“Con biết rồi. Để con đi hái thảo dược, mẹ chịu khó đi bôi thuốc cho nàng trước đã.” Lục Thảng gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.

————

Lục Thảng hái thảo dược rất nhanh, lại nhờ gã sai vặt mượn phòng bếp nấu nước, không bao lâu đã nấu xong nước mang đến phòng tắm. Lúc đầu Minh Thư bị chàng vô tình giữ chặt tay còn có chút ủy khuất, chờ nhìn thấy thùng nước thuốc nóng hầm hập kia lại không nói ra lời.

“Đây là thảo dược thanh nhiệt giải độc, có thể làm giảm mẩn đỏ trên lưng con. Tới đây, nương giúp con.” Tằng thị vén tay áo lên thử độ nóng của nước, cảm thấy không sao mới xoay người giúp nàng.

Minh Thư để bà cởi hơn phân nửa xiêm y của mình mới bỗng nhiên phản ứng lại, hình như nàng coi việc Tằng thị hầu hạ mình là chuyện đương nhiên, giống như từ trước kia đến bây giờ, nàng cũng vẫn sinh hoạt như vậy.

“Để con tự làm.” Nàng che lại ngực ngượng ngùng nói.

“Con không lau được sau lưng, để nương lau cho nhanh, nếu không trời lạnh như này lại bị bệnh.” Tằng thị nói hai câu mới phát hiện nàng xấu hổ, nên vỗ bả vai của nàng, nói, “Thẹn thùng cái gì, từ trước nương vẫn tắm cho con như vậy. Con nhóc con, có gì mà nương chưa thấy đâu.”

Cũng đúng là khi mẫu thân Giản Minh Thư còn trên đời bị bệnh nặng, Tằng thị từng chăm sóc nàng một thời gian, ngay cả việc tắm gội.

Minh Thư cũng cảm thấy mình quá làm ra vẻ, đều là nữ nhân, có gì phải thẹn thùng? Nàng nghĩ rồi nói, “Vậy người cũng tắm luôn đi, đủ nước mà, con cũng lau giúp người.”

Tằng thị vừa ngẩn người thì thấy Minh Thư đã lấy gáo bầu múc nước thuốc ấm áp tưới xuống bả vai mình, hơi ấm hôi hổi cùng mùi vị thảo dược nồng đậm tản ra, nàng “A” một tiếng, phía sau lưng được nước ấm tưới đến làm nàng vô cùng thoải mái. Tằng thị lại nhớ tới kiếp nạn của Giản gia, nghĩ đến một cô nương nũng nịu như vậy từ đây đã không còn nhà, trong lòng khó chịu, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Lục Thảng nấu nước đủ cho hai người tắm, lúc này trong phòng tắm sương trắng lượn lờ, Tằng thị cũng bỏ đi xiêm y để tắm rửa, hai người vừa múc nước cho nhau vừa nói chuyện phiếm, thật sự cũng rất giống một đôi mẹ con.

“Huynh ấy là người như thế nào ạ?” Thừa dịp Tằng thị chà lưng cho nàng, Minh Thư đột nhiên hỏi.

“Ai? Con hỏi A Thảng à?”

“Vâng. Huynh ấy hay nghiêm khắc như vậy sao? Trước kia chúng con thường xuyên cãi nhau lắm ạ?” Minh Thư còn nhớ rõ lời nói ban ngày của Tằng thị.

“Con đừng bị bề ngoài của nó đánh lừa, ở với nó lâu rồi sẽ biết, nó là người ngoài lạnh trong nóng, thường xuyên khẩu thị tâm phi(1). Nhưng nó cũng chưa bao giờ cãi nhau với ai, cùng lắm lúc nó tức giận thì sẽ không thèm nói nữa, khi còn nhỏ nó với con...... cũng chỉ hay trêu đùa thôi.” Nhớ tới lúc trước, Tằng thị nở nụ cười, hai đứa bé như củ cải nhỏ, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.

(1): nghĩ một đằng nói một nẻo.

Từ trước? Cãi nhau?

Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ sao?

Hắn đúng là huynh trưởng của nàng sao?

Minh Thư còn muốn hỏi thêm nhưng Tằng thị đã vắt khô khăn rồi thúc giục nàng, “Không ngâm nước nữa, mặc quần áo nhanh lên, không lại cảm lạnh.”

Hơi nóng tan đi, không khí trong phòng lạnh xuống, Minh Thư run run, nhanh chóng lau khô thân thể, mặc xiêm y, giúp đỡ Tằng thị thu dọn phòng tắm, kết thúc một buổi tắm gội khó có được vào mùa đông.

————

Ban đêm trăng sáng sao thưa, khách ở trạm dịch đã sớm nghỉ ngơi, vào đông côn trùng hay dã thú đều ngủ đông, càng thêm có vẻ yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim kêu không rõ. Lục Thảng đang sửa sang lại xe ngựa, để hôm sau lên đường, chàng đang lấy cỏ cho ngựa ăn, quay đầu thì thấy Minh Thư đứng ở phía sau, chàng vừa bê bó cỏ lên vừa nói, “Đêm khuya rồi sao còn không ngủ?”

“Không ngủ được.” Minh Thư nói.

Lục Thảng để cỏ ngựa lên tảng đá, vuốt cổ ngựa hỏi nàng, “Phía sau lưng còn ngứa không?”

“Không, khá hơn nhiều.” Minh Thư lắc đầu, mặc dù tắm xong mẩn đỏ vẫn chưa mất, nhưng đã không còn ngứa như lúc trước nữa, nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, “Ban đêm huynh ngủ trên xe ngựa à?”

“Ừ.” Lục Thảng nói.

Chàng không còn nhiều tiền bạc, tiền bạc tích góp được đã dùng hết không ít để trị thương cho nàng, còn lại phải tiết kiệm đến kinh thành thuê phòng, tất nhiên tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, cho nên chàng chỉ thuê một gian phòng cho Tằng thị và Minh Thư còn chàng thì ngủ tạm một đêm trong xe ngựa.

Minh Thư không lên tiếng, gục đầu xuống, Lục Thảng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy sau cổ nàng vẫn còn mẩn đỏ, nói “Muội bị như thế chắc cũng một thời gian rồi? Sao không nói cho huynh biết?”

Trong trí nhớ của chàng, Giản Minh Thư là một cô nương nũng nịu, nóng, lạnh, đói, đau đều phải kêu la, giống như một người tuyết mong manh. Tuy chàng không thích tính cách của nàng nhưng chàng lại mong nàng có thể vẫn như vậy mà không hy vọng nàng ủy khuất chịu đựng như bây giờ.

Minh Thư không đáp. Nàng cũng không phải người mù, dọc đường đi nàng cũng đã xem rõ hoàn cảnh của Lục Thảng và Tằng thị, trong tay hai người cũng không dư dả, vì trị thương cho nàng đã tiêu phí rất nhiều, áo cơm cuộc sống hàng ngày cũng đều tiêu phí trên người nàng, ngay cả lộ trình lên kinh cũng vì nàng mà trì hoãn nhiều ngày, nàng làm sao có thể lại làm phiền bọn họ, nàng muốn cố gắng chịu đựng đến kinh thành rồi tính.

“Muội không cần khách khí, về sau có việc gì cứ nói thẳng, không cần giữ trong lòng. Tuy huynh bất tài nhưng cũng sẽ cố gắng nghĩ cách lo cho muội chu toàn.” Nếu chàng đã nhận Giản Minh Thư làm “Muội muội” thì tất nhiên sẽ làm hết phận sự, tuy không cho nàng được như lúc nàng còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng chắc chắn sẽ cho nàng hết những gì chàng có.

“Muội biết rồi, cảm ơn.” Minh Thư nói cảm ơn rồi chỉ tay phải của chàng.

Lục Thảng nhìn tay phải, khó hiểu. Nàng lại nói, “Đổi thuốc.” Nàng nói xong rồi lấy ra bình thuốc nhỏ và một cuộn vải trắng sạch sẽ.

“Để huynh tự làm.” Lục Thảng duỗi tay lấy thuốc, không ngờ tay Minh Thư rụt lại, chàng không cầm được thuốc mà tay còn bị nàng cầm ngược lại.

“Để muội giúp.” Nàng cười tủm tỉm nói, lại lấy lời vừa nãy chàng nói để chặn chàng, “Đừng khách khí.”

Lục Thảng không nói gì nữa, nàng muốn giúp thì tùy nàng.

Sau khi nàng tắm gội có hương cỏ xanh nhàn nhạt như thấm vào ruột gan, Lục Thảng có chút bối rối.

————

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lục Thảng lần thứ hai lên đường. Muốn đến Biện Kinh còn phải đi qua hai ngọn núi, ước chừng mất khoảng bảy tám ngày nữa.

Mẩn đỏ trên lưng Minh Thư cũng không chuyển biến tốt đẹp, lại bắt đầu phát tác, quả nhiên như Tằng thị nói, thảo dược chỉ có thể giảm bớt nhất thời, không thể trị tận gốc. Trên đường ngứa đến khó chịu, nàng nhờ Tằng thị lấy thuốc trị muỗi đốt bôi cho nàng cho đỡ ngứa, thời gian lâu dần, những vết thương kết vảy lại bị gãi vỡ ra, cứ thế lặp đi lặp lại, càng thêm nghiêm trọng, Tằng thị cảm thấy đau lòng, thở ngắn than dài.

Một tấm lưng hoàn mỹ, bây giờ lại thảm không nỡ nhìn.

Lục Thảng không nói một lời, chỉ giục ngựa đi nhanh hơn, đến buổi trưa ngày thứ ba, rốt cuộc đuổi tới trấn tiếp theo —— Phái Huyện. Lại không nghĩ tới Tằng thị vì nhiều ngày bôn ba mệt nhọc bị bệnh, ù tai, nghẹt mũi, choáng váng đầu không dứt, Minh Thư cũng tinh thần uể oải, vết thương cũ của nàng chưa lành, xóc nảy trên xe lâu ngày khó tránh khỏi choáng váng, cộng thêm cả lưng ngứa râm ran làm nàng khó có thể đi vào giấc ngủ, mấy ngày trôi qua cũng đã kiệt sức. Ba người thì hai người ốm đau, chỉ còn một mình Lục Thảng vội trước cố sau, cực kì vất vả.

Đặt chân tới khách điếm, Lục Thảng đỡ Tằng thị vào nhà, Minh Thư cố nâng cao tinh thần đi lấy nước ấm, giúp Lục Thảng đỡ Tằng thị nằm xuống rồi mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

“Còn đi được không? Nếu có thể, thì đi cùng huynh đến một chỗ.” Lục Thảng sắp xếp thỏa đáng cho Tằng thị, nhìn thấy Tằng thị ngủ say mới xoay người nói với Minh Thư.

Minh Thư gật đầu đứng dậy, cũng không hỏi đi nơi nào, chỉ lẽo đẽo theo chàng ra khỏi khách điếm.

Hai người đi mất một chén trà, Lục Thảng rốt cuộc dừng bước, Minh Thư giương mắt nhìn lên thì thấy hai người dừng lại trước một cửa hàng.

Cửa hàng y phục Triệu gia.

Không đợi Minh Thư hỏi Lục Thảng, trong cửa hàng có một tiểu nhị đi ra đón hai người vào cửa hàng.

“Cửa hàng này có nữ chưởng sự không?” Lục Thảng vừa vào cửa liền hỏi.

Tiểu nhị nhìn hai người, hiểu rõ, vội gật đầu nói có, lại quay vào trong gọi người. Không bao lâu, một người phụ nhân khoảng ba mười tuổi vén rèm đi ra, búi tóc được tóm gọn sáng bóng, nhìn vô cùng giỏi giang tiếp đón, “Hai vị cần gì, chỉ cần phân phó cho tôi là được.”

Lục Thảng chỉ vào Minh Thư nói, “Giúp nàng chọn xiêm y.”

Phụ nhân cười nói, “Y phục ở cửa hàng chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng, màu sắc, tiểu nương tử thích loại nào thì cứ nói với tôi......”

“Không phải, nàng muốn......” Phụ nhân còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thảng đánh gãy, chàng nhìn Minh Thư, khẽ cắn môi nói, “Muốn một cái áo trong, còn có...... áo...... Vải dệt tốt một chút.” Cuối cùng chàng cũng không thể nói ra miệng từ đó, bên tai đã đỏ lên, quay mặt đi không nhìn Minh Thư.

Phụ nhân nghe hiểu, cười to, “Áo yếm?”

Nói xong thì thấy Lục Thảng hồng từ tai lan xuống cổ, Minh Thư trừng mắt ngạc nhiên, khiếp sợ áp xuống cả ngượng ngùng.

P/s: Mình đang ôn thi, cuối tuần thi xong sẽ bù chương cho các bạn nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.