Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Editor: Lili
Hẻm rất nhỏ, chỉ có thể chen được một người.
Minh Thư được Lục Thảng che chở, đầu đau râm ran, trái tim cũng đập thình thịch kinh hoàng. Những bóng người đan xen, nàng nhìn đến hoa mắt. Động tác của Lục Thảng rất nhanh cũng không ham chiến, sau khi chàng dùng chân đạp vào ngực người nọ thì xoay người kéo Minh Thư chạy đến một hướng khác.
Phía sau vẫn là tiếng bước chân đuổi theo không bỏ, Lục Thảng quay người nửa ôm nàng, gạt tất cả những vật có trên đường để cản lại bước chân của đám người đuổi theo, sau đó mới kéo tay Minh Thư, cũng không quay đầu lại mà lao ra hẻm nhỏ.
Minh Thư bị chàng kéo chạy một đường, cũng không biết qua bao lâu, hai người mới chạy đến chỗ không người, cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, nàng bỏ ống tay áo mà mình đang cầm của Lục Thảng ra, cúi người xuống thở hổn hển, cẳng chân vì chạy quá nhanh mà run run, không thể nói một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắc đầu nhìn chàng ý là nàng đã không thể chạy được nữa.
Lục Thảng trở tay vỗ lưng để giúp nàng thuận khí, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ đám người kia lại đuổi theo.
Nghỉ ngơi một lúc, Minh Thư cuối cùng cũng đỡ hơn, ngẩng đầu nói, “Nhìn không ra...... Huynh còn có thể đánh nhau......”
Nhìn Lục Thảng cao gầy văn nhã, còn là người đọc sách, lại không nghĩ đến chàng cũng có chút võ nghệ, đánh nhau với người khác cũng không phải chỉ múa may loạn xạ. Lục Thảng liếc nhìn khuôn mặt trắng nhợt dọa người của nàng không nói gì—— đúng là nàng đã quên rồi. Tuy chàng là người đọc sách, nhưng cũng không phải yếu đuối, bởi vì trong nhà chỉ có hai mẹ con, khi còn bé chàng và Tằng thị không thiếu bị bắt nạt, chàng cũng từng là một cậu bé đánh nhau từ đầu đường đến cuối ngõ, thiếu chút nữa đã trở thành thủ lĩnh đám côn đồ của hẻm Trường Khang, may mà lúc đó Tằng thị khóc lóc đến choáng váng mới kéo chàng về con đường chính đạo.
Đáng lẽ Minh Thư biết hết những việc này nhưng hiện tại nàng đã quên toàn bộ kể cả việc đó.
“Những người vừa rồi là sao......” Lòng Minh Thư tràn đầy nghi vấn, không chờ nổi muốn biết đáp án.
“Hiện tại không phải lúc nói chuyện, muội còn đi được không? Nếu có thể thì chúng ta phải nhanh chóng trở về y quán.” Chàng nâng nàng dậy nói.
Nàng gật đầu, đi theo chàng.
Y quán cũng không xa, hai người đi đường tắt rất nhanh đã đến. Tằng thị đã tỉnh, phát hiện Minh Thư không thấy đâu đang vô cùng lo lắng, nhìn thấy hai người đi đến rốt cuộc mới thở phào một hơi, bà tiến lên kéo tay Minh Thư nói, “Con đi đâu vậy? Mới vừa có thể xuống giường đã chạy linh tinh, bên ngoài gió lớn, cẩn thận lại nhiễm bệnh.” Nói xong lại quay sang trách con trai, “Lục Thảng cũng vậy, nói đi là đi hẳn mấy ngày cũng không biết đưa tin về, không biết người ở nhà lo lắng sao?”
Lục Thảng cũng không cãi lại, Tằng thị lại lải nhải rồi đi vào nhà muốn nấu nước ấm cho hai người, Minh Thư muốn thay chàng giải thích, lại thấy Lục Thảng ngăn cản mẫu thân, “Mẹ, không vội. Lập tức thu thập hành lý. Đám người kia đã phát hiện chúng ta rồi.” Chàng nhìn Minh Thư, lại nói, “Chúng ta phải lập tức rời đi.”
Những người đó nếu ở quán trà ôm cây đợi thỏ chờ Minh Thư, hiển nhiên là muốn diệt cỏ tận gốc, hiện giờ bọn chúng đã biết bọn họ ở đây, chắc chắn rất nhanh sẽ tới, y quán đã không còn an toàn.
Mặt Tằng thị lập tức trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói, “Tại sao lại bị phát hiện?” Bà nhìn Minh Thư, rốt cuộc không hỏi nhiều nữa mà nhanh tay thu thập tay nải, Lục Thảng cũng cùng bà thu dọn, chỉ có Minh Thư đứng tại chỗ như người gỗ không biết nên làm cái gì, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nhiều, nàng quét mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên nhìn thấy mu bàn tay phải của Lục Thảng rũ xuống bên người đang chảy máu, máu theo đầu ngón tay nhẹ nhàng nhỏ giọt. Trong lòng nàng giật mình, nàng không kịp nghĩ đã kéo ống tay áo của chàng lên, nói, “Tay huynh......”
Lục Thảng quay người nhanh chóng che môi nàng, nhíu mày nhìn về phía Tằng thị vẫn đang bận rộn, sau khi thấy mẫu thân không phát hiện mới lắc đầu với Minh Thư, Minh Thư hiểu ý gật đầu, lúc này Lục Thảng mới chậm rãi buông lỏng tay.
Sợ Tằng thị biết sẽ lo lắng, cho nên mới chịu đựng không lên tiếng?
Trong lòng Minh Thư vẫn thấy kỳ lạ —— rõ ràng hai người ai cũng không nói chuyện, tại sao lại hiểu rõ nhau như vậy? Ăn ý như vậy, nếu nói không quen biết từ trước thì hình như không có khả năng?
Lấy cớ muốn tìm đại phu bắt mạch lần cuối, Lục Thảng mang Minh Thư ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, Minh Thư đã gấp gáp không chờ nổi nâng tay phải của chàng lên, kéo tay áo lên cao, quả nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay phải có một vết thương dài khoảng một tấc, miệng vết thương rất sâu, máu vẫn còn đang chảy, có lẽ là lúc cứu nàng bị lưỡi đao quét qua.
Nàng có chút nóng nảy, nói, “Miệng vết thương sâu như thế, nhỡ vào gân xương, thì tay này của huynh không phải sẽ tàn phế sao! Sau này huynh còn đi thi sao được?”
Ở cùng Tằng thị mấy ngày nay, nàng cũng biết sắp tới bọn họ sẽ đến Biện Kinh đi thi, mà huynh trưởng của nàng, chính là giải nguyên của kỳ thi hương phủ Giang Ninh lần này.
“Đừng lo lắng quá, không nghiêm trọng như vậy.” Lục Thảng muốn thu tay về, nhưng do nàng nắm quá chặt nên chàng chỉ có thể mặc kệ nàng, an ủi nàng một câu, nhưng cũng không thể làm nàng bớt lo, đành lại phải nói, “Xem ra thật sự là muội đã quên, huynh có thể viết bằng cả tay trái, kể cả tay phải có không viết được thì cũng không ảnh hưởng gì.”
“Muội có quên hay không chả lẽ huynh còn không biết sao? Còn cười muội?” Nàng nghĩ lại, cảm thấy không đúng, dậm chân nói, “Phi, cái gì mà tay phải bị phế, đừng nói lời không may mắn. Đi đi đi, đi tìm đại phu.”
————
Sau nửa nén hương, đại phu đã đắp thuốc và băng bó tốt cho Lục Thảng, rồi khám lại cho Minh Thư, viết đơn thuốc cho mấy ngày tới. Lục Thảng thanh toán tiền cho mấy ngày nay, tạm biệt đại phu hơn nữa còn dặn ông, nói kẻ xấu lúc trước hãm hại bọn họ đã đuổi đến trấn này, mong sau khi bọn họ đi, đại phu sẽ không nói cho bọn chúng hành tung của họ. Đại phu đáp ứng, lúc này Lục Thảng mới mang Minh Thư về phòng tìm Tằng thị.
Minh Thư nghe cuộc đối thoại của chàng với đại phu, trong lòng càng thêm nghi hoặc, vừa đi vừa suy nghĩ, mới đi hai bước đã đụng phải lưng của người đi trước, nàng mới hoàn hồn ngẩng đầu, lại thấy Lục Thảng ngừng ở ngoài phòng chờ nàng.
“Làm sao vậy?” Lục Thảng xoay người thấy bộ dáng đầy tâm sự nặng nề của nàng, hỏi.
Nàng liếc mắt một cái trông thấy bàn tay phải bị băng bó của chàng, trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng vẫn nuốt vào bụng—— nàng vẫn có nghi hoặc đối với thân thế của mình, có hoài nghi đối với mẹ con Lục Thảng. Nhưng cảnh tượng hung hiểm lúc trước vẫn còn ở trước mắt, hai người muốn giết nàng kia chắc chắn không phải người tốt, là Lục Thảng liều mạng cứu nàng, kể cả bọn họ có tính toán gì khác thì cũng không cần mạo hiểm như thế? Huống chi chàng vẫn là Giải Nguyên phủ Giang Ninh có tiền đồ rất tốt đang đợi.
Nghĩ như thế, nàng lại sinh ra vài phần áy náy. Trước khi rời đi chàng đã dặn dò nàng không được bước ra y quán, cũng dặn dò Tằng thị trông nom nàng, nhưng nàng không nghe, kết quả mới ra cửa đã rước lấy tai họa, không chỉ làm bản thân rơi vào nguy hiểm, làm hại Tằng thị lo lắng, còn làm chàng bị thương.
“Không có gì......” Nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng ở vết thương trên tay chàng, “Thực xin lỗi.”
Nàng cũng không nói thêm cái gì, Lục Thảng lại dường như có thể hiểu, chỉ trả lời, “Không cần xin lỗi, muội còn muốn trở về cùng huynh là được rồi.”
Minh Thư đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc trợn to hai mắt —— thật ra chàng biết nàng hoài nghi bọn họ, biết vì sao nàng rời y quán, biết nàng cũng không tín nhiệm bọn họ, nhưng chàng không hề biểu hiện một chút oán trách nào.
Thật ra Lục Thảng cũng không thấy khó đoán. Từ khi nàng tỉnh lại đến bây giờ, nàng chưa hề gọi một tiếng “Nương” hay “A huynh”, thậm chí cũng không giống từ trước gọi thẳng tên chàng, ánh mắt xa cách lạnh nhạt, lúc nào cũng cảnh giác cẩn thận, giống như một con thú nhỏ đang bị vây nhốt. Nàng vốn là một người thông minh, sao lại không nhìn ra giữa bọn họ có sự khác nhau chứ —— sự chênh lệch do hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau một thời gian dài hun đúc ra, một người sinh ra trong gia đình phú quý còn một người sống mệt mỏi trong con hẻm nghèo, sự khác biệt quá rõ ràng.
Sự giao thoa giữa bọn họ, vốn nên cắt đứt vào một ngày mùa thu ở hẻm Trường Khang.
“Huynh có thể nói cho muội những người đó là ai không? Vì sao bọn họ phải dồn muội vào chỗ chết?” Minh Thư cảm thấy mấu chốt của chuyện này nằm ở chỗ vì sao nàng lại bị thương.
Lục Thảng hơi nắm chặt tay, mu bàn tay truyền đến cơn đau nhói. Ba ngày nay chàng rời đi là do chàng trở lại Giang Ninh, vốn cũng muốn thử xem có thân thích nào đáng tin cậy có thể chăm sóc cho nàng không, nhưng mà hỏi thăm ba ngày mới càng thêm xác định vụ thảm án của Giản lão gia có rất nhiều chi tiết khả nghi nhưng quan phủ lại chỉ kết luận do đạo phỉ vào nhà cướp bóc, niêm phong tất cả tài sản của Giản gia, tất cả họ hàng của Giản gia cũng không có một ai có thể giao phó. Nếu đưa Minh Thư về Giang Ninh, cũng đồng nghĩa với đưa nàng vào đầm rồng hang hổ, lúc này chàng càng kiên định với ý nghĩ mang nàng vào kinh thành.
Nhưng chàng nên trả lời như thế nào với câu hỏi của nàng đây?
Chuyện này nếu nói cho nàng thì sẽ là một chấn động rất lớn, vốn dĩ thương thế của nàng vẫn chưa lành không thể chịu được kích thích nữa, hơn nữa từ nhỏ nàng đã là một người có chính kiến riêng, nếu biết chân tướng chắc chắn nàng sẽ chạy về Giang Ninh vậy thì sẽ rơi vào nguy hiểm, đến lúc đó nàng sẽ chạy thoát như thế nào? Nhưng nếu phải nói dối để lừa nàng thì chàng lại không muốn.
“Minh Thư.” Chàng chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như thế này, không khỏi thở dài, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ đầu nàng, “Giống muội nghĩ, chuyện này cũng không đơn giản, nhưng hiện tại huynh còn chưa thể nói rõ mọi chuyện cho muội được. Đến lúc cần nói, huynh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho muội, được không?”
Minh Thư nhìn chàng, một lát sau mới gật đầu, “Được.”
Đáp án lưu loát dứt khoát là tính cách của nàng, chưa bao giờ thay đổi.
“Hai con ở đây làm gì?” Tằng thị ở trong phòng đã thu dọn xong, lúc ôm tay nải ra thì gặp hai người đang đứng đối diện nhau.
“Để con cầm cho.” Lục Thảng thở phào nhẹ nhõm, nhận tay nải từ trong tay mẫu thân, ra khỏi y quán đi chuẩn bị xe ngựa.
Chỉ trong một chén trà, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tằng thị và Minh Thư vào thùng xe. Bên ngoài mũ trùm đầu của Lục Thảng còn đội thêm đấu lạp, vành nón đè thấp, che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới giơ roi đánh xe, mang theo mẫu thân và Minh Thư rời đi Tầm Dương.
————
Sợ bị đám người kia đuổi kịp nên Lục Thảng không dám ngừng lại, thẳng đến ra khỏi Giang Nam, tiến vào Dự Châu mới đi chậm lại.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Minh Thư vén rèm đi ra, đỡ vách xe ngồi xuống bên cạnh Lục Thảng.
Trong mắt Lục Thảng có chút tơ máu, chàng nhìn thấy nàng đi ra thì nhíu mày, “Gió lớn, muội vào trong xe đi, còn hơn một canh giờ nữa là đến trạm dịch rồi, chúng ta sẽ dừng lại ở đó, đến lúc đó lại nghỉ ngơi.”
“Hai đêm rồi huynh chưa nghỉ ngơi.” Minh Thư nhét lò sưởi nhỏ vào trong lòng chàng.
Nàng ở trên xe ngựa lung lay mấy ngày, đầu bị lắc tới lắc lui sắp hôn mê nhưng vẫn cắn răng gắng chịu, nhưng ít nhất nàng cũng ở trong xe ngựa, còn Lục Thảng đánh xe ngựa ba ngày, ban đêm cũng không nghỉ ngơi, bây giờ sắc mặt đã xám trắng, mắt đầy tơ máu.
“Còn chịu đựng được.” Chàng cũng không cự tuyệt ý tốt của nàng, bên ngoài gió thật sự lớn và lạnh.
“Huynh không giống một người đọc sách.” Minh Thư cũng không nghe chàng nói mà ngoan ngoãn đi vào, nhìn chàng từ trên xuống dưới.
“Không giống người đọc sách thì giống ai? Anh nông dân?” Sức khỏe của chàng cũng đã đến cực hạn, có người bên tai trò chuyện cũng có thể làm chàng tỉnh táo một chút.
“Người đọc sách không phải đều không làm mấy hoạt động tay chân, chẳng phân biệt được ngũ cốc, muội thấy huynh không giống vậy, không những biết đọc sách, còn sẽ đánh nhau, còn biết nhìn đường......” Minh Thư bẻ đầu ngón tay đếm những việc chàng đã làm mà mấy ngày nay nàng quan sát được.
Đúng là chàng không giống đại đa số người đọc sách.
“Đó là do kiến thức của muội hạn hẹp, chờ tới Biện Kinh, muội sẽ biết trong thiên hạ này có bao nhiêu người tài ba.” Lục Thảng bình tĩnh nói, cũng không vì được người khác khen mà vui mừng, cũng không phải chàng khiêm tốn, những việc chàng làm là do bị cuộc sống bức bách, chàng không cảm thấy có cái gì đáng giá kiêu ngạo.
Minh Thư cười nhạt một tiếng, nói, “Muội mặc kệ, nếu huynh đúng là ca ca của muội thì cũng sẽ là người đàn ông tốt nhất trên đời này, tốt không ai bằng.”
Mấy ngày nay, nàng và chàng cũng đã dần quen thuộc, nói chuyện đã không còn xa cách như ngày đầu.
Chàng nghe vậy thì quay đầu nhìn ánh mắt đầy sùng bái của nàng, giống như trước, chỉ khác là, có một số lời lúc trước nàng không nói nhưng thay đổi thân phận, những lời thưởng thức hay sùng bái đều được nàng vô tư nói ra.
Trong lòng Lục Thảng khẽ động, trong phút giây ngơ ngẩn, bánh xe lăn qua một tảng đá lớn, thân xe bị nghiêng đi. Minh Thư không ngồi ổn, ngã về hướng chàng. Chàng vội vàng tỉnh táo lại, một tay điều khiển dây cương khống chế ngựa, một tay nhanh chóng đỡ nàng.
“Ngồi ổn chút! Đừng ngã trái ngã phải.” Tiếng nói của chàng hơi trầm xuống.
Minh Thư rất nhanh ngồi ổn định, chàng cũng rất nhanh thu tay lại, nàng hừ hừ, nhỏ giọng nói, “Tại huynh đánh xe không tốt còn trách muội?!”
“Không có việc gì thì đi vào bên trong, đừng làm ảnh hưởng đến huynh.” Lục Thảng nghe được nàng nói thầm, lại kéo vành nón xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Minh Thư không nhúc nhích, chỉ thổi hơi nóng vào hai bàn tay, Lục Thảng liếc nhìn nàng lại thúc giục, “Gió lớn, đi vào nhanh lên.”
“Không đi vào, bên trong buồn lắm, muội sắp không chịu nổi rồi, ra đây hóng gió chút.” Nàng vừa nói chuyện vừa vặn vẹo thân thể, phía sau lưng dường như có con gì cắn xé, vừa đau vừa ngứa, muốn đưa tay gãi nhưng lại không gãi được.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Thảng bỗng nhiên nâng vành nón lên, nhìn chằm chằm vào cổ nàng.
Chàng vừa nói, Minh Thư mới phát hiện không biết từ bao giờ mà nàng đã lấy tay cào vào cổ, nàng vội vàng bỏ tay xuống, vừa muốn nói chuyện, ta phải bị thương của Lục Thảng đã đưa tới, cầm nhẹ vào cằm nàng quay đầu nàng sang chỗ khác để lộ một mảng lớn da thịt ở cổ.
Trên làn da tuyết trắng, là những mảng đỏ rực, bị nàng gãi đến rớm máu, mảng đỏ vẫn còn lan đến bên trong.
Lục Thảng không tiện nhìn bên trong, nhưng chàng cũng có thể tưởng tượng mức độ nghiêm trọng.
“Cổ của muội bị sao vậy?” Âm thanh của chàng hơi tức giận, ánh mắt ngưng trọng.
“Không biết, có lẽ ở trong xe ngựa lâu quá.” Minh Thư bị chàng nhìn lại càng thấy ngứa, muốn lấy tay gãi.
“Đừng gãi!” Lục Thảng dùng sức giữ tay nàng, lại nói, “Chịu đựng chút.”
Minh Thư chỉ nghe đát một tiếng, một tay chàng vẫn cầm tay nàng, một tay cầm dây cương điều khiển ngựa đi về hướng trạm dịch.
Bên tai, cũng chỉ có tiếng gió và tiếng vó ngự