Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 76: Chương 76: Câu Chuyện Cuộc Đời Bạn




“Ade, lũ dế của tôi! Ade, những quả mâm xôi của tôi và đám mộc lan của tôi!”

Khi câu nói đó thoát ra khỏi miệng của Creeper, Tạ Vi Thời chợt nhớ đến rất nhiều chuyện.

Hacker mà chưa từng hack hệ thống của trường mình, thì không phải là hacker giỏi. Bước khởi đầu của Tạ Vi Thời chính là hack hệ thống của trường mình.

Học viện văn học, học viện kinh tế, học viện luật, học viện khoa học đời sống........ Chàng giống như một người cầu toàn, thu thập quyền truy cập mạng và máy chủ của tất cả mọi học viện, sau đó cuối cùng vào được đến học viện khoa học và công nghệ thông tin thì gặp một trở ngại lớn. Quả nhiên là khoa chuyên khác hẳn. Tạ Vi Thời là một người bình tĩnh. Ngoài mặt trông vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng canh cánh bỏ ăn bỏ ngủ.

Chàng giả dạng một sinh viên khoa tin học, tới văn phòng tìm giáo sư hỏi bài, đa số giáo sư thường chả biết rõ mặt sinh viên của mình. Chàng thử giải mã wifi nội bộ từ văn phòng của giáo sư, thất bại. Mấy hôm sau, hack được thông tin học bổng của một sinh viên tên là Long Chấn, tới chỗ của cố vấn học tập để lấy chứng minh học bổng, tiện thể tráo một con chuột giống hệt của cố vấn, nhưng có cài vectơ tấn công. Thế nhưng tấn công bằng HID không thu hoạch được gì. Chàng lấy làm lạ, đổi chuột về lại để nghiên cứu, thu được một con ngựa trojan.

Tấn công nhiều lần không có kết quả, trái lại còn bị phản kích, trò chơi trở nên thú vị. Chàng vốn cảm thấy những khoá học dành cho học sinh không chuyên ngành của học viện tin học quá đơn giản nên chưa từng lấy lớp. Bạn gái của bạn cùng phòng chàng chọn lớp máy tính khoa nhân văn, lên lớp ngồi viết lập trình viết cách nào cũng không xong, chàng liền bị bạn cùng phòng kéo tới giúp, thế là cứ thế trà trộn được vào trong phòng máy tính của khoa tin học. Chàng kiên nhẫn đợi, cuối cùng đợi được ngày giáo sư bước ra ngoài nấu cháo điện thoại, chàng trực tiếp ra tay với nhân hệ điều hành, thành công rực rỡ.

Sau khi đạt được thành tựu đó, chàng vốn định rửa tay gác kiếm, không bước một bước nào vào học viện khọc học công nghệ thông tin nữa, nhưng cuối cùng không đỡ nổi mấy màn kỳ kèo nài nỉ, uy hiếp doạ dẫm của bạn cùng phòng, đành đồng ý đi giúp bạn gái của cậu ta một lần chót. Cho nên, theo thuyết “lần cuối thế nào cũng có chuyện,“ chàng để ý thấy lớp đã đổi trợ giảng, là một tên mập thù lù, trông có vẻ như một sinh viên cao niên của học viện.

Tên trợ giảng béo ú đó cứ liếc chàng nguyên một buổi học, chàng cảm thấy rất mất tự nhiên, miễn cưỡng nộp xong bài tập liền đi thẳng. Ra đến cầu thang thì bị tên trợ giảng béo chặn đường.

“Ê nhóc con, kiên nhẫn nhỉ.”

Sau đó chàng mới biết, tên trợ giảng béo đó tên là Long Chấn, học trên chàng 2 năm.

Vụ đó được cho qua sau khi chàng viết một bài luận văn 10.000 chữ của lớp “giới thiệu trí tuệ nhân tạo” giùm cho Long Chấn. Bài luận văn đó chàng bị Long Chấn ức hiếp thậm tệ: doạ sẽ thủ tiêu thành tích của cô bé kia, ép buộc chàng sửa đi sửa lại bài luận văn đó 5 lần, chàng viết luận văn cho chính mình cũng chưa bao giờ kỹ như vậy.

Sau đó nghe nói bài luận văn đó, Long Chấn được 90 điểm. Cô bạn gái của bạn cùng phòng chàng được 90 điểm môn máy tính khoa nhân văn. Long Chấn không liên lạc với chàng nữa. Mọi chuyện hoàn toàn thành nước chảy qua cầu.

Đến học kỳ sau, chàng đã gần như đã quên mất cái người tên là Long Chấn. Bạn cùng phòng dọn ra ngoài sống với bạn gái, còn lại mỗi mình chàng, chàng càng sống khép kín hơn. Chàng chọn một môn cơ bản của khoa Trung Văn bị mọi người ghẻ lạnh: “Giới thiệu ngôn ngữ học.”

Kỳ nghỉ đông năm đó, chàng vừa đọc xong một tác phẩm khoa học viễn tưởng của tác giả Hoa kiều TedChiang, “The Story Of Your Life” (Câu chuyện cuộc đời bạn), tự dưng nảy sinh hứng thú với cảm nhận thế giới và chữ viết của người hành tinh “Bảy tay chân” trong câu chuyện đó.

Trong mắt bạn bè thân thiết và những người lớn, chàng mang hình tượng của một sinh viên y khoa bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trong đầu chàng thật ra chứa vô số những ảo tưởng ngây ngô và vớ vẩn. Ví dụ như sau khi đọc xong “Câu chuyện cuộc đời bạn,“ chàng cũng thử thay đổi cảm nhận thế giới của mình. Như trong sách đã viết, cảm nhận thế giới của con người, là ở dạng một đường thẳng, có trật tự và nhân quả. Thể hiện qua chữ viết thì là, con người nói từng chữ, viết từng chữ. Nhưng đối với người hành tinh “Bảy tay chân,“ bọn họ cảm nhận thế giới ở dạng chỉnh thể—quá khứ, hiện tại, tương lai, đối với họ đều là một chỉnh thể. Thấu hiểu được cả thế giới, toàn bộ thời gian, khiến cho họ mê say, và ra sức rèn luyện bản thân.

Chàng luyện viết chữ theo kiểu của họ. Nguyên một câu, chàng phá bỏ trật tự của nét bút, đầu tiên là viết một loạt hết các nét hoành, phiết, thụ, nại, rồi sau đó tô điểm các chi tiết để hoàn thành văn bản. Xem xét giờ, ngoại trừ quá trình phải tính toán trong đầu ra, lúc viết chữ có thể tiết kiệm được 1/3 thời gian. Lúc mới bắt đầu thì rất cực. Rồi luyện dần dần, chàng đổi được luôn chữ viết xuôi thành chữ viết ngược. Viết chữ, đối với chàng mà nói, chẳng khác gì vẽ; thứ tự nét bút mà giáo viên dạy lúc còn bé, bị chàng phá tanh banh.

Buổi học thứ hai của môn “Giới thiệu ngôn ngữ học,“ chàng vẫn ngồi ở hàng ghế phía sau của giảng đường, vị trí không nằm trong tầm mắt của giáo sư, lặng lẽ nghe giảng, ghi chép như vẽ. Bỗng dưng cuốn vở của chàng bị một bàn tay từ hàng ghế phía sau rút mất. Chàng ngoái đầu, trông thấy cái tên béo đã lâu không gặp đang lật vở của chàng, không ngừng tấm tắc:

“Ê nhóc con, kiên nhẫn nhỉ.”

Sắc mặt của cậu ta vô cùng kinh ngạc và hào hứng: “Luyện cách nào hay vậy?”

Chàng lơ tên béo đó. Không ngờ đến lúc nghỉ giải lao giữa giờ, tên béo cầm cặp vở tới ngồi ngay bên cạnh chàng.

“Tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới được cùng bàn. Một môn học hẻo lánh vầy mà đụng mặt nhau, người anh em, chúng ta rất có duyên đấy.”

Tên béo cười hề hề ra vẻ vô cùng thân thiết, giống như học kỳ trước vốn không phải cậu ta đi bắt chẹt chàng.

Chàng hỏi: “Sao cậu chọn môn này?”

Tên béo dẩu dẩu mỏ về phía bên kia của mình, “Học chung với thằng cùng phòng.”

Lúc bấy giờ Tạ Vi Thời mới để ý thấy bên cạnh Long Chấn có một nam sinh khác, cao lớn đẹp trai, nụ cười rất rạng rỡ, đang đứng một bên nói chuyện với nữ sinh trong lớp.

“Nó tên là Thịnh Diễm, cùng lớp cùng phòng với tớ. Đào hoa lắm, chúng ta cứ kệ nó.”

Long Chấn cũng là dân cuồng Ted Chiang, nhất là cuốn “Câu chuyện cuộc đời bạn.” Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, phát hiện có rất nhiều điểm tương đồng. Sau đó Thịnh Diễm gia nhập, lúc tan lớp ba người vẫn nói chưa đã, cùng nhau tới quán cơm để ăn cơm chung, rồi nói chuyện tiếp cho đến khuya, ký túc xá phải khoá cửa.

Phong cách của Thịnh Diễm khác với phong cách vui tính dễ dãi của Long Chấn. Trong đầu Thịnh Diễm luôn suy nghĩ đến những thứ rất cao siêu sâu xa. Khác với sự bình tĩnh của chàng, Thịnh Diễm thuộc loại mang cảm giác chính nghĩa, căm thù cái ác; Thịnh Diễm luôn có thể tinh tường nhìn ra được mặt tối của mọi thứ, rồi sau đó xé nát, phanh phui nó. Điều này rất tương phản với ngoại hình tươi đẹp ấm áp của cậu ấy, nhưng có lẽ đấy chính là điều thu hút phái nữ.

“Tớ không tin cái thuyết thương mại tự do của Adam Smith, ít ra Keynes còn sáng suốt hơn một chút—chí ít thì trong lãnh vực an ninh mạng nó là như thế.” Khi đó Thịnh Diễm cũng đang lấy lớp kinh tế, uống chút bia vào là thành thao thao bất tuyệt, “Hiện giờ lĩnh vực an ninh mạng là một thế giới hỗn loạn, không ai thật sự có tín ngưỡng. Cái gì mũ trắng mũ đen mũ xám, thứ thống trị bọn chúng, đều là lợi ích, lợi ích tuyệt đối. Trong khi sự thật là, đạo cao một thước, ma cao một trượng, những kẻ không bị đạo đức giới hạn thì là kẻ kiếm được nhiều lợi ích nhất. Chủ nghĩa tự do tuyệt đối sẽ huỷ thế giới này! Quyền lực của nhà nước phải mau mau sớm can thiệp!”

Bây giờ nghĩ lại, tư tưởng khi đó của Thịnh Diễm đã quyết định việc cậu ấy ủng hộ sự thành lập của Cục 19, và nhiệt tình gia nhập.

“Cậu hỏi tớ, tại sao chọn lớp “Giới thiệu ngôn ngữ học” này? Đơn giản lắm. Thế giới trong tương lai là một thế giới của thông tin, ngôn ngữ lập trình sẽ là ngôn ngữ thông dụng của một thế giới thông tin. Nhưng phần lớn những người biết viết lập trình lại chỉ biết viết lập trình mà thôi, vốn không nhận ra đấy là một ngôn ngữ—-ngôn ngữ, vừa rồi các cậu thảo luận “Câu chuyện về cuộc đời bạn,“ chắc hiểu ý của tớ nói ngôn ngữ là thế nào chứ?

“Tớ cũng học lập trình, nhưng tớ không phải loại “mọt mã” như bọn họ. Tớ khác bọn họ ở chỗ nào? Tớ nghiên cứu bản chất và sức mạnh của lập trình như một ngôn ngữ. Ngôn ngữ là một thứ vô cùng kỳ diệu, thậm chí nó có khả năng “sáng thế.” Thương Hiệt tạo chữ, ma quỷ khóc than, đây không phải chỉ nói chơi. Nhìn vào các tư tế ở thời viễn cổ, bọn họ đều là những người nắm ngôn ngữ và chữ viết trong tay, cũng là những kẻ nắm quyền lực tối cao và địa vị tối cao. Trong tương lai, cậu mà nắm được quy luật và sự tinh tuý của ngôn ngữ lập trình trong tay, thì cậu sẽ là tư tế của khi đó.”

Xưa nay Yến Đại nổi danh về tự do tư tưởng; đây chỉ là những thanh niên đồng trang lứa, đầy tài hoa và sức sống, những thư sinh đầy thành ý và nhiệt tình, lại còn đang mang thân sinh viên năm ba. Bởi vì thanh niên năm ba, tinh thần đã được gột rửa trong ba năm tự do, hấp thụ được ba năm kiến thức phong phú từ đủ các lĩnh vực. Họ không còn ngơ ngác và hiếu kỳ như những tân sinh viên, lại không giống như sinh viên năm tư, đã bắt đầu phải tiếp xúc với hiện thực của xã hội, cho nên họ có thể thao thao quốc gia đại sự, mong chờ tất cả, và chỉ trích tất cả.

Thịnh Diễm ấy, chính là kiêu hãnh như thế.

Đứng trước hồn ma của Creeper, Tạ Vi Thời khẽ thở dài.

Ade, lũ dế của tôi! Ade, những quả mâm xôi của tôi và đám mộc lan của tôi.

Tại sao Creeper lại trả lời như vậy? Ade là tiếng Đức, mang nghĩa “vĩnh biệt.” Có lẽ bởi vì câu “Vĩnh biệt” chàng mới nói xong đã kích hoạt câu trả lời của Creeper. Là câu trả lời do chàng dùng avatar của Thịnh Diễm kích hoạt. Tại sao lại là câu này? Nó chứng minh được điều gì?

Chàng nhớ ra, Long Chấn đã từng vô tình nhắc đến, một Thịnh Diễm kiêu hãnh như vậy, cũng có một thần tượng tinh thần mà cậu ấy rất sùng bái. Thịnh Diễm chưa từng nhắc đến trước mặt chàng, nhưng giữa cậu ấy và Long Chấn, nhất định đã từng trò chuyện rất nhiều về đề tài đó. Nếu không, làm sao mà Long Chấn lại cho ra một câu như vậy? Nắm tay của chàng siết chặt, hơi run run.

Hồn ma của Creeper vẫn lững thững quanh đó, đội một cái hồ hô khôi hài, ánh mắt vĩnh viễn ngập sự hiếu kỳ quan sát chàng, y như ngày nào.

Chàng mở miệng, cuối cùng bật ra ba chữ:

“My Gian Xích.”

“Ha ha ha ha.......bài hát quái lạ!”

“Bài hát gì? Hát thế nào?” Chàng gặng hỏi.

Creeper đằng hắng, hát:

“Ha ha, ô lí ối a ô la!

“Ô lí máu lênh láng a, ai người duy nhất.

“Có dùng cả trăm cái đầu, ngàn cái đầu a, vạn cái đầu!

“Ta dùng một cái đầu a, máu chảy ối a!

“Máu chảy ối a ô lí ô la ô la

“Ô la ối a ô la ối a ô la!”

Tạ Vi Thời đăng xuất Maandala. Phương Trì vẫn đang say ngủ. Chàng nhìn đồng hồ, rón rén cầm chìa khoá ra khỏi nhà. Chàng cần phải đi xác nhận gấp một điều.

Giữa khuya, xe cộ trên đường thưa thớt, hàng cây cao hai bên đường chiếu xuống ánh sáng ngay ngắn. Đêm nay so với những đêm trước đây chẳng có gì đặc biệt, nhưng trái tim của Tạ Vi Thời không sao bình tĩnh được. Xe taxi chạy độ 10 phút, đến nơi giáp ranh giữa khu cũ và khu mới của Yến Thành. Sau khi Thịnh Diễm qua đời, cha mẹ cậu ấy đã không chịu được nỗi đau ấy, liền cùng nhau dọn đi, nhưng giữ lại ngôi nhà này làm kỷ niệm. Chàng lấy chìa khóa ra, vào trong nhà. Chìa khoá này, chàng đã tìm cách làm copy được. Khi đó chàng nghi rằng cái chết của Thịnh Diễm không hề đơn giản, phía sau rất có khả năng có wither thao túng, cho nên đã đột nhập vào trong nhà của cậu ấy để điều tra. Trong nhà ngăn nắp chỉnh tề, vẫn giống như lúc chàng ghé cách đây nửa năm, chỉ là khắp nơi đóng bụi dày hơn. Bụi đóng đâu ra đấy, đóng bao trùm, ít ra chứng minh được trong nửa năm qua chưa có ai ghé.

Tạ Vi Thời bước vào căn phòng của Thịnh Diễm, trên giá sách trong phòng xếp đầy những loại sách chuyên môn, về an ninh mạng, huyễn thực, trí tuệ nhân tạo v.v.. Mục tiêu của chàng không phải là chúng. Cẩn thật rà tất cả mọi giá sách, nhìn dưới gầm giường, quả nhiên thấy phía dưới có bốn chiếc thùng cũ kỹ. Phủi đi lớp bụi phía trên, chàng mở từng thùng ra—-toàn là sách từ thời Thịnh Diễm còn là sinh viên, chàng khẽ thở phào.

Sách thời đại học chiếm 2 thùng, nhìn tựa đề sách, có thể thấy dạo đó Thịnh Diễm tìm hiểu rất rộng. Sau khi dỡ mấy lớp sách phía trên, chàng đã trông thấy một bộ sách gần như bị đọc đến sờn giấy:

Cỏ Hoang, Thét Gào, Ngập Ngừng, Mộ, Hoa Cái Tập,.......

Tất cả mọi cuốn sách đều được dùng bút highlighter để đánh dấu, có một cuốn, thậm chí toàn bộ bài thơ đều được tô sáng rực:

Tôi mơ thấy mình đang đứng ngay trước bia mộ, đọc những chữ khắc trên ấy. Tấm bia như được làm bằng đá sa thạch, tróc nhiều mảng, mọc cả rêu phong, chỉ còn một số dòng chữ—-

“......hãy là cái lạnh giữa sức nóng cháy bỏng của tiếng hát sục sôi; nhìn thấy vực thẳm từ trên thiên giới; từ hết thảy thấy được hư vô; từ nơi tuyệt vọng tìm ra cứu rỗi......

“.....có một du hồn, biến thành con rắn, mọc nanh độc lắm. Không cắn người ta, chỉ cắn đuôi nhà, rồi thế là chết.......

“....... Đi ngay!......”

Tôi vòng ra sau, thấy một nấm mồ lẻ loi, bên trên không cây không cỏ, đã sụp lở một ít.. Từ một khe hở lớn tôi thấy một thi thể, lồng ngực khoang bụng xé phanh, bên trong không tim phổi......

Tạ Vi Thời không đọc tiếp được nữa.......Là cậu ấy ư? Câu văn viết giữa bầu trời ấy, chữ ký ở cuối bức thư nọ.......là cậu ấy ư? Thân xác máu me ròng ròng đã bị chặt đứt đoạn từng chi, tim phổi gan tì bị móc hết ra......là cậu ấy ư?

My Gian Xích, My Gian Xích, là My Gian Xích dùng mỗi cái đầu còn sót lại để báo thù bằng Tuyết Hận trong Luyện Kiếm đấy ư?

Tạ Vi Thời nắm chặt cuốn sách đã long giấy, chậm chạp ngồi thụp xuống đất, bụi dấy lên quanh chàng.

Thế nên........Thế nên...... Đầu Avatar của cậu ấy mới có thể xoay 360 độ; thế nên cơ thể của avatar cậu ấy mới không hề bị thương, nhược điểm duy nhất là cặp mắt; thế nên sau khi cậu ấy đăng ký tài khoản trong Maandala, phải dùng một khoảng thời gian lâu như thế để thích ứng với avatar mới của mình.

—-Bởi vì cậu ấy vốn không có cơ thể! Cậu ấy chỉ còn lại mỗi cái đầu! Tất cả mọi bộ phận khác, đều là bộ phận giả ghép với thần kinh!

Tạ Vi Thời là người học y, chàng biết kỹ thuật hàng đầu của ngày nay đã có thể làm ra hệ thống tuần hoàn nhân tạo, giữ cho một cái đầu có thể sống. Sáu năm trước, lúc Long Chấn qua đời, kỹ thuật ECMO đã có thể tạo nên một hệ thống tuần hoàn ngoài da, giúp cậu ấy lúc bị trọng thương ở tim và phổi, thay thế công năng của tim phổi, đừng nói gì đến 6 năm sau. Chỉ là, kỹ thuật này hiện giờ được rất rất ít phòng thực nghiệm tiến hành thí nghiệm, điều kiện thực nghiệm cần có vô cùng khắt khe, và kinh phí để duy trì vô cùng đắt đỏ, hơn nữa tỷ lệ sống sót và thời gian sống sót cũng rất thấp.......

Thật sự là cậu ấy ư......

Không. Đây có thể chỉ là chàng đang liên tưởng một cách gượng ép. Chỉ dựa vào vài câu trả lời vu vơ từ hồn ma của Creeper, vài câu thơ văn xuôi, liền liên hệ My Gian Xích với một Thịnh Diễm đã chết, gán ép quá gượng gạo rồi. Bởi vì nếu My Gian Xích là Thịnh Diễm, làm sao lại vô cùng cực đoan tìm cách giết người hết lần này đến lần khác chứ? Quá nhiều chuyện, chàng không hiểu được.

Chàng cần phải lập tức, lập tức đến Cục 19 xác nhận chuyện này với Sử Tranh Vanh. Di thể của Thịnh Diễm khi đó rốt cuộc đã được gửi về bao nhiêu phần? Hạ táng ở nghĩa trang Lãnh Tuyền có phải toàn bộ thi thể của cậu ấy hay không? Sử Tranh Vanh, ông mang thân là người lãnh đạo tối cao của Cục 19, lẽ nào không hề nảy sinh nghi ngờ đối với chuỗi sự kiện kỳ lạ này sao?

.......

Phương Trì được thu xếp đi theo Đằng Hoa để bảo vệ an toàn cho anh ta, đồng thời truy xét điều tra động tĩnh của Phúc Âm Thánh Rosa. Trước đó cô đã báo cáo mọi suy đoán và lý luận về wither (tức Lenin) với Cục 19. Sau khi được bổ sung thêm thông tin từ những tay quạ kỳ cựu, mọi người đều đã chấp nhận rằng wither chính là boss hậu trường của hệ liệt hoa hồng.

“Tôi chỉ thắc mắc một điều, căn cứ vào tình báo, Road of Rose bị tiêu diệt được mấy tháng thì KGB hạ lệnh truy nã wither, nguyên do là vì ở nước ngoài, wither đã đánh cắp báo cáo sức khoẻ của ứng cử viên tổng thống nào đó. Bản cáo cáo này cho thấy ứng cử viên tổng thống đó có vấn đề sức khỏe không phù hợp với điều kiện ứng cử, cuối cùng bản báo cáo ấy đã dẫn đến thất bại của ứng cử viên nọ. Lệnh truy nã này đã khiến wither bị KGB đuổi bắt, từ đó hắn biến mất. Tôi thì tôi nghĩ, bây giờ nhìn lại, wither làm ra Road of Rose, Thần Kinh Hoa Hồng, rồi có thể hiện giờ đang làm Phúc Âm Thánh Rosa, cảm giác như một người có dã tâm lớn qua những việc này; rõ ràng hắn không thiếu tiền, tại sao lại đi đánh cắp báo cáo sức khoẻ của ứng cử viên tổng thống nhỉ? KGB như lang như hổ, bị KGB ra tay thì từ chết đến bị thương, khi đó wither nghĩ gì cơ chứ?”

“Con người wither rất kín đáo và giữ kẽ, làm ra chuyện đó đúng là khó hiểu. Nhưng ưu tiên hàng đầu hiện giờ là ngoài việc tìm cách hạ thấp mức ảnh hưởng của virus ra, chính là cần phải ngăn ngừa những kẻ có ý đồ xấu thừa nước đục thả câu, khuếch rộng phạm vi và mức độ hỗn loạn. Xét theo tiền lệ của vụ việc OVR lần trước, ngày mai khi thị trường cổ phiếu mở cửa, cổ phiếu của Maandala chắc sẽ rớt không phanh, bên thị trường vốn cũng đang thúc Maandala mau chóng đưa ra một dự án để kịp thời ứng phó. Phúc Âm Thánh Rosa trước đây đã thèm muốn OVR, không loại bỏ khả năng nó cũng sẽ mang ý đồ xấu với Maandala, thế nên nhất định phải đề cao cảnh giác!”

Sau khi phân chia công việc xong, cuộc họp được giải tán, trong đầu Phương Trì vẫn lởn vởn câu chất vấn của người hacker cao niên nọ. Người nói không cố ý, người nghe lại để tâm. Trước đây tuy Phương Trì cũng đã từng nghe thuật lại về wither, nhưng vẫn luôn không quan tâm. Lần này nghe xong, lại có cảm giác hơi khác xưa. Cô nhanh chóng dùng hệ thống tình báo nội bộ để điều tra thời điểm KGB hạ lệnh truy nã wither, chợt ngộ ra một điều.

Tạ Vi Thời từ chối gia nhập Cục 19. Tạ Vi Thời đến John Hopkins để học. Tạ Vi Thời mất tích.........

Hai đường thời gian của wither và Tạ Vi Thời dần dần kết nối lại với nhau ở từng mốc thời gian một. Cô bấm số của Tạ Vi Thời, lời thông báo vang lên là “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.”

Có lẽ máy của chàng đã hết pin, Phương Trì hơi thất vọng, rồi trong lòng lại trào lên một cảm giác nghèn nghẹn. Cô cảm thấy nhớ chàng. Nhưng chiếc xe sẽ đưa cô rời đi đã sẵn sàng; trang bị, cảnh viên đồng hành, hết thảy đều đã sẵn sàng, không cho phép cô có những tạp niệm riêng tư thêm nữa. Cô nhanh chóng để lại cho Tạ Vi Thời hai câu nhắn, rồi giao di động cá nhân đã tắt máy cho đồng sự đang tiến đến để kiểm tra.

Vi Thời, lại một cuộc chiến nữa sắp bắt đầu.

Vi Thời, đây rõ ràng là loạn thế.

Hết chương 74

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.