Maandala chuẩn bị họp báo.
Có lẽ đây là sẽ là một cuộc họp báo trong thời bình mà sẽ khiến mọi người cảm thấy hoảng loạn nhất. Bởi vì mỗi một phút mỗi một giây, sự tình đều không ngừng trở nên tệ hại hơn. Sau khi virus bạo phát, các phần mềm và hệ thống huyễn thực khác đã vui tai lạc hoạ chế nhạo Maandala, đến nay không một ai trong bọn họ không bị nhiễm virus. Từng avatar đua nhau biến thành “zombie,“ nhiều phần mềm trước đây tuyên bố rằng hoàn toàn không sao chép Maandala liền lộ hết nguyên hình.
Một thế giới huyễn thực của Đằng Hoa nay đã là một vùng đất hoang phế. Rất nhiều avatar chưa bị nhiễm virus không những không đăng xuất Maandala lánh nạn, mà còn thừa lúc hỗn loạn phát triển một kiểu chơi mới. Bọn họ kết đội rồi đi săn giết những “zombie” sức tương đối yếu hơn, mặc dù trong khu vực an toàn thì không dùng được vũ khí nóng hoặc lạnh để tấn công, họ vẫn phát minh ra một kiểu ná đặc biệt để săn “zombie.” Đối với bọn họ, săn giết “zombie” không có nguy cơ phạm pháp và không bị rào cản đạo đức, nhưng lại mang đến kích thích mới mẻ; một Maandala bị “zombie” hoành hành đã trở nên một sân chơi mới cho họ. Hơn nữa những avatar chưa bị nhiễm virus sẽ thừa cơ, đi cướp siêu thị, khu dân cư, hôi của gồm những tài sản huyễn thực, khiến cho một Maandala vốn đã rất loạn càng loạn hơn.
Maandala không ngừng nhận được thư đe doạ. Đá lớn từng cục không ngừng đập bịch bịch bịch vào cửa sổ kính của đại sảnh dưới lầu. Số người phẫn nộ bao vây lấy toà nhà đã lên đến gần 10 ngàn người; đứng từ trên cao nhìn xuống, trông đen lúc nhúc như kiến. Không ai không lo lắng. Tình huống phát triển như thế này dưới lầu, toà nhà có kiên cố cách mấy đi nữa, chỉ e rằng cũng sẽ bị lung lay. Mà cả ngàn nhân viên ở bên trong toà nhà, nước và thức ăn không đủ, có thể cầm cự được đến bao lâu?
Đằng Hoa và Giáo Chủ SG v.v. đang chuẩn bị một lượt chót trước khi mở cuộc họp báo. Phương Trì mặc đồ thường, nhưng bên dưới trang bị đầy đủ, súng thật đạn thật, hai tay chắp sau lưng, đứng phía sau cách Đằng Hoa không xa, mặt bình tĩnh quét mắt quan sát 4 phía. Trên màn hình phía lối đi hiển thị cảnh ký giả đang được trực thăng đưa lên sân thượng, sau khi hoàn thành thủ tục kiểm tra an ninh gắt gao, ký giả được lần lượt đưa vào đứng trong phòng họp báo lớn ở tầng giữa của toà nhà.
Trong lúc bận rộn căng thẳng, chợt có một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ở phía dưới lầu, tất cả mọi người bị chấn động đến điếng người, xông ra chỗ cửa sổ, chỉ thấy đám đông phía dưới lầu đang hỗn loạn chen chúc, la hét, giẫm đạp lên nhau, cảnh sát vũ trang canh gác nghiêm ngặt trước đó cũng không kiểm soát được tình hình. Trên màn ảnh, toán ký giả đã vào được trong phòng họp báo bắt đầu xôn xao, ống máy ảnh dài ngắn trông như súng, đồng loạt chĩa xuống dưới lầu chi chít, hỗn loạn quay cảnh phóng sự hiện trường trực tuyến.
“Xin các cảnh viên giữ yên vị trí! Sau khi quét tia hồng ngoại điều tra, đã xác nhận không có vật gì nổ cả! Chỉ là âm thanh! Chỉ là âm thanh! Chỉ là âm thanh!” Trong tai nghe của Phương Trì, người chỉ huy có mặt ở hiện trường không ngừng nhấn mạnh, “Có thể đoán ra rằng có phần tử phá hoại đã đột nhập và muốn tìm cách tạo ra một cuộc khủng hoảng lớn hơn, xin các cảnh viên tại hiện trường đừng để bị nhiễu loạn, phải đảm bảo cho bằng được an toàn cá nhân của Đằng Hoa và những nhân viên quan trọng khác!”
Tầm nhìn trong phòng họp báo của Maandala rất tốt, đứng nhìn ra, trời xanh mây trắng chạy đến bất tận, đường vành đai số 4 xây cao uốn quanh như một con rồng dài. Nhưng khúc dạo vừa rồi đã khiến cho toàn bộ cuộc họp báo bị phủ một bóng đen.
Đám người Đằng Hoa và Giáo Chủ SG bước vào phòng họp báo, đèn flash bắt đầu chớp điên cuồng. Các ký giả đua nhau bu lại, nhân viên bảo vệ ai nấy đều lưng thẳng tắp, ra sức giữ hàng rào cách ly, không ngừng quát ngăn những ký giả đang dùng ống kính máy ảnh để sấn đến gần Đằng Hoa.
Lần này, chuyện virus của Maandala tạo nên một chấn động rất lớn, số lượng ký giả đến rất đông, đã vượt quá số lượng mà phòng họp báo có thể chứa, khiến cho cả căn phòng chật ních người. Bầu khí trong căn phòng vừa nực nội vừa ô trọc, khiến người ta ngạt thở. Không biết ai đẩy mở cửa sổ ra, gió đông lạnh lẽo và trong lành thổi vào, tất cả đều tỉnh hẳn cả người.
Ánh mắt sắc bén dưới cặp kính râm của Phương Trì quét qua mỗi một người có mặt ở hiện trường, mỗi một thiết bị, mỗi một hướng ra vào, cuối cùng rơi trên khoảng trống ngay trước bục phát ngôn. Sàn của sảnh được lát đá hoa cương màu đỏ sẫm, các khu chức năng khác nhau được ngăn cách bằng gạch mosaic đen. Mà chỗ bục phát ngôn hai đường ngăn cách giao nhau tạo thành chữ thập nhỏ. Trên chữ thập, được đặt một đoá hoa hồng bé bỏng rất ngay ngắn, lớp cánh hoa bên ngoài đã khô héo, sắp sửa tàn.
Tim của Phương Trị như bị đâm một nhát dao điếng người, nóng thiêu, cháy rụi.
Ta là hoa tường vi của Sa-rôn.
“Ai để nó ở chỗ đó?” Phương Trì chỉ bông hoa hồng, hỏi người phụ trách hiện trường.
“Ồ........” Mặt người phụ trách mờ mịt, phân phó một trợ lý lập tức dọn ngay.
“Hiện trường xuất hiện thánh giá và hoa hồng.” Phương Trì nói vào bộ đàm gắn trên người, “Không loại bỏ khả năng là wither thị uy.”
“Tăng cường đề cao cảnh giác.” Trong tai nghe truyền đến lệnh của chỉ huy, là Sử Tranh Vanh, dứt khoát không chút đắn đo.
Lại lẳng lặng kín đáo rà soát, xác nhận trong phòng họp báo không có bất kỳ vũ khí nào mang tính sát thương. Lại có thêm người hỗ trợ vào phòng, rà soát kỹ càng tất cả mọi nhân sự có mặt trong sảnh và đang vào sảnh. Cho dù đã cẩn mật tiến hành tất cả biện pháp phòng ngừa, Phương Trì và các cảnh viên khác đều không dám lơ là cảnh giác.
Không có hacker nào coi trời bằng vung như wither. Hắn che giấu sự tồn tại của mình, nhưng lại đặt thập giá và hoa hồng ngay nơi bắt mắt nhất, để nó thành một biểu tượng, một ký hiệu khiến người ta ghi khắc trong đầu. Hắn đã làm cách nào để lẳng lặng đưa được hoa hồng vào trong đại sảnh họp báo của Maandala, chẳng phải hắn đã sớm có mưu đồ về việc này rồi sao?
Phương Trì nghĩ những điều này, trong lòng không rét mà run. Từ sau khi virus bùng lan cho đến nay, cũng chẳng qua chỉ là vài giờ đồng hồ. Hiện giờ wither đã bị KGB truy nã, nét người Nga của hắn rất rõ rệt, muốn trốn trong đất Trung Quốc không còn dễ như thời giết hại Long Chấn. Cho dù hắn chỉ muốn lập kế hoạch để đặt hoa ở đây, cũng không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong vài tiếng.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng—–wither biết hành động của My Gian Xích.
Cô chợt cảm thấy hỗn loạn.
Rốt cuộc wither và My Gian Xích có quan hệ gì? Thần Kinh Hoa Hồng bị mau chóng lật đổ như thế, không thiếu công của My Gian Xích dấy nên sóng gió tương trợ: phơi bày video về Thần Kinh Hoa Hồng và ma tuý huyễn thực, tạo ra game dẫn đến cái chết lần lượt của cha con Tổ Phong. Wither và My Gian Xích lẽ ra phải là kẻ thù của nhau mới đúng. Nhưng về sau nhìn lại, thì sự tình có vẻ không đơn giản nữa. My Gian Xích đả kích Máu Lành Trường Sinh, mượn tay “tông đồ” để giết Thiện Trạch, Thần Kinh Hoa Hồng được chen ngay một chân vào, ngồi chơi xơi nước hưởng không quyền khai thác kỹ thuật nào đó. Cảm giác này, quá đỗi vi diệu. Cô bất an trong lòng, cực kỳ bất an.
“Đằng tiên sinh, xin ngài trả lời thẳng cho, hiện giờ dưới tình thế này, tại sao không lập tức tắt máy chủ của Maandala? Con số nhân sự bị thương vong do virus gây nên đang không ngừng tăng, lẽ nào vẫn còn đợi phát triển thêm gì nữa?”
Giáo Chủ SG làm phát ngôn đại diện cho Maandala, sau khi trần thuật và trả lời ký giả xong, cuối cùng đến lượt Đằng Hoa trả lời câu hỏi, những ký giả nóng lòng đua nhau giành hỏi, một ký giả đã hùng hồn hỏi như vậy.
“Tắt máy chủ không giải quyết được vấn đề.” Đằng Hoa chậm rải thận trọng trả lời.
“Quý vị có nhớ liệt sĩ Thịnh Diễm đã hy sinh trong chiến dịch Truy bắt hồ ly của cục an ninh mạng cuối năm ngoái không? Mẹ của cậu ấy hôm nay đang được điều trị qua mạng ở trên khu vực bệnh viện huyễn thực, avatar của y tá điều trị, do bị nhiễm virus, đã làm sai thủ thuật, khiến cho cho bà ấy rơi vào hôn mê sâu, đã phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Những nạn nhân giống như mẹ của Thịnh Diễm, không đếm xuể. Nếu để đến mai, những cơ quan phục vụ công cộng khác, hệ thống thương nghiệp, và đơn vị hành chính bắt đầu hoạt động, anh có dám tưởng tượng đến hậu quả không?”
Phương Trì nghe mà run lên trong lòng. Chuyện mẹ của Thịnh Diễm bị gì, trước đó cô cũng không biết. Cô đã từng gặp mẹ của Thịnh Diễm, bà đặt kỳ vọng rất lớn ở anh, cái chết của Thịnh Diễm đã là một đả kích lớn cho bà, từ đó bệnh tật quấn thân.......Trên đời này xưa giờ, không phải người tốt nào cũng có số sướng.
“Những hệ thống mà anh nói đến, đã có sự cộng sinh với Maandala.” Đằng Hoa nói tiếp, “Cưỡng hành tắt máy chủ, thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của chúng.”
Anh ta nhìn tất cả mọi ký giả, lời nói mang ý đập nồi dìm thuyền: “Tôi thề sẽ quyết chiến với virus đến cùng, không đến thời khắc cuối thì nhất quyết không buông xuôi Maandala.”
Đằng Hoa nói xong câu đó, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của tất cả mọi người của Maandala, những người ký giả mới nhận ra sau lưng của việc tắt máy chủ còn dính líu đến những chuyện nghiêm trọng hơn. Hễ tắt máy chủ rồi, thì cánh cửa của Maandala sẽ mãi mãi không mở nữa.
Định dạng. Cùng với virus, tất cả đều bị định dạng.
Bảy năm, con người ở trên tinh cầu này dường như đã có một thế giới thứ hai bao la hơn, có cuộc đời thứ hai. Đầu óc của con người đã có được sự tồn tại rực rỡ tươi đẹp như vậy; trí óc giàu tưởng tượng và sáng tạo có thể thực hiện hết thảy trong thế giới huyễn thực, những gì xa vời lớn lao đều trở nên hiện thực có thể nắm trong tay. Nghệ thuật, kinh tế, khoa học........ Lãnh thổ của tất cả mọi khía cạnh trong mọi lãnh vực đều được mở rộng đến vô hạn. Tích luỹ trong bảy năm qua đã vượt hẳn phát triển của trăm năm, ngàn năm trong quá khứ.
Mà tất cả những điều này, sẽ quay về số không. Công ty Maandala cũng sẽ biến mất.
Văn minh càng phát triển tiến về phía trước, thì càng tinh tế nhưng yếu ớt.
“Tôi, Đằng Hoa, đã rất may mắn tạo ra được Maandala ở đời này, được cùng trải nghiệm với các bạn một thế giới mới.
“Lúc ban đầu khi tôi tạo ra Maandala, chẳng qua chỉ là một ý niệm trong lòng. Quê hương, người thân, đều bị huỷ trong trận động đất lớn; tình yêu của đời mình đã rớt cùng máy bay giữa đại dương; tôi không làm được gì, không có gì cả, cũng không biết ý nghĩa của cuộc đời mình là gì nữa. Khi đó tôi ở trong một ngôi chùa, thấy đại sư vẽ tranh cát Mạn Đà La, vẽ hết một tháng trời, tạo nên một vũ trụ của Mạn Đà La, vòng tròn hoàn hảo của vũ trụ. Sau đó đại sư dùng chổi quét một cái, bức hoạ Mạn Đà La đã mất hết một tháng để vẽ liền tan biến. Có lẽ đại sư muốn giảng cho tôi về đạo lý của chữ “không,“ nhưng con người tôi thì là loại chậm hiểu; trên đời này, quê tôi, người thân tôi, người tình tôi, đều đã như đá vụn, không thể ráp lại hoàn chỉnh được nữa, nhưng vẫn còn trong tim tôi. Tại sao tôi không tái tạo lại quê hương, người thân, người tình vẫn trong lòng tôi? Tại sao không lưu lại một thứ gì đó vĩnh viễn?
“Đấy là ý nghĩ ban đầu của tôi, rất nhỏ bé, chỉ với mục đích cho riêng mình mà thôi. Nhưng tôi không ngờ có nhiều bạn bè cùng cố gắng chung với tôi, cùng lưu lại một thứ gì đó, cùng tạo nên một thứ gì đó. Nhiều giọt nước làm nên biển cả, Maandala đi từ sự bé nhỏ của một hạt cải cho đến sự đồ sộ của vô hạn đều là bởi vì mỗi người trong các bạn, mỗi một sự tận tâm tận lực của các bạn.
“Tôi không thể không thừa nhận là Maandala ngày nay đã thoát khỏi ý tưởng ban đầu của tôi. Có đôi khi tôi cảm thấy không phải tôi đang đưa Maandala đi, mà là nó đang đưa chúng ta đi. Nó như một con quái thú có sự sống của riêng mình, đang dẫn dắt chúng ta tiến đến một cái đích nào đó đã được thiết định sẵn.
“Đến lúc này rồi, tôi không muốn dối gạt mọi người nữa. Tôi không biết kết cục của lần virus này sẽ là thế nào, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những sai lầm mà chúng tôi đưa ra vì tham lam và mạo hiểm. Dù thế nào đi nữa, lần này, nó sẽ nhắc nhở mỗi người chúng ta phải xét lại về huyễn thực và nghĩ về an ninh mạng. Còn phần tôi—–” Đằng Hoa ngừng một chút, nói rõ từng lời một:
“Tôi sẽ cùng tồn vong với Maandala.”
Các ký giả trở nên yên lặng.
Không ai ngờ Đằng Hoa sẽ nói những lời này ngay lúc đó. Không có những lời lẽ êm tai sáo rỗng, không có những lời hùng hồn hấp tấp để vỗ về lòng người, không có những lời lẽ nặng kỹ thuật để giảng giải, càng không có những khóc lóc ăn năn tội. Anh ta chỉ thừa nhận những chuyện trước đây chưa nói ra, một sức mạnh tựa như sự yếu ớt non nớt lúc mới nảy mầm, trải qua áp lực nặng nề của phong ba bão táp nhưng không hề cúi đầu.
Trên màn hình phía sau lưng Đằng Hoa, số lượng avatar bị lây nhiễm, số nhân sự bị thiệt mang do virus tạo nên, v.v., đều không ngừng càng lúc càng tăng một cách nhanh chóng. Song, lại có một bản đồ thế giới được chiếu lên đó, từng dải sáng màu trắng đua nhau đáp lên đấy, mỗi một dải sáng là một cái tên, nằm xuống trên bản đồ thì biến thành một chấm sáng.
Có tay ký giả tinh mắt, khẽ reo:
“Đây là các hacker mũ đen hoặc trắng của các quốc gia!”
Phương Trì nhìn chăm chú vào bản đồ, cô cũng nhận ra được rất nhiều cái tên quen thuộc. Đây là một bức thư tuyên chiến với virus zombie.
Các đội hacker đoạt giải vô địch gần đây trong cuộc thi hacking lớn, Dark Solomon, Matrix, Abracadabra........
Liên minh hồng quân, Studio Cambrian, Thiết huyết phi sa.......
Cùng với vô số những hacker độc lập hữu danh hoặc vô danh trên khắp thế giới, những cánh quạ giấu tên.......
“Sin?! Tôi không nhìn lầm chứ? Thật sự là Sin?”
“Sin biến mất gần mười năm rồi nhỉ? Thế mà lại trồi lên rồi?!”
“Cũng không biết Ba Chàng Ngự Lâm liệu có đến không.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi từng cái tên xuất hiện. Trông thấy Sin, trong lòng Phương Trì rất kinh ngạc. Không chỉ có Sin, mà còn rất nhiều cái tên đã lui về ở ẩn, cũng dần dần nối đuôi nhau xuất hiện.
Chỉ có Ba Chàng Ngự Lâm sẽ mãi mãi không quay về được nữa.
Thế giới của hacker xưa nay vốn luôn rải rác phiêu tán, giữa những thay đổi, mạnh ai nấy lo. Sự đoàn kết như thế này chưa từng thấy bao giờ. Tuy không biết mỗi người bọn họ ôm mục đích gì, là vì đại nghĩa lớn lao, hay vì tư lợi nhỏ mọn, nhưng dù sao họ cũng đều đã đứng dậy, cùng với những tiếng reo tán thưởng và kinh ngạc.
Giáo Chủ SG, Coldfire, La Trạc, fever, những người của phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ đều lặng lẽ nhìn những đốm sáng không ngừng đáp lên màn hình, nhưng sắc mặt không nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu. Đây là một tư thế đập nồi dìm thuyền.
Muốn liên hợp với lực lượng bên ngoài để cùng tìm cách giải quyết virus, thì phải mở nguồn mã của hệ thống. Nhưng mở nguồn mã xong thì sao đây? Còn quá nhiều khó khăn đè nặng trĩu như núi Thái Sơn sẽ cần phải đối diện, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta không thở ra hơi. Nhưng Maandala không còn cách nào khác. Những thứ kia là chuyện ngày mốt, ngày kia. Đêm nay, dưới tình thế cấp bách, Maandala phải ráng cầm cự qua đêm nay.
Giáo Chủ SG nhìn Đằng Hoa. Đằng Hoa vẫn đứng thẳng tắp, mặt không vui không buồn. Trước đây Giáo Chủ SG đã từng bội phục Đằng Hoa, vì Đằng Hoa có tài năng xuất chúng. Nhưng hôm nay, Giáo Chủ SG bỗng cảm thấy như hiểu thêm gì đó về Đằng Hoa. Thật sự là không phải ai cũng có thể đạt được thành tựu mang tên Maandala, hoặc được Maandala đem lại thành tựu. Chỉ dựa vào tài năng thôi, thì không ít người sánh được với Đằng Hoa, nhưng có thể gánh vác được một Maandala vĩ đại này, chỉ có anh ta.
“Có phải rất giống cảnh tượng dạo mới tạo ra Maandala?” Giáo Chủ SG cười khổ, “Nguồn mã đều để mở hết, một đám đông ẩn danh ẩn tánh cùng nhau nghiên cứu và thảo luận vô cùng nhiệt tình.”
“Dạo đó đã để lại không biết bao nhiêu là lỗ hổng, ví dụ như lỗ hổng “Gương mặt trên trời” số 20274 và 20275.” Coldfire nói, hai lỗ hổng đó đã để lại ám ảnh rất sâu với phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ, nhưng khi đó không ai ngờ được, hai lỗ hổng đó chỉ mới là khúc dạo đầu. “Hôm nay bao nhiêu đó hacker được nhìn thấy lập trình cốt lõi của Maandala, ai mà biết được nay mai sẽ có bao nhiêu cuộc tấn công mới?”
“Chỉ có thể treo giải thưởng thật lớn để dụ hacker chủ động giao thông tin lỗ hổng ra mà thôi.” Giáo Chủ SG vẫn cười khổ đáp, “Trước tiên phải tiếp tục sống sót cái đã.”
Ông ta thở dài, lắc đầu, “Tôi cứ cảm thấy chuyện này có tay trong. Chương trình của virus này phức tạp rất khác thường, phải nghiên cứu hệ thống thật lâu và thật kỹ thì mới có thể làm ra được một virus với khả năng huỷ diệt kinh khủng như thế này. Nhưng mà cậu nói xem trong công ty của chúng ta, ai có dã tâm lớn như vậy và tài tình như vậy? Rồi lại còn trốn kỹ được đến thế?”
Trong lòng Phương Trì luôn cực kỳ bất an, tất cả mọi sức chú ý đều đặt ở động tĩnh trong phòng họp báo, nhưng những lời thảo luận của đám người Giáo Chủ SG vẫn không ngừng rót vào tai cô. Nghe đến hai chữ “tay trong,“ có ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, cảm thấy như chạm được vào thứ gì đó, nhưng rồi cô nghe một tiếng “phụt” khe khẽ—–Tiếng động khẽ đó không gây chú ý lắm trong phòng họp báo, nhưng đối với Phương Trì, đó là một âm thanh rất quen thuộc khiến người ta thất kinh!
Là âm thanh của viên đạn xuyên qua da thịt.
Khi ấy trong đầu cô chỉ có hai chữ: Tiêu rồi.
Trong tầm mắt của cô, Đằng Hoa không hề rên lấy một tiếng, chỉ ngã ngay xuống, máu từ trên người chảy ra.
Ký giả truyền thông sau khi bị chấn động, đã hoàn hồn, bắt đầu chụp hình và đưa tin như điên. Bác sĩ cá nhân đi theo Đằng Hoa lao tới để cấp cứu, Phương Trì và các cảnh viên khách cùng nhìn nhau, rồi ai lo việc người nấy. Phương Trì trông thấy rõ vị trí vết thương của Đằng Hoa xong, đoán vị trí của xạ thủ, trong đầu liền “oanh” lên một tiếng—-Trăm tính ngàn tính, lại để sơ hở một điểm. Hung thủ không có mặt ở Maandala, không có mặt trong toà nhà của Maandala.
Hung thủ đứng ở trên vành đai số 4! Khoảng cách trực tiếp 1 đường thẳng từ phòng họp báo và đường vành đai số 4 là quãng 1000m, sử dụng súng trường bắn tỉa hơi lớn hơn một chút là đủ để đạt được phạm vi này! Rất có khả năng là nội ứng của hung thủ đã mở một cánh cửa sổ trong phòng họp báo, khiến cho viên đạn không gặp cản trở gì, bay thẳng vào Đằng Hoa.
Nhưng khi cô chạy đến bên cửa sổ, chỉ thấy trên xa lộ xe cộ nườm nượp như nước chảy, nào có bóng dáng của hung thủ nữa? Là wither ư? Từ đoá hoa cắm vào ngực của Long Chấn, đến bông hồng cắm trên thân xác trống rỗng của Thịnh Diễm, từ bông hồng điêu tàn trong chiếc bình ở phòng của Tổ Phong, cho đến bông hồng nằm trên thập tự trong sảnh họp báo.......
Chính hắn.
Hắn đang ở ngay Yến Thành.
Người hắn muốn giết, không chỉ có một.
Lúc Tổ Phong chết, lẽ ra cô đã phải nghĩ đến rồi, có hoa hồng điêu tàn, là có wither ở đó.
Trong tai nghe truyền đến lời trách móc của Hồng Cẩm Thành: “Phương Trì! Em đang làm gì thế hả!” Cô chợt giựt phăng tai nghe ra, lao ra ngoài như một mũi tên.
hết chương 75