Trước khi rời bệnh viện, Phương Trì tìm Hà Tâm Nghị lấy thuốc, rồi kéo ông lại, một lần nữa dặn ông nhất định phải giữ kín chuyện hôm nay cô và Tạ Vi Thời ghé coi Thịnh Phóng.
“Chú Đạo Minh, sau khi tra rõ chuyện này, con sẽ báo cáo với Cục 19.”
“Một mình con tra? Nguy hiểm quá!” Hà Tâm Nghị lắc đầu nguầy nguậy, tuy ông không biết rõ tình hình hiện giờ, nhưng trực giác nói với ông, chuyện của Thịnh Phóng không đơn giản như vậy. “Chú không quan tâm con có báo cáo với Cục 19 hay không, chỉ có điều nếu có người của Cục 19 hỗ trợ, chú yên tâm hơn.”
Phương Trì nói: “Không phải một mình con.”
Hà Tâm Nghị liếc Tạ Vi Thời vẫn đang lặng lẽ đứng yên, mặt vẫn đeo khẩu trang: “Cậu ta? Ngay đến cậu ta là ai, chú cũng không biết. Lẽ nào cậu ta là người của Cục 19?”
“Không phải.” Phương Trì nói, “Anh ấy không thuộc tổ chức nào.”
Hà Tâm Nghị tiến lên một bước, đánh giá Tạ Vi Thời thật kỹ, hỏi: “Lần trước Mèo Con bị thương, người đưa nó đến bệnh viện mà tôi gặp có phải cậu không?”
Tạ Vi Thời đáp: “Dạ phải.”
“Thế lần tôi gọi video cho Mèo Con, người trên giường có phải là cậu?”
Tạ Vi Thời vẫn tỉnh bơ: “Dạ phải.””
“Thằng nhóc này hùng hồn nhỉ. Trị được Mèo Con, cừ đấy.”
“Thầy quá khen rồi.”
Tạ Vi Thời không nhún nhường, Hà Tâm Nghị nói: “Khá lắm, vậy thì giao Mèo Con cho cậu. Phải chăm sóc cho đàng hoàng thì mới qua cửa với tôi được. Nếu không chăm sóc đàng hoàng, thiếu một cọng tóc —–” Ông quay đầu đi, phất tay, “Khỏi nghĩ, đừng hòng!”
Phương Trì nghe thấy hướng đi của đề tài không đúng, chau mày: “Chú Đạo Minh, chú nói gì vậy hả? Anh ấy đâu có nghĩ gì đến mấy chuyện được hay không—-”
Chưa dứt lời đã nghe Tạ Vi Thời đồng ý cái rụp: “Được, thầy nhớ giữ lời.”
Phương Trì: “........”
Quái gì thế này?
Ra khỏi bệnh viện, Phương Trì lôi Tạ Vi Thời đến chỗ không có người, hỏi: “Câu lúc nãy của anh là ý gì?”
“Thì như những gì em nghĩ.” Tạ Vi Thời đáp.
Phương Trì lập tức nghiêm mặt: “Hà Tâm Nghị là cha của em trên giấy tờ, có một số lời anh đừng nói bừa chỉ để cho ông ấy được yên tâm.”
Tạ Vi Thời lẳng lặng hỏi: “Sao em biết là anh nói bừa?”
Phương Trì thoáng sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên nhìn chàng, chỉ thấy ánh mắt của chàng sâu lắng như nước. Cô chợt thấy lòng xôn xao rất lạ, giật lui hai bước, lưng va vào bức tường đàng sau, Tạ Vi Thời thò tay giữ cô lại.
Phương Trì hất tay chàng ra, giọng hơi mất bình tĩnh: “Anh đừng đùa.” Không chờ Tạ Vi Thời nói gì, cô lại như đang lẩm bẩm một mình: “Chuyện không thể được.”
Tạ Vi Thời chống một tay vào bức tường phía sau lưng cô, chăm chú nhìn cô: “Em sợ đến vậy sao?”
Phường Trì quay mặt đi, cứng miệng: “Em chả sợ gì cả.”
Tạ Vi Thời cúi đầu nhìn cô, lâu thật lâu sau, nói: “Đi thôi, đưa em đi gọi xe.”
Hai người đều biết rất rõ trong lòng, sau hai sự kiện Rạn Băng và Phương Trì đi Thái về, Cục 19 lại bắt đầu giám sát Phương Trì nghiêm ngặt hơn. Cô mà còn không về nhà nữa thì sẽ không thoát, mà Tạ Vi Thời thì cũng không thể nào bước chân vào trong căn hộ của cô được nữa.
Mang tiếng là đi gọi xe, nhưng cứ men theo con phố đi rõ lâu. Mặt trời sắp lặn, nửa bầu trời cháy rực sắc vàng. Tạ Vi Thời giơ tay gọi xe, lúc xe sắp đến nơi, lại rút tay về, thế là xe lại phóng mất. Cứ thế 2,3 lần.
Tạ Vi Thời nói: “Chắc sắp đổi ca, tài xế không chịu đỗ lại.”
Phương Trì nói: “Vậy đi thêm một chút nữa đi. Ra đến ngã tư biết đâu dễ đón xe hơn chăng.”
Thế là hai người lại tiếp tục đi.
Đến ngã tư đường, trời đã tối hẳn, xe cộ giăng giăng, đèn đuôi màu đỏ và đèn đầu xe sáng loá đan nhau thành hai dòng xuôi ngược. Những chiếc taxi với đèn xanh báo hiệu nhận khách thỉnh thoảng chạy ngang qua. Hai người im lặng hồi lâu, Tạ Vi Thời giơ tay lên, một chiếc taxi giảm tốc độ, đỗ lại trước mặt họ.
Tạ Vi Thời mở cửa xe, nói: “Đi đi em.”
Phương Trì lặng lẽ bước vào, lúc giữa cô và Tạ Vi Thời đã cách nhau một ngưỡng cửa, cô chợt bị chàng nắm lấy tay phải, rướn người, cách khẩu trang, hôn lên môi cô. Lại là cái cảm giác xa lạ kỳ diệu kia. Lớp gạc vệ sinh thô ráp và độ ấm của môi miệng, chỉ cần vươn tay sẽ chạm được, nhưng lại xa không thể với tới. Tim của Phương Trì thoắt nhói đau, cúi thấp đầu, bước sâu vào trong xe.
Tạ Vi Thời đóng cửa xe cho cô. Xe lao về phía trước, trong kính chiếu hậu, bóng dáng cao cao của chàng dần dần mờ khuất trong bóng đêm.
Cái lạnh len lỏi trong đêm cuối hè.
Xe cộ giăng mắc xuôi ngược, toà thành này vẫn phồn hoa như thuở nào. Một chiếc xe buýt ghé vào trạm, Tạ Vi Thời bước lên xe, đút hai đồng xèng. Trong xe không có ai, lúc ngồi xuống, di động “đinh” một tiếng, màn ảnh sáng lên. Sau khi thấy rõ tên người gửi tên nhắn, khoé miệng hơi vểnh của chàng càng vểnh cao hơn.
—- Hôm nay vẫn chưa kể phần tiết mục đánh lộn với động vật.
Tin nhắn. Đã thời đại nào rồi mà cô vẫn còn dùng tin nhắn. Thứ này gần như nằm trong ký ức của chàng hồi còn học cấp 1. Nhưng, cảm giác này rất tuyệt. Cảm giác “chậm” mỹ miều này, sau khi chàng rời khỏi Maandala rồi, mới dần dần cảm nhận được.
Cô gọi chàng “Tạ Vi Thời,“ hoặc có lẽ, “không là gì cả,“ null.
Đấy là thói quen của cô, luôn giương nanh múa vuốt, thật ra nội tâm lại yếu ớt như một em bé. Lúc gửi tin nhắc thì sẽ không dùng bất cứ xưng hô nào, có lẽ là để tránh bị theo dõi.
Chàng khẽ cười, gõ chữ:
—-Nghe nhiều ngày như vậy rồi, chưa chán sao?
—-Không chán. Hôm nay kể gì?
—-Vậy kể về đánh nhau với gấu đi.
—-Em biết mũi của gấu là nơi yếu nhất.
Chàng cười, có thể hình dung được vẻ mặt trở nên nghiêm túc của cô.
—-Nếu như em đánh trực diện với gấu, chưa kịp đánh đến mũi của nó thì đã bị tay nó táng cho thành một bãi thịt bầy hầy rồi.
—-......Ồ.
—-Gấu vô cùng mạnh, nhưng xoay người vụng về, cho nên khi nó quạt tay về phía em, thì tốt nhất nên lách vòng ra phía sau lưng nó, ra sức siết cổ nó, khiến cho nó nghẹt thở. Cánh tay của gấu rất ngắn, không sao đánh trả lại em được.
—-Nhưng khi nó ngã thì có thể đè mình bẹp.
Chàng lại cười:
—-Em gặp thú hoang ngã ngửa hồi nào?
Bên kia im lặng. Chàng nhìn di động, một lúc lâu sau, một tin nhắn bay qua:
—-Anh thắng.
Chàng đọc mấy lần, lại nhấn “xoá” mấy lần, nhưng không nhấn “xác nhận.” Chàng cười tự giễu, lắc đầu, khoá di động, cất đi. Nhưng lúc bỏ nó vào trong túi thì chợt nghe “đinh” thêm một tiếng. Lại là tin nhắn của cô.
—-Nghe anh kể chuyện đánh nhau với gấu, em chợt nghĩ ra một cách để đối phó với Rạn Băng.
.........
“12 giờ khuya đêm hôm qua, công ty sản xuất kính huyễn thực hiệu O, mã danh sách là “OVR” đã công bố báo cáo tài chính giữa kỳ vượt mong đợi của tất cả các nhà đầu tư. Trong số đó, nguồn tăng trưởng doanh thu quan trọng nhất là sản phẩm mới được tung ra thị trường đầu năm nay, kính thực tế hỗn hợp. Theo báo cáo trình bày của CEO trong cuộc họp với các nhà đầu tư, doanh số toàn cầu của loại kính hỗn-thực này đã đạt 220 triệu.”
“Cặp kính hỗn-thực này, trước khi được tung lên thị trường, đã bị hacker tiết lộ thông tin trên mạng, do đó bắt buộc phải vội vàng phát hành bản thực nghiệm sớm hơn dự định 3 tháng. Ban đầu giá của cặp kính này đắt đỏ, công năng lại quá khái-niệm-hoá, không được đón nhận trên thị trường. Tuy nhiên, đến nay sản phẩm này trở nên phổ biến khắp thế giới chính vì tính năng tiên phong cùng với thiết kế mang cảm giác viễn tưởng của nó!.......”
Phương Trì đang còn chăm chú lắng nghe báo cáo tin tức tài chính, thì màn ảnh chợt đổi sang kênh nghệ thuật đang giới thiệu một cuộc triển lãm nhiếp ảnh huyễn thực. Cô quay đầu, gặp một gương mặt đàn ông lạ đang cầm đồ bấm.
“Phương Trì? Em gái của Viện Viện?” Người đàn ông đó kinh ngạc nhìn cô.
Phương Trì nhớ ra, anh ta chính là chồng của Phương Viện, Từ Danh, một nhiếp ảnh gia huyễn thực. Ngày nay phương thức tuyên truyền của các minh tinh đã không còn hài lòng với phương thức 2-chiều đơn giản, mà họ muốn dùng kiểu chụp hình lập thể hơn trong thế giới huyễn thực. Từ Danh có một phong cách chụp hình chân dung rất táo bạo, vì thế có rất nhiều minh tinh dùng anh ta.
Trong ba năm Phương Viện và Từ Danh yêu nhau rồi kết hôn, Phương Trì đều ở trong Cục 19. Từ Danh biết đến sự tồn tại của Phương Trì, nhưng chưa từng gặp mặt cô.
Phương Trì đánh giá anh ta. Người đàn ông này để một mái tóc hơi dài, cột lại phía sau ót, mang khí chất điển hình của một nghệ sĩ. Cặp mắt với ánh nhìn chững chạc và xuyên thấu, nhưng mang đến cho cô một cảm giác trơn nhẫy như rêu.
Cô âm thầm đề cao cảnh giác, nói: “Chào anh rể.”
Cốc Ưng và Phương Viện đều đang sửa soạn bữa tối trong bếp. Vai của cô bị thương, cô báo riêng cho Cốc Ưng biết, Cốc Ưng cũng không nói gì, bảo cô ngồi ngoài phòng khách nghỉ ngơi. Từ Danh thân thiết ngồi xuống cạnh Phương Trì, gần như kề sát vai cô. Trên người anh ta sực nức mùi nước hoa của đàn ông, Phương Trì không thích tiếp xúc gần gũi quá độ như vậy, nhích qua một bên.
Từ Danh nói một cách đầy kỳ thú: “Sao mà em thần bí thế? Trong nhà chẳng có lấy một tấm hình, thì ra là xinh đẹp như thế này!”
Phương Trì đáp: “Mấy năm nay đi công tác bên ngoài, không có thời gian về nhà.”
Từ Danh nói: “Phải phải phải, có nghe Viện Viện nói. Nghe bảo em về hồi đầu năm rồi, haizzz, cả nửa năm nay anh đi công tác liên miên, cũng không về sớm hơn được để gặp em.” Anh ta nắm lấy tay của Phương Trì, không ngừng than thở: “Gặp nhau quá muộn! Gặp nhau quá muộn!”
Phương Trì thản nhiên rút tay ra: “Không muộn. Không kịp hôn lễ của anh chị thì kịp để uống rượu đầy tháng.”
“Em à, anh cảm thấy trên người em toát ra một cảm giác rất đặc biệt, một phong cách rất.......đúng rồi, phong cách rất Goth, lạnh lẽo như kim loại, lại như một bông hồng đẫm máu........ôi, quá đỗi đặc biệt, chính là loại cảm giác anh luôn tìm kiếm——”
“Từ Danh, anh tới rồi à?” Phương Việt bước ra lấy kéo, trông thấy Từ Danh, thuận miệng hỏi. Bụng cô ấy tròn căng, đã rất ra dáng bà bầu.
“Viện Viện.” Từ Danh đon đả chạy tới, nói, “Có phải là em luôn muốn có được cặp kính hiệu O mới nhất không? Lần này đi Hồng Kông, anh mua những ba cặp, vừa khéo cho em, mẹ, và em gái, mỗi người một cặp, đặc biệt để mọi người cùng thử. Biết không, trong lần triển lãm này, anh còn mang về một trò chơi mới để em chơi vô cùng vui vẻ!” Anh ta ôm lấy Phương Viện từ phía sau lưng, hai tay đặt lên bụng bầu của cô ấy, dỗ dành: “Vợ yêu của anh, vất vả cho em rồi......”
Phương Trì liếc nhìn, quả nhiên có ba cái hộp lớn, chính là loại kính hỗn-thực hiệu O, bản từ Hồng Kông. Có lẽ là để hải quan kiểm duyệt tiện lợi hơn, bao bì đã bị xé ra.
Cô hỏi: “Anh rể, em thử loại kính này được không?”
Từ Danh nói: “Đương nhiên! Đương nhiên! Nghe nói tối nay là sinh nhật mẹ, em cũng sẽ đến, cho nên cố ý mang đến cho em đấy!!”
Phương Trì nhìn trên ba chiếc hộp được ghi rõ “Cốc,“ “Viện” và “Trì,“ nảy sinh một ý nghĩ, xoay lưng về phía cặp vợ chồng đang chàng chàng thiếp thiếp, tráo đổi kính bên trong hai chiếc hộp “Viện” và “Trì.” Cất lại cái hộp có chữ “Viện” đàng hoàng, rồi lấy cặp kính vốn dành cho Phương Viện, đeo lên.
Vào đến Maandala, trong không gian vốn trắng xoá chợt hiện ra vài thứ màu xanh lục trông như kén tằm. Cô gõ mạnh vào một cái kén, lập tức những vết rạn của băng bao trùm! Tựa như ngàn vạn đường laser cắt nát cơ thể của cô ra! Âm thanh choáng ngợp và chói tai xuất hiện cùng lúc với những vết rạn, nghe như ngàn vạn nguồn âm thanh đang thi nhau vang lên bên tai cô, chưa bao giờ cảm giác của vết thương phía sau tai lại rõ rệt như lúc này, tựa như đang gào thét, khiến cô đau dữ dội đến muốn ngừng thở ngất đi.
“Kịch” một tiếng, cô giật mạnh cặp kính vứt nó xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, thở hổn hển một cách đau đớn.
hết chương 52