Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 55: Chương 55: Đã Ngủ Chưa




“Phương Trì!” Vừa thấy Phương Trì ngồi thụp xuống đất, Phương Viện không màng đến cái bụng bầu, chạy vội tới.

“Sao thế em?” Từ Danh cũng hoảng lên, chạy tới, hỏi: “Đang yên đang lành sao mới thử kính xong lại thành thế này? Kính là hàng của Hồng Kông, không có vấn đề gì mà.......” Ánh mắt của anh ta rơi xuống trên chiếc hộp.

“Đừng nói nữa, sức khoẻ của Phương Trì không tốt, không chịu được ồn ào.” Phương Việt cuống quít nói với Từ Danh, cô ấy tưởng Phương Trì lại vẫn bệnh cũ. Cô ấy sai Từ Danh đi lấy nước, rồi khẽ ghé sát tai Phương Trì hỏi: “Phương Trì, có phải vết thương lại bị đau?”

Phương Trì cố gắng chống chọi với cơn đau dữ dội bỗng ập tới, vất vả đáp: “Không sao.”

Từ Danh đưa nước tới, giả vờ hỏi một cách tình cờ: “Phương Trì còn nhỏ tuổi như vậy sao lại bị đau đầu? Nếu có bố ở nhà thì hay biết mấy, tự dưng hôm nay lại phải đi công tác.”

Phương Viện đảo mắt kinh bỉ với anh ta: “Bệnh cắm rễ từ lúc còn nhỏ, có gì lạ đâu.”

Từ Danh biện giải: “Anh cũng chỉ đang quan tâm đến em nó thôi mà.” Rồi lại nói với Phương Trì: “Sao bỗng dưng em bị đau đầu thế? Cặp kính này làm em bị choáng váng hay là sao?”

Phương Trì ráng nhịn cơn đau, hỏi: “Anh rể, mấy cái thứ trông như kén màu xanh ở trong Maandala là gì vậy?......”

Cuối đuôi mắt của cô quét qua khuôn mặt của Từ Danh, nhạy bén thâu tóm hết thảy mọi biến hóa trong mắt và vẻ mặt của anh ta. Anh ta đang bối rối, đang căng thẳng, đang hoài nghi, và cũng đang ngụy trang. Cô nghe thấy Từ Danh cười ngượng đáp: “Một trò chơi, vốn định mang về cho Viện Viện thử.” Ánh mắt của anh ta đang láo liên, đang thắc mắc không biết mình có để vào sai hộp không. “Thứ đó anh thấy bạn bè thử, giống như đang coi phim ấy, sao lại có vấn đề nhỉ?”

Anh ta vẫn đang ra sức lấp liếm. Trong lòng Phương Trì bắt đầu lạnh đi. Mặc dù cô chỉ mới liếc sơ qua, nhưng cô cũng đã cảm nhận được, Rạn Băng sau khi được nâng cấp, hình như “độ tinh khiết” đã lên đến mức gấp bội ma tuý, khiến cho mọi cảm quan trong cơ thể con người bị kích thích càng dữ dội hơn. Một thứ như vậy sao có thể đưa cho thai phụ xem? Trong Maandala, các khu vực đấu games, các trò chơi cạnh tranh, hoặc khu vực đánh nhau đều không cho phép thai phụ vào—chính là vì muốn tránh để thai phụ bị kích thích, gây ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của thai nhi. Thế mà Từ Danh lại muốn để cho Phương Viện xem Rạn Băng.

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, Phương Trì vẫn giữ sắc mặt bình thường, chỉ giả bộ làm ra vẻ cơ thể mình rất yếu, đi nằm xuống giường một lát, ăn cơm tối xong, liền nói không được khoẻ, muốn Phương Viện theo cô về căn hộ chung cư ở vài ngày. Từ Danh quyến luyến bịn rịn lái xe đưa Phương Trì và Phương Viện tới cổng của tiểu khu Bến Phong Kiều, rồi lại hôn hít Phương Việt một lúc lâu sau mới quay xe cho ra.

Đêm hôm đó Phương Trì vẫn nghỉ ngơi, nằm nói chuyện câu được câu chăng với Phương Viện về thân thế của Từ Danh, rồi mới hay rằng lúc Phương Viện quen Từ Danh, anh ta chẳng qua chỉ mới là một tay nhiếp ảnh không ai biết đến. Phương Viện luôn lấy làm hãnh diện với con mắt tinh tường của mình, đã hướng dẫn Từ Danh chuyển nghề qua lĩnh vực chụp hình huyễn thực, rồi mới khiến cho Từ Danh nổi lên với phong cách chụp hình đặc thù của mình, trở thành nhân vật đứng đầu trong ngành.

Nhìn vẻ mãn nguyện của Phương Viện, Phương Trì cũng không nhẫn tâm nói thẳng chân tướng cho cô ấy biết. Lỡ may cô ấy không tiếp nhận được sự thật này, thì e rằng sẽ thành một việc tàn nhẫn đối cô ấy và con của cô ấy.

Từ từ đã. Tìm một cơ hội thích hợp rồi hẵng nói sau. Phương Viện cũng là một người cô nhất định phải bảo vệ.

Trước khi ngủ, Phương Trì chợt nhận được một tin nhắn.

—-Đã ngủ chưa?

Nhìn dãy số mà cô đã như in, cô không khỏi mỉm cười. Tâm trạng ơi là tâm trạng, có đôi khi tốt lên chỉ nhờ vào ba chữ. Cô gõ:

—-Ngủ rồi.

Cô có thể tưởng tượng khoé miệng vểnh lên của người bên kia.

—Thì ra anh đang trong giấc mơ của em.

Tim Phương Trì chợt thót một cái, mặt hơi nóng. Chàng đang làm gì đây? Lại còn biết thả thính khiến người ta nổi hết da gà thế này? Qúa không giống Tạ Vi Thời rồi. Lại ngó một lần nữa, thì cảm thấy đấy cũng có thể coi như một lời trần thuật khách quan.

Như có như không, như nặng nhưng lại nhẹ, thì lại đúng là rất Tạ Vi Thời.

Cô đang do dự không biết đỡ thế nào, bên kia lại gửi tiếp một tin nhắn:

—-Anh biết em không biết nên trả lời thế nào. Vậy chúng ta nói chuyện khác đi: đã chuẩn bị xong hũ mật rồi, chờ gấu đến liếm.

Nhanh ghê. Cô gõ hai chữ ấy, rồi lại xoá, thu nụ cười, chậm rãi buông di động xuống. Tạ Vi Thời không cần hai chữ đó để khen chàng. Cô chợt không biết thế nào để định nghĩa Tạ Vi Thời.

Phương án “Hũ mật” là do cô đưa ra, lấy cảm hứng từ câu chuyện đấu gấu của chàng. Gấu thích ăn mật, có những người thợ săn sẽ đặt hũ mật, dụ gấu sa bẫy. Kế hoạch “hũ mật” cũng giống vậy, một kế hoạch dụ người tạo ra Rạn Băng xuất hiện. Sau khi Rạn Băng được nâng cấp thì đã hoàn toàn tránh được sự ngăn chặn của Maandala—rất rõ ràng là người làm ra nó đã nhanh chóng nhận ra có địch đang dùng chiến lược đàn áp, thế là hắn đã nghênh chiến, làm ra phiên bản Rạn Băng nâng cấp, tựa như đang đọ sức với cô, Cục 19, và Maandala. Tỏ ý là ngăn chặn vô ích.

—–Cuối cùng Phương Trì đã nhận ra điều đó. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, cho nên cô mới quyết định không đánh rắn động cỏ, mà thử chơi chiêu chép cấu trúc, tạo một sản phẩm nhái Rạn Băng. Trực giác của cô cảm thấy, kẻ tạo ra Rạn Băng là một người háo thắng và mang tâm lý phản nghịch rất mãnh liệt. Nếu như xuất hiện một loại hàng nhái mà tự xưng còn mạnh hơn cả Rạn Băng, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người chế ra Rạn Băng.

Thật tình cô không ngờ là Tạ Vi Thời có thể đảo ngược cấu trúc của Rạn Băng nhanh như vậy. Nếu như nói, lần trước chàng giải mã nhanh, tuy cô ngạc nhiên nhưng cũng có thể chấp nhận được. Nhưng mà có thể đảo ngược cấu trúc của Rạn Băng cũng nhanh như vậy, thì hơi không còn là người nữa.

Đảo ngược cấu trúc có nghĩa là lấy một phần mềm nào đó, phân tách nó ra và phân tích thông tin trong lập trình của nó, rồi từ đó xây dựng một sản phẩm y hệt. Lúc mạng internet mới ra đời, mô phỏng và copy còn đòi hỏi kỹ thuật khá thấp, thành thử vấn nạn ấy tràn lan. Nhưng nay trong thời đại huyễn thực, độ khó kỹ thuật ngày một cao, công nghệ đảo ngược cấu trúc đã không còn là một trò mà sinh viên lập trình có thể mày mò một hồi là làm được nữa. Cũng có những cao thủ đảo cấu trúc, nhìn sơ một phần mềm xong có thể đại khái suy ra được là phần mềm đó được viết thế nào. Nhưng loại cao thủ đó, bới tung mạng lên cũng không tìm được mấy người.

Hoặc chăng chàng chính là người tạo ra Rạn Băng.

Hoặc chăng chàng nói dối.

Hoặc chăng, chàng chính là một trong những nhân vật cấp đại thần luôn che giấu tài năng.

Cô chợt cảm thấy chỉ có thể chọn cái cuối cùng.

Nhưng nếu là như thế, nó vẫn khiến cô thắc mắc: Nếu chàng thật sự là một nhân vật giỏi giang như vậy, tại sao vẫn đi làm một cánh quạ vô danh? Hơn nữa điều không thể tưởng chính là, tại sao vẫn tiếp tục nhận những nhiệm vụ thấp hèn kiểu như làm PenTest?

Cô đang ra sức tự thông não, chợt chiếc di động trong tay bị Phương Việt đoạt mất.

“Để chị xem xem anh chàng nào hút mất hồn của em như vậy.” Phương Viện cười nghịch ngợm.

Phương Trì cắn môi, bò dậy giành lại di động của mình.

Phương Viện cầm đi động tránh đi, vết thương trên vai của Phương Trì chưa khỏi hẳn, nên động tác không nhanh nhẹn được. Trông thấy bộ dạng sốt ruột của cô, Phương Viện cười tít mắt, trả lại di động cho cô, nói: “Cảm thấy cái người này á, còn khiến cho em vui vẻ hơn cả Thịnh Diễm.”

Phương Trì vội vàng gõ “Đã nhận được” rồi gửi đi, nằm xuống lại, nhét di động dưới gối, cãi bừa, “Sao lại có thể.”

“Sao lại không có thể?” Phương Viện giở chăn ra, nhìn xuống mặt cô. “Em nhớ lại cái bộ dạng em lúc mới từ bệnh viện về mà xem, rồi nhìn em hiện giờ, hệt như hai người khác nhau. Em đừng trách chị nói thẳng nhé, ban đầu là vì em ôm ý định báo thù cho Thịnh Diễm, cho nên mới ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng thương, mọi người đều nhận ra. Nhưng hiện giờ thì sao? Sống vì người đã chết và sống vì người đang sống, có giống nhau được không?”

“Sống vì người đã chết, sống vì người đang sống,“ Phương Trì nghĩ kỹ về hai câu đó rồi bỗng giật mình.

Sáng hôm sau, Phương Trì bị tiếng khóc lóc của Phương Viện lúc nói điện thoại làm tỉnh giấc. Phương Viện đang ở ngoài ban công, tiếng khóc của cô ấy không lớn, nhưng Phương Trì vẫn nghe rất rõ. Hình như cô ấy bị mất liên lạc với Từ Danh.

Di động của Từ Danh nằm ở trạng thái tắt máy. Đêm hôm qua anh ta tới một live house tên là Lifeline. Nghe Phương Viện nói, 2-3 tháng gần đây, Từ Danh hay tới cái live house đó. Live house này cũng điều hành một hãng nhạc độc lập mang cùng tên, ký hợp đồng với mươi ca sĩ và ban nhạc rốc hiện đang nổi đình nổi đám. Từ Danh thường xuyên ghé live house đó cũng là vì để chụp những bức ảnh VR tuyên truyền cho thành viên trong ban nhạc.

Phương Viện gọi điện thoại cho chủ nhân của Lifeline và mấy người bạn của Từ Danh, đều xác nhận được là tối hôm qua đã có ghé Lifeline. Sau khi Từ Danh hoàn thành công việc chụp hình, hình như đã uống khá nhiều rượu. Nhưng sau đó nữa, thì không ai gặp được anh ta cả. Cho đến hiện giờ cũng không có ai liên lạc được với Từ Danh. Báo cảnh sát thì cảnh sát nói phải chờ mất tích 48 tiếng đồng hồ mới lập án được.

Phương Viện lau nước mắt, đỡ bụng bầu quay vào thu xếp đồ.

“Chị đi đâu.” Phương Trì hỏi.

“Đi tìm Từ Danh.”

“Tìm ở đâu.”

“Chị đi Lifeline, đến văn phòng của Từ Danh, đến mấy cộng đồng nghệ sĩ mà Từ Danh hay đi, đến........”

“Có ích gì không? Chẳng phải là vừa lúc nãy chị đã gọi điện thoại hỏi rồi sao?”

“Chị không tin, chị phải đích thân......”

“Tới nhà Cốc Ưng đợi đi. Em gọi xe cho chị.” Phương Trì vừa nói vừa đã mở di động lên gọi xe cho cô ấy.

“Phương Trì! Một khi mình em khoẻ lên rồi thì biến thành máu lạnh như vậy!”

“Đừng lôi thôi, chị đang có thai.” Phương Trì giành hết bao lớn bao nhỏ trong tay Phương Viện, tự xách trong tay mình.

“Em đi điều tra.”

hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.