Đinh Phi Phi đút hay tay trong túi áo, tản bộ trên con phố gần khu nhà họ Đinh, thuộc khu vực cũ của Yến Thành. Ở đó có gian hàng bán xíu mại mà cô yêu thích nhất, cảm ơn trời Phật, đến nay cụ chủ quán vẫn còn khoẻ mạnh, khiến cho cô sáng nào cũng có đồ ăn sáng. Hiện giờ là lúc mặt trời vừa ló dạng, xe phun nước vừa chạy qua, con phố cũ mát rười rượi.
Mái tóc dài đủ sắc cầu vồng của Phi Phi được bím lại thành những bím tóc nhỏ sát da đầu ở phía trên, phía dưới để xoã. Tuy không trang điểm đậm diễm lệ như ban đêm, nhưng ngũ quan của cô vốn đã đậm và sắc nét, chỉ kẻ mắt một chút cũng đủ nổi trội khiến người khác để ý. Những ông lão bà lão đang tập thể dục buổi sáng dọc đường đi không ngừng liếc nhìn đầy ghét bỏ, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ từ xa. Phi Phi không hề quan tâm mà còn nguýt mấy ông già một cái, nhìn họ luống cuống lảng mắt đi chỗ khác, cô cười rộ lên.
Phi Phi mua xong một phần xíu mại và một ly sữa đậu nành đi ra thì thấy bên lề đường có một chú bé đang ngồi xổm nghịch kiến, cô tiến tới đạp thẳng vào ngực, khiến cho chú bé nọ ngã ngồi bệt xuống đất. Cô hất hất cằm, nói một cách hung tợn: “Đinh Ái chết tiệt, làm gì đó? Không phải là hôm nay phải tới bệnh viện à?”
Đinh Ái hiền khô, bị đạp mà không nổi giận, giọng dẻo quẹo, đáp: “Thuốc lên giá hết trơn rồi, không mua nổi nữa. Ba đánh liều mua một bộ Mạn-đà-la về, nói là muốn đấu MMA huyễn thực để kiếm tiền.”
Phi Phi “xì” một tiếng, “Già khú đế như vậy rồi mà còn đòi đánh MMA huyễn thực!” Cô hỏi, “Tạ Vi Thời dạo này có ghé nhà mày không?”
Đinh Ái lắc đầu, đáp: “Ba nói ảnh có việc riêng của ảnh cần làm, chúng ta không thể cứ đi lấy tiền của ảnh được.”
Phi Phi lại nói: “Xì!” Mắng Đinh Ái: “Còn không mau cút về nhà! Lúc nãy nếu không phải tao đạp mà là người khác, thì hiện giờ mày đã chảy máu chết rồi! Biến mau!”
Cô làm dữ như vậy, nhưng mắt vẫn trông chừng cho đến khi Đinh Ái về đến nhà rồi mới xoay người rời đi. Về đến khu ngõ hẻo lánh của mình, từ xa cô đã loáng thoáng thấy trước cửa căn phòng trọ có một người đang đứng. Cô suýt nữa nhảy cẫng lên. Cô nhảy lên thật, sữa đậu nành văng tung toé. Nhảy xong, xả bớt được những cuồng hoan trong tim, cô từ tốn bước tiếp.
“Sớm thế?” Cô hỏi.
Chàng nhìn cô lấy chìa khoá mở cửa, đáp: “Đến lấy đồ rồi đi ngay.”
Phi Phi hừ một tiếng.
Vào đến trong nhà, Tạ Vi Thời đi lấy một mớ đồ kiểu như bông băng, thuốc chống viêm, thuốc giảm đau v.v.. Phi Phi nhìn rồi nói: “Đừng nói cái cô hôm bữa lại có chuyện nữa chứ hả.”
Tạ Vi Thời gật đầu: “Phải.”
Phi Phi im lặng một hồi, hỏi: “Lời anh nói trước đây, sau này chỉ để mình em làm sinh nhật cho anh, lời đó còn tính không?”
Tạ Vi Thời đáp: “Tính.”
Phi Phi không nói gì nữa.
Tạ Vi Thời nhét hết đồ vào trong một cái bao nylon, hỏi: “Gần đây làm gì?”
Phi Phi đốt điếu thuốc, đáp: “Đổi qua một live house khác, nhảy đầm, hát hò.”
Tạ Vi Thời gật đầu, nói: “Rạn Băng hình như lại được nâng cấp. Nếu có ai bảo em xem mấy thứ đó, đừng xem. Ngoài ra, nếu có ai cho em dùng loại kính huyễn thực hiệu O mà có công năng tăng cường hiện thực, em cũng đừng dùng.”
Phi Phi gật đầu: “Được.”
Lúc ra khỏi cửa, Tạ Vi Thời móc một thẻ ngân hàng đưa cho Phi Phi. “Trong này còn hai, ba vạn, em lấy một ít, còn lại bao nhiêu đưa hết cho Đinh Ái mua thuốc đi. Dạo này Cục Thực Phẩm-Dược Phẩm đã gỡ bỏ luật kiểm soát giá của các sản phẩm máu, giá thuốc tăng mạnh, anh lo là họ sẽ không mua nổi thuốc nữa. Mật mã vẫn vậy.”
Phi Phi cắn môi, nhận lấy tấm thẻ, nói: “Anh làm thế khiến cho em và mọi người cảm thấy bản thân rất vô dụng.”
Tạ Vi Thời vuốt vuốt tóc cô, nói: “Ứng phó tạm thời mà thôi. Vả lại đối với anh mà nói, tiền là thứ vô dụng nhất.”
Phi Phi: “Xì!”
........
Phía bắc của Yến Thành, trong một căn nhà trọ kiểu cũ ở khu vực cũ-mới giao thoa, Phương Trì đang đun nước sôi bằng ấm nước. Cô mới ngủ dậy, đã tắm rửa, nhưng không để vết thương đụng vào nước. Khoá cửa kêu lách cách, Tạ Vi Thời đẩy cửa bước vào, tay xách một túi nylon đựng đầy thuốc men, chiếc máy tính Atom của chàng, trang bị huyễn thực, và hai phần thức ăn sáng.
“Hi.” Cô nói, rồi dùng nước vừa đun sôi để tráng tất cả mọi chiếc ly, bồn.
Nhà trọ này tuy cũ kỹ, nhưng vẫn khá sạch sẽ ngăn nắp, và quan trọng hơn hết là, khác với những khách sạn mới, không cần phải đăng ký phòng bằng thiết bị quét võng mạc hoặc chứng minh thân phận bằng tĩnh mạch. Hiện nay có rất nhiều khách sạn kết nối với Maandala, những khách hàng chứng minh thân phận trong Maandala xong thì có thể dùng M coin để trả tiền thuê khách sạn, lại còn có thể hưởng đãi ngộ được dùng các thiết bị huyễn thực trong khách sạn họ thuê.
“Ngủ ngon không?”
Phương Trì gật đầu. Vẫn phải uống nửa viên thuốc ức chế alpha mới ngủ được. —–Hiện giờ cô chỉ có thể uống từng nửa viên một, thuốc chẳng còn được mấy viên, cô phải gắng gượng đợi cho đến khi vết thương ở vai lành thì mới có thể đi tìm Hà Tâm Nghị lấy thêm thuốc.
“Hôm qua rốt cuộc là anh làm cách nào để biết rằng em đặt vé cho chuyến máy bay đó và ghế ngồi đó?” Phương Trì vừa ăn cháo vừa hỏi.
Tạ Vi Thời cười cười: “Em cho rằng thế nào?”
Phương Trì nói: “Hack vào trang mạng nào có thông tin về vé máy bay?”
Tạ Vi Thời cười lắc đầu: “Thời gian chỉ có một chút xíu như vậy, tay cũng chả có máy để tiện dùng, anh còn chưa đạt đến trình độ thần thánh đó.”
“Thế thì thế nào?”
“Dùng một phương pháp dở hơi nhất.” Chàng đã ăn xong, tay chống đầu nhìn Phương Trì ăn, “Tìm vài cô nương làm việc cho hãng hàng không phụ trách đăng ký thủ tục cho hành khách của các chuyến bay, dặn họ là nếu thấy em đặt vé thì báo cho anh biết.”
“Họ đều ngoan ngoãn báo hết cho anh?” Phương Trì ngạc nhiên.
Tay vẫn chống đầu, chàng thong thả đáp: “Anh xinh trai như vầy, có gì không thể?”
“....... “ Phương Trì suýt phun hết cháo ra.
“Không phải em cũng rất thạo chiêu này sao?”
“Giấm ghen hôm bữa anh vẫn ngậm trong mồm chưa chịu nhả?” Ý Phương Trì là chỉ anh chàng Tak mà cô gặp trong Fight Club.
Chàng cười, cười nghiêng nước nghiêng thành, nghiêng tranh nghiêng cọ.
Sau bữa sáng, Tạ Vi Thời trải xuống giường hai tấm lót màu xanh nhạt chống thấm, thoạt nhìn rất giống băng vệ sinh cỡ khủng và siêu mỏng. Phương Trì vừa nhìn liền khiếp sợ: “!!!!!”
“Đây là gì?!” Cô hỏi.
“Miếng lót dùng một lần cho sản phụ, đã tiệt trùng.”
“.......” Nếu như lúc nãy mắt cô bị quang cảnh kích thích đập vào mặt, thế thì lúc này đến lượt tim cô bị.
“Em cảm thấy giường ở đây sạch rồi hả? Nếu em thấy sạch thì có thể không cần dùng.” Chàng thản nhiên nói.
“.......” Phương Trì câm nín, ngồi lên tấm lót.
Không thể nói chuyện quá cảm tính với người học y được. Chỉ có điều, trải nghiệm thần kỳ kiểu này, thật sự khiến cô mang cảm giác như mình đang sinh con. Song, ngẫm nghĩ một chút, Tạ Vi Thời cũng là người đang ngồi trước mặt, liền cảm thấy nhẹ lòng.
Ồ, với cả xao xuyến nữa.
Cô cởi áo ra, Tạ Vi Thời ngồi sau lưng cô, tháo những lớp băng cô đã tự bó, rồi lấy bông lau kỹ quanh vết thương, sau đó bôi thuốc sát trùng lên vết thương. Máu nhỏ xuống, liền có tấm bạt của sản phụ thấm hết.
“Thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, may là không bị nhiễm trùng.” Chàng nói, “Là do vật hình côn đánh từ phía sau lưng đánh tới đúng không.”
Mỗi vết thương thuật lại một câu chuyện. Phương Trì “ừ” một tiếng.
“Sao lại một thân một mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
“Lẽ nào vẫn hai thân hai mình cùng đi?”
Vì lời cãi càn của cô, Tạ Vi Thời cười khẽ một tiếng rất nhạt phía sau lưng.
Phương Trì chợt bảo: “Hiện giờ em không còn muốn chết cho lắm.”
Tạ Vi Thời thản nhiên hỏi: “Vì anh?” Nói rồi ngón tay ấn lên một chỗ ở vai cô, hỏi: “Đau không?”
Phương Trì không kịp đề phòng, ré lên một tiếng đau đớn, cảm thấy hơi mất kiểm soát, ngượng ngùng nói: “Hiện giờ bỗng dưng lại muốn.”
“Mới đau có một chút liền muốn chết, hèn nhát.” Nói chưa dứt câu, ngón tay lại đổi qua chỗ khác, ấn tiếp, “Chỗ này thì sao?”
Phương Trì không ngờ chàng vẫn còn ấn nữa, lại ré lên đau đớn.
“Trước khi anh ấn anh nói cho em một tiếng được không hả?” Cô càu nhàu.
Tạ Vi Thời dùng bàn tay đã bôi thuốc sát trùng sờ nắn từng nơi một dọc theo xương bả vai của cô, nói: “Nếu như báo cho em biết trước, chắc chắn em sẽ không chịu nói là đau.”
Phương Trì cảm thấy những nơi chàng sờ qua đều đang nóng, đang cháy, đau kiểu thiêu đốt. Nhưng chàng nói không sai. Điều bác sĩ cần biết là phản ứng chính xác trung thực nhất từ bệnh nhân, chứ không phải là sự che giấu.
“Không sao rồi. Xương hơi rạn, điều trị duy trì là được.” Tay của chàng vòng qua vòng eo thon nhỏ của cô từ phía sau lưng, cằm gác lên hõm vai bên phải lành lặn của cô, rủ rỉ bên tai như đang vỗ về.
Phương Trì thở phào, hỏi chàng: “Điều trị duy trì thế nào?”
“Nằm.”
“.........”
“Nằm bao lâu?”
“Ba tháng.”
“Có cách nào khác nhanh hơn không?”
“Không có.”
Phương Trì im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng ngả lưng ra phía sau, tay phải đặt lên bàn tay đang ôm quanh eo cô của chàng.
hết chương 49