Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 50: Chương 50: Cỗ Xe Bí Đỏ Giữa Đêm




Đèn lên. Phố lớn ngõ nhỏ đèn đuốc giăng mắc, dòng người đông nghịt. Con phố Mong Kok ban ngày còn yên ắng, thế mà đến giờ này lại bắt đầu đông vui nhộn nhịp. Cảnh sát đi tuần tra tới tới lui lui.

Từ quán cơm niêu đất, Phương Trì núp trong bóng tối quan sát một chút, nhanh chóng hiểu ra lý do.

Hiệu O không phân phối kính huyễn thực toàn cầu ngay cùng một lúc, mà dùng thủ đoạn “để đói.” Mãi đến tháng Sáu họ mới tung ra ở Hồng Kông trên quy mô lớn. Mà sau khi trải qua một giai đoạn quan sát, tất cả những hãng games quốc tế như Nintendo, Bandai, Nangong, Dream, SEGA, and Ubisoft mới nối đuôi nhau cho ra mắt những games AR (thực tế tăng cường) trong hai tháng vừa qua. Loạt games AR này vừa được tung ra liền tức tốc tạo nên một làn sóng thanh niên kéo nhau ra đường với kính huyễn thực hiệu O để chơi games. Bởi vậy cho nên vào buổi chiều tối, khi tộc “nhân viên công sở” tan ca, thì mới nhộn nhịp hơn ban ngày. Mà cùng với làn sóng hưởng ứng các games AR, các tệ nạn như cướp giựt, cưỡng hiếp v.v. lập tức tăng vọt, cảnh sát bắt buộc phải tăng cường nhân lực cho đội ngũ tuần tra ban đêm.

Phương Trì không dám bước ra gọi xe dưới tình trạng này. Cả một bên cánh tay trái của cô đều không sao cử động được, chiếc sơ mi đã khoác lên mình, dẫu đang đêm đi nữa, cũng không biết rõ được phía sau lưng có thể thấy được vệt máu hay không. Đường phố mà đông người thì dễ thu hút sự chú ý của người khác, huống chi hiện giờ mà đi gọi xe dám chừng radio trên xe đang còn phát sóng thông tin truy bắt tội phạm của cảnh sát.

Cô tiếp tục nấn ná cho đến khuya không còn ai, đèn thưa thớt lác đác, mới giơ tay vẫy một chiếc taxi.

Còn mỗi chuyến bay cuối cùng, bay qua đêm từ Hồng Kông về đến Yến Thành cất cánh lúc 11 giờ 58 phút. Máy bay rất nhỏ, dãy ghế xếp theo dạng 2-3-2. Cô đặt vé bằng di động, phát hiện chả còn được mấy chỗ tốt. Cô không hy vọng có người khác ngồi quá gần mình, nên chọn một chỗ ngồi phía ngoài ở hàng cuối cùng, kế ngay buồng vệ sinh, bên cạnh không có ai.

Lúc đến phi trường đã gần 11 giờ. Tuy đã rất sát với giờ soát vé lên máy bay, nhưng số người cũng đã giảm nhiều, cả khu vực khởi hành rất vắng. Qua hải quan, qua cổng an ninh, hoàn toàn không phải xếp hàng. Phương Trì không có hành lý, vóc dáng lại nhỏ bé mảnh mai, những nhân viên ở đó cầm hộ chiếu đối chiếu với mặt cô một chút rồi để cho cô qua cửa. Phương Trì máy móc nghe theo lời chỉ huy của nhân viên cho đến khi nhân viên ở cổng an ninh nói, “Được rồi, đi đi!” Cô mới sực tỉnh, giật mình phát hiện bản thân cứ đảo mắt mờ mịt nhìn quanh từ nãy đến giờ.

Thì ra...... biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông.

Chiếc máy bay này không được bất cứ ưu đãi nào ở phi trường, cổng ra tới máy bay rõ xa. Dọc đường vắng tanh vắng ngắt, lác đác vài ba người đang ngồi hoặc đang nằm, nhưng hoàn toàn không gặp bóng dáng quen thuộc nào. Từng đôi từng đôi tình nhân nép vào nhau, có một cặp tình nhân trẻ đang đi bên cạnh, cô gái đã buồn ngủ díp mắt, ôm lấy cánh tay của chàng trai, gần như đang ngủ luôn trên vai của cậu ta. Chàng trai chậm rãi bước, vừa đi vừa nhìn khuôn mặt mơ màng của cô gái mỉm cười. Nụ cười ấy đến tự đáy lòng, nhìn vào khiến người khác cảm thấy ngọt ngào.

Phương Trì ngây người ra nhìn một lúc, chàng trai kia hình như để ý thấy, liếc qua chỗ cô, cô mới nhận ra rằng mình đã thất thần. Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi giày bắn đầy nước bẩn của mình, nở nụ cười nhạt.

Lúc cô lên được máy bay, đã rất muộn, chỉ còn 5 phút nữa đóng cổng. Vội vàng đưa vé rồi vào trong khoang, chạy thẳng đến chỗ ở hàng sau chót đã đặt vé trước đó.

Ngủ thôi, cô nghĩ. Tỉnh dậy rồi, sẽ là một ngày mới.

Hàng ghế cuối cơ bản là trống không. Phương Trì đến chỗ ngồi của mình nhìn nhìn, bất ngờ thấy chỗ cạnh cửa sổ có một người đang ngồi! Anh ta kê một chiếc gối bơm hơi ngay cổ, mắt đeo đồ che mắt, đang rúc mặt vào cửa sổ ngủ. Điều hoà trong máy bay mở lớn, trên người anh ta đắp một tấm chăn mỏng của hãng máy bay.

Phương Trì không vui. Cô đặt chỗ ngồi là đã muộn lắm rồi, cố ý chọn hàng ghế cuối không có ai. Người này còn chọn chỗ sau cả cô, tại sao không đi chọn dãy ghế cạnh cửa sổ bên tay trái không có ai, mà nhất định chen với cô?

Không hiểu nổi.

Phương Trì đang còn định đi qua dãy bên kia ngồi, chợt có một hành khách khác hối hả chạy vào, ngồi xuống chỗ ngay kế cửa số ở dãy ghế bên kia.

“.........”

Fine.

Phương Trì vào dãy ghế chính giữa, phía đuôi mắt lướt qua sườn mặt của anh chàng nọ, chợt cảm thấy có gì đó lạ lạ. Khoé miệng của anh ta—-hơi vểnh lên. Tim của Phương Trì dậy sóng, không cách nào bình tĩnh được nữa. Cô mím chặt môi, đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng ngồi xuống. Giống thật. Vóc dáng, thể hình, đường nét của khuôn mặt......đều giống y hệt.

Nhưng sao lại có thể chứ! Đâu ra chuyện trùng hợp như vậy được! Một tiếng trước khi lên máy bay, cô mới đặt vé, thông tin trong web chìm cần hơn một tiếng đồng hồ mới cập nhật kịp. Cho dù chàng có thần thông quảng đại đến đâu đi nữa, làm sao có thể biết ngay được tin cô đã đặt vé? Phải biết rằng hệ thống thông tin của hãng hàng không cũng không phải dễ hack vào được. Huống chi hiện giờ chàng không có máy tính của chàng trong tay.

Bàn tay phải của Phương Trì vươn đến, ngập ngừng, nhưng lại không sao kiềm chế được. Cô nhẹ nhàng đặt tay phía trên tấm chăn mỏng của người nọ——

“Cô à, xin cô thắt dây an toàn—–”

Phương Trì ngẩng phắt đầu, thấy cô tiếp viên hàng không đang đứng đó nhìn chằm chằm tay của cô đầy vẻ khó hiểu. Cô rút tay về, thắt dây an toàn, xong thấy cô tiếp viên hàng không khom người vỗ vỗ lên người bên cạnh, nói: “Thưa anh, anh dậy đi, xin anh để ý kỹ những tài sản cá nhân mang bên mình.”

Phương Trì: “........”

Người kia gật gật đầu, quấn chăn sát vào người hơn, sau đó lại quay mặt vào của sổ ngủ tiếp. Cô tiếp viên hàng không nhìn Phương Trì chằm chằm một lúc rồi mới rời đi, giống như đang cảnh cáo cô phải yên phận, đừng nghĩ đến việc động tay động chân.

Máy bay đã cất cánh.

Phương Trì ngồi im lặng, ngồi lưng thẳng tắp. Thật ra cô không dám dựa lưng. Vết thương phía sau vai vẫn đang đau đớn dữ dội, tựa vào lưng ghế sẽ càng đau. Sau khi máy bay ổn định độ cao, tiếp viên hàng không đẩy xe đưa đến thức uống, cô xin một ly nước bạc hà.

Người ngồi ghế bên trong vẫn đang ngủ.

Khí lưu không êm, máy bay tròng trành, ngón tay út của Phương Trì hơi bị va, nửa ly nước còn thừa liền rớt xuống, làm ướt người ngồi ghế trong. Cuối cùng thì người đó cũng rục rịch. Anh ta ngồi dậy, gỡ miếng che mắt và giở tấm chăn ướt nhem ra, xoay ngang người, tay phải đặt ngay lên chỗ vịn của tay trái của cô, kẹp cô giữa lưng ghế và anh ta.

Máy bay kêu ồn ào.

Phương Trì nhìn gương mặt gần trong gang tấc, mang vài phần tức giận ấy, bình tĩnh nói:

“Anh chưa thắt dây an toàn.”

Chàng thò tay trái, tháo luôn dây an toàn của Phương Trì.

Phương Trì liếc quanh một vòng, người thứ ba ở hàng ghế chót này đang ngủ rất say. Hàng ghế cuối, không có ai để ý.

“Tôi gọi tiếp viên đấy.” Phương Trì nói.

“Anh ngửi thấy mùi tanh của máu, và mùi tanh của cá.” Chàng nói rất khẽ, giọng không thể gọi là đang vui.

“Anh bị ảo giác rồi.”

“Không có khả năng.”

“Anh bị ảo giác rồi.” Phương Trì lại lặp lại.

Chàng lạnh lùng nhìn vai trái của cô một cái, đưa tay gỡ nút áo của cô ra. Nút áo bị cô cài đến chiếc trên cùng.

“Anh làm gì đó hả!” Phương Trì dùng tay phải túm chặt lấy cổ áo mình, thì thào khiển trách chàng.

“Còn không phải là đồ của em nữa.” Chàng nói.

“Em muốn mặc gì thì mặc, là tự do của em.” Cô quạt ngay lại.

Chàng chợt vòng tay trái quanh vòng eo nhỏ của cô, bế bổng cô lên từ ghế ngồi, xách cô vào trong buồng vệ sinh ngay phía sau lưng cô. Phương Trì giãy giụa, nhưng khổ nỗi chỉ có thể giãy được nửa bên người, lại không dám la to, sợ có người trên máy bay phát hiện, kết quả liền bị chàng chiếm thượng phong, nhét thẳng vào trong buồng vệ sinh. Chàng cũng chen theo vào, rồi trở tay khoá cửa.

Buồng vệ sinh của máy bay cỡ nhỏ đặc biệt chật chội, hai người vào đó đứng, liền chiếm sạch bách mọi không gian của nó, thậm chí không có chỗ để xoay người. Cả hai gần như dính sát vào nhau. Chàng chặn cửa, Phương Trì gần như không có khả năng tự đi ra được. Phương Trì dùng một tay chống lên ngực chàng, nhướn mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Cho anh xem vết thương của em.” Chàng trầm giọng. Chàng cao lớn, đầu hoàn toàn che khuất bóng điện phía trên, Phương Trì ngước đầu nhìn vào mặt chàng, thấy mây đen giăng đầy, sắc mặt không thân thiện. Cũng phải, bị cô đá ở phi trường như vậy, ai vui cho được?

“Em không bị thương.” Cô thản nhiên nói.

“Cả một tay bên trái cho tới bây giờ vẫn chưa cử động, em còn nói không bị?” Giọng điệu của chàng lạnh lẽo.

Phương Trì thản nhiên cười, “Có muốn em cử động cho anh xem?” Nói rồi cô thật sự xoè 5 ngón tay ra, đang định nhấc tay lên. Vừa nhích một chút, lại đau kinh khủng. Trên mặt cô vẫn treo nụ cười như chẳng hề hấn gì.

Khoé miệng đang bị phủ bóng tối của chàng hơi giật, môi đang mím chặt thì thoáng mấp máy, rồi dùng tay ấn tay trái của cô xuống. “Đừng cử động nữa.”

Phương Trì cười khẽ.

Chàng khẽ nói: “Đừng cười như vậy.”

“Tại sao?”

Chàng không nói gì, mắt nai sâu lắng như đầm nước lạnh dưới đáy vực.

“Vớ vẩn.” Miệng cô thì lầm bầm rất khẽ, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng mơ màng, tay phải vòng qua cổ chàng, bất chợt nhón chân hôn lên khoé môi của chàng.

Tạ Vi Thời đứng yên bất động, nhìn cô thu lại nụ hôn bất ngờ đó, lẳng lặng hỏi:

“Chẳng phải nói là đã hối hận rồi à?”

Ánh mắt của Phương Trì trầm xuống, nhìn qua một bên, lại cúi đầu cười một tiếng, nghe như đang tự giễu mình.

Chàng chợt nhón lấy hai bên má trắng nõn của cô, hôn đáp lại. Đầu lưỡi của chàng cuốn lấy đầu lưỡi của cô, lướt qua răng cô, như muốn được thưởng thức trọn vẹn vị bạc hà trong miệng cô. Chàng hôn phần cổ dưới mang tai cô, hai tay mơn man từ phía dưới áo của cô lên đến phía trên. Tầm mắt của Phương Trì quét ngang qua hình ảnh hai người đang hôn nhau trong tấm gương trước mặt, cơ thể thế mà lại mềm nhũn ra, suýt nữa rên thành tiếng.

“Máy bay bất chợt va vào một tầng khí lưu và bị chấn động, sẽ ngừng sử dụng buồng vệ sinh......”

Hai người liền đột ngột dừng ngay lại. Phương Trì ngồi trên người Tạ Vi Thời, khuôn mặt trắng xanh đã hơi ửng hồng. Tạ Vi Thời vuốt mái tóc hơi ẩm của cô, không nói gì, cũng không hỏi gì.

“Đi ra đi.” Chàng thì thào. “Em không cần phải giấu anh. Em bị thương không nhẹ, sau khi xuống máy bay thì để cho anh xem.”

Phương Trì ừ một tiếng. Tạ Vi Thời hiểu cô rất rõ, tình trạng của cô hiện giờ, nếu như không bị ép đến cùng đường, thì tuyệt đối sẽ không vào bệnh viện. Mà mới vừa rồi, động tác có dữ dội cách mấy, chàng vẫn không hề đụng vào vết thương của cô.

Rốt cuộc thì vẫn không giấu chàng được.

Sâu trong ngõ ngách bí mật của đáy tim, những gì cô bằng lòng thừa nhận, những gì cô không bằng lòng thừa nhận, thật ra đều đã không còn quan trọng nữa.

hết chương 48

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.