Phương Trì đăng nhập Maandala, tin nhắn từ Reboot lại lập tức xuất hiện. “Ơ? Không phải hiện giờ cậu đang ở trên máy bay à?”
“Có chút thay đổi bất ngờ, dừng lại ở Hồng Kông.”
Phương Trì điều chỉnh kính huyễn thực một chút, xoay cho camera chĩa thẳng vào Akasaka đang ngồi trước mặt, chắc chắn là nhất cử nhất động của ông ta đều xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
......Bên kia đang gõ chữ......
......Bên kia đang xoá......
Reboot làm khỉ gì thế này. Phương Trì đang còn nghĩ như vậy, một tin nhắn ngập dấu chấm than của Reboot bay đến:
“Ta fuckkkkk! Gì thế này! Guest lên mạng!!!”
Phương Trì đang tải tệp Hồ Sơ Tuyệt Mật từ cổng thông tin cloud xuống. Chế độ tốt nhất để đọc Hồ Sơ Tuyệt Mật đương nhiên là bằng dạng plugin trong hệ thống Maandala của mình, nhưng vì vấn đề an toàn, Phương Trì không làm như vậy.
“Anh ta lên mạng làm gì?”
“Chưa biết nữa......Tớ đã xuyên không đến chỗ đó...... Ta fuck!—Thoắt cái đã biến mất!”
“Chắc là xuống web chìm rồi.”
“Có vẻ vậy. Ta fuck! Ôi nam thần của tớ coi bộ vẫn là nam thần của tớ, thiết giáp vẫn còn đó! Tớ đang rơi lệ.......”
“Đồ điên.”
“Cậu nào thấu hiểu được mơ ước và nhiệt huyết của thiếu niên mới lớn của tớ!”
Nhiệt huyết dành cho mơ ước chỉ tồn tại khi nó còn là mơ ước. Đến khi cậu thực hành nó rồi, nó là gông cùm, là hình cụ, là lửa luyện ngục nhìn không thấy lối thoát. Phương Trì đang còn nghĩ thầm thì tệp Hồ Sơ Tuyệt Mật đã thấp thoáng mơ hồ xuất hiện ở trước mặt. Cô vứt cho Reboot một tin nhắn: “Có việc, chạy đây.”
Xác minh bằng mật khẩu Akasaka đưa xong, một chiếc cổng Torii kiểu Nhật từ từ hiện ra trong bóng tối. Hai chiếc đèn lồng màu đỏ trông như hai con nhộng phía trên chiếc cổng torii chậm rãi bật sáng, sương mù từ từ tan đi.
Phương Trì siết chặt hai bàn tay. Tuy trong lòng vẫn bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, nhưng cô lại âm thầm cảm nhận được sự mong đợi, cùng với chút sợ hãi. Bởi vì ở bên kia của cánh cổng, là một Shi-tô trong quá khứ đang đợi cô.
—-Không ngờ lại là một con cá lớn. Cá rất rất lớn.
Một bóng người lơ lửng giữa không trung, tựa như một vị thần mới sinh ra giữa biển. Chắc đây là thời kỳ lúc Maandala mới được dựng lên, lưu lại một tấm hình huyễn thực sớm nhất của avatar của Thịnh Diễm thuở sơ khai. Ngược sáng nên không rõ lắm, Lacrimosa bước qua cánh cổng torii, đến dưới chân của cái avatar đó.
Đấy là một avatar rất oai phong, trường bào màu trắng cùng với tóc dài bay bay không cần gió. Phương Trì chưa dám nhìn thẳng vào toàn thân của avatar đó ngay lập tức, ánh mắt chậm chạp nhích lên—-Nơi lồng tim của avatar đó, là một khoảng trống. Tim của Phương Trì chợt chùng xuống, mang một dự cảm không lành. Cô đi vòng ra phía sau của avatar đó, xác nhận đấy là một khoảng trống. Từ đàng sau cô vẫn có thể nhìn thấy chiếc đèn lồng màu đỏ trên cổng torii rõ mồn một.
Đừng......
Đừng là như vậy.......
Lacrimosa đứng trước mặt lốt avatar đó, ngước mắt lên.
Một chiếc mặt nạ màu đen tuyền, góc cạnh rõ ràng, hai tia chớp chạy ngoằn nghoèo từ trên trán xuống đến hai bên má. Quả nhiên là T.N.T. Thịnh Diễm là T.N.T!
Cô không thể nào nhận lầm cái avatar đặc biệt đó được! Trong Ba Chàng Ngự Lâm, ba cái avatar đều khác nhau, Guest là người xuề xoà nhất, không những giữ nguyên cái tên hệ thống tự động chỉ định lúc ban đầu, mà avatar cũng là avatar do hệ thống tự động chỉ định. Anh ta không thay đổi bất cứ chi tiết nào cả. Creeper thì tạo ra một ver. Gaara khôi hài, chả ra đâu và đâu, nhưng cũng đáng yêu. Chỉ có T.N.T, cái avatar rất trang trọng và thần bí này, khi đó được rất nhiều cô gái yêu thích. Cho nên trong những vụ làm ăn của Ba Chàng Ngự Lâm, T.N.T. luôn là người bị giành trước tiên.
Lúc Maandala mới được thành lập, các tính năng bề ngoài của avatar bị hạn chế, nhất là các biểu cảm trên khuôn mặt, nhìn rất cứng nhắc, khác xa sự tinh tế của hiện nay. Cái avatar hai màu trắng đen của TNT đã lợi dụng mặt nạ và trường bào để hoàn toàn giải quyết được vấn đề đó. Anh cũng là avatar dùng mặt nạ và trường bào sớm nhất trong Maandala, sau đó vô số người bắt chước.
Phương Trì không tả được cảm giác trong lòng mình. Cô và Thịnh Diễm đã ở bên nhau lâu như thế, họ luôn coi mình là người thân thuộc nhất của người kia. Thịnh Diễm hiểu cô còn hơn cả Cốc Ưng, Phương Viện, và Hà Tâm Nghị, nhưng rõ ràng là cô không hề hay cho đến bây giờ, Thịnh Diễm là T.N.T.
Thì ra là một người xa lạ quen thuộc nhất.
Đi tiếp, Hồ Sơ Tuyệt Mật như một viện bảo tàng cá nhân khổng lồ. Tất cả những lời T.N.T đã từng đăng trên các diễn đàn, những bài diễn giảng anh đã từng phát biểu thay mặt cho Ba Chàng Ngự Lâm trong các đại hội về bảo mật thông tin, có cả hình chụp chung với Guest và Creeper ở Chiba City........ đều như tuyết, đua nhau rơi, rồi như đèn kéo quân, lần lượt lướt qua trước mắt của Lacrimosa.
Những bài diễn thuyết và luận văn công khai đó, phần lớn Phương Trì đều đã biết đến, điều mà cô chưa từng được thấy, là quá khứ của T.N.T cùng với Guest và Creeper. Thì ra Ba Chàng Ngự Lâm thật sự thân thiết như anh em. Đặc điểm của mỗi cá nhân trong trong ba người bọn họ đều rất rõ ràng, Creeper thì thích khoe khoang và hài hước; T.N.T là một người có tính cách của một lãnh đạo, thích phô bày, rộng rãi, trượng nghĩa; Guest thì tương đối ít hoạt động hơn, trầm lặng tựa như lúc nào cũng đang suy tư—-nhưng nào có ai ngờ, trong lĩnh vực hack, Guest lại là người tấn công mạnh nhất?
Có điều, tất cả mọi chuyện này đều xảy ra trong năm 2014, cái năm Maandala được chính thức thành lập, cũng là nơi Ba Chàng Ngự Lâm nổi danh, và là năm huy hoàng nhất của họ. Cô sẽ không nhớ sai. 2014 cũng chính là dạo Thịnh Diễm học nghiên cứu sinh năm nhì. Đến tháng Bảy, Ba Chàng Ngự Lâm đã tới quán karaoke huyễn thực trực tuyến lớn nhất, hát hò suốt một đêm, toàn bộ quá trình đều được chiếu trực tuyến, cũng đã được Hồ Sơ Tuyệt Mật ghi lại toàn bộ. Lần đó có lẽ họ uống xỉn, hát hò đến sau chót, T.N.T và Creeper đều khóc bù lu bù loa, chỉ có Guest vẫn im lặng bình tĩnh. Phương Trì nghe họ hát bài ca tốt nghiệp năm đó của Yến Đại:
“......Tháng ngày thanh xuân nay đã không còn nhiều. Cám dỗ, trần trụi, u buồn, trốn tránh, nào có ai không phải phàm nhân......”
Trong quá trình chiếu trực tuyến, có người bình luận trên màn ảnh: “Thì ra Ba Chàng Ngự Lâm tốt nghiệp năm nay từ Yến Đại! Ba thằng nhóc...... đúng là một đám ATSM.” T.N.T trông thấy hàng chữ đó, nhào tới trước ống kính phẫn nộ nói: “Con nít thì sao! Ảo tưởng sức mạnh thì sao! Nhìn không quen thì cút!”
Đấy chắc là lần đầu tiên Phương Trì trông thấy Thịnh Diễm cho phép bản thân buông thả.
Tiến vào năm 2015, tất cả mọi dữ liệu đều trống không. Cả một hành lang dài của Hồ Sơ Tuyệt Mật vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại lác đác vài ba tấm hình của avatar được chụp theo định kỳ. Thịnh Diễm và Thịnh Thanh Hoài cùng gia nhập Cục An Ninh Mạng lúc nó mới được thành lập cuối năm 2014, có thể gọi là hai thành viên sáng lập của cục. Nhưng rất rõ ràng, sau khi anh vào Cục An Ninh Mạng, liền triệt để trút bỏ cái lốt T.N.T. Đầu năm 2015, có một quãng thời gian hồ sơ hình ảnh của avatar hoàn toàn bỏ trống, rồi sau đó mới biến thành Shi-tô mà cô quen biết. Tựa như một năm trôi qua, toàn thế giới đều thay đổi. Hết thảy mọi người cũng đều thay đổi.
“Akasaka, avatar đã bị “rửa tin” thì các ông vẫn có thể lần ra được thông tin?” Phương Trì vẫn chĩa súng vào Akasaka.
Ông ta giảo hoạt cười một tiếng, “Cái đó đương nhiên là nghề của chúng tôi, chứ nếu không thì làm sao có cơm ăn chứ! Nó giống như đặt một máy theo dõi ở trên mỗi một avatar, cho dù có “rửa tin,“ cũng vẫn bị máy theo dõi của chúng tôi lột trần. Cho nên cô yên tâm, con cá mà cô đang nhìn, cho dù thay da đổi lốt, nhưng vẫn đích thực là con cá mà cô muốn.”
Lúc công nghệ huyễn thực chưa hoàn toàn trở nên phổ biến, chợ đen trên mạng đã có một ngành công nghiệp đen mang tên công nghiệp phong bì tin. Tin ở đây là tức là tài khoản QQ trên Tencent bị đánh cắp. Một bộ số QQ của người dùng cộng với mật mã thì gọi là một tin, một phong bì tin thường thường là gồm 1 vạn tin. “Rửa tin,“ có nghĩa là do một “chuyên gia rửa tin” lấy hết tất cả những gì có giá trị trong tài khoản QQ đó, ví dụ như tiền Q coins, các trang bị huyễn thực v.v., khiến cho tài khoản đó thay da đổi lốt, rồi lại đóng gói nó thành một tài khoản mới. Sau khi được rửa tin, tài khoản QQ này hoàn toàn không còn là tài khoản QQ trước đây nữa.
Chính vì sự tồn tại của ngành công nghiệp rửa tin này, mà trong thời đại Tencent vẫn còn thống trị thị trường công nghệ thông tin ở Trung Quốc, cho dù các sản phẩm của nước ngoài có vào được đến Trung Quốc, thì lúc chiêu thị sẽ vẫn bị hàng nhái trong nước đánh thua sấp mặt. Bởi vì các hãng nước ngoài không hiểu Trung Quốc, nhất là thị trường chợ đen trên mạng của Trung Quốc.
Lợi dụng khả năng gửi tin nhắn đến số lượng lớn cùng với khả năng quảng cáo trong không gian QQ của phong bì tin, các sản phẩm nhái luôn chiếm tiên cơ trong giai đoạn chiêu thị và quảng cáo. Sau khi Maandala xuất hiện, nó đã triệt để tiêu diệt ngành công nghiệp phong bì tin chợ đen này. Kỹ thuật đăng nhập bằng tĩnh mạch đã tạo nên một mối quan hệ tương ứng 1 và 1 giữa người dùng và avatar, khiến cho việc đánh cắp avatar bị mất sạch ý nghĩa, và vì thế cũng càng không có khả năng lợi dụng nó để lừa đảo hoặc xúc tiến tiếp thị. Đấy cũng là lý do vì sao Maandala được cho là có công quét sạch thị trường mạng.
Nhưng mặc dù công nghiệp phong bì tin đã chết ở thời đại công nghệ huyễn thực, không có nghĩa là việc rửa tin không còn tồn tại. Trong Maandala, mỗi một người chỉ chọn được một avatar, mỗi một avatar chỉ có thể mang một tên. Muốn giữ avatar của mình, nhưng lại không muốn dùng tên của avatar trong quá khứ, thế thì chỉ còn có một con đường—-rửa tin.
Nói trắng ra, chính là tự mình cướp tài khoản của mình. Mượn quyền của một tài khoản nhân viên quản lý trong Maandala, tự mình cướp avatar của mình, rồi gột sạch sẽ nó. Hành vi này, ngoài những nhân viên đang làm việc cho Maandala ra, thì chỉ còn những người của Cục 19 có thể làm được. Mà việc rửa tin này bị coi gần như là cấm kỵ trong công ty Maandala, tuyệt đối không được chạm vào.
Nhưng một avatar đã được rửa tin rồi, trên bản chất vẫn là avatar đó. Tất cả mọi thông tin về nó bị hệ thống của Maandala chôn vùi trong hố đen vẫn nằm đó. Cho nên lúc tên cướp tài khoản dùng Shi-tô để đi đến nghĩa địa, thì Creeeper mới xuất hiện! Bởi vì đấy là T.N.T!
T.N.T, người đã từng là người bạn chí cốt của Creeper!
Cô đã từng ghé khu nghĩa địa rất nhiều lần, và cũng có cả đống lập trình viên và hackers, đều đã ghé qua nghĩa địa, nhưng xưa nay chưa bao giờ nghe ai nói là đã gặp Creeper. Nhưng avatar của Shi-tô vừa bước vào, Creeper liền xuất hiện, dĩ nhiên là vì T.N.T có quan hệ thân thiết nhất với Creeper! Trước đây cô chưa từng bao giờ nghĩ đến điểm này!
Phương Trì túm tóc mình, chợt bình tĩnh hẳn lại. Nếu như Shi-tô chính là T.N.T, vậy thì kẻ cướp tài khoản là ai? Câu trả lời như chực xông ra, cô chợt quay phắt người, chỉ thấy trong tầm của máy camera có một bóng đen chém mạnh tới! Cô lách được đầu qua một bên theo bản năng, bóng đen đó tấn công rất mạnh vào vai trái của cô, khiến cho cả cánh tay trái và vai trái của cô như đã đứt lìa. Chịu đựng đau đớn kịch liệt, cô nhanh chóng bắn một phát về hướng kẻ đó, sau đó xoay người bắn thêm một phát vào Akasaka đang bổ nhào tới!
Cô giật phăng cặp kính huyễn thực ra, cưỡng hành đăng xuất ra khỏi Maandala, mái tóc trước đó đã được cột lại cũng vì vậy mà xổ ra. Aksaka nằm dưới đất ôm bụng rên rỉ, đồng bọn kia của Akasaka cũng ngã gục dưới đất. Cô kề súng ngay trán Akasaka, ông ta co rúm không ngừng khóc lóc xin tha. Cô cắn chặt răng, sờ sờ khẩu trang vẫn luôn che kín hơn nửa khuôn mặt của cô, thu súng lại, chạy ra ngoài. Ở gian hàng có một số cá trê được giữ cách ly đang bơi qua bơi lại trong những cái ao chật hẹp và đục ngầu, đen thùi lùi như quái vật, mang một cảm giác rất không chân thật. Cô nhét khẩu súng vào trong miệng của một con đang nuốt bọ chỉ đào, rồi tức tốc bỏ chạy.
........
Vai trái bị thương nặng không ngừng chảy máu. Hai phát súng kia đã kinh động cả khu chợ thuỷ sản, còi cảnh sát nhanh chóng huýt ầm ĩ khắp nơi. Phương Trì không dám đường đột gọi xe, cô chạy xuyên qua khu dân cư, giật được hai chiếc áo ai đó đã giặt sạch đang phơi khô, rồi xé rách vải của chiếc áo thun trên mình, bó bừa chỗ vết thương trên vai cho đến khi không còn thấy máu nữa mới yên tâm. Cả một bên vai trái và cánh tay đau buốt tim, đau đến độ cô gần như sắp nôn ra. Cách đó không xa, tiếng còi xe cảnh sát không ngừng réo, thỉnh thoảng lại có cảnh sát dắt chó đi ngang qua con hẻm nhỏ. Cô núp co ro trong một xó, cố gắng chịu đựng mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi trời đã tối hẳn mới chậm chạp đi ra.
Đói bụng. Cả buổi trưa hôm nay chưa ăn bữa cơm nào. Mò trên người, vẫn còn một số tiền lẻ bằng mỹ kim, vào ăn một bữa trong một chỗ chuyên bán cơm niêu đất. Cô dùng internet trong quán ăn để tra xem chuyến bay hôm nay về lại Yến Thành khi nào cất cánh, may sao cô vẫn còn mang hộ chiếu giả trên mình. Ăn cơm xong, quán cơm đưa kẹo bạc hà để ngậm cho sạch miệng, cô ngậm một viên trong miệng, nghĩ bụng, có lẽ Tạ Vi Thời đã rời đi mất theo chuyến bay kia rồi. Dù sao thì chàng ở lại cũng đâu có ích gì? Chỉ cần cô không muốn bị chàng tìm ra, chàng làm cách nào đi nữa cũng sẽ tìm không ra. Điểm này, hẳn là Tạ Vi Thời hiểu rất rõ.
Nhưng lúc này đây, cô lại vu vơ hy vọng Tạ Vi Thời có thể xuất hiện trước mặt cô. Cô nghĩ, đúng là cô rõ lộn xộn. Hoặc cũng có lẽ là cô đã thật sự “chỉ cần mỗi mình anh” rồi.
hết chương 47