“ Anh... anh... “ Đỗ Dương Xuân Hy mím chặt môi không thể nói gì.
Khổng Bắc Trình bỏ cánh tay cô xuống, anh nhìn Đỗ Dương Xuân Hy như vậy cũng đau lòng.
Không nỡ làm cô đau nhưng cô là người không hợp tác và anh chỉ có thể cương thôi.
Mềm quá thì cô sẽ chạy mất, nhưng cương rồi đấy! Nhìn hai mắt cô đỏ ửng nhìn đôi môi mím chặt làm anh đau thật là đau a.
Khổng Bắc Trình lấy khăn giấy ở trong ngăn kéo nhỏ của xe ra lau mặt cô xong, khẽ lau nhẹ môi cô.
“ Đừng cắn môi, chảy máu bây giờ. “
Đỗ Dương Xuân Hy im lặng không nói gì.
Khổng Bắc Trình nhíu chặt mày.
“ Hay em lại muốn anh hôn em thì em mới dừng cắn? “
“ Anh đừng có mà quá đáng... híc.. “ Đỗ Dương Xuân Hy đáng thương hề nói.
Khổng Bắc Trình thở dài một hơi.
“ Haizz... “ anh xoa nhẹ đầu cô.
“ Đừng dỗi như vẫy! Anh chỉ là yêu em đến muốn phát điên thôi. “
“ Bây giờ đi ăn nhé! “
“ Không ăn. “ Đỗ Dương Xuân Hy mím môi nói.
Khổng Bắc Trình cười khẽ.
“ Phải ăn nha, hổng thôi anh cho Hy Hy ăn cái khác thay ăn sáng đấy! “
“ Anh... anh... “
Thế là buổi sáng dằn co một lúc lâu, Khổng Bắc Trình thành công dọa Đỗ Dương Xuân Hy và đưa cô đi ăn sáng.
Buổi ăn sáng không quá cầu kỳ nhưng nơi ăn sáng rất sang trọng.
Đỗ Dương Xuân Hy im lặng ngồi ăn.
Khổng Bắc Trình thì cứ gấp món này đến món khác cho cô cho đến khi Đỗ Dương Xuân Hy lấy tay che chén của mình lại khó chịu nhìn Khổng Bắc Trình nói.
“ Anh đừng nhìn tôi nữa lo ăn đi. “
Khổng Bắc Trình cười cười chính mình ăn vài ba miếng rồi buông đũa tính tiền, nắm tay Đỗ Dương Xuân Hy đi ra ngoài bãi đỗ xe lái về Khổng Thị.
“ Bình thường mấy giờ vào làm việc? “ Đỗ Dương Xuân Hy nhìn nhìn điện thoại hỏi.
Khổng Bắc Trình khẽ nói.
“ Sáu giờ ba mươi. “
Đỗ Dương Xuân Hy nhíu mày chặt hơn nhìn đồng hồ điện thoại.
“ Khổng Bắc Trình, anh điên rồi hay sao? Bây giờ đã là chín giờ sáng? Ngày đầu tiên tôi đi làm mà anh lại đưa tôi đi trễ? “
“ Ơ sao lại đổ lỗi lên người anh? Anh nhớ là em là người dậy trễ. “ Khổng Bắc Trình nói xong liền nhìn thấy gương mặt thối hơn cả thối của Đỗ Dương Xuân Hy vừa lòng nói.
“ Vợ của chủ tịch đi giờ nào chẳng được! Em đừng lo. Cho dù nửa đêm em gọi họ đến làm việc cũng không ai dám nói gì đâu. “
“ Tôi không phải vợ anh, và cũng không có phước phần đó rồi. “