Bánh Bao Nhà Ai

Chương 39: Chương 39: Cha! Phải biết lấy sòi xám làm gương a~




Tôn Dương cầm bản báo cáo mà mọi người thức đêm tăng ca để gấp gáp hoàn thành đi gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, khi đi vào không khỏi sửng sốt.

Hắn đã nhìn thấy gì? Tổng giám đốc đại nhân anh minh thần võ, anh tuấn khí phách của bọn họ đang ngồi chơi xếp gỗ với tiểu thiếu gia trên bàn công tác…..Hơn nữa cái mông đầy thịt của tiểu thiếu gia đang ngồi lên một chồng văn kiện, hình như là báo cáo tổng kết và báo cáo tài vụ thì phải……

Cha con hai người đang chơi vui vẻ, Tư Không Viêm Nghiêu cầm khối gỗ hình chữ nhật nói với con, “Bánh Bao, con đổi cho cha ba khối xếp hình hình vuông, được chứ?”

Bánh Bao lắc đầu, “Không đổi.” Nói xong bé vươn tay lấy hai khối hình vuông xếp ở nền nhà nhỏ bé đã lắp ráp ổn thỏa, ngửa đầu nói, “Cha, con thiếu một khối hình tam giác xếp thành nóc nhà, con lấy hai khối hình chữ nhật đổi với cha, có được không ạ?” Nói xong còn cười đến là đáng yêu, mưu đồ hấp dẫn cha bé.

Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, chỉ vào khối gỗ Bánh Bao mới đặt ở nền nhà làm ghế dựa, “Cha bây giờ cần ba khối hình vuông, nếu Bánh Bao muốn đổi, thì phải lấy ba khối hình vuông đổi, cha có thể đổi cho con một khối tam giác cộng thêm một khối hình chữ nhật.”

Bánh Bao bĩu môi, nhìn nhìn hai khối hình vuông bé đặt làm ghế dựa, sau đó lại nhìn nhìn khối hình chữ nhật Tư Không Viêm Nghiêu cầm trong tay, nghĩ nghĩ một lúc mới mở miệng, “Con chỉ dùng một khối tam giác thôi, nhưng cha phải đồng ý với con, lần sau chơi tiếp cha phải cho con một khối hình chữ nhật và hai khối hình tam giác để đền đáp lần này con giúp cha đó.”

Tư Không Viêm Nghiêu tươi cười mở rộng, “Đồng ý.” Con anh không tồi nha, còn biết tính đến lần hợp tác thứ hai nữa, có tố chất kinh doanh.

Tô Dương ngồi bên cạnh xem chậc lưỡi, tiếu thiểu gia này cũng thật thông minh, không phải nói mới có bốn tuổi thôi sao, đầu óc không ngờ lại linh hoạt như vậy. Không chỉ lấy được khối gỗ mình cần, lại còn lôi kéo được ông chủ hợp tác với bé lần sau kiếm lợi cho mình, thật sự là quá thông minh.

Chờ cha con hai người chơi xếp gỗ xây nhà xong, Tôn Dương tiến lên cầm bản báo cáo đưa cho Tư Không Viêm Nghiêu, “Thưa sếp, anh xem bản kế hoạch mọi người đã làm, nếu có chỗ nào cần chỉnh sửa tôi lập tức bảo họ chỉnh lại.”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, ôm con ngồi lên đùi mình, mở báo cáo ra xem.

Bánh Bao nhìn biểu đồ chữ viết trên giấy, không hiểu lắm, nhưng mà bé biết trên đó có số. Chỉ vào một dãy số liệu báo cáo, Bánh Bao non nớt đọc, “3, 3,4,2,5,3,5,6,7.”

Tư Không Viêm Nghiêu bị dáng vẻ rung đùi đắc chí kia của bé chọc cười, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu bé, “Bánh Bao còn biết đếm số à.”

“Phụ thân dạy con đó.” Bánh Bao ngẩng đầu lên khoe khoang, nhưng bé vẫn không quên khen cả phụ thân của mình.

Nam nhân gật đầu, Ô Thuần Nhã dạy dỗ con hết sức nghiêm túc và cẩn thận, về sau nếu có thêm mấy đứa nữa anh liền để cậu chăm sóc, giao cho người khác anh sẽ lo lắng, vẫn là tự mình để ý sẽ tốt hơn, nhìn đứa con được cậu chăm sóc và dạy bảo, còn nhỏ như thế mà đã biết nhiều như vậy rồi.

Cầm bút viết lên tờ giấy trắng tinh tính tính toán toán, Tư Không Viêm Nghiêu vừa lòng gật đầu, nói với Tôn Dương, “Không tồi.” Với con thì vẻ mặt ôn hòa, với người khác thì lại lạnh lùng như băng.

Thấy anh gật đầu, Tôn Dương mới dám thả lỏng, tiếp nhận bản kế hoạch có chữ kí của anh không khỏi lại đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên đùi anh, hôm nay có thể dễ dàng thông qua như vậy, không thể không nói tới một nửa là vì tiểu thiếu gia dỗ sếp cao hứng a.

“Tổng giám đốc, không còn việc gì nữa vậy tôi ra ngoài,”

“Ừ.” Phất tay, Tư Không Viêm Nghiêu cầm di động đưa cho con, nhướn mày nói, “Gọi cho phụ thân con,”

Hai bàn tay nhỏ trắng noãn mập mạp bắt lấy di động, bé ngẩng đầu nói, “Không gọi.” Bé mới không quấy rầy phụ thân đi học đâu.

Tư Không Viêm Nghiêu cũng không có biện pháp, bé con này mà nổi tính ngang ngạnh cố chấp lên thì không thua kém Ô Thuần Nhã chút nào.

Anh lấy di động qua, nhấn số.

======

Ô Thuần Nhã vừa mới tan học, cậu đang ngồi xem lại những điểm quan trọng trong sách của giờ lịch sử ngày hôm nay, không biết hai ngày nay Mạc Tuấn Nghị có chuyện gì mà lại xin nghỉ, không ai ở cạnh quấy rầy cậu, cậu rất thích lịch sử cổ đại Trung Quốc, cho nên liền chọn môn học này, coi như có thể phổ cập ít chuyện lịch sử cho Bánh Bao đi.

Di động để trong túi quần đột nhiên vang lên, cậu lấy di động ra xem, là số lạ, do dự một lúc cuối cùng vẫn nghe máy, “Alo, xin chào, tôi là Ô Thuần Nhã, xin hỏi ngài là...?”

Tư Không Viêm Nghiêu nghe cậu mở miệng nói chuyện, vốn anh đang rất vui vẻ, nhưng khi vừa nghe đến nội dung cậu nói ra mặt anh liền đen sì, hừ lạnh, “Em cư nhiên không nhớ số điện thoại di động của anh?” (#‵′) Người này đúng là thiếu dạy dỗ rồi.

Ô Thuần Nhã sửng sốt, tuy mấy ngày trước hai người từng có tiếp xúc thân mật, nhưng thình lình nhận được điện thoại của nam nhân cậu vẫn thấy có chút khẩn trương.

“…Ừm…quên mất…”

“Em!” Tư Không Viêm Nghiêu tức giận rồi đó, mình coi cậu như bảo bối, mỗi ngày không nhìn thấy liền cảm thấy tồi tệ, hận không thể buộc cậu vào thắt lưng, đi đến đâu mang theo tới đó, vậy mà cậu thì giỏi lắm, ngay cả số điện thoại của anhcậu cũng không thèm nhớ .

“Có chuyện gì sao? Lẽ nào Bánh Bao bị thương?” Không nghe thấy nam nhân mở miệng, Ô Thuần Nhã không khỏi khẩn trương ngồi thẳng lưng, không phải cậu nghĩ nhiều, gần đây Bánh Bao bị chút tai nạn nho nhỏ, động hay không động cũng nhức đầu, cho nên giờ cậu như con chim sẻ, gió thổi cỏ lay đã thấy khẩn trương.

Nghe giọng cậu có chút biến đổi, Tư Không Viêm Nghiêu hào phóng tha thứ cho cậu, “Bánh Bao vẫn ổn, em lưu số của anh vào đi.”

“Ừm, biết rồi.” Nhẹ nhàng thở ra, Ô Thuần Nhã bĩu môi, trong lòng thầm nói một tiếng, bá đạo╭(╯^╰)╮”Bánh Bao không có việc gì sao anh lại gọi cho tôi?”

“Chút nữa đón em đi ăn cơm.” Nói xong Tư Không Viêm Nghiêu liền cắt điện thoại, anh cảm thấy mình đúng là không có việc gì làm liền tự đi tìm việc, tự dưng vô duyên vô cớ mang về một bụng tức giận.

Bánh Bao nâng vuốt vỗ vỗ bả vai của cha, chất giọng non nớt an ủi, “Cha đừng nổi giận, đôi khi dây thần kinh của phụ thân thường thô như thế đó.”

Tư Không Viêm Nghiêu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn con như ông cụ non đang an ủi mình, không khỏi thở dài, nhéo nhéo má bé, “Con à, về sau xem ít phim truyền hình lúc tám giờ cho cha đi được không?” Bé con này cứ đúng giờ liền canh giữ trước TV, bộ phim dài như thế mà một tập cũng không bỏ sót, vấn đề là, bé con này toàn học được cái gì đâu không!

Đảo mắt xem thường, Bánh Bao cong đầu ngón tay nho nhỏ đầy thịt lên, móc lại thành hình hoa lan, đầu hơi nghiêng, ném một cái mị nhãn về phía cha mình, tay nhỏ còn nắm lấy tay anh, phun ra một câu, “Em đây hai tám cái xuân xanh, còn chưa kết hôn.” Sau khi nói xong nhìn vẻ mặt khiếp sợ như bị sét đánh rồi lại khôi phục bình thường của cha, bé bổ nhào về phía cha, nghi hoặc hỏi, “Cha ơi, em đây hai tám cái xuân xanh nghĩa là sao ạ? Hai tám là gì?”

Tư Không Viêm Nghiêu đặt con ngồi lên bàn làm việc, trịnh trọng nghiêm túc nói, “Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ kênh thiếu nhi, thì tất cả các kênh khác đều không được phép xem.”Anh nghĩ nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt chẳng sao cả của con, bổ sung, “Nếu bị cha phát hiện con lén xem, sẽ đánh đòn.”

Bánh Bao bĩu môi, “Con không thích xem Ultraman đâu.”

Tư Không Viêm Nghiêu không để ý tới bé, “Thế thì xem Cừu vui vẻ và Sói xám đi, không phải con thích sói xám lắm à.” Đã xem cùng bé mấy lần, anh đặc biệt ấn tượng sâu sắc với con sói xám kia cái gì cũng mù mờ nhưng lại siêu sợ bà xã đó.

Bánh Bao khoanh tay trước ngực, nghiêm trang nói với cha bé, “Đó là con muốn mai sau cha học theo sói xám, biết thương yêu bà xã.”

Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy, anh có nên kêu Tào quản gia đập vỡ cái TV không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.