Cầm trong tay một túi
sách to đùng vùa mới mua xong, Ô Thuần Nhã mỉm cười đầy xa cách, giọn
nói nhẹ như nước, gật đầu chào thanh niên đang ngăn trở đường đi của
cậu, “Xin chào, Tống tiên sinh.”
Tống Thụy gật đầu, “Ô tiên
sinh, không biết có thời gian rảnh hay không, tôi có chuyện muốn nói
với cậu.” Tuy nói lời này để trưng cầu ý kiến của người ta, nhưng nhìn
dáng vẻ che cửa hiệu sách thì có thể thấy rõ là hắn không hề có ý như
vậy. Hôm nay hắn cố ý đến gặp Ô Thuần Nhã, lúc này hỏi cũng chỉ là hình
thức mà thôi.
Ô Thuần Nhã gật đầu đáp ứng. Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán cuối cùng đã khỏe và lại trở về trường học, Bánh Bao cũng đi nhà
trẻ, cậu định đến hiệu sách mua ít sách về đọc, nhưng không ngờ mới ra
cửa hiệu sách đã bị người chặn lại. Lúc này trong nhà ngoại trừ Tào quản gia và mấy nữ giúp việc cũng không còn ai khác, hơn nữa người trước mặt rõ ràng là lai giả bất thiện (đến không có ý tốt), mình lại không có cớ thoát thân, vậy chi bằng đi theo hắn nghe xem hắn muốn nói cái gì.
Hai người cũng không mất công cố ý tìm một nơi tao nhã thích hợp để tâm sự, đi khỏi hiệu sách đến tầng bốn của tòa nhà, chỗ đó bán thức ăn nhanh,
chẳng qua đối với người có chất lượng cuộc sống cực cao như Tống Thụy,
thì các loại đồ ăn vặt qua cửa sổ như thế này là lần đầu tiên hắn thấy,
có chút mới lạ, lại có chút không thể thích ứng. (đồ ăn vặt qua cửa kính như kiểu bánh mì doner kebab ấy, có một đống thức ăn ngăn cách bởi một
tấm kính)
Ô Thuần Nhã đi mua một ly sữa, rồi mua cho Tống Thụy
một tách cà phê, sau khi trở về lại đi tới cửa sổ bán bánh kẹp thịt mua
hai cái bánh, xong mới trở về ngồi đối diện Tống Thụy, cúi đầu ăn.
Tống Thụy ánh mắt phức tạp nhìn cậu, cầm tách lên chỉ nhấp thử một ngụm, sau đó bĩu môi ghét bỏ bỏ qua một bên, nhìn cậu ăn đến phình cả hai má,
hoàn toàn phá hủy khí chất thanh nhã, hắn không khỏi nhíu mày, “Cậu có
thể nhã nhặn một chút được không?” Người này đúng là quá bất lịch sự.
Ô Thuần Nhã một miệng nhồi đầy bánh kẹp thịt, cầm ly sữa uống một ngụm
lớn, nuốt xuống, lúc này mới cảm thấy dạ dày trống trơn dễ chịu hơn một
chút.
Cậu cười cười, “Ngại quá, giữa trưa vội, quên không ăn.”
Tống Thụy bĩu môi, hắn cũng không so đo với cậu, “Cậu…cậu và Viêm Nghiêu ca
ca có quan hệ gì?” Hắn đã hỏi rất nhiều người về chuyện này, nhưng không mấy ai biết Ô Thuần Nhã cả, nếu không phải hôm qua hắn nhịn không được
gọi điện hỏi Dực Dương ca ca thì hắn vẫn sẽ không biết cậu ta sống chung với Viêm Nghiêu ca ca đâu. Còn cả đứa nhỏ kia nữa, nhưng Dực Dương ca
không nói cho hắn biết người này là ai, chỉ nói đứa nhỏ là con của Viêm
Nghiêu ca ca.
Hơn nữa hắn còn nghe rõ ràng đứa nhỏ gọi người này là phụ thân, cho nên hắn ở nhà suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng hắn quyết
định vẫn là nên hỏi đương sự rõ ràng, cũng đỡ khiến mình miên man suy
nghĩ mà tự hù dọa bản thân.
Ô Thuần Nhã chớp chớp mắt, vẻ mặt
‘biết ngay là hỏi cái này mà’. Cậu cầm lấy cái bánh thứ hai, cúi đầu,
cắn một miếng, hình trăng lưỡi liềm đúng tiêu chuẩn xuất hiện.
Ô
Thuần Nhã nhai nhai, rồi nuốt, cuối cùng uống một ngụm sữa, rồi mới
ngẩng đầu nhìn người sắc mặt đã bắt đầu xấu đi của hắn, cậu mở miệng,
“Anh cho rằng tôi và anh ta có quan hệ thế nào?” Kỳ thật hiện tại cậu
cũng không rõ, nếu nói hai người đang yêu nhau thì chính cậu cũng sẽ
không tin, hai người bọn họ căn bản đã tiến luôn vào quá trình đôi vợ
chồng à không chồng chồng lâu năm mới đúng, mỗi ngày hai người lớn xoay
quanh một đứa nhỏ, nếu không có Bánh Bao, hai người liền không còn cơ
hội ở chung với nhau, cho nên bảo cậu và Tư Không Viêm Nghiêu có quan hệ gì? Ngay cả bản thân cậu cũng không biết.
Tống Thụy suýt nữa
phun ngụm cà phê kém chất lượng lên mặt Ô Thuần Nhã, người này nhìn thì
nghiêm túc, cớ sao lại không phúc hậu đến như vậy cơ chứ.
“Cậu
đừng đánh thái cực với tôi, tôi là muốn biết vì sao cậu lại sống chung
với Viêm Nghiêu ca, hơn nữa cậu muốn nói gì cũng được, nhưng trước hết
cậu che vết hôn ngân trên cổ đi rồi hẵng nói.” Ném khăn tay lên bàn,
Tống Thụy trừng to đôi mắt hoa đào của mình, trong đôi mắt kia loang
loáng nước, nhìn như thể bị ai khi dễ.
Ô Thuần Nhã bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi bạn học của cậu ai cũng hỏi có phải cậu đang yêu không,
còn nhìn cậu cười đến ám muội, cái dấu vết tình ái này là nam nhân thừa cơ cậu ngủ mà ra tay! (#‵′) Quyết định rồi, tối nay về cậu sẽ tự tay
xuống bếp, khao mấy người Tư Không Viêm Nghiêu một bữa, làm cần tây xào
củ hoa bách hợp, món gỏi thì phải cho thiệt nhiều cà rốt, còn có gần đây nam nhân hay phải chạy đến công trường, làm thịt xào mộc nhĩ quá hợp,
lọc phổi.
Ho nhẹ một tiếng, Ô Thuần Nhã lau miệng dính dầu mỡ,
“Sao anh không đi hỏi Tư Không Viêm Nghiêu?” Chẳng lẽ nhìn mình trông
giống người dễ bắt nạt lắm à?
Nháy mắt trừng Ô Thuần Nhã, Tống
Thụy bĩu môi, “Anh ấy bận.” Hắn đã đến tập đoàn Tư Không nhiều lần,
nhưng lần nào đến cũng nghe tin nam nhân đang họp, hoặc là đến công ty
chi nhánh thị sát, hắn căn bản là không gặp được anh.
Bận? Ô
Thuần Nhã nghi hoặc nói, “Vừa rồi anh ta còn gọi điện cho tôi nói chiều
muốn tự mình đi đón con, không nghe thấy anh ta nói bận mà?”
Tống Thuy buồn bực, người này tuyệt đối là cố ý. ~~~~(>_
“Dù sao hôm nay cậu phải trả lời tôi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì!”
Tống Thuỵ bĩu môi, hai mắt hồng lên. Hắn từ nhỏ đã thích Tư Không Viêm
Nghiêu, chỉ cần có cơ hội liền tiếp cận người nọ, không sợ khí thế lạnh
như băng của anh, dù sao hắn chính là thích, vốn tưởng rằng anh ấy sẽ
không có ý định mờ ám gì với đàn ông, cho nên hắn không dám để lộ tình
cảm của mình ra ngoài, nhưng kể từ lần trước khi gặp được Ô Thuần Nhã,
hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, hắn nhận ra được Viêm Nghiêu ca ca thực sự để ý đến người này, tuy rằng hắn mới chỉ thấy hai người ở cùng nhau
đôi lần, nhưng hắn sẽ không nhìn lầm, khi Viêm Nghiêu ca ca nhìn người
này, trong ánh mắt anh không hề che dấu ôn nhu và cưng chìu, đây là điều mà dĩ vãng chưa có bất cứ ai được nhận.
“Nếu tôi nói, chúng tôi đang yêu nhau, anh có tin không?”
Tống Thụy vốn có khuôn mặt búp bê, chính là loại búp bê có khuôn mặt trắng
nõn, nhưng nghe lời này của Ô Thuần Nhã xong sắc mặt còn trắng hơn nữa,
hắn cắn môi, thở phì phì trừng Ô Thuần Nhã, hung dữ nói, “Hừ, tôi mới
không thèm tin đâu, Viêm Nghiêu ca ca sao có thể đi nói chuyện yêu đương với người khác, huống chi cậu còn là đàn ông, chắc chắn là cậu thấy anh ấy gia thế tốt tướng mạo tốt nên mới dùng biện pháp gì gì đó bám lấy
anh ấy!”
Ô Thuần Nhã cũng không tức giận, chỉ cười châm biếm gật đầu, “Nói đúng lắm, vậy anh đi nói cho Viêm Nghiêu ca ca yêu dấu của
anh, nói tôi ham hư vinh, ham tiền tài, thấy lợi quên nghĩa, ở bên anh
ta chính là vì muốn tài sản của anh ta đi.” Nhìn sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, Ô Thuần Nhã lại càng cười vui vẻ, còn nâng cằm, cho hắn một ánh
mắt khinh thường, “Anh đi nói đi.”
“Cậu…cậu đúng là không thể nói lý lẽ!” Tống Thụy buồn bực chỉ vào cậu, gào lên.
Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn quầy bán thức ăn nhanh ồn ào náo nhiệt, tuy rất nhiều người, nhưng chả có mấy ai chú ý tới hai người bọn họ.
Ô
Thuần Nhã nhún vai, cầm túi to đặt trên ghế lên, đứng lên nghiêng người
đưa mắt nhìn Tống Thụy, sắc mặt bình đạm nói, “Anh thích nói thế nào thì tùy, nhưng có chút chuyện anh cần nhớ kĩ, bất luận anh tính toán thế
nào, hoặc là làm cái gì để tôi phải rời đi, cũng tuyệt đối không được
phép thương tổn đến đứa nhỏ kia, bằng không cho dù Tư Không Viêm Nghiêu
có buông tha cho anh, tôi cũng sẽ liều mạng với anh, anh tốt nhất nên
nhớ cho kĩ.” Nói xong cậu xoay người rời đi.
Tống Thụy tức giận
ngồi tại chỗ thở hồng hộc, hắn từ trước tới giờ chưa từng bị đối xử như
thế này, lấy điện thoại ra gọi cho Tuấn Nghị.
Điện thoại kết nối được tín hiệu hắn liền nói, “Tuấn Nghị, đi uống rượu với tôi.”
Mạc Tuấn Nghị cầm điện thoại, khoát tay với người bên cạnh ý bảo gã đừng lên tiếng, hỏi, “Làm sao vậy?”
Bĩu môi, Tống Thụy thở phì phì nói, “Còn không phải do cái tên bên cạnh Viêm Nghiêu ca ca sao, cư nhiên dám uy hiếp tôi!”
“Cậu nói ai?” Mạc Tuấn Nghị cả kinh, từ trên giường ngồi bật dậy.
“Chính là Ô Thuần Nhã chứ ai, cậu ta nghĩ mình là ai, hừ, tôi thật muốn nhìn
xem cậu ta có cái năng lực gì!” Nghiến răng nghiến lợi nói, Tống Thụy ở
trong lòng xốc lại tính toán, nghĩ làm cách nào để người kia tự tìm
phiền phức.
Mạc Tuấn Nghị nhíu mày, hắn cũng mấy hôm không đi học rồi, Thuần Nhã sao lại trêu chọc đến tiểu thiếu gia mỏng manh này.
“Cậu đừng nghĩ loạn thất bát tao đi tính kế với cậu ấy, cẩn thận lại tự mình hại mình.” Đẩy người đàn ông đang sán lại gần mình, Mạc Tuấn Nghị trừng mắt, rời giường mặc quần áo.
“Không cần cậu quan tâm, mau đi uống rượu cùng tôi!”
Mạc Tuấn Nghị hừ lạnh, không quan tâm? Hắn tất nhiên phải quan tâm rồi!
“Đó là bạn học của tôi, quan hệ rất tốt, nếu cậu gây phiền phức cho cậu ấy
vậy chúng ta khỏi cần làm bạn bè nữa, tự cậu ngẫm lại đi!” Mấy người bọn họ đều là con nhà gia thế, cho nên quan hệ khá gần gũi, nhưng tất cả
đều có ngăn cách, Mạc Tuấn Nghị vốn không thích tính cách này của Tống
Thụy, giờ lại càng thêm chán ghét không chịu nổi.
“Dựa vào cái
gì một đám các người đều thích cậu ta, là cậu ta cướp Viêm Nghiêu ca ca của tôi trước mà!” Tống Thụy ồn ào, hắn sắp ủy khuất muốn chết rồi đây.
“A, mặc kệ cậu.” Mạc Tuấn Nghị trực tiếp cúp điện thoại, quay
đầu trừng mắt với người còn đang ngồi trên giường, “Đều là do anh gây ra chuyện tốt này, nếu Thuần Nhã có chuyện gì, anh cứ chờ cho tôi!”
“Chậc, em lật mặt cũng nhanh thật đó, mới vừa rồi còn hưởng thụ như vậy, giờ
lại như hận không thể nuốt chửng anh.” Nam nhân đứng dậy, lõa thể đi
đến bên người Mạc Tuấn Nghị, kéo hắn vào lòng, hôn lên đôi môi sưng đỏ.
“Cút ngay!” Mạc Tuấn Nghị đẩy gã, nhưng lại không cách nào thoát khỏi kìm kẹp của gã.
“Đừng nóng giận được không. Viêm Nghiêu giờ coi người nọ như bao bối, sao có thể có chuyện gì.” Nam nhân an ủi hắn.
Mạc Tuấn Nghị mím môi, hắn chính là tâm lý không thoải mái!
Tư Không Dực Dương thấy hắn không nói gì, cũng không tiếp tục mở lời làm
hắn phiền lòng nữa, trong lòng lại suy nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai
anh em nhà mình tối qua, Viêm Nghiêu đã nói gì cơ chứ? Nó cư nhiên tính
đến lễ mừng năm mới sẽ đưa Ô Thuần Nhã quay về nhà chính, chậc chậc, xem ra em trai gã lần này thực sự nghiêm túc rồi.