Trước cửa nhà trẻ Sao
Kim, một bé gái mặc bộ váy công chúa buộc tóc hai bên đang nói chuyện
với một bé trai mặc bộ tây trang nho nhỏ màu trắng, xa xa nhìn rất có vẻ thân sĩ cùng thục nữ, nhưng nội dung nói chuyện thật là khiến các cô
giáo khóc không ra nước mắt.
Đối thoại như sau :
“Ô Trạch Vũ, sao cậu không mặc váy?” Hồ Ny Ny năm tuổi vươn bàn tay nhỏ bé túm làn váy của mình, đứng tại chỗ quay một vòng.
“Chỉ có con gái mới mặc thôi.” Bánh Bao bĩu môi, màu sắc lòe loẹt như con bướm ấy, bé còn lâu mới thèm mặc.
“Mới không phải đâu! Em trai cũng mặc được mà.” Hồ Ny Ny bĩu môi, năm ngoái
mẹ bé sinh cho bé thêm một em trai nhỏ, quần áo của trẻ con đều chỉ để
bảo hộ thân thể, cho nên dùng tạm cái váy màu hồng nhạt bé đã từng mặc
mặc cho em trai, nhưng cũng chỉ mặc một lần, lại bị bé nhìn thấy.
Bánh Bao quay đầu, vẻ mặt thần bí nói, “Mẹ cậu lừa cậu đó, đấy là em gái.”
Hồ Ny Ny nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Bánh Bao tiếp tục dạy dỗ, “Có tiểu JJ mới là em trai, không có tiểu JJ là em gái, em trai cậu có tiểu JJ không?”
Hồ Ny Ny chớp chớp mắt suy ngẫm, sau đó lắc đầu, thực chắc chắn nói,
“Không có!” Bởi vì cho tới giờ bé chưa từng nhìn thấy tiểu JJ, cho dù
lúc mẹ thay bỉm cho em bé cũng chưa thấy, cho nên bé cũng không biết đó
là tiểu JJ!
Cô giáo Tiểu Tây dẫn hai nhóc ra cổng trường thực sự
hết nói nổi, mẹ Hồ Ny Ny là phó hiệu trưởng nhà trẻ, toàn bộ trường
không ai không biết tin mừng nhà phó hiệu trưởng có công tử, nhưng cô có thể nói gì đây? Chẳng lẽ đi thảo luận vấn đề tiểu JJ với hai đứa nhỏ?
Quên đi, tâm lí của cô còn chưa cường hãn đến độ đó, làm bộ như không
nghe thấy gì là được.
Ô Trạch Vũ cởi áo khoác tây trang, vo tròn nhét rồi vào balo, chiều nay nhà trẻ có một đoàn lãnh đạo đến thị sát, tối hôm qua Bánh Bao đã nói với Cảnh Hoán,nên hai nhóc con này liền
sán lại một góc thì thầm to nhỏ, cuối cùng hai nhóc quyết định sẽ mặc
tây trang, Bánh Bao nhà ta khi mặc tây trang thì vừa đáng yêu vừa không
kém phần đẹp trai, mặc bộ tây trang mà cha bé mua cho bé trước đó lại
càng lộ vẻ khí độ bất phàm. Khụ….nếu để cho phụ thân bé thấy, nhất định
sẽ nói anh không có việc gì tự tìm rắc rối, bộ quần áo này là Tư Không
Viêm Nghiêu nhìn thấy Cảnh Hoán có lần mặc, dựa trên nguyên tắc cháu anh có thì diễn nhiên con anh cũng phải có sao có thể không có nên liền đi
mua, kết quả, anh cầm luôn bộ tây trang trẻ em do nhà thiết kế hàng hiệu nổi tiếng của nước F thiết kế, nghe nói toàn thế giới chỉ có duy nhất
một bộ, đúng là lụi bại mà.
Tư Không Viêm Nghiêu lái xe tới đón
Bánh Bao, vừa đến đã thấy con mình đứng cạnh một bé gái trông rất được,
hai đứa còn nói nói cười cười.
Bánh Bao nhỏ tinh mắt, ngay lúc xe quẹo vào bé đã nhìn thấy, xe dừng bé liền đeo ba lô chạy đến.
Nam nhân mở cửa phó lái, Bánh Bao liền nhấc chân chui vào xe, ngồi xong vẫy vẫy tay với cô giáo và Hồ Ny Ny, rồi đóng cửa xe lại.
“Nóng?” Nhìn trên trán con trai lấm tấm mồ hôi, Tư Không Viêm Nghiêu cầm khăn tay lau cho bé.
Gật gật đầu, Bánh Bao hai má đỏ bừng, “Cha, phụ thân đã về nhà chưa ạ?”
Nam nhân bình tĩnh lái xe, không cần nhanh, chỉ cần an toàn.
“Về rồi, nói là muốn tự mình xuống bếp.” Khóe miệng nam nhân mang theo ý
cười rõ ràng, cứ như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa về nhà chồng vậy. Ô Thuần Nhã vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho anh đó.
(ˉ﹃ˉ) vừa nghe được phụ thân hôm nay tự mình xuống bếp, Bánh Bao liền chảy
nước miếng. Bé gần đây ngoan ơi là ngoan, chắc chắn là phụ thân thấy
mình ngoan nên mới xuống bếp đích thân làm cho bé những món ăn bé thích
nhất rồi.
……………Không thể phủ định rằng, Bánh Bao, suy nghĩ của bé cũng không tồi, nhưng sự thật vốn luôn tàn khốc vậy đấy.
Trong đầu cha con nhà này hiện lên một đống tên thịt đủ loại, không chỉ Bánh
Bao nao nao chảy nước miếng, ngay cả yếu hầu Tư Không Viêm Nghiêu cũng
lên lên xuống xuống, tốc độ xe bắt đầu tăng dần…
Ô Thuần Nhã
bưng ba đĩa đồ ăn tự tay mình làm để lên bàn, hai cha con ngồi nhìn trên mặt không giấu vẻ ghét bỏ. Không nói gì, cậu xới cơm cho Bánh Bao và
Cảnh Hoán, sau đó cầm đũa ăn cơm, còn không thèm liếc Tư Không Viêm
Nghiêu một cái.
Nam nhân thực buồn bực.
Anh cau mày, đưa đũa đến đĩa cần tây xào củ hoa bách hợp gẩy đến gẩy đi.
Thật sự nhịn không nổi nữa, anh ngẩng đầu nhìn người đang ăn cần tây ngon
lành hỏi, “Anh chọc giận em sao?” Anh tự hỏi, thấy mấy ngày nay biểu
hiện của mình rất tốt, cũng không làm chuyện gì khiến cậu phải ghi hận
mình như thế. Muốn nói có, cùng lắm chỉ có đêm qua anh lén chạy đến
phòng cậu trộm tạo mấy cái dấu hôn thôi, nhưng cái này đâu phải chuyện
gì lớn lắm đâu.
Ô Thuần Nhã nhướn mày, ủ uây, người này còn biết tự mình hiểu lấy à. Cậu gắp một miếng mộc nhĩ cho Bánh Bao, mặc kệ vẻ
mặt đáng thương cực kì của bé, nhìn bé bĩu môi cho vào miệng nhai mới
quay sang nhìn nam nhân.
“Nào có, ngài là sếp lớn, sao có thể chọc đến một người nhỏ nhoi như tôi chứ!”
Nam nhân nháy mắt mấy cái, chậc chậc, cái giọng điệu này nghe sao mà chua
thế! Nghĩ nghĩ, thông minh như anh, lập tức đã tìm ra vấn đề.
“Có người tìm em?”
Ô Thuần Nhã híp mắt, sắc mặt cực kì không tốt, “Anh cư nhiên biết.” Người này sao có thể xấu xa như vậy chứ.
Tư Không Viêm Nghiêu buông đũa, không dấu vết đẩy đĩa cần tây xào củ hoa
bách hợp tỏa hương khiến đầu anh choáng váng qua một bên, thực bình tĩnh mà thực ngỡ ngàng trả lời, “Không biết.” Cho dù biết cũng không thể
thừa nhận, anh tất nhiên nhìn ra, bảo bối của anh tâm tình đang không
tốt, đang làm nũng với mình đây mà! Tuy rằng phương thức làm nũng có hơi khác thường, nhưng mà, anh có thể lý giải, lại càng có thể bao dung.
Suy nghĩ này của anh mà bị Ô Thuần Nhã biết, khẳng định một tháng sau ngày
nào cũng ăn cần tây xào củ hoa bách hợp với thịt xào mộc nhĩ.
Tin anh mới là lạ! Ô Thuần Nhã dùng sức nhai cà rốt thái sợi, hận không thể lao qua cắn anh một ngụm.
Tư Không Viêm Nghiêu đi qua ngồi xuống cạnh cậu, duỗi tay kéo cậu lại gần, không để ý đến sự giãy dụa của cậu, biểu tình lạnh lùng nói, “Nói.”
( ⊙ o ⊙) A! Thật hoài niệm, loại phương thức nói chuyện mỗi câu phun ra một chữ đã lâu không xuất hiện giờ đã trở lại.
Ô Thuần Nhã tâm tình tốt hơn chút, nhìn Cảnh Hoán đang ăn ngon lành, lại
nhìn sang Bánh Bao đang ăn đau khổ, cậu liền thấy vừa lòng. Gần đây tên
tiểu tử thúi này không chịu nghe lời, cậu đã sớm muốn dạy dỗ bé một
chút, hôm nay đúng lúc xử lý một thể luôn, dù sao hai cha con này toàn
tính kế với mình.
“Người tên Tống Thụy kia có quan hệ gì với anh?”
Tư Không Viêm Nghiêu thật đúng là không ngờ tới Tống Thụy sẽ tới tìm cậu,
hai ngày nay anh cũng không chỉ cự tuyệt mình Tống Thụy.
“Không có quan hệ gì.”
Không có quan hệ gì? Không có quan hệ gì lại có thể giương đôi mắt ngóng
trông đến than phiền với tôi, không có quan hệ gì lại có thể bày ra
khuôn mặt như người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đến chất vấn tôi? Cái giọng kia nói cứ như tôi là tình nhân tham tiền. Nói không có quan hệ gì,
muốn lừa ai chứ!
“Thật.” Buồn cười nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu hiện rõ vẻ không thèm tin, nam nhân vươn tay nhéo má cậu.
╭(╯^╰)╮Vặn vẹo đầu né bàn tay to dày tóm má mình, Ô Thuần Nhã hừ một tiếng.
Bàn tay to dày của nam nhân gắt gao nắm lấy bàn tay hơi lành lạnh của Ô Thuần Nhã, anh nghiêm túc nhìn cậu, “Thực sự không có.”
Ô Thuần Nhã không biết vì sao đột nhiên bản thân lại có cảm giác khô
nóng, mặt đỏ bừng lên. Cậu rút tay ra, lại phát hiện không rút được,
không khỏi trừng nam nhân, “Buông ra!” Anh có thể không cần mặt mũi
nhưng cậu vẫn cần! Không thấy hai nhóc con kia không ăn cơm nữa mà ngẩng đầu lên nhìn bọn họ sao!
Tư Không Viêm Nghiêu khẽ cười một
tiếng, ghé sát vào tai cậu thổi khí, nhìn cậu rụt cổ lại, sắc mặt đỏ
rực, đến cả cổ cũng phiếm hồng, anh vừa lòng hôn lên vành tai tinh xảo
của cậu.
“Ghen tị.”
Ô Thuần Nhã trừng to mắt, đẩy anh ra bỏ đi. Ghen tị em gái anh ấy! (#‵′) không thể nói lý lẽ!
Tư Không Cảnh Hoán nghi hoặc nghiêng đầu hỏi, “Nhị thúc, sao Ô thúc thúc không ăn nữa?”
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi lại vị trí của mình, tâm tình không tồi cầm đũa
ăn hai miếng mộc nhĩ, trả lời Cảnh Hoán, “Nhị thẩm của cháu ngượng rồi.” Chậc, mộc nhĩ này thật khó ăn.
Cảnh Hoán và Bánh Bao liếc nhau, đồng thời bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bánh Bao giờ đã hiểu chút chút, vì sao hôm nay mình lại bị đối xử tồi tệ như vầy, chắc chắn là do cha chọc cho phụ thân tạc mao rồi, cho nên phụ
thân mới giận chó đánh mèo xử luôn cả bé!