Văn Nhân Minh Húc đưa
Mạc Tuấn Nghị về nhà, vốn còn định lên lầu xử lý vết thương giúp hắn,
đáng tiếc lại bị Mạc Tuấn Nghị cự tuyệt.
Chỗ kia là nơi có thể
để người khác tùy tiện xem sao? Cho dù Văn Nhân Minh Húc có không thèm
để ý, nhưng chính bản thân hắn cũng không chịu nổi!
Vào cửa không bật đèn, hắn cầm túi thuốc trị thương và thuốc mỡ tiêu viêm mua ở cửa hàng 24 giờ đi vào nhà tắm.
Xả đầy nước ấm vào bồn tắm, Mạc Tuấn Nghị cởi quần áo, ngâm cả thân mình vào trong nước.
“Ưm…” Nước ấm khiến cả cơ thể nháy mắt căng cứng, nhất là chỗ phía sau kia, đau đớn nóng rát.
Cắn răng, hắn gác một chân lên thành bồn tắm, vươn một ngón tay tiến vào
trong cơ thể, lấy ra hết bạch trọc mà nam nhân bắn vào, lặp lại vài lần, thẳng đến khi cảm giác không còn gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này
đầu hắn đã đầy mồ hôi lạnh.
Đứng dậy xả hết chất lỏng trắng trắng hồng hồng xen lẫn với nhau trong bồn tắm ,hắn đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa thân thể.
Hắn tựa trên giường tự mình bôi thuốc, rồi mơ mơ màng màng ngủ mất, trước
khi ngủ còn không quên đặt báo thức, sáng mai có tiết học.
Tư
Không Dực Dương buồn bực lái xe đến gay bar, vừa vào cửa liền thấy MB đã từng cùng gã vài lần, ôm người lên lầu hai ngồi xuống ghế lô, vừa vào
cửa không nói hai lời liền bắt đầu làm, vừa vận động pít tông vừa nghĩ,
ông đây không phải không là Mạc Tuấn Nghị liền không được, chỉ là một
món đồ chơi nho nhỏ, lại coi bản thân là cái gì chứ, cư nhiên dám cúp
điện thoại của tôi!
Cậu trai dưới thân gã càng lúc càng kêu lớn
tiếng, chọc cho gã càng thêm buồn bực, “Câm miệng, im lặng chút đi!” Kêu lớn tiếng như vậy là muốn chết sao! Đỉnh lộng mấy cái rồi bắn vào bao
cao su, gã rút ra, cầm tiền ném lên người MB rồi xoay người rời đi. Vốn
định phát tiết hạ hỏa, kết quả thì sao, chỉ chuốc thêm bực tức.
Văn Nhân Minh Húc về nhà xong nằm kềnh trên giường, lăn qua lộn lại không
ngủ được, hắn vẫn không được yên tâm, với tình trạng của Tuấn Nghị, có
thể một mình xử lý được sao? Nghĩ nghĩ, hắn gọi điện cho Tư Không Dực
Dương.
Tư Không Dực Dương mới rời khỏi gay bar bước vào xe, lúc này còn đang khó chịu, điện thoại vang liền cầm lấy lên xem, tiếp máy.
“Đã trễ thế này còn tìm tôi có việc gì?” Chẳng lẽ muốn hỏi Hạ Dương đã về
nhà chưa? “Hạ Dương về nhà hay không tôi không biết, cậu vừa đi tôi cũng rời khỏi nhà.”
Văn Nhân Minh Húc khụ một tiếng, “Không phải là
chuyện của Hạ Dương.” Người nhát gan kia nhất định lại chạy ra nước
ngoài rồi. Cơ mà lần này hắn thật đúng là hiểu lầm Hạ Dương, Hạ Dương là vì biết Tư Không Khải đến nên mới trốn đi.
“Vậy thì có chuyện gì?” Châm một điếu thuốc, Tư Không Dực Dương không kiên nhẫn hỏi.
“Ack…Cái này….chính là….”
Nghe hắn ấp a ấp úng, Tư Không Dực Dương quát, “Cậu sinh con hả, làm chi phải tốn sức như thế.”
Văn Nhân Minh Húc trợn mắt, “Em vừa đưa Tuấn Nghị về nhà, cậu ấy thoạt nhìn không ổn lắm, nếu anh lo lắng thì đến xem cậu ấy đi, anh, anh nghe em
nói một câu, nếu thực sự thích thì đối tốt với cậu ấy một chút, đừng
giày vò người ta thành như thế, chờ đến khi cậu ấy chạy đi mất rồi mới
hối hận!” Nói xong lập tức cúp máy, hắn không muốn bị người ta mắng đâu.
Tư Không Dực Dương nghiến răng nghiến lợi, một đám nhóc con này đều học nhau cúp điện thoại của gã!
Tuy nhiên giận thì giận, gã vẫn lái xe đến nhà Mạc Tuấn Nghị, kết quả tất có thể đoán được, bị cự tuyệt đứng ở ngoài cửa.
Nhấc chân đạp cửa, ngay cả hàng xóm đối diện cũng ngoái đầu ra nhìn, kết quả đều bị dáng vẻ nổi giận của gã dọa tới mức sợ lùi về sau.
“Mạc Tuấn Nghị, nếu cậu có gan thì đừng để tôi gặp lại cậu!”
Mạc Tuấn Nghị đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị đánh thức, không thể nhịn nữa đành phải ra mở cửa, lạnh mặt nhìn gã, “Anh tới làm gì?”
“Đi vào!” Tư Không Dực Dương vươn tay đẩy hắn, Mạc Tuấn Nghị suýt thì ngã sấp xuống.
“Tư Không Dực Dương anh đủ rồi đấy! Đúng, là lúc trước tôi đi trêu chọc
anh, là tôi không biết xấu hổ mà xin anh thao tôi, nhưng giờ tôi không
dám hèn mọn trước mặt anh nữa, xin anh thương xót, để cho tôi cút xa
thật xa có được không!” Khuôn mặt Mạc Tuấn Nghị trắng bệch, hắn kích
động rống lên với Tư Không Dực Dương. Hắn thật sự đã sai rồi, lúc trước
hắn không nên nhất thời nhịn không được mà trêu chọc đến con người này,
khi hắn chậm rãi bắt đầu chấp nhận người này chính là thời điểm mà hắn
lại một lần nhận thương tổn, hắn thật đúng là đủ đê tiện mà! Rõ ràng
biết anh ta khinh thường mình, mình tội gì phải sán lại gần nữa.
Tối nay về nhà bị cha quở trách, trở về lúc thấy nam nhân ở dưới lầu chờ
mình hắn đã vui vẻ biết bao, nhưng nam nhân một lần rồi lại một lần hung hăng dẫm đạp nghiền nát tự tôn của hắn dưới chân, hắn rốt cuộc đã làm
sai điều gì mà phải chịu như vậy chứ!
Tư Không Dực Dương thấy
thân mình Mạc Tuấn Nghị phát run, vươn tay kéo hắn vào phòng ngủ, ấn hắn nằm xuống giường, cúi đầu nhìn hắn, hung tợn nói, “Em đừng chọc tôi tức giận nữa, mau ngủ đi.”
Mạc Tuấn Nghị giãy dụa ngồi dậy, nâng
một tay xoa mặt, lạnh lùng nói, “Coi như tôi xin anh, anh mau rời đi đi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh.” Giờ nam nhân lại muốn ầm ĩ gì
nữa đây? Người vừa ngược đãi tôi chẳng phải là anh sao? Giờ lại tỏ ra ôn nhu là muốn diễn cho ai xem đây?
Tư Không Dực Dương nheo mắt, lạnh lùng nói, “Em nói lại lần nữa xem.”
“Nói mấy lần cũng như nhau, tôi không muốn tiếp tục với anh nữa, hai ta gặp
gỡ vui vẻ, chia tay yên bình có được không?” Mệt mỏi day day mi tâm, hắn cảm thấy hơi váng đầu.
“Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình? Được, đây là chính miệng cậu nói, Mạc Tuấn Nghị cậu đừng hối hận.” Tư Không
Dực Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Một tay gắt gao
nắm chăn, Mạc Tuấn Nghị cúi đầu nhìn không rõ sắc mặt, hắn thản nhiên mở miệng, “Đúng, không hối hận, tuyệt đối tôi không hối hận”
Bóng
dáng rời đi ngừng lại một chút, sau đó mau chóng đóng sầm cửa đi khỏi.
Gã đúng là không có việc gì mới đến đây, thực con mẹ nó phiền lòng!
Sau khi tổng giám đốc tập đoàn Tư Không Tư Không Viêm Nghiêu hóa bạo quân,
liền đến phiên chủ tịch tập đoàn Tư Không trăm năm khó kiếm trở thành
một kẻ cuồng làm việc. Căn cứ theo nguồn tin bí mật, chủ tịch đã ba ngày chưa rời khỏi văn phòng, ăn ở đều ở luôn trong đó, ngay cả kế hoạch
công tác sang năm cũng muốn tự mình chỉnh sửa, coi bộ hình như còn muốn
sắp xếp luôn cả kế hoạch năm sau nữa….
Ô Thuần Nhã vội vã mang
cơm trưa tới cho Tư Không Viêm Nghiêu, buổi sáng nam nhân trước khi đi
làm làm nũng, đòi cậu phải nấu cơm cho anh ăn, còn dặn cậu nhất định
phải tự mình mang tới.
Không có biện pháp, nam nhân nói anh bị
choáng đầu, không ăn cơm cậu tự làm sẽ không có sức lực làm việc….Tuy
rằng biết anh chỉ lấy cớ, nhưng Ô Thuần Nhã vẫn tự mình xuống bếp, làm
cho nam nhân gà xào nấm hương và garu Hungary, đây là hai món nam nhân
trước khi rời khỏi nhà đã đặc biệt yêu cầu.
Cầm thẻ từ để đi
thang máy chuyên dụng của nam nhân, cậu trực tiếp đi qua đại sảnh lên
lầu. Từ lần thư kí tổng giám đốc tự mình xuống đón cậu xong, giờ tiếp
tân ở đại sảnh thấy cậu đều trở nên vô cùng kính trọng, vị này chính là
tân sủng hiện tại của tổng giám đốc, hơn nữa nghe nói tổng giám đốc rất
quan tâm đến cậu.
Lúc cậu đi đến thì anh đang họp, đã sắp tới
cuối năm, rất nhiều hạng mục của tập đoàn Tư Không hợp tác với chính phủ sắp đến giai đoạn cuối, cho nên mấy hôm nay nam nhân đều rất bận.
“Ô tiên sinh đến đưa cơm cho sếp sao?” Khúc Tân thấy cậu từ thang máy đi
ra, lập tức qua đón. Kỳ thật cô đã sớm nhận được điện thoại của tiếp tân dưới lầu, biết hôm nay vị này đến, hơn nữa còn mang theo hai chiếc hộp
giữ ấm.
Ô Thuần Nhã gật đầu, đưa mắt nhìn cửa văn phòng đóng chặt, nhẹ giọng hỏi, “Anh ấy đang bận sao?”
Khúc Tân gật đầu, ý bảo cậu vào phòng nghỉ bên cạnh ngồi một lát, “Sếp đang
họp với những người phụ trách các hạng mục, chắc cũng sắp xong rồi.” Cô
rót một tách trà đưa cho cậu.
“Cảm ơn.” Ô Thuần Nhã cười tiếp nhận.
Khúc Tân tò mò nhìn hai chiếc hộp giữ ấm trên bàn, nhịn không được hỏi, “Là
cái gì vậy? Thơm quá.” Cách hộp giữ ấm cũng ngửi được mùi ngon, làm hại
cả cô cũng thấy đói bụng.
“Ha hả, chỉ là ít đồ ăn nhà làm, buổi
sáng trước khi đi anh ấy nói muốn ăn.” Cậu ngượng ngùng cười, tay nghề
của mình được người khác khen vân vân các loại tất nhiên là vui thiệt
vui rồi.
Khúc Tân chớp mắt mấy cái, ái chà, hóa ra hai người đã ở chung rồi! Hơn nữa xem còn rất ấm áp.Thật khó tưởng tượng dáng vẻ sếp
mặt không đổi sắc đòi ăn….
Ô Thuần Nhã không biết trong đầu Khúc Tân giờ đang nghĩ nhảm cái gì, lơ đãng ngẩng đầu, sửng sốt.
Trừng mắt nhìn, cậu không chắc chắn hỏi, “Người vừa đi qua là Tư Không Dực Dương sao?”
Khúc Tân quay đầu xem, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Tư Không Dực Dương tiến
vào thang máy. Cô gật đầu, “Đúng vậy, chủ tịch mấy hôm nay đang chán
chường, tuy nhiên nhìn càng thêm nam tính, khiến toàn bộ thiếu nữ trong
tập đoàn chết mê chết mệt!”
Ô Thuần Nhã gật đầu tỏ vẻ đã thấu
hiểu, mấy hôm nay Tư Không Dực Dương không về nhà, ông cụ vẫn ở biệt
thự, cậu còn tưởng gã lại bắt đầu bay qua bay lại, không ngờ tới gã vẫn
luôn một mực ở công ty.
Tư Không Viêm Nghiêu sau khi ra khỏi văn phòng trực tiếp đi tới phòng nghỉ, vừa rồi anh cũng nhận được điện
thoại của tiếp tân ở đại sảnh.
“Bảo bối.” Nam nhân đứng ở cửa gọi Ô Thuần Nhã.
Đón nhận ánh mắt mang ý trêu chọc của Khúc Tân, Ô Thuần Nhã đỏ bừng mặt,
người này da mặt đúng là quá dày! Ở bên ngoài còn dám gọi cậu như thế!
Nhìn ra cậu mất tự nhiên, Tư Không Viêm Nghiêu quăng cho Khúc Tân một ánh nhìn.
Khúc Tân lập tức chạy ra ngoài, lưu lại không gian riêng cho hai người.
Ô Thuần Nhã lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vươn tay mở chiếc hộp giữ ấm
ra, dọn đồ ăn cho anh. Nhìn nam nhân cúi đầu ăn, cậu nghĩ nghĩ rồi nói,
“Bảo anh anh cũng lại đây ăn cùng đi.” Cậu mang theo rất nhiều đồ ăn,
hai người đàn ông tuyệt đối đủ ăn.
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, lấy di động ra gọi cho anh anh.
“Xuống dưới ăn cơm.” Nói xong liền cúp máy, không buồn chờ bên kia trả lời.
Ô Thuần Nhã trợn mắt, này cũng quá ngắn gọn đi, có thể hiểu được à?
Khỏi cần nói, Tư Không Dực Dương quả thật có thể hiểu. Gã đi thang máy xuống rồi đi thẳng vào phòng nghỉ, lúc nhìn thấy Ô Thuần Nhã gã cũng không
bất ngờ gì, “Tôi biết mà, chắc chắn là cậu.” Nói xong liền ngồi xuống
cầm bát và cơm ăn.
……Ô Thuần Nhã cảm thấy hai người này ăn uống đúng là hung tàn y như nhau.
“Hai người có thể ăn từ từ được không?”
Tư Không Dực Dương nuốt miếng cơm, lắc đầu, “Dạo này toàn ăn đồ ăn ở căng tin, sắp ói ra rồi.”
Bất đắc dĩ nhìn anh em hai người, Ô Thuần Nhã tựa vào một bên, khiến người ta có cảm giác biếng nhác.
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, “Khó chịu?” Mấy ngày nay bảo bối toàn ngủ như bất tỉnh.
Lắc đầu, Ô Thuần Nhã bĩu môi, “Buồn ngủ.” Cậu cũng không làm gì, chỉ cảm thấy uể oải chẳng có tinh thần.
“Ăn cơm.” Đút một miếng thịt bò cho cậu, Tư Không Viêm Nghiêu có chút lo lắng.
Cậu nhai nhai rồi nuốt xuống, “Không muốn ăn, anh ăn đi.” Mỉm cười với nam
nhân, Ô Thuần Nhã trấn an y, “Em không sao, có lẽ không nghỉ ngơi tốt
thôi.”
Tư Không Dực Dương ở bên cạnh nhướn mày, trêu đùa hai người, “Hay là lại mang thai?”
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Ô Thuần Nhã, biểu tình hết sức kinh hỉ.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nghi hoặc lắc đầu, “Sẽ không….phải chứ?”
Cậu còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần lại làm phụ thân đâu, ông trời sẽ
không trêu đùa cậu thế chứ?
“Có phải hay không lát nữa để Giang
Võ kiểm tra không phải sẽ biết hay sao? Nhưng tôi nhìn tình trạng của
cậu quả là rất giống.” Với nhu cầu của em trai, gã không hề cảm thấy kì
lạ, hơn nữa hai người bọn họ nhất định khi làm không dùng bảo hiểm!
Tư Không Viêm Nghiêu lập tức lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Giang Võ.
“Haizz…anh đừng gọi vội.” Vươn tay ngăn nam nhân lại, Ô Thuần Nhã mặt nhăn mày
nhíu, “Nhỡ không phải thì sao, đợi mấy ngày nữa xem đã.”
Nghĩ nghĩ, nam nhân gật đầu, “Nghe lời em.” Người này có kinh nghiệm hơn so với anh, chờ vài ngày nữa cũng không thành vấn đề.
Tư Không Dực Dương nhún nhún vai, tiếp tục ăn cơm, hai vị đương sự người ta còn không vội, gã việc quái gì phải để ý nhể.