Vừa thấy nàng đi ra, Cốc Lưu Phong đã chạy vội lại nghênh đón, tuy
rằng nàng làm như không có chuyện gì, nhưng hắn cảm giác được tâm tình
của nàng hiện tại rất phức tạp.
“Không có việc gì đi?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu. Rốt cuộc đã nói ra được tâm
sự chon chặt dưới đáy lòng nhiều năm, nàng có cảm giác như đã rũ bỏ được một gánh nặng trầm trọng.
“Các ngươi khi nào thì giúp ta sửa mệnh ?” Cửu công chúa chỉ quan tâm việc này.
Vong Thu chỉ chỉ nhà gỗ,“Đến hỏi người kia.”
Nam Cung Bất Minh kinh ngạc nhướng mày. Vô Ưu Tử không phải là sư
thúc của nàng sao? Vì sao nàng lại tỏ ý khinh thường đến vậy, ngay cả
tên hắn cũng không gọi. Vong Thu chậm rãi đi đến bên một thân cây ngồi
xuống, nàng muốn tìm cái gì đó để dựa vào. Đột nhiên cảm thấy mệt muốn
chết, mọi thứ rốt cuộc có ý nghĩa gì?Sống sót, tìm được hắn, giết hắn,
là mục tiêu của nàng cho tới nay, nhưng khi tìm được rồi, nàng lại thấy
giết hắn là quá tiện nghi cho hắn. Đắm mình trong ánh nắng mùa thu, Vong Thu đột nhiên cảm thấy thời gian qua nàng đã bạc đãi bản thân mình,
người kia không đáng để nàng hận.
Sư phụ nói rất đúng, oan oan tương báo đến khi nào , không bỏ được
cừu hận xuống là tự làm khổ chính mình, trong lòng mãi mãi không vui.
Giờ nàng muốn trút bỏ gánh nặng kia, nàng đã quá mệt mỏi rồi, cũng đau
đã đủ rồi.
“Vong Thu.” Cốc Lưu Phong ôm chặt nàng vào lòng, bộ dáng của nàng làm cho tâm hắn đau. Nàng giãy dụa một chút, cuối cùng là tựa vào lòng hắn
nghỉ ngơi.
Nam Cung Trường Tú có chút đăm chiêu nhìn bọn họ.
“Gia gia –” Nam Cung Bất Minh vội vàng tưởng giải thích. Gia gia nên không phải hiểu lầm đi.
“Bọn họ thực xứng đôi.”
Nam Cung Bất Minh nhìn nụ cười trên mặt gia gia đột nhiên hiểu được, thì ra gia gia đã sớm biết được giới tính của Vong Thu.
“Hỗn đản, ngươi dám trêu đùa bổn cung, làm cho bổn cung đi không một chuyến sao?
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rống giận của Cửu công chúa,
ông cháu Nam Cung lắc đầu nhìn nhau. Cửu công chúa nổi giận đùng từ
trong phòng xông ra, đi thẳng qua chổ Vong Thu đang Tựa đầu vào vai Cốc
Lưu Phong nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không để ý đến ai.
“Ngươi đã làm cái gì mà lão già kia bảo ta không được trêu chọc
ngươi?”, hình ảnh hai người ôm nhau ở cùng một chỗ làm cho nàng càng
thêm bực, hai tên nam nhân thế nhưng lại tạo nên cảm giác hài hòa. Nàng
quả thực không tin được cảm giác của mình.
“Không cần chọc ta.” Vong Thu đột nhiên trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Cửu công chúa chột dạ, càng thêm tức giận, vung tay tính tát cho nàng một bạt tai “lớn mật…”
Nhưng tay nàng đã bị nắm chặt, không thể cử động, đau đớn theo cổ tay truyền đến làm cho nàng đổ mồ hôi
“Lớn mật điêu dân, còn không buông công chúa ra.”
Vong Thu tay hơi dùng sức, Cửu công chúa tựa như một con diều đứt dây bay ra ngoài. Mấy thị vệ thất kinh, vội vàng tiến đến đỡ lấy nàng. Được nâng dậy, Cửu công chúa liền thét to “Giết hắn cho ta!”
“dạ.”
Tình huống này phải làm sao cho tốt đây, ông cháu Nam Cung không hẹn mà cùng nhăn mày nhíu mắt
“Cửu công chúa, không thể lỗ mãng.” Vô Ưu Tử , lảo đảo từ trong phòng lao ra
“Cút ngay, ngươi nếu không thể sửa mệnh cho bản cung, vậy thì cút ngay”
Cửu công chúa thét gọi thị vệ động thủ, nhưng Vong Thu còn chưa kịp
ra tay thì Vô Cần Tử đã đứng chắn trước mặt nàng, nhận thay một kiếm.
Vong Thu thờ ơ, lạnh nhạt nhìn, không nói một lời
Vô Ưu Tử quay đầu nhìn Vong Thu, môi mấp máy,“Công chúa, tha thứ ta……”
Công chúa?mọi người có mặt đều khiếp sợ nhìn Vong Thu, nhất là Cốc
Lưu Phong, hai chữ kia như sét đánh ngang tai hắn, xuất thân của nàng
lại cao quý như thế.
Vong Thu biết hắn muốn nghe một tiếng tha thứ của mình, cũng mong một sự hứa hẹn, ánh mắt nàng nhìn về nơi xa xăm, thở dài một tiếng rồi quay người tránh đi.
“Ta…” Vô Ưu Tử mỉm cười, rồi ngã xuống.
“Ngươi đứng lại cho ta, lão gia kia vì sao lại kêu ngươi là công chúa” Cửu công chúa giận tím mặt hét lên
Vong Thu dừng bước nhưng không có quay đầu lại “Ta từng được gọi là
Long Thất – Thất công chúa”, âm thanh của nàng rất nhẹ cứ như sợ lớn
tiếng một chút sẽ quấy nhiễu đến người khác.
Cửu công chúa trừng lớn mắt kinh ngạc. Long Thất? đây là cái tên mà
hoàng gia tối cấm kỵ, nàng lại chính là Long Thất, người lý ra đã chết
từ rất lâu. Một luồng khí lạnh tràn vào lòng làm nàng cảm thất chưa bao
giờ sợ hãi đến vậy.
************
Nàng nhìn hắn, tựa như đang nhìn một quái vật.
“Mời ngươi uống rượu” hắn lớn giọng, khoát tay chỉ một bàn đầy rượu
Ánh mắt Vong Thu hiện lên một chút dị sắc, lắc đầu “không cần”. Hắn
rõ ràng không thích nàng uống rượu nhất, đây thực sự là phương pháp an
ủi vụng về.
“Uống rượu nhiều sẽ hại thân, dĩ nhiên là không tốt, nhưng nếu uống
ít thì không sao, huống chi lúc này trời lạnh lại có mỹ nam ta làm bạn,
cảnh đẹp ý vui cũng nên uống vài chén có phải không?”
“Ta không háo sắc.”
“Rõ ràng các nàng đều cho rằng ta tú sắc khả cơm a.” Hắn thở dài. Vì muốn chọc nàng cười, hắn bất kể giá nào .
Vong Thu ánh mắt càng thêm kinh ngạc đứng lên,“Cốc Lưu Phong.”
Không hiểu vì sao khi nghe nàng gọi tên mình với giọng nói mềm nhẹ, hắn thấy ngực truyền đến một
Không hiểu được vì sao, nghe được nàng như vậy xem thường mềm giọng
gọi chính mình tên, hắn ngực mềm yếu đồng thời, cũng cảm thấy ẩn ẩn điềm xấu.
“Uống rượu say sau thất thân không thích hợp với ta”
Cốc Lưu Phong hoàn toàn không biết nên nói thế nào, hắn thực sự không muốn chuốc say nàng mà chỉ nghĩ để cho nàng uống vài chén giải sầu mà
thôi. Bất quá “say rượu sau thất thân”, ý tưởng này cũng không
tồi…hehehe. Vì thế hắn không suy nghĩ gì liền nói “chúng ta cùng nhau
uống đi”
Nam nhân này……
“Ngươi không phải rất thích uống rượu sao? Ta đem rượu Nam Cung sơn trang đã ủ mười năm đến, không uống rất đáng tiếc nha”
Kế hoạch an ủi ban đầu của người nào đó đã hoàn toàn biến dạng.
“Ngươi không điếc”
Hắn đương nhiên không điếc, cho nên hắn mới có thể lập tức liền thay đổi kế hoạch.
“Đã quên thân phận của ta là gì sao?”
Hắn sửng sốt, thân phận của nàng, hắn đúng là đã muốn quên đi, hắn vẫn thầm nghĩ “say rượu sau thất thân” thật tốt.
“Cửu công chúa đã muốn đi rồi.” Hơn nữa đi với tâm trạng thất hồn lạc phách, không còn sót lại chút gì của bản tính kiêu căng, ngạo mạn lúc
trước.
Vô Cần Tử nếu đã chết, nàng ta tất nhiên cũng sẽ không lưu lại, cho
nên Vong Thu cũng không lấy làm lạ. Nhìn vẻ mặt nàng ưu thương mà điềm
tĩnh, Cốc Lưu Phong rất muốn hỏi vì sao thân phận công chúa của nàng lại dọa chính tỷ muội của mình sợ đến vậy? càng muốn biết vì sao Vô Ưu Tử
khi nhình thấy nàng lại có biểu tình như vậy, cuối cùng là hướng nàng
cầu xin sự hứa hẹn gì…?Nhưng cũng biết mình chuyện gì cũng không thể
hỏi, bở vì mỗi một chuyện hắn muốn biết đều có khả năng khơi lại vết
thương còn chưa lành miệng của nàng.
“Ta là một người được cho là đã chết”
Cốc Lưu Phong giật mình, hắn mang theo vài phần do dự, lại nhịn không được toát ra vài tia hưng phấn, nếu nàng có thể nói ra như vậy sẽ không còn cảm thất đau lòng nữa. Vong Thu bầu trời thưa thớt ánh sao, âm
thanh lộ vẻ cô đơn cùng bi thương “ Long Thất đã chết năm sáu tuổi, sử
sách hoàng gia ghi lại là chết bất đắc kỳ tử”
Tuyệt đối là không phải vì bịnh mà chết bất đắc kỳ từ, nếu không nàng sẽ không đau buồn đến vậy. Cốc Lưu Phong không biết nên làm thế nào để
an ủi Vong Thu, chỉ có thể im lặng nghe. Nhưng nàng không có nói tiếp mà lại lấy một vò rượu trên bàn, bắt đầu uống.
Đáy lòng Cốc Lưu Phong thoáng có chút mất mát, nàng cuối cùng vẫn là
muốn một mình gánh vác đau khổ, hắn lại thấy đau lòng vì nàng. Từ xưa
hoàng quyền luôn âm hiểm, tàn khốc, vô tình, thậm chí là vô sỉ nhất, mà
nàng nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không
thể tưởng tượng được, mới có thể biến nàng thành Vong Thu ngày nay. Vì
thế hắn cũng cầm lấy một vò rượu bắt đầu uống, không thể làm nàng vui vẻ vậy cùng nàng uống cũng tốt, tuy rằng có thể hắn sẽ say trước người ta.
Sự thật chứng minh Cốc Lưu Phong tửu lượng quá kém, Vong Thu còn chưa uống tới bầu rượu thứ hai, hắn đã say đến muốn ngã xuống đất. Rõ ràng
là không thể uống, còn muốn cùng nàng nhất túy giải thiên sầu, nam nhân
này thực sự làm cho nàng dở khóc dở cười.
Ánh trăng chiếu lên mặt Vong Thu, soi rõ khóe miệng cong lên thành nụ cười có lúm đồng tiền cực xinh đẹp.
************
Thở dài, trừ bỏ thở dài ra, Nam Cung Bất Minh không biết nên làm thế
nào để biểu đạt tâm tình của mình, hắn vẫn nghĩ bạn tốt của mình là
thông minh, nhưng đối mặt với bộ dáng say rượu của người nào đó, hắn
cũng phải thở dài bất lực.
“Sao hắn lại say đến như vậy?” Rõ ràng là nói đến an ủi người, kết
quả người được an ủi thì tinh thần sáng láng, còn kẻ đến an ủi thì say
đến dậy không nổi.
“Hắn có hứng thú với việc say rượu sau thất thân”
Nam Cung tam thiếu gia luôn tự cho là dù có núi băng chắn trước mặt
cũng sẽ không biến sắc, giờ lại xuất hiện biểu tình kinh ngạc phi thường “ say rượu thất thân?”. Hắn cắn chặt răng chịu đựng xuân dược không
phải vì không muốn thất thân sao?
Vong Thu lại không để ý đến hắn, tiếp tục nhàn nhã uống rượu
Ánh mắt Nam Cung Bất Minh thể hiện sự trầm tư, Vong Thu là người làm
người ta rất khó đoán, lạnh lùng, bất kể thời điểm nào cũng là một bộ
dạng thờ ơ, không để ý đến cái gì, ánh mắt của nàng trong suốt, vô tình, giống như hiện tại hắn không nhìn thấu được nàng đang nghĩ gì.
“Bộ dạng hắn thế này, làm sao đi mừng thọ cho gia gia ta?” Nam Cung Bất Minh thở dài bất lực.
Mừng thọ? Vong Thu liếc mắt nhìn người trên giường, hắn nếu muốn đi
đã không cố ý uống rượu, Ngũ đại môn phái liên hợp làm mai, muốn từ chối cũng không dễ dàng gì.
“Làm chuyện dư thừa.”
Nam Cung Bất Minh có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng. Đúng
vậy, mừng thọ gia gia là giả, muốn hắn đi ra ngoài gặp người trổ tài mới là thật.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.” Cuối cùng hắn chỉ có thể nói như vậy.
Vì thế nàng không để ý đến hắn, tự hắn đi tìm phiền não đi.
Nam Cung Bất Minh quả thật rất phiền não, chẳng lẽ bây giờ cứ như vậy mà lại đem kẻ say rượu đến bất tỉnh Cốc Lưu Phong ra đại sảnh sao?
“Việc này thật phiền toái”. Ngũ đại chưởng môn đang chờ phía trước để
làm bà mai, hắn không nhịn được nhìn thoáng qua hướng Vong Thu, người
vẫn đang chuyên tâm uống rượu, như không có ý giúp hắn.
“Tuy nói nhất túy giải thiên sầu, nhưng một người say rượu sẽ trở nên hồ đồ, bị người ta hãm hại cực kỳ dễ dàng a”
“Hắn say ở trong phòng ta”
Nam Cung Bất Minh lại lần nữa thở dài. Là nha, người nào đó thật sự
rất biết chọn nơi để say, hắn là nghĩ say tại đây thì bất cứ ai cũng
không làm gì được hắn.
“Ngươi tính như thế nào hãm hại?”
Nam Cung Bất Minh nghĩ nàng làm sao có thể lạnh nhạt như thế, vui sướng khi người gặp họa như thế?
“Ngươi thật sự hy vọng hắn bị hãm hại?”
Lưu Phong vì sao lại thích nàng ta? Vừa không ôn nhu lại không thiện
lương, thân phận lại quá phức tạp, bất quá nàng ta quả thực xinh đẹp,
thanh thoát, thuần khiết làm cho người ta không dám đến gần, sợ khi nhìn vào đáy mắt trong suốt của nàng sẽ thấy bản thân mình thật thô bỉ. Nam
Cung Bất Minh không biết nên nói cái gì, giờ khắc này hắn bắt đầu bội
phục Cốc Lưu Phong, khó có thể tưởng tượng hắn lúc trước lại có thể giở
nhiều thủ đoạn vô lại để dây dưa với ánh mắt trong suốt đó.
“Cái gì?”
“Khi ta chưa nói.” Cuối cùng hắn thì thào xấp xỉ tự nói.
“Thu nhi……”
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía nam nhân trên giường đang lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Nàng cùng hắn có như vậy rất quen sao?
Bọn họ đã thân thiết đến vậy sao?
Hai người cùng kinh ngạc, nhưng tâm tình lại khác nhau.
“Nếu hắn đã say đến vậy, ta nghĩ vẫn nên để hắn ở lại đây ngủ là tốt nhất” Nam Cung Bất Minh đề nghị.
Vong Thu không đồng ý cũng không phản đối, chính là tiếp tục uống rượu.
Quên đi, cả hai người trong phòng này cũng không có ai thèm quan tâm
đến hắn, một người chỉ lo uống rượu, một người thì lo cùng chu công nói
chuyện ( là ngủ đấy ạ), hắn vẫn nên thức thời mà rời đi. Hai
người ở cùng phòng thật hòa hợp, lại vừa đủ, thêm hắn vào thành ra dư
thừa, Nam Cung Bất Minh rốt cuộc cũng đã nhận ra. Tuy rằng bọn họ, một
người uống rượu, một người ngủ nhìn thì thất rất quái dị, không tương hỗ nhưng lại cùng một nhịp thở.
Cùng lúc Nam Cung Bất Minh bước chân vừa rời đi, Vong Thu ánh mắt có
chút tức giận nhìn về phía giường, môi mím lại sau đó quyết tâm mở miệng “ đứng lên”
Người trên giường không hề động tĩnh.
Nàng vung tay ném chén rượu, làm rượu bắn tung tóe trên bàn “ Cốc Lưu Phong, đứng lên”
Người trên giường hơi động đậy nhưng cũng không đứng dậy.
“Ngươi là đến mừng thọ .”
“Ngươi cũng vậy.” Cốc Lưu Phong ngồi dậy.
“Không phải.” Nếu không phải vì Vô Ưu Tử, nàng căn bản sẽ không đến.
“Ta đau đầu.” hắn quả nhiên không thắng được tửu lượng của nàng,
trong lòng bắt đầu thở dài. Vì sao nàng uống nhiều vậy mà đầu óc vẫn còn minh mẫn?
“Ngũ đại chưởng môn càng làm cho ngươi đau đầu hơn” nàng trào phúng nói
Hắn lại nở nụ cười,“Vong Thu, ta thích cách nói này của ngươi.”
Thực nhàm chán! Lại lười để ý đến hắn.
“Chăn của ngươi rất thơm, không biết chúng ta như thế này có tính là
đồng giường cộng chẩm không?” hắn ngửu mùi thơm trên chăn của nàng, một
lần nữa lại nằm xuống.
Vong Thu lại muốn giết người nào đó. Nam nhân này sao luôn muốn khiêu chiến với nhẫn nại của nàng?
“Ta ngủ trên giường ngươi một đêm, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ một đêm
không ngủ sao?” Cốc Lưu Phong rốt cuộc lại phát hiện ra vấn đề này.
Nàng chưa từng có thói quen ngủ cùng giường với nam nhân, Vong Thu có chút oán hận.
“Rượu quả nhiên không phải là thứ tốt, đầu ta đau như muốn vỡ ra”
Ánh mắt Vong Thu dừng ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một chút đau
thương. Rượu đúng là không tốt, nhưng có đôi khi chỉ có rượu mới giúp
người ta quên đi thống khổ.
“Ôi……”
Nàng quay đầu chỉ thấy Cốc Lưu Phong đang cố gắng xuống giường, mày
nhăn lại, môi run ru, trong lòng chợt thấy căng thẳng liền đi đến bên
hắn.
“Làm sao vậy?” Miệng vừa hỏi, tay đã dìu lấy hắn
Hắn bắt lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, thanh âm trở nên khàn khàn, thậm chí còn lộ ra chút áy náy “sự tình đều có cách giải quyết…”
Trong lòng vừa nghĩ có điềm xấu, nàng còn chưa kịp thoát ra đã ngã
nhào vào lòng hắn. “Cốc Lưu Phong”, rõ ràng từng bị giáo huấn, lại luôn
quên đề phòng nam nhân này.
Cho dù có say rượu không khoẻ, nhưng ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào
lòng, Cốc Lưu Phong không khỏi tâm thần rung động, thân thể đã có phản
ứng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Vong Thu nhìn hắn không chớp mắt, nàng biết hắn khẳng định là có mưu kế.
Hắn đem nàng đặt trên giường, trước đem ngoại sam của mình cở ra,
tiếp đó là trung y, sau nằm xuống bên người nàng. Vong Thu đã hiểu được
hắn muốn gì, hơi nhíu mi nói “ biện pháp đủ đê tiện nha”
Hắn cười cười, tháo bỏ khăn cột tóc của nàng làm cho một mái tóc đen
dài xõa ra, sau đó do dự một lát rồi cởi bỏ luôn ngoại bào của nàng.
“Có đôi khi biện phát càng đê tiện lại càng hữu hiệu”
“Bọn họ nếu không đến?”
Tay hắn vuốt ve mái tóc của nàng, miệng cười có chút phiêu lãng “ta
đây cũng không chịu thiệt”. Cho dù biết nàng là sao trên trời, hắn cũng
muốn hái xuống, dù chỉ nắm giữ được chốc lát, hắn cũng không nghĩ sẽ bỏ
qua.
Vong Thu quyết định không hề mở miệng, rõ ràng nhắm mắt dưỡng thần.
Muốn nàng phối hợp cùng diễn với hắn màn này, nàng sẽ không đáp ứng, cho nên thông minh như Cốc Lưu Phong đành phải dùng thủ đoạn để ép nàng
phối hợp.
Bình rượu trống rỗng, mùi rượu nồng nặc khắp phòng, hơn nữa trước
giường quần áo rơi vãi, mà trong giường hai người tư thế ái muội ôm nhau ngủ…Vừa nhìn đã hiểu ngay. Cho nên Dịch Nam Bình vừa đến đã xoay người, còn Nam Cung Xuân Yến thì giận dữ phất tay áo mà đi.
Uống rượu say sẽ thất thân, lời nói quả không sai, cho dù đều là nam nhân cũng không tránh được.
Ít nhất trên giang hồ nghe đồn là như vậy, Cốc Lưu Phong cùng Vong
Thu công tử uống rượu, cuối cùng vì say rượu mà làm nên sự tình, bao
nhiêu ai oán, bao nhiêu xem thường…đều không chối bỏ được việc Thiên hạ
đệ nhất thần y thích nam sắc là chuyện thật.
Biết tin tức không chịu ra mặt làm sáng tỏ, không biết tin tức đã bị
giang hồ đồn đãi sai. Nhưng mặc kệ giang hồ đồn đãi ra sao cũng không
ảnh hưởng đến hai người. Một người trầm tĩnh, một lại tùy hứng, không
quan tâm ánh mắt người đời mà thản nhiên sống thoải mái, tiêu sáo.
************
“Nam Cung sơn trang rất được.”
Vong Thu từ chối bình luận lời của Cốc Lưu Phong, tiếp tục ngồi trên nóc nhà ngắm mây bay.
“Ngươi hình như muốn ở lại dài lâu.”
“Không tốt sao?”
Không phải không tốt, chính là cảm thấy có gì đó, hơn nữa nàng không
hi vọng hắn biết đến, điều này làm cho hắn có chút buồn bực.
“Ngươi dường như rất thích ngồi trên nóc nhà”
“……”
“ngươi dường như không để ý người khác hiểu lầm mình chút nào”
“như nhau.”
Cốc Lưu Phong vô lực nhìn trời, mỗi lần cùng nàng nói chuyện phiếm kết quả đều làm cho người ta bất đắc dĩ.
“Ta nghĩ ngươi sẽ ra tay đối với ta” Điều này làm cho hắn kinh ngạc
vô cùng, ngày đó khi được khôi phục tự do, nàng chỉ chậm rãi mặc quần áo ngoài cũng không thèm liếc nhìn hắn một lần.
Vong Thu cầm vò rượu trong tay, thản nhiên cười,“Ngươi không phải ta, đoán không được ý nghĩ của ta thực bình thường.”
Cốc Lưu Phong ngơ ngác nhìn gương mặt nàng đang từ từ nở rộ nụ cười
lúm đồng tiền, đạm mạc mà thanh nhã, mà đẹp như u lan trong Vô U cốc,
như sen trong ao…
Nhìn biểu tình si mê của hắn, Vong Thu nở rộng nụ cười, làm người ta càng thấy hoa mắt.
Thời điểm này, Cốc Lưu Phong biết mình sẽ chạy không thoát, vì một nụ cười của nàng, hắn dù có nát thịt tan xương cũng cam lòng.
“Này hình như là ta lần đầu tiên gặp ngươi cười.”
Nàng cười quay đầu, tiếp tục nhìn mây bay trên trời.
“Ngươi tựa hồ thực vui vẻ?” hắn xem ra cũng vui vẻ vô cùng, cho dù
hắn có thể là nguyên nhân làm cho nàng buồn cười, hắn cũng nhịn không
được mà nhảy nhót.
“Ngu ngốc.” hai chữ này nhỏ đến nỗi dù hắn ngồi cạnh bên nàng cũng phải dựng thẳng lỗ tai lên nhưng vẫn nghe không rõ.
“Cốc đại ca, Cốc đại ca……” Phía dưới đột nhiên vang lên thanh âm Nam Cung Xuân Yến.
Vong Thu vẫn cười như trước nhưng lần này lại thêm vài tia vui sướng khi người gặp họa.
Cốc Lưu Phong cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà nhéo trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái, sau đó vội nhảy xuống dưới, nếu
không chạy hắn sợ lửa giận của người nào đó sẽ thiêu chết hắn. Có điều
hắn không biết, Vong Thu ngồi lại một mình trên nóc nhà, hai tay ôm má,
trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.
“Nam Cung cô nương, có việc sao?”
“Ta thấy ngươi quần áo cũng không nhiều lắm nên nhân lúc rảnh rỗi may cho ngươi một ít, ngươi thử xem”, thanh âm cô gái lộ ra vẻ e lệ.
“Không cần.” Người nào đó không nể tình mà cự tuyệt.
“Nhưng là ta đã may tốt lắm, ngươi vẫn là thử xem đi.”
“Vậy đưa cho Vong Thu cũng tốt, thân thể của nàng cũng không khác với ta lắm”
“Hắn rõ ràng so với Cốc đại ca khác nhau, hơn nữa đây là ta làm cho Cốc đại ca, dựa vào cái gì mà đưa cho hắn”
Dường như Cốc Lưu Phong không nói thêm lời nào nữa, bởi vì Vong Thu không nghe tiếng hắn trả lời.
“Cốc đại ca.” Nam Cung Xuân Yến trong thanh âm mang theo chần chờ.
“Làm sao vậy?”
“Hắn thật là nữ ?” Tuy rằng Tam ca nói cho nàng , nhưng là nàng muốn từ miệng Cốc Lưu Phong chứng thật, bởi vì nàng không tin.
“Ân,” Người nào đó hơi chần chờ “ vấn đề này ta không thể thay nàng trả lời, ngươi có thể chính mình hỏi nàng.”
“Nàng ở trên nóc nhà.”
Sau đó Vong Thu nhìn thấy thân ảnh của Nam Cung Xuân Yến nhanh chóng
biến mất ở hành lang gấp khúc, vì thế không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu
“Ngươi có ý làm nàng hiểu lầm” Vong Thu khẳng định
“Ngươi ý định lầm đạo nàng.” Nàng thực khẳng định.
Cốc Lưu Phong nàng từ nóc nhà nhảy xuống, mỉm cười,“Ai kêu nàng ta không chịu tự mình hỏi ngươi.”
“Ta không nghĩa vụ trả lời nàng.”
“Cho nên người làm bọn họ hiểu lầm là ngươi.”
Vong Thu không thừa nhận cũng không phủ nhận, hướng phòng ở của mình thong thả đi.
Cốc Lưu Phong nhìn theo nở nụ cười. Vong Thu chưa bao giờ hướng người giải thích, phải nói là lười giải thích thì đúng hơn, nàng không cần
quan tâm cái nhìn của người khác, cho nên cũng không cần giải thích.
************
Đêm không trăng không sao, mây che tất cả…thật yên tĩnh mà cũng thật
hắc ám. Một bóng đen chạy thoăn thoắt trên mái nhà, cơ hồ như hòa cùng
bóng đêm thành một thể. Chỉ có điều hắn không ngờ, một thân ảnh bạch sắc đã ngồi đợi trên nóc nhà mục tiêu của hắn.
Trong gió đêm lộ ra nhè nhẹ hàn ý, làm cho người ta dựng thẳng cả người lông tơ.
“Ngươi rốt cục đến đây.”
“Ngươi đang đợi người đến?”
“Ta nghĩ cũng đã đến lúc” Vong Thu có chút vui mừng thở dài
Bóng đen im lặng không nói gì, toàn bộ tinh thần đề phòng .
“Vốn là tưởng phóng nàng một con đường sống , xem ra chính nàng đã không muốn sống .”
Vong Thu không chút báo trước liền rat ay, dù đã tập trung tinh thần
đề phòng, hắc y nhân cũng bị hoảng sợ. Nàng ra tay thực sự quả xảo
quyệt, không thể tưởng tượng được chiêu thức.
Ba chiêu qua đi, hắc y nhân từ trên nóc rơi xuống, tắt thở
“Vong Thu –” Nghe được tiếng vang Cốc Lưu Phong chạy ra khỏi phòng.
Vong Thu theo nóc nhà thả người nhảy xuống, áo trắng phiêu phiêu,
thoát trần siêu tục, căn bản không giống như là vừa mới ra tay giết địch nhân.
“Hắn là ai vậy?”
“Sát thủ.”
“Ngươi biết hắn là ai phái tới ?”
“Biết.” Thanh âm có chút lãnh. Người kia rốt cục vẫn là quyết định diệt cỏ tận gốc , vậy nàng sẽ không khách khí.
“Ai?”
Nàng không lên tiếng trả lời, ánh mắt nhìn ở xa xa có chút lạnh.
“Cho nên ngươi phải ở lại Nam Cung sơn trang để đợi đáp án” Hắn đoán vậy.
“đúng.”
“Vì sao?”
“Sự tình cũng phải đến lúc chấm dứt, mặc kệ là chuyện này đã qua bao nhiêu năm
Nàng tựa hồ nghĩ đến chuyện thương tâm, nếu không ngữ khí sẽ không
như thế sầu não ưu sầu, vì thế Cốc Lưu Phong không thể lại tiếp tục truy vấn.
“Ngươi phải đi sao?”
“Ân.”
“Một người.”
“Ân.”
“Vì sao?”
“Nam Cung Bất Minh sẽ nói cho ngươi đáp án .”
Từ đầu đến cuối nàng không có quay đầu liếc hắn một cái.
Nhìn thân ảnh kia biến mất trong bóng đêm, Cốc Lưu Phong cảm thấy
thực mất máy. Vì sao Tam thiếu biết đáp án mà hắn lại không được nói cho biết?